Bàn Long

Chương 429 : Tử vong sơn mạch

Lâm Lôi cùng Bối Bối bí mật rời khỏi long huyết thành, việc này khống có mấy người biết được, lúc đầu khi Ốc Đốn, Thái Lặc phát hiện Lâm Lôi không ở trong long huyết thành cũng không thấy làm kỳ quái, bọn họ còn tưởng Lâm Lôi đang ở trong mật thất tu luyện. Phải tới gần nửa thánh sau họ mới được Địch Lỵ Á thông báo Lâm Lôi cùng Bối Bối đã đi rồi. Còn những thị vệ cũng như thị nữ thì phải qua một thời gian sau nữa mới biết sự tình này. Mặc dù trải qua tử thành sự kiện, La Áo đế quốc cư dân đã giảm mạnh, căn bản không còn có thể gọi là một đại đế quốc nhưng bất kể hoàn cảnh như thế nào, đất nước lại có không ít người dân mới đặc biệt đã qua hai mươi năm nay, La Áo đế quốc dân cư đã phát triển lên rất nhiều. Tại La Áo đế quốc, trong một tòa thành nhỏ, u tĩnh, nổi bất lên là một tòa phủ đệ chiếm diện tích khá lớn, trong phủ đệ bao trùm một không khí sâm uy hộ vệ môn đứng thẳng tắp ngay cả thị nữ cũng tuyệt nhiên không phát ra cả một tiếng cười nhỏ. Phía bên trong phủ đệ, có một vị trung niên mặc hoa gấm trường bào đang ngồi. "An Lạp Tư đại nhân!" Hộ vê môn cung kính phi thường tới bẩm báo. An Lạp Tư liền gật đầu đi tới, chỉ trong chốc lát liền hướng tới nội viện u tĩnh bước đi, trong nội viện này đang có một nam tử mặc trên người một tấm kim ti trường bào, nằm dài trên ghế trong tay cầm một quyển sách dày chừng năm ly. "Tát Địch Tư Tháp đại nhân" An Lạp Tư cung kính nói. Nam tử đang đọc sách nọ đúng là tát địch tưu tháp, Tát Địch Tư Tháp tới ngọc lan đại lục đã gần hai mươi năm, vẫn ẩn thân tại tòa tiểu thành này nhưng trên ngọc lan đại lục nếu ở nơi nào phát sinh chuyện gì đều không thể qua khỏi tai mắt của hắn, còn về phần An Lạp Tư thì hắn chính là một trong tam đại trung thần của Tát Địch Tư Tháp. "An Lạp Tư, có chuyện gì sao?" Tát Địch Tư Tháp vẫn nhìn vào cuốn sách. An Lạp Tư cung kính nói: Tát Địch Tư Tháp đại nhân, căn cứ vào tin tức của nhân thủ tại long huyết thành thì Lâm Lôi đã rời khỏi long huyết thành, hơn nữa hắn cũng đã đi được một đoạn thời gian rồi. Dĩ nhiên với thủ đoạn của Tát Địch Tư Tháp thì việc phái nhân thủ tiềm phục ở long huyết thành không phải là khó. Tát Địch Tư Tháp chú trọng nhất là hai địa phương là hoàng cung của Áo Bố Lai Ân đế quốc và long huyết thành Đưa người tiềm phục tại hoàng cung là muốn điều tra về hành động của a đức kim tư, dù sao tại ngọc lan đại lục khiến Tát Địch Tư Tháp kiêng kỵ nhất chỉ có hai người, một là A Đức Kim Tư còn người kia là Bối Lỗ Đặc, chỉ là Bối Lỗ Đặc ở tại kim chúc thành căn bản ngoại nhân không thể vào đó. Cho nên Tát Địch Tư Tháp không thể cho người vào đó tiềm phục chỉ có thể tiềm nhập vào long huyết thành mà thôi. Tại long huyết thành tiềm phục nhân thủ thứ nhất là để theo dõi Bối Lỗ Đặc từ xa thứ hai cũng là bởi long huyết chiến sĩ là những bất tử chiến sĩ. "Ba" Hắn liền dập mạnh quyển sách lại, quay đầu về phía An Lạp Tư: "Lâm Lôi rời khỏi long huyết thành, hắn đi một mình?" "Không, còn có Bối Bối đi theo nữa." An Lạp Tư cung kính nói. "Hừ!" Tát Địch Tư Tháp không cam lòng phải phát ra một tiếng kêu. Lâm Lôi luôn cùng với phệ thần thử cùng một chỗ muốn giết hắn cũng có chút phiền toái đây. Tát Địch Tư Tháp căn bản không muốn buông tha cho tứ đại gia tộc hậu duệ của tứ đại thần thú. "Lâm Lôi vốn không đủ trăm năm tuyệt đối không thể đạt được cảnh giới này, hắn chính là thiên tài số một số hai của tứ đại thần thú tộc, nếu lần này hắn trở lại tứ thần thú tông tiếp nhận tẩy lễ, dĩ nhiên sẽ trở thành tâm điểm không bao lâu tuyệt đối sẽ trở thành "U Lam Phủ" đại tướng quân, lúc đó gia tộc chúng ta sẽ có thêm một đại địch" Tát Địch Tư Tháp vẻ mặt nghiêm túc nói. Truyền kỳ của tứ đại thần thú gia tộc Tát Địch Tư Tháp cũng rất rõ ràng. Lâm Lôi là một trong tứ đại gia tộc hậu duệ của tứ đại thần thú, những người khác trong tứ đại gia tộc đều lợi hại như vậy, nếu một ngày nào đó hắn tìm được hết cả tứ tông thì đó chính là một đại phiền toái. An Lạp Tư cũng gật đầu nói: Nếu U lam phủ biết tại ngọc lan đại lục còn có một thiên tài của tứ đại thần thú gia tộc dám chắc bọn họ sẽ không tiếc công sức mà mang Lâm Lôi đi" Tát Địch Tư Tháp lạnh lùng nói: Tại Long huyết thành, kỳ thực hắn cũng chỉ coi trọng nơi này, còn ba nơi khác cho dù là có ba trong số tứ đại thần thú gia tộc đều chỉ là những nơi ít người không có khả năng xuất hiện uy hiếp với hắn, chỉ là Lâm Lôi thì lại khác ..." An Lạp Tư cũng âm thầm cho là phải. Các gia tộc đệ tử của tứ đại thần thú gia tộc đều trải qua việc tẩy lễ mới có thể làm thực lực tăng tiến cường đại, nhưng Lâm Lôi còn chưa trải qua việc tẩy lễ mà đã lợi hại như vậy nếu hắn trở lại tiếp nhận tẩy lễ sợ rằng thành tựu của hắn sau này khó có thể tưởng tượng đó cũng là điều Tát Địch Tư Tháp lo lắng. Chưa đủ trăm năm đã có thần lực chỉ điểm này cũng nói rõ tiềm lực của Lâm Lôi. "Bất quá việc lần này lại vướng vào việc chúng thần mộ địa" Tát Địch Tư Tháp nhíu mày nói. Nếu muốn vào chúng thần mộ địa thì không thể đắc tội với Bối Lỗ Đặc. Nếu muốn giết Lâm Lôi nhưng Lâm Lôi lại ở cùng Bối Bối, Bối Bối dám chắc sẽ trả thù cho Lâm Lôi tới lúc đó tự nhiên có thể truy ra Tát Địch Tư Tháp hắn. Bất kể thế nào cũng không thể đắc tội với Bối Bối phệ thần thử. Tát Địch Tư Tháp biết rất rõ tầm quan trọng của phệ thần thử với bối lôc đặc thậm chí còn cho hai con mình theo bảo vệ. Địa vị của bối bồi trong lòng Bối Lỗ Đặc thế nào có thể tưởng tượng được, nếu bọn họ giết chết Bối Bối sẽ khiến cho Bối Lỗ Đặc nổi giận, lúc đó Tát Địch Tư Tháp hắn dám chắc cũng không thể chịu đựng được. "Đặc biệt lúc thực lực của Bối Lỗ Đặc còn là bí mật, nếu chân chánh cùng hắn đối kháng dám chắc cả gia tộc của chúng ta sẽ thụ đại nạn." Tát Địch Tư Tháp cũng mơ hồ biết được sự đáng sợ của Bối Lỗ Đặc. "Muốn giết Lâm Lôi, phải đợi cơ hội khi Lâm Lôi cùng Bối Bối phệ thần thử tách ra không ở cùng một chỗ, đến lúc đó hãy ngụy trang tìm cơ hội giết Lâm Lôi" Tát Địch Tư Tháp mắt lộ hàn quan nói. "Hừ, cho dù Lâm Lôi cùng Bối Bối có linh hồn tường liên thì nhiều nhất cũng chỉ biết được hình dạng của địch nhân còn khí tức thì vô pháp truyền lại." Tát Địch Tư Tháp không lo lắng tình huốn bị Bối Lỗ Đặc phát hiện bởi vì dù là chủ thần cường đại cũng không có khả năng biết quá khứ và tương lai sẽ phát sinh truyện gì, chỉ cẩn Bối Lỗ Đặc không điều tra được hung thủ thì Tát Địch Tư Tháp sợ cái gì? "Cho ta biết Lâm Lôi đang ở nơi nào!" Tát Địch Tư Tháp trong nháy mắt đã phát tán thần thức, cơ hồ đã bao trùm cả ngọc lan đại lục đương nhiên hắn cũng để thần thức tránh hắc ám chi sâm và đế đô Áo Bố Lai Ân đế quốc hai nơi. "Tại cực đông đại thảo nguyên" Tát Địch Tư Tháp cười lạnh một tiếng, liền nhìn về phía An Lạp Tư: "An Lạp Tư" An Lạp Tư lập tức khom người. "An Lạp Tư ngươi hãy tới cực đông của thảo nguyên" Tát Địch Tư Tháp phân phó nói. "Vâng thưa Tát Địch Tư Tháp đại nhân" An Lạp Tư cung kính nói. Tát Địch Tư Tháp lạnh lùng nói: Ngươi đi cực đông đại thảo nguyên, không cần để ý đi theo Lâm Lôi, ta sẽ tự mình dò xét tình huống của hắn, một khi Lâm Lôi cùng Bối Bối tách nhau ra ta sẽ dùng thần thức truyền âm cho ngươi, ngươi hãy đi giết chết hắn nhớ kỹ phải diện dung trước khi hành động. "Rõ!" Dung mạo An Lạp Tư đột nhiên chậm rãi thay đổi. Cường lực của thần, bọn họ có thể sự dụng thần lực để chữa thương thì tự nhiên có thể dùng thần lực để thay đổi diện mạo. "Tên Lâm Lôi này, không có việc gì lại chạy ra khỏi long huyết thành thực sự là hắn muốn chết đây mà, ta còn sợ hắn cứ ở long huyết thành vậy ta làm sao có thể hạ thủ được" Tát Địch Tư Tháp cười lạnh một cái. Lâm Lôi cùng Bối Bối đi tới cực đông đại thảo nguyên đã ba tháng, trong ba tháng này Lâm Lôi cùng bối thuần túy là đi bộ. Từ ba lỗ khắc đế quốc tới cực đông đại thảo nguyên cứ hướng phía nam đi, qua núi qua sông xuyên qua đại thảo nguyên. Ba tháng đi, bọn Lâm Lôi cũng gặp không ít mục dân, Lâm Lôi đã hoàn toàn người thường hưởng thụ cuộc sống của một lữ hành. Cực đông đại thảo nguyên nam bộ, nời này rất gần với Sí Nhiệt sa mạc, tại khu vực này có một vài ngọn núi, Lâm Lôi và Bối Bối lúc này đang ở trên một tòa núi trong hoang nguyên này. "Đây là nơi truyền thuyết của mục dân gọi là tử vong sơn mạch sao?" Lâm Lôi nhìn xung quanh cảm thán. "Nhưng tại sao ta không phát hiện nơi này vì sao lại gọi là tử vong sơn mạch?" Lâm Lôi tay cầm đoản đao, thân thể cường tráng khoác trên mình trường sam đã xanh màu. Kinh nghiệm ba tháng du lịch đã khiến Lâm Lôi cảm thấy chính mình có chút kích thích. Hắn có kinh nghiệm về cảnh giác trước các địa phương kì lạ. Bối Bối mang theo một cái thảo mạo, trọng hoàn điêu thảo can, nhìn xung quanh" "Lão đại, người thường nói đây là tử vong sơn mạch nhưng với chúng ta mà nói đương nhiên cũng không có nguy hiểm gì đâu!" "Đối với chúng ta không nguy hiểm sao, ít nhất nó cũng phải có một điểm đặc thù nào đó chứ, chúng ta đi xuống xem" Lâm Lôi bước nhanh tới trước. "Đi chúng ta thử đi vào trong ngọn núi lớn kia, cảnh cũng đẹp mắt!" Bối Bối thân hình vừa động đã phóng qua hơn mười thước cùng đi bên cạnh Lâm Lôi. Hai người liền sóng vai đi tới. Tử vong sơn mạch, theo những truyến thuyết của mục dân thì đây là nơi phi thường nguy hiểm đặc biệt là ở cực đông đại thảo nguyên nam bộ có nơi nổi danh là tạp sa nhĩ bộ là nơi mà mục dân căn bản không dám tiến vào. "Oa nhi! Oa nhi!" ở sau trong núi truyền đến một tiếng kêu yếu ớt thê lương "Đi!" Lâm Lôi cùng Bối Bối không chút do dự lập tức phóng nhanh tới đó, tàn ảnh như hai làn khói xanh thẳng tắp hướng âm thanh kia mà chạy tứi, gặp phải hạo cốc hay cự thạch cản đường đều dễ dàng lướt qua. Rất nhanh Lâm Lôi cùng Bối Bối đã tới nơi phát ra âm thanh. "Tử vong sơn mạch này sao lại có người dám tiến vào?" Lâm Lôi cùng Bối Bối đều giật mình. Phát ra âm thanh nọ chính là một thảo nguyên đại hán, giờ phút này thân thể hắn trông vồ cùng thảm trạng, quần áo đều vị phá nát có vẻ rất chật vật. Lâm Lôi cùng bối bôi nghe âm thanh thê lương đó thì cảm giác nam tử này đang vô cùng thống khổ. "Ngươi làm sao vậy?" Bối Bối trực tiếp tới trước mặc thảo nguyên đại hán nọ. Đại hán thảo nguyên chứng kiến Bối Bối đột nhiên xuất hiện lại càng hoảng sợ, lập tức có chút vội vàng nói: "Ngươi, tiểu oa nhi đến tử vong sơn mạch này làm gì, mau đi đi nơi này rất nguy hiểm". Rõ ràng đại hán kia thấy bộ dáng của Bối Bối lại tưởng hắn chỉ là một thiếu niên mà thôi. "Bồng" Bối Bối liền vung tay lên, bên cạnh hắn là một gốc cây đại thụ chừng hai người ôm trực tiếp bị cắt đứt, bối lại vung tay lên đánh một chưởng thì đaọn đại thụ vừa bị cắt đứt liền bay lên chừng trăm thước cuối cùng rơi xuống nơi nào cũng không biết. "Ngươi lo lắng cho ta" Bối Bối vừa nói vừa vểnh mũi. Lúc này đại hán nọ bị màn biểu diễn kia dọa tới choáng váng, cây đại thụ đó nặng bao nhiêu chính hắn cũng nhận biết được, ngay cả tộc trưởng của bọn họ cũng không có khả năng chặt đứt rồi tung một quyển đánh nó ra xa tới thế! "Xin hỏi rốt cục đã phát sinh truyện gì thế? Ngươi thế nào lại vào tử vong sơn mạch này, ngươi không sợ nguy hiểm sao?" Lâm Lôi cũng đã đi tới. Lúc này đại hán nọ đã nhìn thấy Lâm Lôi, vừa rồi thiếu niên trước mắt chỉ khẽ phất tay đã khủng bố như thế hắn cũng đã hiểu được hắn đã gặp được các cường giả chính thức, lập tức quỳ xuống dập đầu nói: "Hai vị đại nhân, vân cầu các ngươi hãy cứu giúp con của ta!" "Rốt cục là đã sảy ra chuyện gì?" Lâm Lôi hỏi. "Là con ta tới đại sơn này rồi biến mất." Đại hán vội vàng nói. "Ngươi biết nơi này nguy hiểm, tại sao lại mang con tới đây." Bối Bối có chút bất mãn nói. Đại hán nọ vội giải thích: Hai vị đại nhân các ngươi không biết tử vong sơn mạch này bên ngoài đã có nhiều truyền thuyết, kỳ thực tử vong sơn mạch này không đáng sợ tới mức đó, chỉ có một chỗ tận cùng bên trong khu vực này là nguy hiểm thôi còn những chỗ khác đều rất an toàn, chúng ta đều ở xung quanh nơi này bình thường thì thường lên đây đốn củi kiếm ăn, chỉ cần không tiếng khu vực nguy hiểm nọ sẽ không sao, lúc trước ta đang đốn củi liền để nhi tử ở bên cạnh nhưng khi ta vừa quay đi lúc quay đầu lại đã không thấy nhi tử nữa không biết nó chạy đi đâu. "Van cầu hai vị đại nhân, giúp ta tìm thấy nhi tử của mình" Lúc này đại hán nó vừa khóc vừa nói. Lâm Lôi liền gật đầu: "Nhi tử của ngươi có phải một tiểu hài tử khoảng bảy, tám tuổi mặc một hồng miên áo không?" "Ngươi! Ngươi như thế nào lại biết được?" Lúc này đại hán nọ như chấn động cứng lưỡi lại. Lâm Lôi cùng Bối Bối nhìn nhau nở nụ cười, bọn họ dùng thần thức triển khai trong nháy mắt đã bao trùm cả ngọn núi tự nhiên có thể tìm được đứa nhỏ kia.