Bàn Long
Chương 430 : Tử vong áo bí
Lâm Lôi cười nói: Đứa nhỏ bây giờ đang cách chúng ta ba dặm về phía nam bên trái.
"Ba dặm về phía nam, ở bên trái?" Hán tử nọ sắc mặt đại biến "Nơi đó có phải có song giác phong!"
"Song giác phong" Lâm Lôi có chút nghi hoặc nhưng thần thức của hắn đã phát hiện tại nơi đứa nhỏ kai đứng có một ngọn núi gió rất quá dị, nhất là phía trên khi gió thổi qua, ngọn núi tách ra nhìn giống như một cặp sừng của sơn dương.
Bối Bối nói: "Đúng rồi, đứa nhỏ ở cách ngọn núi hình sừng sơn dương đó không xa"
Đại hán thảo nguyên liền lập tức quỳ xuống dập đầu nói: "Hai vị đại nhân xin hãy cứu nhi tử của ta, khu vực song giác phong đó chính là nơi nguy hiểm nhất của tử vong sơn mạch này"
Người cha này rõ ràng vì quá lo lắng cho con mình mà dập đầu tới tóe máu.
Lâm Lôi vội đem thần lực nâng vị đại hán này lên không cho hắn dập đầu thêm nữa.
"Chúng ta sẽ cố gắng cứu nhi tử của ngươi!"
Lâm Lôi liền đặt tay lên vai hán tử nọ, một cỗ lực lượng của sinh mệnh nguyên châu liền truyền qua trong nháy mắt chữa trị vết thương của hán tử này.
Lúc này đại hán nọ đã phát hiện vết thương trên tán trong nháy mắt đã được chữa trị, càng thêm xác định hai người trước mắt này chính thức là cường giả, thậm chí có thể so với cường giả trong truyền thuyết của thánh vực, lúc này hán tử nọ nhìn hai người tràn ngập chờ mong.
"Ngươi chờ một chút!" Lâm Lôi nói rồi lập tức cùng Bối Bối thân hình vừa động đã biến mất khỏi tầm mắt của hán tử nọ.
Hán tử nọ hai tay đặt trước ngực, khóe mắt ngập nước: Oa nhi, lần này ngươi nhất định sẽ được cứu!
Tử von sơn mạch, song giác phong.
"Song giác phong này thực là quái dị!" Bối Bối than thở nói
Lâm Lôi hơi gật đầu, gió núi bình thường không có điểm kỳ quái nhưng nơi này những ngọn phong sơn vô cùng kỳ lạ, cuồng phong như lap vào giữa hai cái sừng kia nhưng lại không phát ra một âm thành nào, hình như song giác phong đã thôn phệ hết những luồng gió này vậy.
May là đứa nhỏ còn cách song giác phong này một khoảng.
"Cha nó tìm hắn khắp nơi lo lắng muốn chết mà đứa nhỏ này lại nằm đầy ngủ!" Bối Bối cùng Lâm Lôi liền tới gần đứa nhỏ, đứa nhỏ có khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mang theo sự ngây thờ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn đọng lại chút lệ.
"Đứa nhỏ này xem ra cũng là rất sợ hãi, chắc cũng cố gắng đi tìm cha nó!"
Nhưng là núi lớn, không xác định được phương hướng lại không quen thuộc nơi này thì người lớn cũng dễ lạc nói chi là đứa nhỏ này.
"Hây!" Bối Bối khẽ khẽ nắm lấy mũi của hài đồng.
"Ân. Ân" Bị bịt mũi khiến cho hài đồng khó thở phải tỉnh lại, lúc này Bối Bối liền bỏ tay ra, hài đồng vừa nhìn thấy Lâm Lôi và Bối Bối liền tỏ ra sợ hãi.
"Hai vị đại ca, giúp ta tìm cha ta đi, được không?" Hài đồng này vừa tỉnh lại đã lại muốn khóc.
"Tên tiểu tử này sau này còn dám chạy loạn không!" Bối Bối cười nói.
"Ta vì chạy theo con thỏ nên mới bị lạc, ta không nhớ đường liền đi tìm cha nhưng tìm tới tìm lui không thấy, sau lại thấy bầu trời tối đen, trời đã về đêm ta lại đói bụng nên nằm xuống đây ngủ" Lúc này hài đồng đưa ánh mắt đen láy nhìn Bối Bối, nhẹ giọng nói.
"Theo ca ca, ta đưa ngươi đi tìm ba ba ngươi!" Bối Bối liền nói với hài đồng.
Lâm Lôi cùng Bối Bối trực tiếp bay lên, mặc dù đứa nhỏ chỉ ở cách cha nó có ba dặm nhưng nếu phải đi bộ vượt qua núi lớn thì tốt thiểu cũng phải đi mười dặm mới gặp được cha nó.
"Thực không biết đứa nhỏ này đã không được ăn bao lâu rồi!" Lâm Lôi trong lòng cảm thán.
"Oa!" Hai đồng mở to mắt nhìn.
Giờ phút này hắn đang nằm trong lòng ngực Bối Bối, bay lên giữa không trung, tiểu tử kia cho tới bây giờ mới từng được bay lần đầu giờ phút này hưng phấn không thể ngậm miệng lại, liền quên hẳn niềm thương cảm vừa rồi.
"Ta đang bay, oa đại ca ngươi thực lợi hại"
Bối Bối hai mắt cũng như cười.
"Phụ thân, ta thấy phụ thân ta rồi!" Hài đồng lập tức chỉ xuống một bóng người phía dưới. Khi nhìn thấy Lâm Lôi cùng Bối Bối đang mang nhi tử mình trở lại đại hán nọ lập tức vô cùng kích động, ở phía dưới phất tay liên hồi.
Lâm Lôi và Bối Bối liền hạ xuống.
"Tới chỗ phụ thân ngươi đi!" Bối Bối đem đứa nhỏ để dưới mặt đất.
"Phụ thân!" Tiểu hài nọ liền chạy nhanh tới.
Thảo nguyên đại hán vội vàng ôm chặt lấy nhi tử của mình: Oa nhi, ngươi thực là hù chết phụ thân mà, dặn ngươi không được chạy loạn mà vẫn còn chạy loạn!
Nói đoạn hán tử nọ cũng rơi lệ, hắn vì nhi tử mà suốt một ngày một đêm không ngừng kêu khóc.
"Từ nay con sẽ không chạy lọan nữa!" Hài tử lập tức nói.
"Mau, mau cảm ơn hai vị đại nhân"
Đại hán cũng nghe qua cường giả thánh vực có thể phi hành, thấy hai người trước mặt có thể phi hành thì cho rằng chính là cường giả của thánh vực lúc này vội kéo nhi tử của mình quỳ xuống cảm tạ.
"Cảm ơn hai vị đại ca!" Hài đồng lập tức nói ngay.
Lâm Lôi cùng Bối Bối đều nở nụ cười, kỳ thực trên dọc đường đi bọn họ cũng đã giúp đỡ không ít người.
"Sau này ngươi chịu nghe lời phụ thân ngươi là được rồi!" Lâm Lôi cười nói. "Tốt rồi, chúng ta cũng phải đi đây!"
Lúc này hài đồng liền nói: Hai vị đại ca ta gọi là Ốc Nhĩ Thập, sau này ta nhất định sẽ tìm các các người.
Lâm Lôi cùng Bối Bối đều nở nụ cười, hướng đôi phụ tử này cào biệt sau đó hai người tiếp tục xuất phát.
Lâm Lôi, Bối Bối lại hướng phía song giách phong đi tới, lúc này Song giác phong hiển nhiên tạo ra sự tò mò trong hai người khiến họ muốn thám hiểm xem.
"Vừa rồi gặp đứa nhỏ thực đáng yêu!" Bối Bối nói.
Lâm Lôi cảm thán nói: Nhìn thấy đôi phụ tử này ta lại nhớ tới Tây Ni.
"Tây Ni!" Bối Bối có chút kinh ngạc.
Lâm Lôi gật đầu nói: Lúc đầu khi bát đại đê bị phá, Áo Gia Văn vừa tới Ngọc Lan đại lục đã hủy diệt hoàng cung Ba Lỗ Khắc đế quốc chúng ta, lúc ấy cả hoàng cung ngoại trừ Tây Ni được an toàn thì những người còn lại đều bị giết, cả nhi tử của Tây Ni là tiểu Tạp Tát cũng chết, cho dù sự việc đã trôi qua rất lâu nhưng trong lòng Tây Ni vẫn còn đau sót.
Hậu nhân của Long huyết chiến sĩ quả thực rất ít, đã qua hai mươi năm Tây Ni mặc dù đã có thê tử mới nhưng vẫn chưa có con.
Vì thế Tây Ni luôn cừu hận Áo Gia Văn.
Lúc Áo Gia Văn đột nhiên tấn công, tử kim thử vương huynh đệ ra tay kỳ thực là khi tử kim thử vương huynh đệ ra tay một lần đã có cơ hôi giết Áo Gia Văn nhưng chính lúc ấy Lâm Lôi cùng Tây Ni đều khiếp sợ khi có một cao thủ thần bí xuất hiện ngăn cản.
Hắn sao lại ngăn cản chúng ta giết Áo Gia Văn?
Đợi đến khi Áo Gia Văn đã rời đi thì hắn lại luôn lẩn trốn ở Áo Bố Ân đế quốc, khiến bọn Lâm Lôi không có cơ hội báo thù.
"Cừu hận này nhất định phải báo!" Bối Bối gật đầu nói.
"Sau này nếu có cơ hột nhất định không thể buông tha cho áo gia văn!" Lâm Lôi gật đầu nhè nhẹ.
Chỉ là muốn giết Áo Gia Văn chính mình thực lực còn chưa đủ.
"Tới song giác phong rồi!" Bối Bối liền nói.
Song giác phong phía dưới có một hạp cốc, cuồng phong giống như mãnh thú rít gào lao vào trong hạp cốc này, kỳ lạ là khi luồng sơn phong cường đại lao vào trong hạp cốc thì căn bản không nghe thấy một tiếng gió phát ra.
Lâm Lôi, Bối Bối gan to mật lớn trực tiếp đi vào trong hạp cốc này, lúc này cuồng phong không ngừng rung chuyển bên ngoài.
"Trong hạp cốc này có không ít hài cốt" Bối Bối nhíu mày nói.
Lâm Lôi gật đầu, trong cốc địa vách đá cũng gồ ghề khi thì lồi lên khi lại lõm vào, cả hạp cốc cũng phi thường kỳ lạ, tại cửa hạp cốc còn có thể nghe thấy tiếng gió rít nhưng khi đi sau trong thì không còn một âm thanh nào nữa
"Thực là kỳ quái!" Bối Bối liền nói.
Lâm Lôi hơi nhíu mày, cảnh giác đi tới.
Thực là quá nhiều hài cốt, không biết đã có bao nhiêu người chết ở đây. Lâm Lôi nhìn về phía trước hơn mười thước toàn là bạch cốt hiển nhiên đã chết cách đây rất lâu.
"Ài!" Lâm Lôi đột nhiên cảm thấy tim co thắt lại ngay cả tinh thần cũng có chút mê muội.
Có người tập kích. Lâm Lôi trong nháy mắt đã thanh tĩnh lại, lập tức sử dụng thần lực bảo vệ các nơi.
"Bối Bối cẩn thận!" Lâm Lôi lập tức nhắc nhở.
Hắn bây giờ chỉ dùng bản thể để di chuyển, mà bản thân đã hấp thu kim sắc huyết dịch khiến thân thể lại càng thể cường hãn nhưng tới thân thể cường hãn như Lâm Lôi cũng cảm thấy choáng váng thì tuyệt đối là do hắn bị ngoại lực công kích.
Bối Bối cẩn thận cảnh giác chung quanh.
"Lão đại không có ai cả!" Bối Bối dùng linh hồn truyền âm.
"Vừa rồi ta đã bị công kích!" Lâm Lôi liền xác định.
Một loạt vô hình công kích. Nhưng tại sao ta lại không bị công kích
Bối Bối có chút lo lắng, loại công kích quỷ dị vô hình này.
Lâm Lôi cùng Bối Bối cảnh gác một hồi nhưng lại không phát hiện thêm điều gì.
"Ân không đúng!" Lâm Lôi liền thu hồi thần lực đang bảo vệ thân thể thì cảm giác vừa rồi lại xuất hiện, một cơn đau nhó từ trái tim khiến đầu óc cũng mê muội mơ hồ, bất quá Lâm Lôi vẫn còn bảo trì được sự thanh tĩnh liền dùng tinh thần lực thăm dò.
Lâm Lôi lúc này cũng phát hiện ra. Cuồng phong cuồn cuộn thổi vào hạp cốc cũng bở vì hạp cốc có địa hình kì lạ khiến nó xảy ra chút biến hóa, không gian khiến phong nguyên tố tự thôn phệ nhau sinh ra một loại thanh ba kì lạ, loại thanh ba này vô pháp nghe thấy nhưng lại không ngừng tản ra.
Lâm Lôi cảm thấy trái tim co thắt thân thể không thoải mái đầu óc mê muội cũng là do loại thanh ba này truyền vào cơ thể.
Lâm Lôi bình thường tu luyện Tốc độ Áo nghĩa cũng hay nghiên cứu về lĩnh vực âm thanh, mặc dù cũng gần hai mươi năm nhưng cũng không có thành tựu nào đáng kể, chỉ có thể coi như là có nhận thức một chút về nó.
Lâm Lôi cũng biết thanh âm kỳ vô cùng kỳ lạ nhưng thực ra chỉ là những loại thanh ba có thể nghe được, còn loại thanh ba trong hạp cốc này dù có thính tai.
Cũng không thể nghe thấy hơn nữa có thể làm thân thể tổn thương
Ngay cả thân thể cường hãn của Lâm Lôi cũng bị ảnh hưởng người thường dĩ nhiên không thể chống lại được, nơi này chết nhiều như thế cũng là lẽ đương nhiên.
"Ân, đây là ..." Một đạo linh quang chợt lóe lên trong đầu Lâm Lôi.
Nguyên lai thanh ba này còn có sự huyền ảo như thế. Lâm Lôi trong lòng vô cùng mừng rỡ.
"Bối Bối ta lập tức tu luyện một chút!" Lâm Lôi trực tiếp truyền âm tới Bối Bối, cũng bất chấp mọi việc, phân thân thần thức trực tiếp từ thể nội đi ra, rồi ngồi đả tọa trong hạp cốc bắt đầu cảm ứng sự kì lạ của thanh ba.
Ngay cả phân thần thần thức cũng hòa cùng Lâm Lôi ngồi xuống trực tiếp tham ngộ sự huyền ảo của thanh ba.
Bối Bối có chút kinh ngạc
"Lão đại vừa lĩnh ngộ được điều gì chăng?"
Rồi Bối Bối liền tự trả lời: Dù sao lão đại lĩnh ngộ được càng nhiều càng tốt.
Bối Bối trong lòng vui vẻ trực tiếp đã tọa bên cạnh, Lâm Lôi tu luyện Bối Bối quyết định phải bảo vệ hắn.
Lâm Lôi đột nhiên tu luyện cũng là nằm ngoài dự liệu của Tát Địch Tư Tháp, Tát Địch Tư Tháp luôn mong Lâm Lôi cùng Bối Bối tách ra để hắn ra lệnh cho thuộc hạ dgiết chết Lâm Lôi nhưng bây giờ hắn một chút cơ hội cũng không có.
Lâm Lôi khi tu luyện dường như quên mất cả khái niệm thời gian.
Phân thần thần thức đồng dạng dường như cũng hiểu được thanh ba này cũng bắt đầu lĩnh ngộ, thậm chí vu thần phân thân dùng thính nhĩ để nghe thanh âm mà bản thân không nghe được hỗ trợ lẫn nhau khiến cho tốc độ lĩnh hội âm thanh của Lâm Lôi tăng lên đột biến.
Thời gian trôi qua, trong hạp cốc quanh chỗ bọn Lâm Lôi đã hiện lên một tần tro bụi.
Bối Bối cũng đắm chìm trong việc tu luyện.
Thoáng chốc đã hết hai năm.
Lúc này song giác phong hạp cốc cũng không có người lui tới, Lâm Lôi cũng Bối Bối vẫn ngồi đó nhưng kỳ lạ là không còn thấy thanh ba truyền lại như trước nữa.
"Ha ha" Một tầng tro bụi liền bay lên.
Lâm Lôi cùng phân thân thần thức liền hợp nhất làm một, trên mặt tràn đầy niềm vui tươi cười không dứt. Ta sai rồi, sai rồi là phong nguyên tố pháp tăc, thanh âm chia làm hai loại phương diện một là thanh ba huyền ảo một là thanh nhạc huyền ảo, khi thanh nhạc huyền ảo hòa thanh ba huyền áo mới có thể xem là thanh âm áo nghĩa.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
98 chương
1553 chương
8 chương
1291 chương