Bán hôn bất hôn
Chương 12 : Ngọt ngược đan xen ..
Trình Hoài hôn cô một nụ hôn buổi sáng tốt lành, cùng với câu nói bên tai cô là dù bất kể anh làm chuyện gì cũng đều vì tốt cho cô, khiến trong lòng Lục Lê hơi run lên một cái, toàn bộ nỗi lo lắng trong lòng trong những ngày này vậy mà dường như đã tản đi, trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều. Phụ nữ luôn rất dễ dàng thỏa mãn, huống chi là ở trước mặt người đàn ông mình yêu. Đợi sau khi Trình Hoài rời đi, Lục Lê mở mắt ra, khóe miệng câu lên, tâm tình sung sướng. Cô trở mình một cái, liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh của Trình Hoài, tay bất giác sờ qua, ánh mặt trời chiếu đến, chiếu lên trên mặt giường lớn mềm mại, tràn đầy tình cảm ấm áp.
Nhẹ nhàng vuốt ve vị trí của anh, Lục Lê hơi nhắm mắt lại, anh nói nguyên nhân anh giấu diếm chuyện kết hôn là vì cô, như vậy thì cô lại sẵn lòng tin tưởng anh vô điều kiện, bởi vì, cô nguyện ý cho người cô yêu một cơ hội.
* * * * * *
“Chị Ivan, chào buổi sáng! Đây là lượng tiêu thụ nửa tháng đầu của chúng ta và dự toán tiêu thụ nửa tháng sau…” Ivan vừa mới đến văn phòng, quản lí phòng tiêu thụ đã đi tới, mặc dù Ivan đi giày cao gót, nhưng bước đi vẫn rất nhanh như trước, quản lý phòng tiêu thụ nhắm mắt theo đuôi phía sau cô, nói sơ lược về kế hoạch gần đây cho cô. Ivan vừa nghe vừa gật đầu, sau khi nghe xong, làm động tác tay OK, quản lý lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“Chị Ivan, chi phí quảng cáo gần đây đưa ra và xúc tiến web em đã để trên mặt bàn của chị rồi.”
“Ừ!” Ivan mặt vô cảm gật đầu như cũ, tiếp tục đi tới vị trí của mình …
Cô là trợ thủ đắc lực bên cạnh đại Boss, công việc hàng ngày rất nhiều, đến khi cô đi đến trước bàn, nhìn đống tài liệu chồng chất trên bàn một cái, hít thở, thở sâu, nâng trán, sau khi nhâm nhi một ly cà phê thì chậm rãi ngồi xuống ghế dựa.
Vừa ngồi xuống thì thấy Trình Hoài đi đến, trong ngực lại còn ôm một bó hoa hồng, nhìn danh hoa có chủ trong ngực đại Boss, các nhân viên hai mặt nhìn nhau, rỉ tai bàn luận sôi nổi các kiểu.
Ivan nhìn, Trình Hoài đang cầm hoa đi tới chỗ cô.
Lúc Trình Hoài đặt hoa lên bàn cô, Ivan có chút xấu hổ há hốc mồm, trên mặt toàn bộ đều là màu hồng.
Chỉ thấy Trình Hoài mỉm cười: “Ở cửa ra vào có vị tiên sinh nhờ tôi chuyển nó cho cô.” Anh nói rất tự nhiên rồi nhìn đồng hồ nhíu mày, “Anh ta vẫn còn ở bên ngoài, bây giờ cách giờ làm việc còn có 10 phút đồng hồ.” Nói xong, đại BOSS tao nhã quay người, đi vào phòng làm việc của mình.
Nhìn bóng lưng Trình Hoài, trên mặt Ivan vốn là màu hồng lập tức biến mất, xấu hổ cười cười, đi ra ngoài.
Quả thật không như cô đoán, đứng tại cửa ra vào đợi cô chính là Hà Học Hi, đối tượng gặp mặt của cô.
Cô đã 28 tuổi, lại không giao du với bạn trai, cho nên mẹ cô ở nước ngoài cố ý nhờ dì làm mối cho cô tại thành phố R, giới thiệu cho cô một đối tượng, tuy nói nhà Hà Học Hi ở thành phố R không phải cái gì tỉ phú, nhưng cũng là gia đình khá giả, và quan trọng hơn là, bản thân Hà Học Hi có thể nói là tuấn tú lịch sự, mộc mạc và rất biết cư xử .
Thấy Hà Học Hi đứng quanh quẩn ở cửa ra vào bồi hồi có chút khẩn trương, trên mặt Ivan lạnh như băng, nhăn mặt nhíu mày, bộ dạng rất không kiên nhẫn: “Anh tới làm cái gì?” Nói xong, cũng không đợi anh ta mở miệng, trực tiếp lạnh lùng mà nói, “Tôi phải đi làm, lần sau mời anh không được xuất hiện tại cửa ra vào công ty tôi, tôi không hy vọng bị người khác hiểu lầm cái gì.” Dừng một chút, lại liếc mắt nhìn Hà Học Hi trước mặt đến đỏ bừng, cau mày giống như chán ghét, “Hà tiên sinh, chúng ta không có khả năng đâu, cho nên xin anh về sau không nên lãng phí thời gian với tôi.”
Ivan quyết tuyệt nói xong, quay người rời đi, Hà Học Hi muốn nói điều gì, nhưng chỉ là muốn nói lại thôi, nhìn bóng lưng của cô, đành phải bất đắc dĩ xoay người.
Ivan trở lại văn phòng, thì nghe được có vài người nói chúc mừng với cô, có người thì ngụ ý, chế nhạo, có người thì thực lòng chân tình, trong mắt bọn họ, cô vẫn là bà cô xử nữ đang trong thời kỳ hành kinh, không có đàn ông theo đuổi, lần này lại có người tới tặng hoa, bọn họ nên mở rộng tầm mắt đi, Ivan nhàm chán nghiêng bụng, chậm rãi đi đến trước ghế ngồi xuống.
Nghỉ ngơi một lát, cô cầm lấy bản kế hoạch trên bàn, đi vào văn phòng Trình Hoài.
Trình Hoài đang nghiêm túc dựa vào bàn công tác, tướng mạo anh khôi ngô tuấn tú, khí chất ôn hòa, Ivan tới gần anh, chỉ cảm thấy tim đập rộn lên.
Trình Hoài nghe thấy có người mở cửa, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt vừa vặn đối diện với Ivan, Ivan xấu hổ nhanh chóng cúi đầu xuống, đem bản kế hoạch đưa tới.
Trên mặt bàn của anh bày biện ảnh chụp Lục Lê, trong tấm ảnh Lục Lê cười sáng lạn mà dào dạt …
“Trình tổng, dựa theo giá thu mua thì tập đoàn Khiết Ưu cao hơn của chúng ta rất nhiều.” Dừng một chút, Ivan ngẩng đầu, chống lại đôi mắt của anh, “Mặc dù Hương Thấm bên kia cũng biết theo chúng ta về sau sẽ có tiền đồ hơn, thế nhưng mà, xét thấy giá thu mua, ban giám đốc bên kia vẫn còn xuất hiện hai cực phân hoá.”
“Ừ.” Trình hoài cầm qua tài liệu lật xem, cau mày, “Quan sát tình huống rồi bổ sung thêm tiền vốn.” Xoay tròn ghế ngồi một chút, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Hạng mục đầu tư khai thác bất động sản thì sao?”
“Tôi đã hẹn với phó cục xây dựng, buổi tối sẽ cùng ăn một bữa cơm.”
“Tốt.”Thấy Trình Hoài tán thưởng gật đầu, Ivan ngọt ngào cười cười.
Lại liếc mắt nhìn Ivan, Trình Hoài hình như đang nghĩ tới điều gì, sau đó đột nhiên không biết từ chỗ nào lấy ra một tấm thiệp hình trái tim, ở phía trên xoát xoát đã viết vài hàng chữ, sau đó đưa cho Ivan, “Giúp tôi đặt một đại bó hoa bách hợp, đưa đến RT phòng thiết kế cho A Lê.”
“Vâng.” Ivan nhận lấy tấm thiệp, biểu lộ có phần mất tự nhiên, nhưng vẫn hơi cười cười, cầm tấm thiệp ra cửa.
* * * * * *
“A Lê, hoa của cô.”
Thấy một bó hoa bách hợp lớn, Lục Lê có phần kinh ngạc, khi thấy tấm thiệp hình trái tim, Lục Lê lập tức hạnh phúc cười cười, chắc chắn là của Trình Hoài đưa đến. Nghĩ cũng đúng, ngoại trừ Trình Hoài thì còn ai tặng hoa cho cô chứ.
Trên thiệp là chữ viết thanh tú đầy ý nghĩa của Trình Hoài: “A lê, lại để cho hoa bách hợp nói cho em biết tâm ý của anh, anh yêu em.” Lục Lê tỏ vẻ buồn nôn thổn thức một hơi, lật tấm thiệp, mặt sau còn có một dòng chữ nhỏ, “Buổi tối có xã giao, tối nay về nhà trễ, em ngủ trước, không được chờ anh.”
Gỡ tấm thiệp xuống, tìm nơi cất hoa bách hợp, Lục Lê bật ra tiếng cười nhỏ, rất hạnh phúc mỉm cười.
“Hoa đã nhận được, người nhận hoa tỏ ra rất thích. Người nhận hoa còn muốn xin phép: Buổi tối bạn đại học có tiệc liên hoan, cho nên cũng sẽ về muộn một chút, nhưng mà, xin người tặng hoa yên tâm, người nhận hoa tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn không uống rượu, một giọt cũng sẽ không dính.” Lục Lê vui vẻ soạn xong tin nhắn, nhấn phím gửi đi, nhìn Lục Lê cười vui vẻ, đồng nghiệp trong công ty được một phen trêu trọc.
“Chậc chậc, A Lê, cô còn cười nữa miệng sẽ kéo dài ra sau ót đó.”
“Ai nha, A Lê của chúng ta thật đúng là hạnh phúc.”
Tuy rằng gả vào hào phú đã thành quý phu nhân, thế nhưng Lục Lê lại không có chút bất kỳ cử chỉ ngang ngược nào, tính cách vẫn giống như trước đây, mỗi ngày đều mỉm cười đi làm, an ổn an tâm làm thiết kế, cho nên, rất được đồng nghiệp trong công ty yêu mến.
Nhận được tin nhắn của Lục Lê, Trình Hoài mỉm cười, gửi một tin: “Nhất định phải ngoan ngoãn đấy, bằng không thì, cây gậy hầu hạ.”
Qua cửa sổ thủy tinh, thấy bộ dạng Trình Hoài cười vui vẻ với màn hình điện thoại di động, Ivan cay đắng cười cười.
Đại BOSS đã kết hôn rồi, cho dù không kết hôn cũng không thể đến gần, rốt cuộc cô hi vọng xa vời cái gì chứ?
* * * * * *
9h tối.
Khi Trình Hoài đúng giờ đi sân bay, lại không nghĩ rằng, ở phi trường lại gặp Tề Lâm đang đứng chờ.
Thấy Tề Lâm, Trình Hoài rõ ràng không vui, khuôn mặt tuấn mỹ bày ra lập tức kéo dài biến thành đen.
“Cô tới làm gì?”
Tề Lâm mặc một thân âu phục trẻ màu đen, tóc rối tung trên vai, mang gọng kính màu đen, toàn thân cao thấp tràn ngập khí chất tài trí, mỉm cười, có chút tao nhã: “Trình tiên sinh, anh thật sự không cần phải suy nghĩ nhiều, em tới đón cơ không phải dùng thân phận con dâu, mà là dùng thân phận con gái, ba mẹ nuôi dưỡng em nhiều năm như vậy, em cũng được coi là con gái một nửa chứ.”
Trình Hoài mặt vô cảm liếc cô một cái, ném một câu “Cô tốt nhất là thực sự nghĩ như vậy” rồi sau đó nện bước chân thon dài đi đến cửa ra vào sân bay.
Vạn Mỹ Quyên và Trình Kiều bá đã chờ ở đó rồi. Vạn Mỹ Quyên mặc áo trấn thủ màu trắng, mang thắt lưng màu đen, đeo kính râm, tóc búi lên thật cao, khí chất tao nhã. Đứng bên cạnh bà chính là Trình Kiều Bá, tuy dáng người giữ gìn không tồi, nhưng mà trạng thái tinh thần cũng không phải quá tốt, rõ ràng cực kì tiều tụy. Lúc Trình Hoài đi tới, Trình Kiều Bá bất giác ho lên, Trình Hoài xấu hổ liếc ông một cái, rồi sau đó ôn nhu thay ông vỗ vỗ lưng.
Trình Kiều bá biểu lộ phức tạp liếc mắt nhìn Trình Hoài, lại liếc mắt nhìn Tề Lâm bên cạnh Trình Hoài, rõ ràng đã có tinh thần, vui vẻ gọi Tề Lâm: “Nào, lâm Lâm, đến bên cạnh ta, ta nhìn xem.” Tề Lâm ngọt ngào cười cười, tự nhiên đi ra phía trước, Trình Kiều Bá tinh tế quan sát trên dưới cô một phen, rồi sau đó chậc chậc tán dương, “Năm năm không gặp, càng ngày càng dễ nhìn.”
Nghe lời khen của ông, Tề Lâm vui vẻ cười cười, sợ hãi liếc mắt nhìn Trình Hoài, Trình Hoài mặt vẫn vô cảm như cũ.
Tề Lâm thu hồi ánh mắt, ngọt ngào mở miệng: “Ba, mẹ, ngồi máy bay lâu như vậy nhất định đói bụng lắm rồi, bây giờ chúng ta tìm một nhà hàng ăn bữa cơm trước đã, tiện thể nghỉ ngơi một chút.” Nói xong rất tự nhiên rất nhiệt tình kéo hành lý trong tay Vạn Mỹ Quyên, sau khi kéo lấy hành lý, hai lời chưa nói lại rất tự nhiên đưa hành lý cho Trình Hoài, Trình Hoài tiếp nhận hành lý, sau đó chậm rãi đi theo sau họ…
Vạn Mỹ Quyên liếc mắt nhìn Trình Hoài, lại liếc mắt nhìn Tề Lâm cười cười nói nói với Trình Kiều Bá, tâm tình có phần phức tạp …
* * * * * *
Nhà hàng Bá Tước CO, nhà hàng cao cấp nhất thành phố R, là nơi có thể đánh giá được địa vị của bạn tai thành phố R.
Nơi này lắp đặt thiết bị xa hoa lấp lánh, khí thế bất phàm, khi đi vào, thì có cảm giác như đang đi vào cung điện.
Nghe nói, tại thành phố R làm sao để phân biệt rõ một người có tiền có quyền thế hay không? Chỉ cần xem số lần một tuần anh ta vào nhà hàng Bá Tước CO là được rồi. Trong phòng ăn ở đây, thường gặp là hai loại người: Một loại là minh tinh có cả danh cả lợi, còn một loại chính là sự nghiệp thành công, biết hưởng thụ cuộc sống của các thương nhân.
Gác qua một bên đầu bếp kỹ thuật hạng nhất ở đây, đồ ăn tinh xảo, hương vị rất ngon, bề ngoài hấp dẫn không nói, thế nhưng nhà hàng này tọa lạc ở bên hồ thành phố R, đối mặt hồ quang ánh trăng, cảnh đêm đẹp đẽ, ngọn đèn chập chờn, thực khách tới đây chỉ cần ngắm cảnh cũng là một loại hưởng thụ. Tầng hai nhà hàng Bá Tước CO, Lục Lê, Vi Phi, An Dĩnh và mười người vây quanh trước bàn ăn đang ăn cơm.
Bọn họ hôm nay liên hoan, là vì bạn học đại học của Lục Lê, Phương Kỳ trở về nước. Nhớ ngày đó, bởi vì lớp họ có tổng cộng mười nữ sinh, cho nên mười cô nữ sinh này lại đoàn kết, cũng không có nhiều mâu thuẫn, lục đục với nhau, quan hệ cũng không tệ lắm.
Phương Kỳ đã từng là hoa khôi lớp họ, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi Canada du học, mà nay cùng ông chồng ngoại quốc về nước, sau khi về nước liền nhớ tới tỷ muội, chuẩn bị tụ tập một chút.
Trước đây bình thường Phương Kỳ sẽ trang điệm rất đậm, ăn mặc quần áo màu sắc rực rỡ, mà nay cô chỉ để mặt mộc, mặc sườn xám, nổi bật lên toàn bộ dáng người có lồi có lõm, bất quá, mặc dù cách ăn mặc thay đổi, nhưng lại không thay đổi chính là cô rất quyến rũ, chỉ thấy cô ấy lắc lắc ly rượu đỏ, cười quyến rũ với Lục Lê, ném sang một đôi mắt xinh đẹp: “A Lê, nghe nói cậu thế nhưng gả cho một kim cương vương lão ngũ, chúc mừng nha.”
Lục Lê nhẹ nhàng cười cười, khẽ mím môi hớp một ngụm rượu đỏ, không nói gì thêm.
Thực ra, trước đây khi kết hôn Lục Lê thật là khiêm tốn, chỉ mời mấy người bạn đặc biệt đặc biệt tốt của mình, nhưng mà, kết hôn lại là chuyện quan trọng, hơn nữa Lục Lê lại gả cho người là lão đại tiếng tăm lừng lẫy giới kinh doanh của thành phố R, khó tránh khỏi sẽ một truyền mười, mười truyền một trăm, tự nhiên mà vậy, mọi người cũng đều biết.
“A Lê, gả cho người đàn ông có tiền có cảm giác an toàn hay không?” Phương Kỳ hình như là uống say, lúc này cô lại có thể nằm trên mặt bàn, ngữ khí có phần u oán, vừa nói vừa đưa ngón tay lên khoa tay múa chân, “Chồng nước ngoài của tôi cũng rất có tiền, cho nên không biết tại sao, tôi cuối cùng sợ hãi anh ta nuôi tiểu tam ở bên ngoài, cậu biết không? Mỗi khi trời tối tôi đều thừa dịp lúc anh ta ngủ kiểm tra điện thoại di động, còn có thể kiểm tra quần lót của anh ta, rất biến thái phải không?” Phương Kỳ nói xong, ngữ khí lại chậm rãi hạ xuống, giọng cô có phần nghẹn ngào, “Cậu biết không? Tôi rất yêu rất yêu anh ta, cho nên tôi tự hạ thấp mình, vô cùng thấp, rất thấp, tôi thật sự cảm thấy yêu thật là mệt mỏi quá … .”
Nhìn Phương Kỳ ngồi đối diện mình, Lục Lê dường như thấy được một chính mình khác.
Đều nói Trình Hoài cưng chiều cô lên trời, thế còm cô? Chẳng lẽ không phải rất nhiều phần cô đều nhân nhượng anh sao?
Trình Hoài là người cuồng sự nghiệp, một tuần bảy ngày, ít nhất sẽ có bốn ngày trở về muộn , mỗi lần cô đều phải làm kết xuất đồ họa chờ anh trở về. Cuối tuần nghỉ ngơi, những cặp vợ chồng khác đi ra ngoài chơi, Trình Hoài vẫn cứ làm việc, chỉ có cô hẹn bạn bè ra ngoài chơi.
Anh rất ít khi đi cùng cô, cô chưa bao giờ có câu oán hận, chẳng lẽ thật sự không oán sao?
Lục Lê nhấp một ngụm rượu đỏ, không phải không oán, mà là không dám. Cô một mực suy nghĩ, Trình Hoài ưa thích cô không phải là bởi vì cô khéo hiểu lòng người không cố tình gây sự sao? Nếu như đến một ngày, cô cũng bắt đầu cố tình gây sự giống như cô học sinh nhỏ, Trình Hoài có thể giận đến nỗi mà không kềm được rời xa cô hay không? Nghĩ đến đấy, Lục Lê đột nhiên cay đắng cười cười.
“A Lê, cậu nhìn dưới lầu…” Vi Phi huých lên cánh tay Lục Lê, để cô nhìn xuống dưới lầu, Lục Lê nhìn sang, lại thấy được Trình Hoài.
Anh và Tề Lâm ngồi một hàng, đối diện với họ, đang ngồi chính là hai vị bốn mươi năm mươi tuổi… . .
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
1074 chương
41 chương
10 chương
32 chương
136 chương
47 chương