Bản lĩnh ngông thần

Chương 641 : Đồng Hồ Cát

Trong khoảng đất trống bên dưới Long Môn, cuộc chiến đấu của Tiên Thiên võ giả đang diễn ra một cách sôi động. Văn Khả Hân lại không có tâm tư xem, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía tháp cao của Long Môn, cũng không biết diễn ra tới đâu rồi, Sở Vĩnh Du như thế nào rồi. Vào lúc này, dư quang phát hiện nhóm người ba mình vậy mà đi ra từ cửa, Văn Khả Hân đâu thể ngồi yên nữa, vội vàng chạy qua. “Ba, anh cả, mọi người sao lại xuống rồi?” Văn Tại Thiên cười khổ. “Không xuống thì làm cái gì? Đã kết thúc rồi, đây có thể là đại chiến Thiên Tuyển vô vị nhất mà anh từng tham gia, lần sau cũng không biết tuổi của anh còn có thể phù hợp nữa không. ” Cái gì? Kết thúc rồi? Chuyện này sao có thể chứ? Đừng nói cuộc đấu của Tiên Thiên võ giả mới diễn ra vài trận, người tham gia thi đấu có chiến lực đỉnh tiêm trong cường giả cửu phẩm ở bên kia, cũng còn chưa có ai đi ra khỏi khu rừng, cấp bậc Võ Vương khó nhằn nhất, vậy mà kết thúc rồi? “Khả Hân, quả thật kết thúc rồi, thực lực của Sở Vĩnh Du mãi mãi khủng khiếp hơn những gì con tưởng tượng, hoàn toàn thấy phong thái đè bẹp, sau khi đánh chết lão tổ nhà họ Thẩm bằng một cái tát, những lão quái vật khác không có ai dám lên nữa, không kết thúc lẽ nào còn ở đó mắt to trừng mắt nhỏ sao?” Văn Tông Miểu vẻ mặt có hơi bất lực, nhưng có thể nhìn ra, tâm trạng vẫn rất tốt, vừa rồi cùng Hồng trưởng lão bàn chuyện phần thưởng, rất là hài lòng. Văn Khả Hân lúc này đã bịt miệng của mình, thật sự không dám tin, Sở Vĩnh Du lại khiến người ta khó nắm bắt như vậy. “Ông nội của con và mấy người bạn già nhân lúc đại trưởng lão còn chưa hạ lệnh lần nữa, đã đi tụ tập rồi, chúng ta cũng nên trở về rồi. ” Mới nói xong, Văn Khả Hân đột nhiên kéo cánh tay của Văn Tông Miểu, nghiêm túc nói. “Ba, nếu Sở Vĩnh Du đã chiến thắng, vậy chuyện ba đồng ý với con! ” Thì ra là như vậy, Văn Tông Miểu khẽ mỉm cười, con gái có thể quen được thiên tư trác tuyệt như Sở Vĩnh Du, ông ta còn có gì không thỏa mãn chứ, lập tức quay sang nhìn gia chủ Yến Tử Ca của nhà họ Yến vừa mới đi ra. “Yến gia chủ, liên quan tới chuyện trước kia con gái tôi và con trai Yến Tử Lăng của ông có hôn ước, bởi vì một vài biến cố nên bỏ đi, dù sao cũng không có ký vào giấy tờ gì, ông thấy sao?” Sắc mặt của Yến Tử Ca khó coi, hừ lạnh nói. “Ha ha, Văn gia chủ hiện nay dựa được vào cây đại thụ lớn rồi, tự nhiên cũng khinh thường kết minh với nhà họ Yến chúng tôi, đứa con trai vô dụng đó của tôi, sao có thể xứng với con gái của ông chứ? Gật đầu, Văn Tông Miểu đắc ý nói. “Yến gia chủ có thể có loại suy nghĩ này thì tốt. ” Phất áo đi mất, sự phẫn nộ của Yến Tử Ca căn bản không có chỗ xả, Sở Vĩnh Du kẻ thù lớn nhất bây giờ đã không phải là người nhà họ Yến bọn họ có thể đối kháng, trong lúc cơ duyên trùng hợp, chỗ dựa như lão tổ có thể sống sót được đã là may mắn trong bất hạnh rồi, nhà thật sự nên đau buồn, là nhà họ Thẩm mới đúng. Nhà họ Thẩm không những bị Sở Vĩnh Du giết chết một người dòng chính, ngay cả lão tổ cuối cùng cũng bị đập chết một cách vô tình mà uất ức, gia chủ như Thẩm Tâm mới là người cầm phải khóc nhất. “Ba! Vậy Sở Vĩnh Du! đã đến Long Chi Động rồi sao?” Văn Khả Hân nghĩ tới điều gì đó, mấy người Văn Tông Miểu đều ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dường như xuyên qua tầng mây, nhìn người đang bay lượn ở nơi nào đó. “Phải, chỉ là không biết, Sở Vĩnh Du có thể thay đổi cục diện của võ giả hiện nay không, có quá nhiều người, quá khát vọng sự xuất hiện của cảnh giới tiếp theo. ” Trong tầng mây bọn họ nhìn, khi nam chính lần nữa giẫm lên người một con lí thú, đỉnh ngọn túi đã cách không tới trăm mét. Khoảnh khắc chân giẫm trên mặt đất, Sở Vĩnh Du thấy một sơn động tối đen ở đằng trước, vẻ mặt trở nên cổ quái. “Đây chính là Long Chi Động sao? Quá! thô sơ rồi. ” Quả thật, nhìn từ vẻ ngoài, dường như không bằng sơn động lúc đầu khi đi tìm mộ huyệt của Bạch Khởi. Nhưng trong sự u tối, Sở Vĩnh Du cảm giác dường như có một giọng nói đang gọi anh, gọi anh đi vào trong, đi sâu vào. Không do dự nữa, Sở Vĩnh Du cất bước, bóng người từ từ biến mất trong động tối. Bụp! Cùng lúc này, khi bóng người của anh vừa biến mất, trong căn phòng nào đó ở tầng cao nhất Long Môn, đại trưởng lão đạp một cước vào mặt lưng bức tường. Bức tường co lại hai bên, lộ ra một chiếc đồng hồ cát cực lớn, cát bên trong, cũng bắt đầu từ lúc này chảy xuống. “Ba ngày ba đêm! Nếu như ngay cả thời gian này cũng không thể vượt qua, vậy thì Sở Vĩnh Du, cái cậu lĩnh ngộ chẳng qua chỉ là thứ thô kệch. ” Đồng hồ cát này chảy hết thì tương đương tròn ba ngày ba đêm, có lẽ, ở trong lòng đại trưởng lão, đây là một điểm mấu chốt để đánh giá. “Đại trưởng lão, tôi cảm thấy ông tăng thêm cho Sở Vĩnh Du hơi nhiều. ” Giọng nói đột nhiên vang lên, Tôn Tiểu Bàn đi vào, trong miệng còn ngậm một cây kẹo. “Cậu hiểu cái rắm gì, càng áp lực thì cái có được sau khi thành công mới càng nhiều. ” Nói tới đây, đại trưởng lão cười nói. “Sao hả? Trên người Sở Vĩnh Du, cậu và sư phụ không biết xấu hổ đó của cậu, cũng không nhìn thấy chút gì sao?” Tôn Tiểu Bàn gật đầu. “Phải, đúng như câu vượt long môn sẽ hóa rồng, lúc này chúng ta không nhìn thấy gì cả, tương lai của Sở Vĩnh Du chỉ thuộc về một mình cậu ta. Còn nữa đại trưởng lão, ông đừng có ở trước mặt tôi mắng sư phụ tôi không biết xấu hổ, tốt xấu gì tôi cũng là đồ đệ của ông ấy. ” “Xì!” Đại trưởng lão lúc này, giống như biến thành một người khác, tức giận tới mức không còn là mình. “Sư phụ của cậu chính là đồ không biết xấu hổ, đồ khốn, nợ ông đây một tỷ đô, đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu, 20 năm rồi, một đồng cũng không trả. ” Tôn Tiểu Bàn mặt mày bất lực. “Tôi thật sự lực bất tòng tâm, đại trưởng lão, ông cũng biết tình trạng của tôi, nghèo rớt mồng tơi, mấy chục triệu đô tôi tích cóp nhiều năm cũng bị sư phụ quỷ hút máu của tôi lấy đi rồi, hai chúng ta là đồng bệnh tương lân. ” Nói đến đây, Tôn Tiểu Bàn đột nhiên siết chặt hai tay. “Đại trưởng lão, vấn đề quan trọng là đầu tiên ông căn bản không tìm được sư phụ của tôi đang ở đâu, thứ hai là ông cho dù tìm được, cũng không đánh lại được sư phụ tôi. ” “Cậu!” Tay phải của đại trưởng lão giơ lên. “Khốn kiếp! Cậu và sư phụ không biết xấu hổ đó của cậu thật sự là đúc ra từ một khuôn, da mặt quá dày, rõ ràng những chuyện đó đều là sư phụ cậu dặn cậu nói cho Sở Vĩnh Du, cậu ngược lại diễn thành một cuộc gặp gỡ tình cờ, sau đó lợi dụng những điều này lừa Sở Vĩnh Du không ít tiền. ” Bật cười, Tôn Tiểu Bàn vội vàng chạy mất, đại trưởng lão nói đánh, vậy mà thật sự động thủ. Thành phố Ninh, trong biệt thự mà ba mẹ Tỉnh Vu Dịch ở, hai vợ chồng bây giờ thật sự cái gì cũng không làm, yên tâm dưỡng thai, ở độ tuổi này còn có thể có em bé, thật sự cảm thấy như món quà ông trời ban tặng. Ở trong ngôi biệt thự bên cạnh nhà ba mẹ Tỉnh Vu Dịch, ông lão đã từng có duyên gặp mặt một lần với Sở Vĩnh Du, mệnh danh là Tử thánh trong Tam thánh Tứ tôn đang ngồi trên một chiếc sô pha đơn, mặt mày tức giận nhìn một lão giả béo ngồi ở đối diện cười trông như Phật Di Lặc. “Lão già chết tiệt! Trả tiền!”.