Bản lĩnh ngông thần
Chương 697 : Giết Sạch Tất Cả Mọi Người
Nơi đóng quân của đội điều tra sự cố đặc biệt của Tỉnh Thành, trong một căn phòng, Hà Nguyệt và Tàng Phong ngồi đó, trên mặt không có một chút lo lắng, mà đối điện lại là Sở Vĩnh Du và Bao Khánh Phong.
Nhưng điều khiến Sở Vĩnh Du có hơi không ngờ là Tường Vi vậy mà nửa năm trước đã từ chức, bây giờ không biết ở đâu, số điện thoại trước đây cũng không liên lạc được, cũng coi như là một tiếc nuối, dù sao Sở Vĩnh Du cũng xem Tường Vi là bạn tốt.
“Sở Vĩnh Du, cách này ngoài có thể lãng phí chút thời gian của chúng tôi ra thì không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.”
Tàng Phong cười lạnh, Hà Nguyệt cũng nói theo.
“Địa vị của anh ở đội điều tra sự cố đặc biệt không thấp, thiết nghĩ, e rằng cũng biết thân phận thật sự của chúng ta nhỉ, ha ha, muốn ra oai ở trước mặt chúng tôi sao? Đương nhiên có thể, nhưng lại phải trả giá.”
Cơ thể của Sở Vĩnh Du hướng về trước, nghiêm túc nói.
“Khi các người tới, đã nhận được mệnh lệnh như nào? Đến đây thì thay đổi lập trường rồi sao? Nhớ kỹ, nơi này là nước R, không phải là Huyền Hoàng Tinh của các người, muốn sinh tồn thì ngoan ngoãn cho tôi.”
Anh và liên minh trung tâm có quyền lực cao nhất của Huyền Hoàng Tinh đã bàn bạc xong, điều kiện gì đương nhiên biết rõ trong lòng, nếu không ngoan ngoãn, anh thật sự không để tâm mà giết hai người để lập uy.
Đối với lời của Sở Vĩnh Du, Tàng Phong và Hà Nguyệt đều nhìn nhau cười, dường như chỉ còn lại sự khinh thường, thân phận của bọn họ cao quý, đương nhiên không hề sợ.
Lúc này, một người đi vào.
“Đại nhân, đội trưởng, Tàng Thiên Mẫn tới rồi.”
Tàng Thiên Mẫn, gia chủ của nhà họ Tàng, có ba người con trai một người con gái, cộng cả anh chị em của mình còn có sáu người, cho nên nhà họ Tàng quả thật coi như là một gia tộc rất lớn.
“Để ông ta vào.”
Sở Vĩnh Du vừa nói xong, cửa trực tiếp bị đẩy mạnh ra, một người trung niên đi vào, để một bộ râu quai nón, vẻ ngòai tạo cho người khác cảm thấy rất lạnh lẽo, nhưng khí thế đó quả thật là cuồn cuộn, giống như không có gì đáng để vào mắt.
“Hừ! Bao Khánh Phong, ông thật to gan, lần trước dẫn Tàng Phong đi, tôi cũng đã một mắt nhắm một mắt mở rồi, không ngờ lần này ông vẫn dám? Hơn nữa là ở trước mặt cháu trai của tôi, ở trước mặt nhiều người như vậy, chức đội trưởng này của ông thật sự sắp mất rồi.”
Lời nói như vậy, người không biết còn tưởng Tàng Thiên Mẫn là cấp trên của Bao Khánh Phong.
“Tàng Thiên Mẫn, bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Tàng tốt nhất thành thật một chút, nếu không tôi không để bụng mà giảm bớt vài nhân khẩu của nhà họ Tàng các ông đâu.”
Cái gì!
Nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, lãnh ý trong mắt Tàng Thiên Mẫn dao động, liếc qua nhìn, khí thế mạnh mẽ, áo bào không gió tự động.
Cảnh này thì Tàng Phong biết, ba của anh ta thật sự nổi giận rồi, luận tới học thuyết về phương diện địa vị này, ba của anh ta mới là người phát ngôn thật sự.
Tại sao ư? Bởi vì nhà họ Tàng ở Huyền Hoàng Tinh là thuộc khu ổ chuột trong thời kỳ suy thoái, di dân tới trái đất chính là vì nhận thức thà làm đầu gà không dám làm đuôi phượng.
Thế nên ông ta sao có thể xem trọng người của nơi này chứ.
Mà bây giờ, những lời của Sở Vĩnh Du thật sự đã chọc giận ba của anh ta.
“Khiến nhà họ Tàng tôi giảm đi vài nhân khẩu? Khẩu khí thật lớn, nước R cỏn con, dám có người nói loại chuyện với tôi như vậy sao?”
Một lên một bước, khí thế của Tàng Thiên Mẫn càng tăng thêm vài phần, có một loại cảm giác muốn đánh chết Sở Vĩnh Du tại đây.
Sở Vĩnh Du cũng đứng dậy, đi vài bước tới trước người Tàng Thiên Mẫn, tuy không có bất kỳ dao động khí thế gì, nhưng cũng không hề sợ hãi.
“Tôi nói rất nghiêm túc, ông nghe hay không là chuyện của ông, bây giờ tôi muốn ông làm bảo đảm, bảo đảm cháu trai của ông sẽ không tiếp tục đánh những bạn nhỏ khác, bảo đảm con trai của ông có thể nghiêm túc dạy dỗ con của anh ta, nếu không hai người bọn họ sẽ phải bị phạt tù một năm.”
Lúc này, Tàng Thiên Mẫn thật sự bị chọc tức tới cười, xem ra, ông ta không phát huy một lần, những người nước R này căn bản không biết cách biệt giữa bọn họ rốt cuộc rõ ràng như nào.
Tuy nhiên vào lúc này, đồng tử của ông ta lại co rút, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn Sở Vĩnh Du đeo ở tay phải, trong lòng tràn ngập sự khó tin.
“Cậu! Đây...!đây là nhẫn Vũ Lam sao?”
Tàng Thiên Mẫn thật sự sắp điên rồi, nơi này là trái đất, vậy mà có thể nhìn thấy nhẫn Vũ Lam? Nhưng chuyện này sao có thể chứ?
Nghe thấy lời này, tới phiên Sở Vĩnh Du băn khoăn.
“Ông vậy mà biết nhẫn Vũ Lam?”
Cho rằng như vậy là vì Khổng Lưu đã nói, cả Huyền Hoàng Tinh, chủ nhân có nhẫn Vũ Lam chính là thiếu chủ, gia tộc đỉnh cấp, ngoài Khổng Thị bọn họ thì chỉ có hai nhà khác, bởi vì vài nguyên nhân nào đó, gia tộc Khổng Thị sau khi trưng cầu sự đồng ý của Sở Vĩnh Du, không có tuyên bố với hai nhà khác.
Vậy nên tại sao Tàng Thiên Mẫn tại sao lại biết?
“Ồ, tôi nhớ ra rồi.”. ngôn tình hay
Tự nói một cậu, Sở Vĩnh Du mới nghĩ tới Khổng Lưu đã nói một câu, đó chính là lúc đầu lúc muốn đến Huyền Hoàng Tinh, Đồng Ý Yên cũng muốn đi theo, bị Khổng Lưu cản, nói Sở Vĩnh Du mang nhẫn Vũ Lam, ở Huyền Hoàng Tinh sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng Đồng Ý Yên đi rồi thì không thể bảo đảm.
Như thế thì thấy người của Huyền Hoàng Tinh, chắn đều biết nhẫn Vũ Lam.
Khi ở đó, anh cũng có ra ngoài vài lần, thời gian khác không phải là đang tu luyện thì là ở bên Hữu Hữu, cho dù ra ngoài cũng có Khổng Lưu đi cùng, cho nên quên mất điểm này.
“Thật sự là nhẫn Vũ Lam sao?”
Tàng Thiên Mẫn sững sờ, nhưng trong lòng lại có chút không chắc, dù sao nơi này là nước R, sao có thể có người có nhẫn Vũ Lam.
Thấy vậy, Sở Vĩnh Du lập tức thay đổi dòng suy nghĩ trong lòng, có thể thuận tiện giải quyết, chắc chắn tốt hơn trực tiếp dùng võ lực, cho nên rút điện thoại gọi một cuộc.
“Thiếu chủ!”
“Khổng Lưu, Tàng Thiên Mẫn ông biết không?”
Khổng Lưu ở đầu bên kia nói luôn.
“Bẩm thiếu chủ, mười triệu dân di cư tới trái đất đều là những người ở tầng thấp của Huyền Hoàng Tinh, tôi không thể biết, sao vậy? Người đó trêu chọc tới thiếu chủ sao? Người đang ở đâu? Tôi bây giờ đi qua, dám trêu chọc thiếu chủ, buộc phải diệt tộc.”
Sở Vĩnh Du đau đầu, xem ra Khổng Lưu vẫn phải ở bên ngoài học tập nhiều, mở miệng là đòi diệt tộc...
“Không cần, ông nói vài câu với ông ta là được.”
Đưa điện thoại qua, Sở Vĩnh Du nói.
“Khổng Lưu của gia tộc Khổng Thị, nghe điện thoại đi.”
Shh!
Vừa rồi khi ở trong điện thoại nghe thấy Sở Vĩnh Du gọi tên của Khổng Lưu, cơ thể của Tàng Thiên Mẫn đã hơi run rẩy, bây giờ...!vậy mà thật sự nghe thấy gia tộc Khổng Thị, chuyện này...
Run rẩy cầm lấy, khóe miệng của Tàng Thiên Mẫn mấp máy nói.
“Đại...!đại...”
“Ông tên Tàng Thiên Mẫn sao? Tôi là Khổng Lưu, là ông trêu chọc thiếu chủ sao? Nhà họ Tàng các ông muốn diệt môn sao? Ông trước đó là người của khu ổ chuột nào của Huyền Hoàng Tinh?”
Nghe thấy mấy chữ khu ổ chuột, Tàng Thiên Mẫn cuối cùng cũng có thể chắc chắn, nhất là tên của Khổng Lưu của gia tộc Khổng Thị lớn tới không thể tưởng tượng, ông ta muốn điên rồi.
“Tôi...!tôi...”
“Đồ khốn kiếp! Còn là đồ nói lắp, vậy mà dám trêu chọc thiếu chủ? Nghe đây, cho dù thiếu chủ bây giờ kêu ông đi chết, ông cũng không thể do dự một giây, nếu không tôi bây giờ tới Tỉnh Thành, giết hết tất cả mọi người của nhà họ Tàng các ông.”.
Truyện khác cùng thể loại
174 chương
15 chương
56 chương
69 chương
40 chương
104 chương