Bản lĩnh ngông thần
Chương 691 : Màu Quá Xấu
“Anh Sở, sao anh lại đến đây?”
Quan Phấn ngồi ở quầy thu ngân, bây giờ anh ta và Ngu Thư Di cũng được xem như là thuận vợ thuận chồng, người kia mở một nhà hàng, Quan Phán mở một võ đấu ba.
“Ồ, nghe Thư Di nói cậu mở một võ đấu ba, đến xem thế nào.”
Thực ra Sở Vĩnh Du cũng xem như là đang quan tâm đến dân sinh, dù sao kiểu trò chơi của Truyền nhân của rồng này, gánh trách nhiệm quan trọng, tu sinh dưỡng khí mười năm, có thể bồi dưỡng ra được bao nhiêu võ giả, thật sự là một con số đáng sợ, đến lúc đó, trong thời đại khoa học kỹ thuật lạc hậu, võ giả ít nhiều cũng có thể bổ sung vào một chút.
Quan Phấn vội vàng đi ra khỏi quầy, chỉ chỉ cười nói.
“Kinh doanh cũng xem như là khá tốt, võ đấu ba không được quyết định bởi phục vụ, ở chỗ em chỉ có hai nhân viên phục vụ, điều cần chính là sự yên tĩnh, không có người làm phiền, em mở phòng một người, phòng hai người, nhiều nhất còn có phòng năm người, những người lập nhóm trong trò chơi, đều sẽ hẹn nhau để qua, dường như là bản năng của con người hoặc là thói quen từ ngày xưa.”
Truyền nhân của rồng không giống với trò chơi bình thường, căn bản không cần phải bạn ngồi cùng, gặp nhau trong trò chơi, không có khác biệt quá nhiều so với thực tế, nhưng rất nhiều người vẫn không bỏ được thói quen trước kia.
“Ừ, quả thật là không tồi.”
Nhìn các phòng được ngăn cách, đèn ở cửa đều hiện thị trạng thái đang có người, Sở Vĩnh Du mỉm cười, đương nhiên cũng vô cùng vui mừng.
Đúng lúc này, mười mấy người đi vào, sắc mặt của Quan Phấn lập tức trở nên khó coi.
“Lương Hà, anh lại muốn làm gì?”
Tên đầu trọc đi đầu tiên, khoảng hơn 30 tuổi, cười khẩy nói.
“Cho cậu thời gian ba ngày để đóng cửa, cậu đã nghĩ xong chưa? Cậu phải hiểu một điều, ông đây đã biết tên của cậu trong Truyền nhân của rồng, haha, nếu như cậu không đóng cửa, chỉ cần đưa lên mạng, Túy Ảnh môn của chúng tôi sẽ tiến hàng truy sát cậu, ông đây sẽ khiến cậu mãi mãi không thể có được điểm để sống lại.”
Quan Phấn vô cùng tức giận, đang định lên tiếng, lại nghe thấy Sở Vĩnh Du hỏi.
“Sao vậy?”
“Bọn họ là người của Túy Ảnh môn ở trong trò chơi, cũng xem như là một bang phái rất lợi hại ở tỉnh chúng ta, Lương Hà này muốn mở một võ đấu ba ở bên cạnh cách đây không xa, nhưng lại bắt em đóng cửa, quả thật quá ngang ngược.”
Lúc này, tên đầu trọc Lương Hà mới nhìn Sở Vĩnh Du.
“Thế nào? Cậu là trợ thủ của Quan Phấn?”
Lại là Túy Ảnh môn…Sở Vĩnh Du cảm thấy có chút bất lực, từ lúc trở đã gặp cái bang phái này.
Cùng với tiếng bước chân, lại một người nữa đi vào, còn làm ồn.
“Lương phó môn chủ, vẫn chưa làm xong việc sao? Mọi người đều đang đợi anh uống rượu đó, anh…”
Lời vẫn chưa nói xong, người vừa đến kia đã nhìn thấy Sở Vĩnh Du, tinh thần lập tức trở nên căng thẳng buột miệng nói ra.
“Là anh!”
Lương Hà cau mày.
“Bạch đường chủ, anh quen người này?”
Người vừa mới đến kia đương nhiên là đường chủ của Túy Ảnh môn, Bạch Trảm, đã trải qua chuyện Khổng Lưu một chưởng đánh vỡ tung chiếc BMW X5, đánh chết anh ta cũng sẽ không tìm đến Sở Vĩnh Du để gây phiền phức nữa.
Lúc này lại một lần nữa gặp mặt, sao có thể không sợ chứ, nhất là trông có vẻ như đang đứng ở phía đối lập, vội vàng nói nhỏ vào tai Lương Hà một cách gấp gáp.
“Lương phó môn chủ, người này chính là Sở Vĩnh Du mà tôi đã nói với anh, Dương phó môn chủ và tôi đều đã bị dọa sợ.”
Ồ? Đôi mắt Lương Hà hơi nheo lại, đột nhiên bật cười.
“Anh chính là Sở Vĩnh Du, haha, thuộc hạ của anh có được thực lực kia quả thật rất lợi hại, nhưng tôi không phải là kẻ bị ức hiếp mà không dám phản kháng họ Dương kia, chỉ cần ở tỉnh thành, Túy Ảnh môn của chúng tôi không có gì đáng sợ, anh chưa gặp môn chủ của chúng tôi, nếu không anh sẽ phải khom lưng khuỵu gối với chúng tôi.”
Môn chủ cũng đã nhắc tới, Bạch Trảm cũng không dám nói gì, dù sao anh ta chẳng qua cũng chỉ là một đường chủ, mà Lương Hà lại là phó môn chủ, hơn nữa còn là nhân vật có thực quyền hơn Dương phó môn chủ, nghe nói còn có quan hệ thân thích với môn chủ, biết Sở Vĩnh Du có thuộc hạ lợi hại như vậy mà còn dám thách thức, đương nhiên là có nắm bắt rồi.
“Anh Sở, để em xử lý, anh ta không dám làm gì em đâu, nhiều nhất chỉ là truy sát ở trong trò chơi mà thôi.”
Quan Phấn lạnh lùng nói, điều mà anh ta nói cũng là lời thật lòng, bởi vì truyền nhân của rồng, bây giờ camera ở trên đường đã được tăng thêm vô số, đội điều tra sự cố đặc biệt, v.v, các bộ phận chấp hành pháp luật, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào, một khi xảy ra bất kỳ cuộc đánh nhau nào, đều sẽ kịp thời ra tay.
Ví dụ ngày hôm đó ở cửa tiểu khu Vân Vụ Chi Hải, sự bạo phát của Khổng Lưu đã bị camera quay được, nhưng bởi vì có Sở Vĩnh Du ở đó, nên công chức nhà nước mới không có bất kỳ hành động gì.
“Túy Ảnh môn lợi hại hay là Tạc Thiên bang lợi hại?”
Sở Vĩnh Du đột nhiên hỏi ra câu này, đã phát triển thành như thế này, anh cũng không thể dùng cách động một tí là dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Nhưng bây giờ đã có sàn đấu võ, có ân oán gì sau khi hai bên ký kết có thể lên sàn đấu võ, dưới tình huống không tổn hại đến tính mạng, thì có thể tùy tiện chiến đấu, nhưng chắc chắn không phù hợp với Sở Vĩnh Du, vì vậy mới nhắc đến vấn đề này.
“Đương nhiên là Tạc Thiên bang lợi hại rồi.”
Quan Phấn không chút do dự, giống như buột miệng nói ra, mà mấy người Lương Hà cũng nhìn Sở Vĩnh Du như đang nhìn quái vật, tên này không phải là người ở địa cầu…lại lấy Túy Ảnh môn nhỏ nhoi của bọn họ so sánh với Tạc Thiên bang xếp thứ hai trong truyền nhân của rồng, đúng là không còn lời nào để nói.
“Được, vậy tôi đề cử cậu gia nhập vào Tạc Thiên bang, có lẽ bọn họ sẽ không dám truy sát cậu nữa.”
Nghe thấy câu nói này, Quan Phấn sững sờ, sau đó là kinh ngạc và vui mừng.
“Anh Sở? Anh quen người của Tạc Thiên bang?”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Ừ, gửi tên trong trò chơi của cậu cho tôi, tôi gửi cho bang chủ của bọn họ, xong rồi cậu vào trò chơi là có thể gia nhập.”
Nói một cách rất qua loa nhưng lại khiến tất cả người ở đối diện sững sờ, đột nhiên, Lương Hà bật cười thành tiếng.
“Haha! Mẹ nó anh nghĩ anh là ai, bang phái xếp thứ hai trong truyền nhân của rồng, anh nghĩ thích cho ai gia nhập thì cho à?”
Những người khác cũng cười, đều nhìn Sở Vĩnh Du như kẻ ngốc.
Phải biết là ở trong trò chơi, muốn thành lập một bang phái, vốn dĩ bị hạn chế rất nhiều, người có thể thành lập có thể nói là người có địa vị, có thực quyền, sau này, mối quan hệ xếp hạng bang phái càng lớn, Túy Ảnh môn của bọn họ bây giờ chẳng qua cũng chỉ xếp thứ 6 mà thôi.
Gửi tin nhắn cho Phồn Hoa xong, Sở Vĩnh Du nhìn Quan Phấn.
“Được rồi, vậy tôi đi đây, đã nói rồi, hãy làm cho tốt.”
Vỗ vai Quan Phấn, người kia vô cùng phấn khích, anh ta biết Sở Vĩnh Du từ trước đến này không có lừa người khác, vì vậy chắc chắn là thật sự quen cao tầng gì đó của Tạc Thiên bang, không ngờ đến, bản thân mình cứ mơ mơ màng màng gia nhập vào bang phái xếp thứ hai?
Lúc Lương Hà còn muốn chế giễu mấy câu, đột nhiên một bóng người đi vào, mặc võ phục, trong tay ôm một chiếc hộp.
“Đại nhân, hồn khôi của ngài đến rồi.”
Hả? Sở Vĩnh Du mỉm cười, ông Tần không có lừa anh, nói một tiếng cảm ơn, anh cũng có chút nôn nóng không đợi được, đặt lên bàn thu ngân, mở kiện hàng ra.
Rất nhanh, một chiếc mũ bảo hiểm màu vàng kim đã lọt vào mắt của tất cả mọi người, sau đó là âm thanh hít phải khí lạnh.
“Trời ơi! Màu vàng kim, cái này…”
Dưới sự kinh ngạc của mọi người, lại nghe thấy giọng nói có chút không vui của Sở Vĩnh Du.
“Màu xấu quá.”.
Truyện khác cùng thể loại
174 chương
15 chương
56 chương
69 chương
40 chương
104 chương