Bản lĩnh ngông thần
Chương 632 : Đại Trưởng Lão
Ánh mắt của Sở Vĩnh Du di chuyển, Dương trưởng lão nói không căng thẳng đều là giả, bọn họ là chín đại trưởng lão Long Môn, ngoại trừ thực lực của đại trưởng lão như thế nào không có người nào biết, tám vị trưởng lão khác đều là Lục bộ Võ vương đỉnh phong, cho dù là trong Cửu Long Thành cũng là sự tồn tại đứng đầu.
Mà bây giờ đối mặt với Sở Vĩnh Du, trong lòng Dương trưởng lão thật sự không nắm chắc.
“Sở Vĩnh Du, cậu thật to gan, muốn giết trưởng lão Long Môn à? Đừng có nói là cậu, bây giờ cho dù là có lấy danh hiệu chiến thần nước R, cậu cũng không có tư cách đó.”
Dương trưởng lão hừ lạnh trong lòng, vẫn tin tưởng vững chắc Sở Vĩnh Du tuyệt đối sẽ không dám giết ông ta.
Lúc này, Vưu Hân Diễm đã hoàn toàn hôn mê, Văn Khả Hân ôm cô ta vào trong ngực.
“Một cô gái lại bị ngược đãi đến tình trạng như thế, kẻ chủ mưu chính là Dương trưởng lão ông đây, ngoại trừ ông ra, người nào của nhà họ Yến ông tham gia vào hành hình, là ai, chủ động giao ra đây.”
Sở Vĩnh Du không nhìn Dương trưởng lão, bởi vì trong lòng anh đã có quyết định.
Nhìn mũi nhọn lại nhắm vào mình, trên đầu Yến Tử Ca toát mồ hôi lạnh, ông ta vô cùng hoài nghi, rốt cuộc là thực lực mạnh nhất của Sở Vĩnh Du đến đâu? Cho dù là cả gia tộc cùng nhau tiến lên, có thể xử lý được anh hay không cũng còn chưa chắc, dù sao thì chưa từng nhìn thấy ai có thể giết Lục bộ Võ vương trong một giây như thế này.
Biểu cảm càng khoa trương hơn ông ta đó chính là Yến Tử Lăng, hàm răng run lên cầm cập, bởi vì vết thương ở trên người của Vưu Hân Diễm đều là do một mình anh ta ban tặng.
“Sao?"
Sở Vĩnh Du nhíu mày, Yến Tử Ca vội vàng nói.
“Cậu Sở, nhà họ Yến chúng tôi có thể bồi thường, bồi thường cho tổn thất của cô Vưu Hân Diễm, cho dù là bồi thường cái gì cũng được.”
Người của nhà họ Văn lại bị chấn động một lần nữa, đường đường là nhà họ Yến, là một trong chín gia tộc lớn ở Cửu Long Thành, thực lực kinh khủng như thế nào, bối cảnh phong phú như thế nào, thế mà lại bị một mình Sở Vĩnh Du chèn ép đến tình trạng hiện tại, thật sự rất khó tin.
“Bồi thường?”
Nhàn nhạt phun ra hai chữ, Sở Vĩnh Du bước một bước đã đứng ở trước người của Dương trưởng lão.
“Cậu Sở, không thể.”
Hồng trưởng lão đang đứng ở cửa sân, rốt cuộc cũng đã đứng không yên nữa, bước mấy bước lao đến.
Mặc dù trong đôi mắt tràn đầy vẻ chấn động, nhưng mà ông ta vẫn phải làm như vậy, bởi vì nếu như trưởng lão Long Môn bị giết chết, vậy thì thật sự phá thủng bầu trời.
Nhìn Sở Vĩnh Du, Dương trưởng lão nuốt một ngụm nước bọt, đánh trả lại thì chắc là một chuyện phí công, bây giờ chỉ có thể nói theo ý của Sở Vĩnh Du, nếu không thì rất khó mà sống sót.
“Sở Vĩnh Du, tôi thân là trưởng lão Long Môn, tôi nghi ngờ rằng Vưu Hân Diễm là con cháu của tuyệt thế đại đạo Vưu Quốc Chương, tôi đưa cô ta đi kiểm tra, có cái gì là không được?”
Trong lòng của Hồng trưởng lão hồi hộp, lúc này Dương trưởng lão còn không chịu thua, ngược lại...!không phải làm vậy là đổ dầu vào lửa?
Quả nhiên, Sở Vĩnh Du đột nhiên nắm lấy cổ của Dương trưởng lão, trên mặt lộ ra một nụ cười.
“Là vậy à? Nếu đã như vậy, thế thì bây giờ tôi nghi ngờ Dương trưởng lão ông là gian tế của kẻ thù gài vào Cửu Long Thành làm trưởng lão, tôi muốn giết ông, có cái gì mà không được?”
Căn bản không cho Dương trưởng lão có cơ hội mở miệng, Sở Vĩnh Du đã bẻ gãy cổ của ông ta.
Không giống như là hai người trước đó, lần này tất cả mọi người đều phát điên, hoàn toàn tê dại cả da đầu.
Đây chính là trưởng lão Long Môn đó, thế mà...!thế mà lại bị giết, hơn nữa còn không phải là ám sát mà là bị giết một cách quang minh chính đại.
Xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.
Cho dù là Văn Tông Miểu cũng giật giật mí mắt, ông ta thật sự không dám nghĩ tới là Sở Vĩnh Du lại dám giết trưởng lão Long Môn, chỉ sợ là lần này mình đã bị cuốn vào trong thị phi rất lớn.
Đám người đang yên lặng, Yến Tử Ca bỗng nhiên lại kéo con trai Yến Tử Lăng của mình ra phía trước, không nói hai lời trực tiếp bẻ gãy tứ chi của Yến Tử Lăng.
Trong đình viện nhà họ Yến chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Yến Tử Lăng quanh quẩn, cái này vẫn còn chưa tính, Yến Tử Ca lại đánh từng quyền từng quyền vào trong lồng ngực của anh ta, tuyệt đối không hề nương tay chút nào.
“Cậu Sở, con trai của tôi phạm phải sai lầm lớn, không biết trừng phạt như thế này đã có thể để cậu hài lòng chưa?”
Lúc Yến Tử Ca dừng tay lại nhìn về phía Sở Vĩnh Du, anh cũng không nói thêm gì nữa.
Anh không giết nữa, mục đích uy hiếp nhà họ Yến đã hoàn thành, đương nhiên không có khả năng tiếp tục.
Nhìn thấy rốt cuộc Sở Vĩnh Du cũng đã quay người bước từng bước rời khỏi nhà họ Yến, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Yến Tử Ca nắm chặt hai tay, ít nhất là mạng sống của con trai mình vẫn còn được bảo vệ, vết thương có thể chậm rãi dưỡng lại, nếu như mất mạng thì cái gì cũng bị mất.
“Gia chủ Yến tuyệt đối không thể truyền chuyện ngày hôm nay ra ngoài, tôi không quan tâm trong số các người có gián điệp của nhà nào gài vào nhà họ Yến, nếu như chuyện ngày hôm nay bị lộ một chút tin tức nào, vậy thì phải diệt môn.”
Hồng trưởng lão để lại câu nói này, sau đó mang theo thi thể của Dương trưởng lão đi khỏi.
Chuyện xảy ra tối nay, chắc chắn là người nhà họ Yến sẽ không đi lung tung nói nỗi nhục này ra ngoài, mà những thám tử của các gia tộc khác, Hồng trưởng lão đều đã nói như vậy rồi, bọn họ không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho gia tộc khác, nếu không, Long Môn thật sự tra được cái gì đó, vậy thì không có cách nào để che giấu.
Về phần người nhà họ Văn, đương nhiên cũng không có khả năng đi rêu rao, bọn họ vẫn còn chưa trôi dạt đến tình trạng phải dựa vào lời đồn để đả kích đối thủ.
Lúc này, Yến Tử Ca quay người lại đi đến trước mặt Yến Khuynh Thành, đánh một bàn tay làm cho bà ta té xuống đất.
“Chuyện tốt mà con làm đó! Đừng có cho là ba không biết con với Dương trưởng lão có mối quan hệ thân thiết, lần này Tử Lăng đã gánh tội vì con.
Từ hôm nay trở đi, con đã bị cấm túc hoàn toàn, gia tộc đã bị tổn thất hai đại Võ Vương, trách nhiệm này con phải gánh chịu toàn bộ.”
Yến Khuynh Thành không nói gì, trong lòng vô cùng hối hận, nếu như biết thực lực của Sở Vĩnh Du mạnh như vậy, làm sao bà ta có thể có được một nửa ngọn lửa báo thù, bây giờ có thể giữ được một cái mạng, đây chính là vạn hạnh trong bất hạnh.
Trên đường trở về nhà họ Văn, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, Sở Vĩnh Du là người ở bên ngoài được cô tư tìm đến để tham gia đại chiến Thiên Tuyển, ai có thể nghĩ tới thực lực kinh khủng như thế, anh có thể giết Lục bộ Võ vương dễ như trở bàn tay, người thắng cuộc của đại chiến Thiên Tuyển cấp bậc Võ Vương gần như đã có thể xác định là ai.
“Cậu Sở, thật sự xin lỗi..."
Văn Tông Miểu đang do dự mở miệng, Sở Vĩnh Du lại khoác tay.
“Ông có thể đứng ra trong thời khắc mấu chốt, chuyện Vưu Hân Diễm bị mang đi sẽ được xóa bỏ, không cần phải nhắc lại.”
Thở phào một hơi ở trong lòng, Văn Tông Miểu cũng bất đắc dĩ.
Dương trưởng lão bị giết, tiếp theo đây sẽ xảy ra những chuyện theo phản ứng dây chuyền như thế nào, đây vẫn là một ẩn số, ai cũng biết là ở Long Môn có một vị đại trưởng lão kinh khủng nhất, đến nay vẫn không biết thực lực của ông ta ra sao, có vẻ là chỉ có thể đi một bước rồi nhìn một bước.
Một tiếng sau, Long Môn trên tầng cao của ngọn tháp cao Cửu Long Thành, Hồng trưởng lão cung kính đứng ở một bên, thi thể của Dương trưởng lão thì nằm ở dưới đất, cách đó không xa là một lão giả với bộ râu dài và mái tóc xoăn.
Lão giả với biểu cảm rất nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, đây chính là đại trưởng lão Long Môn, không đơn thuần là thực lực, ngay cả cái tên cũng không có người nào biết, bất cứ ai gặp ông ta cũng chỉ có thể gọi là đại trưởng lão.
“Giết Dương trưởng lão trong chớp mắt? Còn biết Tôn Tiểu Bàn? Đã từng là chiến thần nước R? Cậu Sở Vĩnh Du này có chút thú vị.”
Đại trưởng lão mở miệng, thế mà trên mặt còn mang theo nụ cười.
Hồng trưởng lão đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên biểu cảm đọng lại.
Bởi vì lúc nãy đại trưởng lão không gọi là Bàn gia, mà lại gọi thẳng tên Tôn Tiểu Bàn, cái này....
Truyện khác cùng thể loại
174 chương
15 chương
56 chương
69 chương
40 chương
104 chương