Bán cho tôi một trái tim bằng nước

Chương 18 : Ăn uống là muôn năm

Lúc nó bất tỉnh nằm trong phòng y tế cũng là lúc cả bọn nháo nhào đi tìm nó.Nếu không phải Anna kêu cả bọn cứ về lớp ngồi chờ thì chắc bây giờ cả đám đã lục tung cả cái học viện này luôn rồi. Biết rằng có Anna – hội phó của trường thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó,nên nó tin rằng cả đám bây giờ đang ngồi trong lớp mà như ngồi trên đống lửa. Yuy lập tức quay trở về lớp,cánh tay cũng không cảm thấy đau nữa,chắc là đã được băng bó cẩn thận,cũng may là có tên đó…Ý nghĩ đó thoáng qua khiến nó muốn đập bể luôn cái đầu,vì nếu không tại hắn thì nó đâu nằm trong phòng y tế,đâu phải mất máu,đâu phải nổi giận,đâu phải làm bạn bè của nó lo lắng chứ. Lắc đầu quên đi hai tên dở người đó,nó bước vô lớp.Ngay lập tức nhận được ánh mắt vô cùng “thân thiện”của 4 người kia.Lúc này,Minh Quân cũng ở đây,vì cậu nhóc muốn nhìn thấy nó trở về an toàn (như đi đánh trận không bằng)…Tình hình này có thể nó sẽ bị đem ra tử hình không chừng. Yuy cười tươi với cả bọn và nói: _Sorry nha…Tại bận tám với mấy người nên vô hơi trễ…hì hì Dĩ nhiên là không ai tin nó nói.Chính tay áo bị dính máu đã tố cáo nó.Anna nhìn nó mà rưng rưng nước mắt,3 người kia bu vô xem nó có còn bị thương chỗ nào nữa không. Lúc này nó vô cùng nguyền rủa cái tên Nhật Thiên đó,không tại hắn thì đâu có thành ra thế này…Yuy cười méo xệch… _Mày nói dối – Anna òa khóc Yuy giật mình khi thấy nhỏ bạn lại giở chiêu này ra,thật là con nít hết sức.Lúc nào nhỏ cũng vậy,hễ Yuy bị gì mà không nói là y như rằng nhỏ lại khóc. _Tao…… - Yuy ấp úng _Em có biết là tụi anh lo lắm không?em bị sao vậy hả?Ai gây ra? – Ryan tức giận _Là tôi………. Tên Nhật Thiên bước vào,vẻ mặt lạnh lùng luôn ngự trị trên khuôn mặt của hắn,mãi mãi không bao giờ gỡ xuống. Nghe xong câu đó,Ryan và Quân liền nhảy vào túm cổ thụi cho hắn một trận…Không phải hắn yếu mà là hắn để cho họ đánh…Hắn đang biết lỗi sao????? _Anh…..Đừng đánh nữa….đưa em đến bệnh viện – Yuy yếu ớt nói Bản thân nó cũng không hiểu sao lại giúp hắn nữa.Lẽ ra phải để hắn bị đánh đến chết chứ?Tại sao? Nó không muốn nợ hắn bất cứ điều gì,càng không muốn liên quan đến hắn,nên lần này cứ coi như là trả nợ tối hôm qua cho hắn. Anna và Key đỡ nó đứng lên rồi đưa tới bệnh viện…Trước khi đi,nó nhìn thẳng vào mặt tên Trần Nhật Thiên mà tuyên bố: _Chúng ta hết nợ! _Nợ? – hắn hỏi lại Phải rồi,hắn đâu biết nó là Yuy đâu.Như vậy càng hay.Không hiểu sao trong lòng nó vẫn buồn,một cảm giác khó chịu vô cùng… Yuy không trả lời lại câu hỏi của Nhật Thiên.Nó không muốn hắn biết nó là Yuy.Thái độ của hắn dành cho Thiên Duyên và Yuy hoàn toàn khác nhau,biết nó là Yuy cũng chẳng để làm gì. Yuy lắc đầu,khẽ cười chính bản thân mình,lúc nào cũng rơi vào hoàn cảnh không mong muốn. Nếu thật sự có được hạnh phúc thì nó đáng giá bao nhiêu?Tại sao mãi mà Yuy vẫn chưa có được hạnh phúc,vẫn mãi chìm trong hận thù,quá khứ và hiện tại đầy khó khăn? Nét mặt nó trở nên vô cùng lạnh lùng,đó là vỏ bọc duy nhất giúp nó đối phó với những kẻ độc ác kia.Có lần ba nuôi từng khuyên nó hãy xem trái tim của mình bằng nước,vì nước không có hình dạng nhất định,có thể rắn,có thể lỏng, lúc nào cũng lạnh,không bao giờ có thể nắm chặt nước,nước không để lại sẹo,vì thế sẽ không bị tổn thương…Nó vẫn chưa làm được như lời ba nuôi nói.Mà chỉ có được khuôn mặt lạnh thôi,trái tim vẫn còn cảm xúc,vẫn còn quá thương người.Nhưng tính thương người thì lúc nào cũng bị lợi dụng và không bao giờ tồn tại được trong thế giới nguy hiểm này. Sống phải cứng rắn,phải biết mình cần làm gì.Nó biết điều đó,nhưng chưa bao giờ làm được.Nó cần phải học hỏi nhiều lắm,nó không sánh được với ba nuôi,ông là người vô cùng cứng rắn nhưng cũng vô cùng yếu mềm.Đối với nó,trên đời này có duy nhất 3 người đàn ông tốt với nó là ba nuôi,Minh Quân và anh trai Ryan. Không hiểu sao dạo này nó lại suy nghĩ nhiều như vậy.Thật ra chỉ cần quên đi là được,nhưng mỗi ngày,mỗi ngày,những kí ức lại hiện về,như không muốn nó quên đi vậy.Phải chăng ông trời đang muốn trêu ngươi nó? Suy nghĩ mông lung của nó nhanh chóng bị Anna cắt ngang,nhỏ lay thật mạnh cánh tay của Yuy.Nhìn bạn mình thẫn thờ suy nghĩ mà lòng nhỏ như có ai đang xé ra.Anna kéo Yuy ra khỏi lớp,không quên nhờ lớp phó xin phép giáo viên.Dù sao cũng đã qua đợt kiểm tra Hóa,Yuy đã có thể yên tâm nghĩ ngơi dưỡng thương. Yuy được đưa đến bệnh viện,trong căn phòng dịch vụ,nó được các y tá và bác sĩ kiểm tra vết thương một cách kĩ lưỡng.Bây giờ sắc mặt của nó đã khá hơn một chút,không còn xanh xao như lúc ở trường.Mọi người đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Vậy mà mặt Ryan và Minh Quân vẫn chẳng giãn ra tí nào,cứ căng thẳng như sắp đánh nhau vậy.Nhìn mà phát chán…. Đột nhiên cái bụng của Yuy và Anna kêu lên.Ba tên con trai quay sang nhìn hai đứa nó với ánh mắt rất chi là buồn cười khiến hai đứa nó ngại muốn độn thổ xuống đất. Mà cũng đúng thôi,người bệnh thì rất hay đói và hay thèm ăn.Vậy nên Yuy đói cũng chẳng có gì lạ,hơn nữa từ sáng tới giờ đau quá nên nó đã ăn được gì đâu.Vừa mới tỉnh lại là về trường làm bài kiểm tra,tiêu tốn năng lượng khá nhiều…Đã vậy còn bị mất thêm một lượng máu không hề ít nữa chứ,không xỉu mới là lạ… Yuy nhìn Minh Quân với ánh mắt dễ thương hết mức có thể,mi chớp lia lịa làm xém tí nữa nền đất bệnh viện “nứt ra”… _Nhóc cưng…Mua đồ ăn cho chị đi – Yuy cười hì hì Khuôn mặt tuy xanh xao nhưng vẫn rạng rỡ.Không hiểu nó thuộc dạng người gì mà lạnh lùng cũng có,vui vẻ cũng có,độc ác cũng có,hiền lành cũng có…Thật là một cô gái khó hiểu. Thấy chị mình được phấn khởi như vậy Quân lấy làm vui,cậu không thể từ chối đi mua đồ ăn được,chỉ khổ cho cái chân và con xe yêu quý của cậu phải chạy khắp phố này phường nọ tìm đồ ăn cho Yuy.Nghĩ đến đó là Quân lắc đầu ngao ngán. Cậu nhóc nhìn sang hai tên bên cạnh vì chẳng thấy hai tên này động đậy tí nào.Khi nhìn sang thì thấy hai tên này biến đâu mất tiêu rồi.Quân rủa thầm trong bụng,cậu thề là sẽ cho hai tên đó ăn đấm khi gặp lại,cho dù họ có lớn hơn cậu. Thấy Quân có vẻ chịu phục tùng,Yuy bắt đầu liệt kê ra những món mình muốn ăn…nó thao thao bất tuyệt… _5 nước Blue Berry,15 bịch bánh tráng tắc,5 hộp pizza,5 cái đùi gà và…. – Yuy chưa kịp nói hết câu thì bị Quân cắt ngang _Được rồi được rồi đó chị ơi.Em ghi không kịp – Quân méo mặt _Phải đó,mày ăn như vậy coi chừng bội thực luôn đó Yuy.Ăn ít thôi,không khéo bệnh nặng hơn thì khổ - Anna ra sức giúp đỡ Quân…Cậu nhóc thầm cảm ơn nhỏ vô cùng.Nhưng mà cả hai đã phải chịu thua cái lí lẽ trời đánh của Yuy _Tao mua cho cả đám chứ có phải mình tao ăn đâu.5 cái là 5 người.15 bịch bánh tráng là mỗi người 3 bịch.Còn đòi gì nữa… - Yuy nhăn mặt đáp lại Thật ra ai cũng thừa biết mưu đồ của nó cả.Con trai như ba tên đó thì làm gì chịu ăn bánh tráng tắc,chịu uống Blue Berry chứ.Có mà nó xử gọn thì đúng hơn.Chẳng qua nó lấy lí do như vậy để che đậy sự thật mà thôi….Nghe có vẻ phũ phàng nhưng chắc chắn lúc ba tên con trai lắc đầu không ăn thì nó sẽ đường hoàng hưởng phần…Đúng là khôn thiệt!!!!Chính bản thân nó còn thầm thán phục khả năng lí luận của mình cơ mà =))))))))))))))) _Ơ….Chị phải biết thương cho em chứ.Những thứ này đâu phải chỉ bán cùng một chỗ chứ…Híc…. – Quân lại giở bài ca con nít nhõng nhẽo với chị mình…. Yuy phóng thẳng xuống giường và cốc vào đầu Quân vài phát.Miệng liên hồi phân giải,nét mặt ra vẻ như ta đây là vô cùng tốt: _Chị tạo điều kiện cho nhóc ra đường tìm bạn gái mà còn không chịu à?Vậy chắc đành phải để chị tự đi thôi – nói xong kèm thêm một tiếng thở dài thườn thượt… _Ấy ấy…Không không…Em đi…Em đi…Được rồi ha.Chị nằm nghỉ ha…Em không dám để chị tự đi ha…Em sợ lắm chị ha…Ở yên đây ha…Em đi ha… - ha ha một tràng rồi Quân cũng chịu xách ba lô ra khỏi phòng bệnh…Lòng không ngừng khóc ròng.Lúc nào Yuy cũng đánh vào tâm lí của cậu nhóc hết, làm sao mà cậu nhóc không nghe lời cho được… Căn phòng lúc này còn lại hai cô gái.Bầu không khí trở nên vô cùng ảm đạm,không hiểu là vì sao. Anna và Yuy,mỗi người theo đuổi một ý tưởng nhưng cả hai đều biết người kia đang suy nghĩ gì. Bản thân Anna cho rằng mình cũng cần có trách nhiệm trong chuyện Yuy bị thương.Vì người gây ra điều đó không ai khác chính là Nhật Dạ-chị sinh đôi với nhỏ.Nhưng nhỏ lại không biết nên làm gì,ngoài việc ở bên cạnh chăm sóc Yuy… Còn Yuy…Suốt từ sáng đến giờ,lúc nào nó cũng nghĩ đến Trần Nhật Thiên.Kẻ hai mặt,vừa tốt với nó lại vừa ác với nó.Rốt cuộc hắn muốn gì?Hắn có quan hệ thế nào với Colddream?Tại sao hắn lại vào trường này? Đột nhiên bài hát Slow down của Selena Gomez vang lên.Đó là tiếng chuông điện thoại của Yuy.Là số của ai… _A lô.… - Yuy lễ phép _Tôi là Nhất Minh-thầy giáo mới đây! – giọng nói ấm áp bên đầu dây đó vang lên khiến cho lòng nó cảm thấy rộn ràng _What???????? – mặt nó đơ ra ít nhất 5s _Trần Nhất Minh.Thầy giáo mới.Anh trai Trần Nhật Thiên.Em còn muốn biết thông tin gì thêm không? – có tiếng cười nhẹ nhàng vang lên.Không đợi nó trả lời,anh ta nói tiếp:_Em ra đứng trước cửa phòng bệnh đi nhé! _Chi… - nó chả kịp nói hết câu thì anh ta đã cúp máy. Nhưng lỡ nghe máy rồi thì nó phải chấp nhận ra đứng trước cửa thôi.Chắc là anh ta chiếu cố đến thăm học sinh đây mà.Lúc này Anna nhìn nó với ánh mắt vô cùng hiếu kì.Nó chỉ trả lời là “anh của tên khốn” rồi phóng thẳng ra mở cửa. Vừa mới mở cửa ra thì xém nữa nó phải cấp cứu thêm lần nữa.Trước mặt nó là một người cao ráo,tuấn tú,nghiêm nghị,nói gọn trong 1 từ duy nhất là “perfect”…Chính xác đó là Trần Nhất Minh.Anh ta nhìn nó rồi lại nhếch mép lên cười.Không hiểu sao cái nụ cười đó giống tên Nhật Thiên kinh khủng,là anh em thì cũng giống ít thôi chứ,còn đây thì cứ như bản sao,đấy là không phải sinh đôi đấy nhé,nhìn mà muốn đá cho vài phát.Nhưng thôi,nể tình anh ta là thầy giáo nên nó bỏ qua,nó chẳng muốn dây dưa để rồi lão Bằng đâu… Mặt giống mặt,nụ cười giống nụ cười,cả tính đá đểu cũng giống nốt.Mới vừa gặp,anh ta đã khen nó có chất giọng vô cùng tốt.Tốt đến nỗi không cần nó ra mở cửa thì anh ta cũng tìm được phòng.Vì giọng nó quá to và quá rõ để những người cách xa trăm mét cũng nghe được… Mặt Yuy bắt đầu nóng bừng lên,là thầy giáo thì có quyền nói gì thì nói chắc.Hơn nữa cũng chỉ hơn nó 3 4 tuổi chứ nhiêu.Nghĩ đến đó khiến nó chột dạ….Hắn trẻ như vậy mà đã là thầy giáo,liệu có phải hắn cũng dùng quyền lực như tên em trai của mình để lên làm thầy giáo không ta?Chậc chậc…thời buổi này loạn rồi… Nó nhìn Nhất Minh từ trên xuống dưới,không có nét gì của người chuyên đi dùng quyền lực cả… Thấy nhỏ này nhìn mình dữ quá khiến Minh rất mắc cười nhưng anh vẫn tỏ ra là bình tĩnh….Hai tay giơ lên… _Woa…. – mắt Yuy sáng rỡ lên Nó bước đến giựt túi đồ ăn trên tay Minh,người khác nhìn vào chẳng ai dám nói họ là thầy trò đâu. Bị hẩng mất đồ ăn nhưng Minh không hề tức tối,ngược lại còn cảm thấy vui vui và thú vị trước cô bé này. Anna nãy giờ ngồi trong không biết chuyện gì xảy ra,mãi đến khi Yuy chạy vào,tay có thêm túi đồ ăn thì nhỏ mới nhận ra sự có mặt của thầy giáo.Anna cúi chào Nhất Minh một cách lễ phép… _Xem ra hội phó và hội trưởng thân nhau như chị em nhỉ! – câu nói đó không biết có ẩn ý gì không… _Vâng vâng…Thân thân…Tất nhiên là thân ạ… - Yuy hí hửng với túi đồ của Minh… Đột nhiên nó la lên…Minh và Anna quay sang thắc mắc thì được hay rằng trong túi đồ ăn có Blue Berry,bánh tráng tắc,pizza,đùi gà…những món mà nó muốn ăn và tại sao thầy lại biết? Hai nhỏ quay sang nhìn chằm chằm vào mặt Minh… _À…Tại tôi gặp Quân,Hoàng Nguyên với Thiên Bình ở ngoài cổng…Họ chỉ cho tôi lên đây,túi đồ ăn này là của họ… _A…ra là vậy…Ủa?Vậy thầy còn gọi em ra trước cửa làm gì?Thầy rõ ràng là biết em ở phòng này mà? – Yuy thắc mắc _Tôi muốn chắc chắn thôi mà…Hai em ăn đi chứ… Chờ mỗi câu đó.Hai nàng bay vào xử lí gọn gàng túi đồ ăn…Một cách rất nhiệt tình… Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nó,nét mặt vô cùng điềm tĩnh,vẫn ấm áp nhưng vẫn nghiêm nghị… _Em tên là Trịnh Ngọc Thiên Duyên hả Yuy? – Minh lên tiếng hỏi Câu nói đó làm cho đùi gà trên tay nó và Anna cùng rơi xuống.Hai nhỏ hết nhìn nhau rồi quay sang nhìn Nhất Minh…Anna và nó không biết nên nói gì,trả lời ra sao thì ba tên kia bước vào.Thì ra họ đi mua nước cho mình về. Nhờ sự xuất hiện của họ mà nó được cứu…Nhất Minh thấy không tiện ở lại thêm nên cáo từ ra về…Bấy giờ khuôn mặt nó mới giãn ra,thở phào nhẹ nhõm…. Đằng sau cánh cửa phòng bệnh kia là một người vừa bước ra,trên mặt còn hiện diện nụ cười tinh quái….Người trong thế giới ngầm thường gọi nụ cười đó là sự nguy hiểm...T_T