Bản lĩnh ngông thần

Chương 717 : Phân Rõ Hiện Thực

Đi vào phòng một lần nữa, Sở Vĩnh Du khoác khoác tay xem như là ngăn chặn không cho bọn người Tỉnh Dung lên tiếng. “Không sao đâu, chúng ta cứ tiếp tục đi, không cần phải quan tâm chuyện khác.” Ông Lương nhìn thấy Sở Vĩnh Du lại bình yên vô sự trở về, ông ta vô cùng xấu hổ, biết là mình không có cách nào tiếp tục ở đây nữa, lập tức đi ra ngoài. Nhưng mà trước lúc đi ra khỏi cửa, không biết là do có lòng tốt hay gì đó, vẫn cảm thấy có chút tình cảm với Tỉnh Dung, ông ta vẫn nói một câu. “Sau lưng anh Cốc còn có người, mọi người tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.” Lúc này, Sở Vĩnh Du lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi cho Tào Khả Nhu. Hiện tại đối với điện thoại của Sở Vĩnh Du, đương nhiên Tào Khả Nhu có hai loại tâm trạng, cho nên điện thoại còn chưa vang lên vài giây thì đã lập tức nghe máy. “Sở Vĩnh Du, xảy ra chuyện gì hả?” Trong đầu của Tào Khả Nhu còn tưởng là bọn họ với gia đình xuất hiện biến cố gì đó. “Không có chuyện gì đâu, cô phái một người dưới quyền của mình đến đây đi, xử lý chút chuyện vụn vặt giúp tôi.” Nếu như bây giờ ở thành phố Ninh nhà họ Tào đã thay thế nhà họ Trần, xử lí một nhân vật nhỏ nhoi giống như là anh Cốc chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Đương nhiên, anh sẽ không muốn sau khi mình rời khỏi thành phố Ninh thì để lại phiền phức gì cho gia đình Tỉnh Dung. “Được rồi, tự tôi sẽ qua đó một chuyến.” Sở Vĩnh Du giúp nhà họ Tào bọn họ một chuyện lớn như thế, không phải, nói là ân nhân cứu mạng, làm sao Tào Khả Nhu có thể lạnh nhạt. Ai đến cũng không quan trọng, chỉ cần chuyện xử lý là được rồi. Sau đó, tiệc trăm ngày vẫn được diễn ra như bình thường, trong lúc đó, Tỉnh Dung cùng với vợ của ông ta có nhắc mấy lần kêu Sở Vĩnh Du lấy cái thẻ ngân hàng lại đi, nhưng mà đều bị Sở Vĩnh Du từ chối. Điều thú vị đó chính là đứa nhỏ được đặt tên là Tỉnh Vu Dịch rất thích để Sở Vĩnh Du ôm. Ví dụ như là lúc này, Sở Vĩnh Du nhìn đứa nhỏ trong ngực anh, biểu cảm vô cùng kỳ quái, bởi vì cử động môi của nó dừng lại thì có ý nghĩa là. Người anh em, chờ tôi. Năm chữ đơn giản làm Sở Vĩnh Du cảm khái nghìn lần, trên cơ bản anh đã có thể xác định đứa nhỏ này chính là Tỉnh Vu Dịch, hoặc là nói trong thân thể của đứa nhỏ này có linh hồn của Tỉnh Vu Dịch đang trú ngụ, mặc dù có dựa vào khoa học kỹ thuật của Huyền Hoàng tinh cũng không có cách nào giải thích vấn đề này, nhưng mà sự thật đã phơi bày trước mắt, có phủ định hoặc là trốn tránh cũng là chuyện dư thừa. “Được.” Nở nụ cười, Sở Vĩnh Du đột nhiên lại muốn trêu chọc, nhéo cái mũi nhỏ của Tỉnh Vu Dịch, người kia lập tức thở phì phò, nhưng mà lại không biết bây giờ mình chỉ là một đứa nhỏ mới hơn trăm ngày, dáng vẻ thở phì phò vô cùng đáng yêu. Tiệc trăm ngày được kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ, thật ra Sở Vĩnh Du đã muốn đi rồi, nhưng mà vấn đề vẫn còn chưa giải quyết, đương nhiên anh không thể đi được. Đúng lúc này, có quản lý đi đến rỉ tai nói với Sở Vĩnh Du. “Thưa anh, nhóm người mà anh kêu chúng tôi để ý đang đi thang máy lên lầu.” “Được rồi, cảm ơn.” Giao đứa nhỏ lại cho Tỉnh Dung, Sở Vĩnh Du ra dấu, sau đó đi ra khỏi phòng. Không ngờ đến là Tào Khả Nhu đã tới đây từ lúc nào, thế mà còn đang đứng chờ ở ngoài cửa. “Sở..." Đang muốn gọi thẳng tên của Sở Vĩnh Du, nhưng mà trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng Sở Vĩnh Du dùng một quyền đánh chết tám cao thủ của nhà mình, lời nói liền thay đổi. “Anh Sở.” Sở Vĩnh Du không bao giờ quan tâm đến cách xưng hô, anh nói. “Người đã đến rồi, cô đi xử lý chút phiền phức giúp tôi đi.” “Ngài khách khí rồi.” Hai mắt Tào Khả Nhu phát sáng, chỉ có thể nói là con người của Sở Vĩnh Du quá tốt, có một giá trị vũ lực như thế, nếu như là cô ta, cô ta đã trực tiếp ra tay giết người. Hiện tại với sự phổ biến của Truyền Nhân Của Rồng, các loại camera được tăng lên gấp đôi, nhưng mà vẫn còn có rất nhiều điểm mù. Ở những nơi như thế, đương nhiên có thể tùy tiện giết người mà không cần lo lắng bị phát hiện. Hai người đi không bao xa, anh Cốc lại xuất hiện ở phía đối diện hành lang, nhưng mà lại đi ở vị trí thứ hai, người đi đầu tiên là một người trẻ tuổi đang ngậm điếu xì gà ở trong miệng. Nhìn thấy người trẻ tuổi đó, lông mày của Sở Vĩnh Du liền nhíu lại, bởi vì anh rất muốn nhanh chóng trở về tỉnh thành, nhưng mà làm như thế nào cũng không nghĩ tới thế mà lại xuất hiện một người trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ còn phải diễn kịch bản cũ rích đánh con thì ba tới hả? “Thằng nhóc kia, cậu Lạc của bọn tao đến rồi. Mẹ nó, mày còn giả vờ cho ngầu nữa đi?” Anh Cốc lên tiếng, Sở Vĩnh Du nhìn về phía người trẻ tuổi rồi hỏi. “Cậu tên là gì?” “Anh Sở, cậu ta tên là Lạc Bân.” Người trả lời anh lại là Tào Khả Nhu. Lúc này, người trẻ tuổi mới phát hiện Tào Khả Nhu và Sở Vĩnh Du quen biết với nhau, nụ cười trên mặt cũng đã thay đổi. “Chị Khả Nhu, chị quen biết với anh ta hả?” Lúc này, Tào Khả Nhu bộc lộ sự bá đạo của mình đến mức cực hạn trong cực hạn. “Nếu như không muốn ngày mai nhà họ Lạc của các người không còn một ai, vậy thì lập tức xin lỗi anh Sở đi, sau đó cút khỏi đây.” Cái này... Bọn người anh Cốc hai mặt nhìn nhau, người phụ nữ này là ai vậy, thật là hùng hồn, lời nói nói ra quả thật làm cho người ta không có cách nào hình dung được. Nhưng mà, đúng là trong mắt của Lạc Bân lóe lên một tia sợ hãi, do dự một chút rồi lại nói. “Chị Khả Nhu, đúng là nhà của chúng tôi kém xa gia đình chị, nhưng mà dù sao thì cũng là Mê Vụ các bang phải đứng thứ ba trong truyền nhân của rồng..." Lời còn chưa nói xong thì thân thể của Tào Khả Nhu đã di chuyển đến trước người Lạc Bân, một tay nhấc cổ của anh ta lên. “Cậu cho rằng là tôi đang thương lượng với cậu đó à? Cái gì mà Mê Vụ các chứ, trò chơi mãi mãi chỉ là trò chơi, đừng có nhập làm một với hiện thực, cậu kêu các chủ của Mê Vụ các các cậu đứng trước mặt tôi đi, cậu xem xem tôi có dám giết hắn ta không?” Điểm này, Tào Khả Nhu nói không sai. Sở Vĩnh Du cảm thấy không sao hết, bởi vì dù sao thì Tào Khả Nhu cũng đạt tới cảnh giới Võ Vương cửu bước, đúng là có tư cách này. Sự táo bạo của Tào Khả Nhu làm Lạc Bân nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, thật sự sợ hãi. “Tôi...!chị Khả Nhu đừng có làm tôi bị thương, nể tình mối quan hệ của chị và chị gái của tôi, tha thứ cho tôi đi.”. truyện kiếm hiệp hay “Hừ! Cho thể diện mà lại không cần, bởi vì chị gái Lạc Thủy Y của cậu, cho nên tôi chỉ bóp cổ cậu, nếu không thì bây giờ cổ của cậu đã gãy mất rồi.” Vuốt vuốt cái cổ bị đau nhức, Lạc Bân vội vàng nói cảm ơn, sau đó đánh anh Cốc một bạt tay, giọng nói trở nên lạnh lùng. “Còn không nói xin lỗi với anh Sở.” Anh Cốc phát điên rồi, ông ta cho là Sở Vĩnh Du chỉ là con cái của một người có tiền mà thôi, thật sự không nghĩ tới có địa vị và quyền thế như vậy, ngay cả cậu Lạc cũng bị hung hăng nghiền ép, buồn cười nhất là lúc nãy mình còn... “Tôi xin lỗi, anh Sở, thật sự xin lỗi.” Không chỉ là ông ta, Lạc Bân cũng cúi đầu cung cúc xin lỗi Tào Khả Nhu, thật sự rất đáng sợ, trước đó chị của anh ta đã cảnh cáo một khi trêu chọc Tào Khả Nhu thì nhất định phải lập tức hạ thấp mình xin lỗi, cuối cùng là ngày hôm nay đã thấy được rồi. “Được rồi, các người đi đi.” Sở Vĩnh Du khoác tay, sau đó nhìn Tào Khả Nhu rồi nói. “Người nhà họ Tào các người đã xuất phát chưa?” “Vâng, đã xuất phát từ sớm rồi.” Gật đầu, Sở Vĩnh Du dự định đi vào phòng nói với Tỉnh Dung một tiếng rồi sau đó liền trở về tỉnh thành. Lúc muốn quay người, đột nhiên lại có một giọng nói thanh tao vang lên, Sở Vĩnh Du có thể khẳng định giọng nói này chính là giọng nói hay nhất mà anh từng nghe trong đời. “Khả Nhu, sao cậu lại ở đây vậy?”.