Bản lĩnh ngông thần
Chương 770 : Cho Tôi Một Chút Tôn Trọng
Trong hơn mười giây, trong khán đài không có một âm thanh nào, có vẻ màn biểu diễn của Sở Vĩnh Du đã khiến mọi người phải kinh hãi.
Dưới tình huống Lôi Minh ở Hoá Long Cảnh tầng thứ sáu, còn sử dụng thêm tuyệt kỹ của nhà họ Lôi là Bôn Lôi Chưởng, nhưng cơ thể Sở Vĩnh Du chẳng những không nhúc nhích tí nào mà còn không hề hấn gì, vẻ mặt cũng không chút thay đổi.
Lúc này Lôi Minh mới có phản ứng, tuy rằng lòng không cam tâm, nhưng hắn quả thực đã thua.
“Tôi…thua rồi.”
Có thể nói ra ba chữ này, ít nhất Lôi Minh vẫn có chút võ đức.
Mọi người trong nhà họ Lôi nhìn thấy Lôi Minh tuyệt vọng đi về, vẻ mặt mỗi người đều cực kỳ đặc sắc.
“Minh, thắng bại là lẽ thường của chuyện binh gia.”
Lão tổ Lôi Tuyệt Vân nói gì đó, Lôi Minh gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
“Ông nội, con cảm thấy tên Sở Vĩnh Du này rất rất mạnh, nếu vừa rồi thực sự chiến đấu nghiêm túc, anh ta chỉ cần một ngón tay là có thể giết chết con.”
Đánh giá này khiến mọi người trong nhà họ Lôi hít sâu một hơi, bởi vì đánh giá này quả thật quá cao.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đứng dậy định nói gì đó, nhưng Lôi Tuyệt Vân đã xua tay.
“Không cần phải đi, đi cũng không thắng được đâu.”
Lôi Tuyệt Vân nói xong, chậm rãi đi về phía giữa võ đài, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Cùng lúc đó, các thành viên trong gia tộc Thác Bạt cũng hoàn toàn sục sôi, tất cả đều phát điên.
“Thật hay giả vậy? Cứ thế là thắng rồi?”
“Đúng là nói nhảm, anh không thấy à? Thậm chí là chiến thắng có hơi…vi diệu.”
“Trông ra thì tên Sở Vĩnh Du thật đúng là có bản lĩnh đấy, chứ nào phải tên ngốc.”
“Suỵt! Anh nhỏ giọng tí đi.
Đã là nhân vật có thể đối chiến với lão tổ nhà họ Lôi mà anh còn dám nói người ta ngốc sao?”
Ngay cả Thác Bạt Dã cũng hơi nheo mắt lại, ông ta đã đánh giá thấp Sở Vĩnh Du, hoàn toàn đánh giá thấp.
Còn Tường Vi ở đằng kia, trong mắt loé lên sự kích động, có lẽ...!có lẽ cô ấy thực sự có thể lấy lại tự do và lựa chọn tình yêu mà cô ấy muốn theo đuổi.
Em trai của cô ấy, Thác Bạt Thiên Địa, đã kích động đứng lên từ lâu, ít nhất chỉ sau trận chiến đầu tiên, anh đã hiểu mình cũng không phải là đối thủ của Sở Vĩnh Du, mà trông tuổi của Sở Vĩnh Du cũng chẳng lớn là bao.
Thế mà đã tới trình độ có thể đấu với lão tổ.
Tiếp sau đây, anh phải quan sát thật kỹ.
Giữa sân đấu võ, Lôi Tuyệt Vân dừng lại, chắp tay lại.
“Lôi Tuyệt Vân.”
Hành động và lời nói như vậy là sự tôn trọng chỉ dành cho những đối thủ cùng đẳng cấp trong khi chiến đấu, vì vậy hành động này của Lôi Tuyệt Vân đã được coi là sự công nhận sức mạnh của Sở Vĩnh Du, và nó cũng khiến người khác cảm thán không thôi.
Tương tự như vậy, Sở Vĩnh Du cũng chắp hai tay lại.
“Sở Vĩnh Du.”
Mặc dù trước đó đã thốt ra những lời lẽ khinh thường đủ kiểu, nhưng một khi trận chiến bắt đầu, nhà họ Lôi lại thể hiện đủ tinh thần thượng võ, và Sở Vĩnh Du tất nhiên cũng sẽ có thái độ như vậy.
“Bôn Lôi Chưởng!”
Khoảnh khắc tiếp theo, Lôi Tuyệt Vân di chuyển, cũng là Bôn Lôi Chưởng nhưng khi sử dụng bởi Đan Điền Cảnh tầng thứ nhất như ông ấy, nó khác xa với Lôi Minh.
Tia điện trong tay ông ta tỏa ra tứ phía, mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bất cứ nơi nào mà nó đi qua, tất cả các phiến đá trong trường luyện võ đều nổ tung dưới chấn động của lôi điện.
“Lui lại!”
Thác Bạt Dã thốt ra một câu, dù là người nhà Thác Bạt đang xem trận chiến hay nhà họ Lôi đều lùi về phía sau khoảng cách hơn mười mấy mét, đề phòng lát nữa không may bị thương.
Đối mặt với lòng bàn tay sắc bén như vậy, cuối cùng Sở Vĩnh Du cũng lần đầu tiên đưa tay ra chặn lại.
Bùm!
Một tiếng nổ vang lên, hai lòng bàn tay áp vào nhau, tia điện màu xanh lam tan biến ngay lập tức, Lôi Tuyệt Vân cũng lùi lại năm sáu bước rồi mới dừng lại.
Thác Bạt Dã đột ngột đứng dậy, vẻ mặt không thể tin được, cả người như chết lặng.
Lúc này, nhận thức của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ, không hề có vẻ ung dung như trước nữa.
Cũng giống như ông ta, Lôi Tuyệt Vân, người ở Đan Điền Cảnh tầng thứ nhất, thế mà lại ở thế hạ phong, mà quan trọng hơn cả là Sở Vĩnh Du thậm chí còn không sử dụng bất kỳ chiêu thức nào mà chỉ thẳng tay tung ra một chưởng.
Thác Bạt Dã còn như thế này huống chi là những người khác, trái tim đập thình thịch mãi không bình tĩnh lại, so với ánh sét đó không biết còn nhanh hơn bao nhiêu lần.
Mọi người trong nhà họ Lôi đều trợn tròn mắt, lão tổ vẫn luôn bất khả chiến bại trong mắt bọn họ, lúc này chỉ trong một chiêu đã rơi xuống thế hạ phong, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì làm sao có thể tin được.
Trong sự tĩnh mịch của toàn trường, trong lòng Lôi Tuyệt Vân tự nhiên càng thêm cuộn trào, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên thực sự khiến ông cảm thấy vô lực.
“Ở tuổi như vậy, còn là ở thành phố, cậu thực sự có thể đạt tới Đan Điền Cảnh, thực sự khiến cho lão đây khó bề tưởng tượng.”
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Tiền bối quá khen rồi.”
Vẫy vẫy tay, Lôi Tuyệt Vân nói.
“Không! Thực lực là thực lực, không có gì là quá khen hay không quá khen cả.
Chiêu tiếp theo đây là chiêu thức chỉ có người đạt tới Đan Điền Cảnh của nhà họ Lôi mới có thể học, lão đây hi vọng, cậu có thể dành sự tôn trọng cơ bản nhất cho lão.”
Khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ, ai cũng có thể nghe ra được ý của câu này, mong rằng Sở Vĩnh Du đừng dùng thái độ này để ứng chiến nữa.
Vậy nó nói rõ điều gì? Có nghĩa là theo một nghĩa nào đó, Lôi Tuyệt Vân đã thừa nhận rằng mình không phải là đối thủ của Sở Vĩnh Du.
“Vậy thì ông có thể chết đấy.”
Lời nói của Sở Vĩnh Du làm cho mọi người hít sâu một hơi.
Lời nói tự phụ đến cỡ nào, kiêu ngạo đến cỡ nào, nhưng…hiện tại, không ai dám nói lung tung, bởi vì người ta có tư cách để ngông.
Thu lại nụ cười, lắc đầu, Lôi Tuyệt Vân nói.
“Đời võ giả này của tôi, lấy chiến đấu để rèn luyện bản thân, thà chết đứng còn hơn sống quỳ.
Cậu chỉ cần xuất chiêu, tôi Lôi Tuyệt Vân, dù sống hay chết, cũng không phiền cậu phải lo lắng về điều đó, mà tôi có thể đảm bảo rằng nếu tôi thực sự chết, thì trong một trận chiến công bằng như vậy, người nhà họ Lôi sẽ không tới làm phiền cậu.”
“Gia tộc cổ võ ẩn thế không thể để mất đi người đó!”
Lời nói vừa dứt, mọi người trong gia tộc họ Lôi mặt đỏ gay, nhưng không ai ra tay ngăn cản, chiến đấu là chiến đấu, từ lâu đã không màng sống chết.
“Được!”
Lôi Tuyệt Vân bật cười thành tiếng khi nhìn thấy sự đồng ý của Sở Vĩnh Du, khí thế cả người bắt đầu điên cuồng phóng ra, không khí xung quanh dường như cũng loãng đi rất nhiều.
“Lui lại!”
Thác Bạt Dã lại hét lên, tất cả mọi người lại điên cuồng lùi lại, bởi vì lần va chạm tiếp theo chắc chắn sẽ kinh thiên động địa, nếu bị dính phải một ít, đừng nói đến thương tích, chắc chắn là chỉ có đường chết.
“Sở Vĩnh Du, cậu cảm nhận thử chiêu thức mà nhà họ Lôi tôi chỉ có thể học được khi đạt tới Đan Điền Cảnh.”
“Lôi Động Cửu Thiên!”
Đùng đùng đùng!
Bầu trời đột nhiên u ám, tiếng sấm cuồn cuộn tới, tia chớp cắt ngang bầu trời như thể ngày tận thế sắp đến.
Khóe miệng Sở Vĩnh Du hơi nhếch lên, tay phải chậm rãi nắm chặt lại.
Dường như nó rất giống với Toái Thiên của chính anh..
Truyện khác cùng thể loại
174 chương
15 chương
56 chương
69 chương
40 chương
104 chương