Bán hôn bất hôn

Chương 11 : Nữ trên nam dưới.

Hai người sít sao dây dưa lấy nhau, anh ma sát với thân thể cô, đang chuẩn bị tiến vào thì nghe thấy Lục Lê oẹ một tiếng, cô đã nôn hết toàn bộ lên người Trình Hoài. Sau khi nôn xong, Lục Lê bất đắc dĩ nhún nhún vai rồi lại như không có chuyện gì xảy ra, quay lại chỗ ngồi ở vị trí lái phụ một lần nữa. Sau khi đã yên vị trên ghế lái phụ, Lục Lê trợn tròn mắt nhìn về phía Trình Hoài, nhìn trên người vừa bị mình nôn, chỉ thấy Trình Hoài có chút nhíu mày khó chịu. Lục Lê thấy thế, ra vẻ đáng thương nhỏ giọng hỏi: “A Hoài, anh giận em rồi, đúng không?” Trình Hoài không nói gì, liếc mắt nhìn Lục Lê đang ngồi trên ghế lái phụ, lúc này quần áo trên người cô bị cởi ra trông rất lộn xộn, cảnh xuân đại khái nhìn một cái là đã thấy hết, mặt cô đỏ bừng lên, ánh mắt quyến rũ mà mê ly, vô cùng hấp dẫn. Trình Hoài thấy thế thân thể nhịn không được ngâm lên một tiếng, sau đó bất đắc dĩ thở dài, hai tay lại giúp cô sửa sang lại quần áo thật gọn gàng, cởi áo khoác trên người mình ném đi, rồi sau đó dứt khoát xuống xe. Sau khi xuống xe, chỉ thấy anh mở cửa ghế lái phụ, vừa mở hai tay đón lấy cô thì đã thấy Lục Lê chủ động nhào vào lòng anh. Bộ đồ cô đang mặc hôm nay lại là váy ngắn, lộ ra hai cặp đùi non, trơn bóng kẹp thật chặt trên hông anh, Trình Hoài chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy không thôi, hạ thân có phần khô nóng không sao chịu nổi. Về đến nhà, vừa đóng cửa lại, Lục Lê liền bám lấy anh, tuỳ tiện trực tiếp hôn lên mặt anh. Trình Hoài cố gắng tránh đi những nụ hôn của cô, nói một tiếng “Đừng lộn xộn nào em” rồi sau đó rất cố gắng mới có thể đặt cô vào bên trong ghế sô pha ngồi xuống. “Ngoan, trước tiên em phải yên vị ngồi đây cho anh, anh đi chuẩn bị nước tắm cho em, phải tắm trước đã.” Tỉ mỉ săn sóc nói với cô, vừa muốn quay người đi đến phòng tắm, ai ngờ Lục Lê đột nhiên từ trên ghế đứng lên, cả người sững sờ bám chặt lấy anh. “A Hoài, em muốn anh tắm cho em cơ.” Một đằng thì ra vẻ đáng thương chu môi, một đằng thì lại rất không yên phận mà sờ mó lung tung trên người anh. Trình Hoài bị khiêu khích không chịu nổi, thật sự chỉ muốn bổ nhào áp cô trên ghế sa lon, nhưng lại nhìn trên người mình vẫn còn bẩn, nên chỉ có thể chịu đựng thân thể trước sự dụ dỗ của Lục Lê mà trở nên khô nóng: “Được rồi ngoan nào, đợi anh chuẩn bị nước xong sẽ giúp em tắm rửa.” Trình Hoài nói xong thì cũng đi luôn vào phòng tắm. Sau khi pha xong nước tắm, anh cũng làm cho mình hạ hỏa, rồi mới mặc áo ngủ rộng rãi bước ra ngoài. Lúc anh đi ra, đã thấy Lục Lê ngủ rồi, nhìn toàn thân cô vô cùng bẩn thỉu, Trình Hoài bất đắc dĩ ôm lấy cô, nhẹ nhàng gọi bên tai cô: “A Lê, đi tắm rửa nào.” “Được” Lục Lê dùng hai tay ôm ghì lấy cổ anh, sau đó cả người dễ dàng bị anh ôm vào trong ngực. Anh nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm, dùng khăn mặt cẩn thận lau từng li từng tí mỗi bộ phận trên cơ thể cô, mỗi một tấc da tấc thịt, đều rất cẩn thận. Lúc này, nhìn Lục Lê, anh chỉ muốn mang đến cho cô sự thoải mái, trong lòng không hề có chút tạp niệm về xác thịt để thoả mãn dục vọng cá nhân nào. Lục Lê vẫn còn hơi say, nhìn Trình Hoài thật cẩn thận giúp mình lau toàn bộ cơ thể, cô rất nghịch ngợm đập vào làn nước, đập, đập, lại đột nhiên bám lấy cổ Trình Hoài hôn lên người anh. Trình Hoài đem mấy thứ còn sót lại trong miệng cô rửa sạch, mặc cô đùa nghịch cơ thể mình… Tắm rửa xong cũng không phát sinh thêm điều gì, Trình Hoài ôm lấy cô từ trong nước, đặt trên bồn rửa tay, lấy khăn tắm bọc cô lại thật kỹ. “A Lê, những lúc anh không ở bên em, em tuyệt đối không được uống rượu nữa biết chưa?” “Em biết rồi.”Lục Lê đáp lại anh bằng nụ cười chất phác ngây ngô của mình, giọng như gà con mổ thóc, không ngừng gật đầu, rồi lại gật đầu… Lúc ôm lấy cô từ trên bồn rửa tay, cô vẫn như cũ lấy đôi chân thon gầy của mình quấn chặt lấy eo của anh, giống như loài dây leo chỉ bấm lấy thân chủ là anh, hai người vừa đi vừa đón lấy nhưng nụ hôn ngọt ngào của nhau…thật vô cùng hạnh phúc. Thẳng đến khi Trình Hoài ôm Lục Lê nằm trên giường, Lục Lê đột nhiên xoay người một cái ngăn chặn anh ở bên dưới, bờ môi ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Em muốn ở bên trên.” Nói xong, vội vàng hôn lên môi anh, đầu lưỡi ẩm ướt của hai người mãnh liệt quấn quýt lại với nhau, bàn tay không an phận của anh mạnh mẽ vuốt ve thứ mềm mại trước ngực cô. “A Hoài, anh không được lộn xộn, hôm nay em là người chủ động, em mới là người được khống chế chứ.” Trình Hoài mỉm cười, gật gật đầu. Cô rất ít khi chủ động, mặc kệ hôm nay là do mượn rượu cũng tốt, vẫn chiều theo ý của cô, hôm nay anh nghe cô. Trình Hoài không hề lộn xộn, xem người phụ nữ ngốc nghếch này ở trên người mình cố gắng thế nào… Năm phút đồng hồ trôi qua, Trình Hoài bắt đầu nghi ngờ, anh thật sự không hiểu nổi cô đang làm gì nữa, rõ ràng cô đã hôn trên cổ anh rất lâu, kỳ lạ, chính xác phải nói là đang gặm, gặm rất lâu, sau đó căn bản là không có hành động gì tiếp theo, Trình Hoài vì muốn theo ý của cô nên không dám làm càn, thật bất đắc dĩ để cô giày vò. Chỉ thấy một phút đông hồ sau, Lục Lê rốt cuộc mới rời khỏi, nói một tiếng:” Em đã giúp anh tạo nên mấy dấu hiệu đặc biệt rồi, chúng thể hiện sự độc quyền của em, để xem còn người phụ nữ nào dám cùng anh vụng chộm.” Dứt lời, cô từ trên người anh trượt xuống, nói một câu,” Mệt chết được.” Giờ cô chỉ muốn đi ngủ. “Lục Lê!” Một thân Trình Hoài hét lớn, anh đã bị cô làm cho dục hoả thiêu đốt khắp người, làm sao có thể từ bỏ ý đồ. Anh ôm cô vào lòng, sau đó mạnh mẽ hôn lên môi cô. Cô cũng rất nhiệt tình đáp lại anh, ngoan ngoãn phối hợp với anh, tuỳ ý để anh giày vò thân thể mình. Sau khi làm xong, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đôi môi ghé sát vào tai cô trò chuyện, nói cho cô biết rằng thật ra anh đã để ý cô từ rất lâu rồi, khi đó cô cùng lắm cũng chỉ là một thực tập sinh thiết kế bé nhỏ, cả ngày dãi nắng dầm mưa chạy đi các công trường đang xây dựng hoặc là giúp đỡ khách hàng tìm kiếm phòng ở. Có một lần, ở chỗ đó anh cùng với một khách hàng đang bàn chuyện làm ăn, xuyên qua lớp cửa sổ thuỷ tinh nhìn thấy cô dưới trời nắng chang chang vừa lau mồ hôi vừa thở hồng hộc, đứng dưới lầu đợi một chủ xí nghiệp. Thật vất vả mới nhìn thấy chủ xí nghiệp, cô sợ hãi đem đồ đưa tới, đoán trừng khi đó cô vừa mới vào nghề, chắc chưa có kinh nghiệm nên sợ bản vẽ vẫn không đạt tiêu chuẩn, lúc đó vị chủ xí nghiệp kia tính tình nóng nảy, nhìn vào bản thiết kế của cô tức giận trực tiếp ném xuống đất, còn chưa nói bất kỳ lời nào đã nghênh ngang bước đi… Anh nhớ rõ ngày đó, nhìn theo bóng lưng chủ xí nghiệp dần dần đi xa, cô nhặt đồ từ trên mặt đất lên, cẩn thận lau sạch sẽ từng li tưng tí, sau đó kiên nghị đứng lên mỉm cười, mặc dù trên mắt đã xuất hiện đôi chút hồng hồng, thế nhưng cô nhẫn nhịn không để nước mắt chảy ra, bộ dạng chu môi thật sự muốn khóc nhưng lại chịu đựng nhất quyết không khóc của cô vô tình làm cho lòng anh rung động… Bất quá lần đầu gặp gỡ đó chỉ là một ấn tượng nhỏ, vài ngày sau, Trình Hoài liền quên hẳn cô. Thế nhưng không nghĩ tới ba năm sau, Trình Hoài lại có thể gặp được cô ở trên TV, cô được nhà đài mời làm khách quý, thời gian ba năm, cô từ một cô nhóc giờ đã trưởng thành là một nhà thiết kế có chút tiếng tăm, R là một thành phố có rất nhiều nhà hàng, quán cà phê, văn phòng đều là kiệt tác của Lục Lê… Anh dùng mọi cách không ngừng tìm kiếm thông tin về cô, vừa vặn công ty của anh chuyển vào FM thời đại, vì vậy văn phòng chính là do Lục Lê làm nhà thiết kế… Mỗi lần, cô đều đưa ra hai bản thiết kế để anh lựa chọn, với tất cả yêu cầu của anh, cô chỉ cần sau một đêm đã thoả mãn. Anh biết chắc chắn cô đã tăng ca, dù có như vậy, ngày hôm sau lại thấy tinh thần cô hưng phấn rạng rỡ vô cùng… Buổi sáng, anh mở to mắt, phát hiện mình ngủ trong ngực của Lục Lê. Lục Lê vẫn còn ngủ say, nhìn cô ngủ rất yên bình. Anh nhẹ nhàng nhúc nhích chuẩn bị xuống giường, ai ngờ cô đột nhiên thay đổi tư thế, cặp đùi thon gầy gác lên người anh, cánh tay trực tiếp đặt trên ngực anh. Trình Hoài cẩn thận từng li từng tí đem tay chân của cô đặt xuống giường. Điện thoại di động ở trên bàn rung lên, một giọng nói khàn khàn làm người ta bực bội, Lục Lê ở trong mộng mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói đó bất mãn nói mớ một câu, cầm lấy chăn chùm kín đầu của mình. Trình Hoài buồn cười liếc nhìn cô một cái, cầm lấy điện thoại bước ra khỏi phòng ngủ. Đóng kỹ cửa phòng ngủ lại, anh nhanh chóng đi tới sân thượng, mở khoá nhấn phím nghe. “A Hoài, tối nay mẹ cùng với ba con sẽ bay tới thành phố R, đúng chín giờ, con đến đón nha.” Dừng một chút, Vạn Mỹ Quyên nói, “Chuyện con và Lâm Lâm ly hôn mẹ còn chưa dám nói cho ba con biết, thái độ của ba con như thế nào hẳn là mẹ không cần phải nói nữa…. Vợ mới của con bây giờ, vẫn không nên mang con bé cùng tới, tính tình ba con thế nào thì con cũng biết đấy, mẹ sợ ông ấy sẽ nói mấy lời cay nghiệt làm A Lê tổn thương.” Từ lần trước sau khi Trình Hoài kể chuyện mình kết hôn cho Vạn Mỹ Quyên biết, từ đó về sau, chỉ cần có thời gian Vạn Mỹ Quyên sẽ yêu cầu Trịnh Hoài kể cho mình nghe những điều gì thú vị ở cô con dâu đã hấp dẫn anh đến thế. Trình Hoài nói hai người bọn anh lúc đó có rất nhiều chuyện thú vị, cũng nói cho bà biết những tai nạn đáng yêu cực kỳ thú vị của Lục Lê, cho nên, dù chưa có thấy qua cô con dâu tương lai này, nhưng bà đối với Lục Lê ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Ngay khi Trình Hoài vừa bước ra khỏi phòng ngủ, thì sau đó Lục Lê cũng tỉnh lại. Tối hôm qua uống quá nhiều rượu, làm cho đầu cô bây giờ có chút hỗn loạn, cô vừa đập vừa vỗ vào đầu mình, xoa xoa huyệt thái dương, khôi phục lấy lại tinh thần. Hiện tại trong miệng cảm thấy vừa đắng vừa khô, rất muốn uống một ngụm nước cho bớt khó chịu, vì vậy cô liền chèo xuống giường muốn đi rót nước. Từ trên giường bước xuống, Lục Lê chỉ cảm thấy hai chân truyền đến một cơn đau đớn dữ dội, mơ mơ hồ hồ nhớ rõ tình cảnh đêm qua, nghĩ đến chính mình lại có nhu cầu ở trong xe, còn đòi tư thế nữ trên nam dưới, vừa nghĩ đến mặt Lục Lê liền đỏ bừng bừng. Rót cốc nước đặt trên bàn, Lục Lê dựng gối thẳng đứng lên, tiện tay cầm lấy một quyển sách nhìn qua một chút, cô nghe thấy hình như có tiếng bước chân, sau đó là tiếng cánh cửa được mở ra, biết rõ Trình Hoài chuẩn bị bước vào, Lục Lê bỗng giật mình, cuống quýt ngã xuống giả vờ ngủ. Anh mở cửa ra nhìn thấy Lục Lê hình như còn không có ý định tỉnh lại, thật sự là bé heo ham ngủ mà. Mắt nhìn cô, Trình Hoài thoáng mỉm cười. Thế nhưng con mắt trong lúc lơ đãng nhìn thấy chiếc cốc đặt trên bàn vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, ngốc thật, cô rõ ràng là đang giả vờ ngủ mà. Trình Hoài cười cười, chậm rãi tiến gần tới phía cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. “A Lê, em phải tin tưởng anh, anh làm chuyện gì cũng đều là muốn tốt cho em cả thôi.”