Bản lĩnh ngông thần

Chương 44 : Nỗi đau quá khứ

“Cậu nói cái gì vậy, có thể nói tiếng người không hả!” Đồng Thế Tân rất tức giận, chuyện lớn như thế, Sở Vĩnh Du lại có thái độ gì vậy, nói mấy câu ba phải để qua loa với ai thế. “Ba! Tin tưởng Sở Vĩnh Du đi, có lẽ anh ấy có tính toán của riêng mình, huống hồ nếu anh ấy quen Liên Sâm, những chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra”. Đồng Ý Yên nói giúp một câu, Sở Vĩnh Du đột nhiên cất lời. “Vợ à, ba, con chỉ muốn nói với hai người một câu, hai người tạm thời đừng quan tâm đến những điều cả nhà phải chịu, những gì Hữu Hữu từng gặp phải, mọi người sẽ quên sao?” Trong chốc lát, hai người đều im lặng, Đồng Ý Yên siết chặt tay mình, căm hận nói. “Sao tôi có thể quên được! Nếu không nhờ có anh trở về, Hữu Hữu đã biến mất khỏi cuộc sống của tôi rồi, mối thù này, cả đời tôi cũng không thể quên được.” Đồng Thế Tân cũng thở dài. “Haiz, quên hay không thì có thể làm được gì, chưa nói đến việc dứt bỏ huyết thống tình thân, chúng ta có thể đắc tội với ông nội con sao? Không nói đến ông ấy, chỉ cần bác cả và chú hai của con thôi, đã là hai ngọn núi cao chúng ta mãi mãi không thể vượt qua được rồi”. Câu trả lời như vậy, đương nhiên Sở Vĩnh Du rất hài lòng. “Vậy hai người không cần quan tâm đến chuyện gì khác nữa, nỗi nhục của con gái con, người làm ba là con sẽ tự đòi lại”. Một tiếng sau, Đồng Kiến Văn về đến nhà, Ngô Ngọc Ngọc lập tức hỏi. “Sao rồi? Chắc ba lấy được xưởng gạch Phong Thông vào tay rồi đúng không, như vậy xưởng gạch Tinh Huy có xảy ra chuyện chắc cũng sẽ không gây phiền phức cho chúng ta nữa.” Cuộc họp gia tộc lần này nữ đều không đi, cho nên Ngô Ngọc Ngọc mới nôn nóng muốn được biết kết quả. Sau khi Đồng Kiến Văn nói ra mọi chuyện, Ngô Ngọc Ngọc ngơ ngác. “Trời ạ! Trên đời này còn có chuyện trùng hợp như thế ư? Nói thẳng ra là Liên Sâm và Hướng Hợp thật sự là bạn học? Cả nhà chú ba đúng là may mắn.” Nói đến đây, Ngô Ngọc Ngọc lại tò mò hỏi. “Ông chắc chắn muốn mua à? Sở Vĩnh Du có thể tốt bụng đồng ý như vậy sao? Sau khi hợp tác với tập đoàn Chúc thị, giá thị trường của Bất động sản Hoa Phong sẽ tăng lên biết bao nhiêu, dù Sở Vĩnh Du là một thằng ngốc vô dụng thì chắc chú ba cũng sẽ không ngốc như vậy chứ.” Đồng Hiểu Kiệt đang cắn hạt dưa trên sofa lơ đãng nói. “Mẹ, mẹ lo nghĩ nhiều quá rồi, ba con có địa vị gì ở nhà, Sở Vĩnh Du dám không đồng ý sao?” Đồng Kiến Văn cũng gật đầu. “Là một phía, xem hợp đồng rồi, không có vấn đề gì hết, có lẽ thằng ba cũng biết cổ phần công ty nằm trong tay mình, sau này ông cụ sẽ giở trò lấy về, cho nên củ khoai lang bỏng tay này không bằng rời khỏi tay sớm một chút, cẩn thận kiếm trước chút tiền thôi.” Nghe vậy, Ngô Ngọc Ngọc nở nụ cười. “Ha hả, thế là giúp nhà chúng ta một việc lớn rồi, mua lại với giá 30 tỷ, đợi sau khi giá trị tăng lên, dù mình giữ lại hay bán sang tay chắc chắn cũng sẽ tăng lên mấy lần, đúng là phải cảm ơn thằng ngốc Sở Vĩnh Du kia rồi”. Mười giờ tối, khu chung cư Đông Thành, sau khi Đồng Kiến Văn cầm hợp đồng rời đi, cả nhà ba người của Đồng Thế Tân ôm một cái điện thoại, thật sự không thể tin được vào những gì mình thấy, hài lòng nhất là Tư Phu, còn dùng ngón tay đến. “Ba trăm triệu… Ông trời ạ, thật là 30 tỷ này, đây là lần đầu tiên chúng ta được thấy nhiều tiền như đó.” Đồng Thế Tân cũng vui vẻ cười ngây ngô, tuy vẫn hơi không hài lòng vì hành động của Sở Vĩnh Du, nhưng nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì đã không để tâm nữa rồi. “Yên Yên, em chuyển cho ba mẹ 6 tỷ, để hai người hưởng thụ cuộc sống một chút đi.” Nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, hai người già càng vui vẻ hơn. “Còn nữa, chuyện này đừng để Đồng Hiểu Tiêm biết, nếu không con bé lấy hết tiền của ba mẹ, ba mẹ còn thấy vui vẻ nữa.” Hai người lớn im lặng không cãi lại. “Con đi ra ngoài một chuyến, đúng rồi vợ, mau chóng đi xem biệt thự trong nội thành đi, nơi này xa quá, không có lợi cho việc năm sau Hữu Hữu đi học nhà trẻ.” Sở Vĩnh Du đi vào một quán bar, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ngu Thư Di ngồi trên ghế dài bên phải. “Muộn thế này rồi còn hẹn tôi ra ngoài uống rượu, là có tâm sự à.” Giọng nói đột ngột vang lên khiến Ngu Thư Di vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. “Wow! Không ngờ cậu thật sự có thể ra ngoài, vợ cậu không hỏi gì sao?” Sở Vĩnh Du lắc đầu. “Tình cảm cần hai bên hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, nếu không thật sự lừa dối rồi thì ai mà biết được chứ.” Ngu Thư Di gật đầu đưa một chai bia qua, cười nói. “Ha ha, tính cách này của cậu có thể giữ đến tận bây giờ cũng không đơn giản, đêm mai có một buổi họp lớp nhỏ, cậu đi không?” “Không đi.” Sở Vĩnh Du từ chối không chút do dự, một đám người nâng trên đạp dưới, có ý nghĩ gì đâu, trước đây lúc đi học đã là như thế, bây giờ có thể có mấy người tốt hơn được chứ. “Thôi vậy, cậu không đi, tôi cũng không đi.” Nói đến đây, dường như Ngu Thư Di nhớ tới chuyện gì đó, đang định nói chuyện thì điện thoại của Sở Vĩnh Du reo lên. “Anh Sở, tôi là Báo Đốm, mạo muội hỏi cậu Trần muốn có số điện thoại của anh, không làm phiền anh chứ.” “Phiền, có chuyện gì thì nói mau đi.” Giọng nói của Báo Đốm rõ ràng mang theo chút run rẩy. “À… Đồ của Điêu gia đều đã thống kê xong rồi, trong tay ông ta có một nhà hàng hải sản cao cấp, tôi muốn sang tên cho anh Sở, anh yên tâm, anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần lấy tiền lời mỗi tháng là được, anh cho tôi cơ hội sống lại lần nữa, tôi thật sự không biết nên báo đáp anh thế nào.” Sở Vĩnh Du vốn định từ chối, nhưng nhớ ra giữ lại Báo Đốm còn có thể xử lý những phiền phức lặt vặt, huống hồ những người này rất dễ nghĩ linh tinh, cho nên nói. “Có thể, nhưng sang tên cho vợ tôi là được.” “Cảm ơn anh Sở, vậy bây giờ tôi sẽ sửa lại, sau đó đưa hợp đồng đến nhà anh nhé.” Đưa về nhà? Con gái đã ngủ rồi sao có thể bị quấy rầy được. “Anh đưa đến quán bar Thanh Phong, tôi đang uống rượu ở đây.” Cúp máy, nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Ngu Thư Di, Sở Vĩnh Du hơi bất đắc dĩ. “Có chuyện gì thì nói đi, không giống cậu chút nào.” Ngu Thư Di nhấp môi, thở dài. “Vốn dĩ không muốn nói, dù sao tin tức cũng chưa được chứng thực, họp lớp nhỏ lần này là do lớp trưởng tổ chức, trên danh sách cậu ta cho tôi có... có tên của Tỉnh Vu Dịch.” Tỉnh Vu Dịch? Tim Sở Vĩnh Du đập mạnh một cái, nhưng lập tức không vui nói. “Ngu Thư Di, chắc cậu cũng hiểu tính cách của tôi, có vài lời, cho dù là ai cũng không được nhắc tới trước mặt tôi, dù là cậu cũng không được. Huống hồ, cậu cảm thấy lấy người đã chết ra nói đùa thú vị lắm sao?” Ánh mắt của Sở Vĩnh Du khiến Ngu Thư Di hoảng hồn, vội vàng xua tay. “Cậu đừng có nhìn tôi như thế! Là lớp trưởng gửi đó, phía sau tên của Tỉnh Vu Dịch có viết đợi quyết định, tôi còn gửi tin nhắn riêng mắng cậu ta một trận, nhưng cậu biết cậu ta nói gì không…” Sở Vĩnh Du nhíu mày, ký ức trong đầu bị nhắc lại. Tỉnh Vu Dịch, bạn tốt nhất từ nhỏ đến lớn của anh, tiểu học, cấp hai, cấp ba đều cùng lớp, vào năm cấp ba, Tỉnh Vu Dịch bị chẩn đoán bệnh ung thư, còn là thời kỳ cuối. Một ngày nào đó, người bạn tốt này không từ mà biệt, trở thành nỗi đau cả đời trong lòng Sở Vĩnh Du. Trở về hiện thực, giọng nói của Ngu Thư Di lại vang lên. “Lớp trưởng nói, Tỉnh Vu Dịch còn sống.”