Bản lĩnh ngông thần

Chương 648 : Che Giấu Kỹ Hơn

Lúc này trong chiếc hộp gỗ là mảnh màu trắng to bằng móng tay, Sở Vĩnh Du không biết đây là thứ gì, anh sửng sốt như vậy là vì anh đã cảm nhận được năng lượng cuồn cuộn bên trong. Hơn nữa năng lượng ẩn chứa bên trong, có chút giống với bên trong Long Mễ, nhưng lại giống như có hơi khác. “Sở đại nhân quả nhiên đã bước vào cảnh giới sau Võ Vương rồi, vậy mà có thể nhận ra sự bất phàm của vật này.” Vưu Quốc Chương phấn khích giống như ông ta tấn cấp cảnh giới tiếp theo, hơn nữa xưng hô cũng đổi thành Sở đại nhân. “Vưu tiền bối, vật này rốt cuộc là gì?” Chỉ vào mảnh màu trắng, ánh sáng trong mắt Sở Vĩnh Du dao động, các bộ phận trong cơ thể cũng đang tác động mạnh vào não bộ của anh, cực kỳ khẩn trương muốn có được thứ như này. Có một khoảnh khắc, Sở Vĩnh Du tưởng rằng là xương rồng, có chút giống với xương rồng mà anh có được khi ở Nhật, nhưng cảm nhận kỹ, lại không chắc chắn, cho nên mới vội hỏi như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt của Sở Vĩnh Du, Vưu Quốc Chương cũng biết không thể lừa gạt, hơn nữa ông ta nếu đã định lấy ra thì chắc chắn là muốn cho đi. “Sở đại nhân, thật không dám giấu, tính chân thật của thứ này, tôi cũng không dám bảo đảm, cũng không có cách đánh giá gì." “Nó là nước bọt mà thân long nước R chảy ra, sau khi đông lại thì biến thành như này.” Cái gì? Sở Vĩnh Du hít một ngụm khí lạnh, nếu như nói xương rồng còn có một chút gì đó để người ta chấp nhận, dù sao có khả năng làm giả, vậy thì thứ này đại biểu cái gì? Đại biểu thân long nước R thật sự tồn tại sao? “Sở đại nhân, tôi thật sự không có lừa cậu, bọn họ gọi tôi là tuyệt thế đại đạo chính là vì tôi đã thành công sống trở ra từ trong hang rồng.” “Hang rồng?” Nhíu mày, Sở Vĩnh Du đột nhiên phát hiện, dường như trong Cửu Long Vực, còn tồn tại rất nhiều bí mật mà anh không biết. Ra hiệu Vưu Quốc Chương ngồi xuống, Sở Vĩnh Du gật đầu, Vưu Quốc Chương mới tiếp tục nói. “Hang rồng nằm sâu trong rừng rậm của Cửu Long Vực, xung quanh trải đầy xương cốt, mọi khoa học kỹ thuật bây giờ cũng không thể phân biệt rốt cuộc là xương của vật gì đắp thành, đó mới là khu ngoài cùng của hang rồng, đã từng có người câm một khúc xương đi hóa nghiệm, chỉ qua một ngày, người ta đã sinh bệnh chết ngay, khúc xương cũng hóa thành tro.” Không nói Sở Vĩnh Du, Vưu Hân Diễm và ba cô ta cũng nghe tới nỗi trợn mắt há hốc mồm, cho dù là bọn họ cũng là lần đầu tiên nghe thấy những thông tin này. “Cho đến nay, người thật sự tiến vào hang rồng, đều chết rồi, chỉ có tôi sống đi ra, thật ra cũng không phải là trùng hợp hay may mắn, mà giống như thứ trước đây tổ tiên để lại đã bảo vệ tôi, nếu không...” Nói đến đây, Vưu Quốc Chương thở dài, dường như đang thương tiếc điều gì đó. “Thứ này chính là ông mang ra từ hang rồng sao?” Vưu Quốc Chương gật đầu. “Không sai, hơn nữa cũng chỉ là vừa tiến vào trong hang rồng thôi, tôi cũng không dám vào sâu, sau khi cầm thứ như vậy, vật tổ tiên để lại bắt đầu tan biến thì tôi lập tức bị dọa chạy ra khỏi hang rồng, tôi cũng biết, cho dù tôi không lấy được cái gì, nhưng bình an vô sự sống sót ra khỏi hang rồng, bất kỳ thế lực nào trong Cửu Long Vực, cho dù là những trưởng lão của Long Môn tuyệt đối cũng sẽ nghiêm hình tra khảo tôi, cho nên tôi không có dừng lại, trực tiếp rời khỏi Cửu Long Vực, cứ trốn mãi tới bây giờ.” Sở Vĩnh Du còn chưa mở miệng, ba của Vưu Hân Diễm - Vưu Khôn đã sốc. “Ba! Đây...!đây chính là nguyên nhân ba kêu con thay tên rồi sống trong thành phố sao? Ba sớm đã biết mình bắt buộc phải tới hang rồng một chuyến?” Gật đầu, Vưu Quốc Chương nói. “Phải, có vài chuyện đã lặng lẽ an bài sẵn rồi, trốn cũng không trốn được, tránh cũng không tránh được, nếu không con cho rằng tổ tiên tại sao lại để lại thứ như thế truyền thừa tới nay?” Tới đây, Sở Vĩnh Du coi như đã hiểu, tại sao những người trong Cửu Long Vực lại mẫn cảm đối với Vưu Quốc Chương như vậy, thử hỏi một người thành công đi ra khỏi hang rồng thần bí, ai không thấy hiếm, hoặc nói muốn biết thứ ông ta có thể có được từ bên trong. “Tại sao trong khoảng thời gian này tôi đi vào Cửu Long Vực, không có ai nhắc tới hang rồng với tôi?” Nghe thấy câu hỏi của Sở Vĩnh Du, Vưu Quốc Chương cười khổ. “Người biết hang rông cực kỳ ít, cộng thêm sau khi xảy ra chuyện của tôi, nghe nói đại trưởng lão đã hạ tử lệnh, bất kỳ ai cũng không được nhắc đến hang rồng, Sở đại nhân không biết cũng là điều bình thường.” Tới đây, Sở Vĩnh Du cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều nữa, hít sâu một hơi rồi nói. “Nói đi, mặc kệ thứ này có phải là nước bọt của thần long nước R đông lại mà thành hay không, tôi quả thật đều muốn, ông thật sự muốn để Vưu Hân Diễm đi theo bên cạnh tôi, để tôi đích thân chỉ dạy sao?” Vưu Quốc Chương gật đầu. “Thành tích của con trai tôi tôi biết cực hạn ở đâu, nhưng đứa trẻ Hân Diễm này, thiên phú rất cao, lần này để có đi tham gia đại chiến Thiên Tuyển của Cửu Long Vực, cũng coi như là đi chứng minh gián tiếp cảm nhận của tôi là không sai." Lắc đầu bật cười, Sở Vĩnh Du trâm giọng nói. “Tôi cũng nói thật, con đường tôi đi không thích hợp với bất kỳ ai, huống chỉ, tôi cũng đang mày mò tìm kiếm lối đi, nếu như Vưu tiền bối đồng ý..." Nói rồi, Sở Vĩnh Du lấy ra quyển sách Hóa Long Cảnh đó. “Quyển sách này không những ghi chép chi tiết phương pháp tu luyện của Hóa Long Cảnh - cảnh giới sau Võ Vương, bên trong còn có công pháp đỉnh cấp mà tôi có được ở trong Long Chi Động, nếu như Vưu tiên bối cảm thấy được, tôi cũng có thể viết quyển của Tiên Thiên võ giả giao cho Vưu Hân Diễm, cô ấy có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào, tin chắc không có ai có thể hiểu rõ công pháp này như tôi." “Nếu như không được, vậy Sở mỗ chỉ có thể cáo từ.” Thấy vậy, Vưu Quốc Chương đã do dự, nhìn sang Vưu Hân Diễm, Vưu Hân Diễm lại cười nói. “Ông nội, sau khi cùng tới Cửu Long Vực, cháu cũng có hiểu biết nhất định về Anh Sở, anh ấy sẽ không lừa người, dù sao cháu bằng lòng, giờ xem ông nội quyết định thế nào, dù sao đồ là của ông.” Nghe thấy cháu gái nói như vậy, Vưu Quốc Chương cũng đã cười. “Ài, là ông mê muội rồi, Sở đại nhân, vì sự đóng góp của cậu dành cho tất cả mọi võ giả của nước R, tôi cũng không nên nhỏ mọn như vậy, cứ làm theo những gì cậu nói đi.” Vưu Quốc Chương cũng là già rồi, đồng thời cũng mắc kẹt ở cảnh giới Võ Vương, ông ta đương nhiên biết, Sở Vĩnh Du viết lại cảnh giới sau Võ Vương - Hóa Long Cảnh thành sách, ý vị sâu xa cỡ nào, ảnh hưởng rộng cỡ nào. “Được! Hôm nay tôi sẽ viết lại công pháp ở cảnh giới Tiên Thiên võ giả ra, đến lúc đó bảo Vưu Hân Diễm qua tìm tôi lấy là được." Quay về nhà, Đồng Ý Yên đi làm, Hữu Hữu đi nhà trẻ, trong nhà tự nhiên không có ai, chỉ có Mặc Lục. Mở chiếc hộp đó ra, Mặc Lục cũng lại gần, ngửi ngửi, đột nhiên, Mặc Lục vèo một cái không thấy đâu nữa, khi xuất hiện lần nữa thì đã tới trên bàn của phòng ăn, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi nhìn Sở Vĩnh Du ngồi trong phòng khách. “Ư ư~” Sở Vĩnh Du nghe thấy tiếng của Mặc Lục, cả người đều sững người, không dám tin mà liếc nhìn cái gọi là nước bọt của thân long nước R trong chiếc hộp, lại nhìn sang Mặc Lục. “Mặc Lục, mày...!mày là nói, thứ này tản ra khí tức khiến mày cảm thấy sợ hãi sao?”.