Bại hoại
Chương 18
Hôm nay, Tạ Văn Đông muốn đến xem Quỷ Vực, lôi Lý Sảng từ trong trường học đi cùng. Vốn ngay từ đầu Lý Sảng còn có chút mất hứng, nhưng vừa nghe Tạ Văn Đông nói đi đến Quỷ Vực ngay lập tức mừng như điên. Nguyên lai Tạ Văn Đông quy định, học sinh trong hội ban ngày nhất định phải đi học ở trường, muốn đến Quỷ Vực vui chơi chỉ có thể chờ tan học. Đường chủ chấp pháp đường Trương Nghiên Giang cùng huynh đệ dưới tay hắn suốt ngày ở trong trường học theo dõi chằm chằm.
Lý Sảng tức giận từng nói với Trương Nghiên Giang:
- Sao ngươi không cho lão đầu bảo vệ mở khóa, ngươi không đi gác cổng luôn đi!
Trương Nghiên Giang lại tỏ ra rất nghiêm túc nói:
- Ái chà! Sao ta lại không nghĩ đến điểm này nhỉ? Ta phải đi cùng Đông Ca thương lượng một chút!
Chưa nói xong, Lý Sảng ở một bên đã té xỉu.
Hôm nay Tạ Văn Đông chủ động tìm đến, hắn có thể nào không vui vẻ chứ, hoan hô một tiếng, dưới ánh mắt ‘nhiệt tình’ của các huynh đệ khác, kéo Tạ Văn Đông chạy ngay ra khỏi trường học.
Hôm nay Quỷ Vực sinh ý rất thịnh, người đến không ít. Chủ yếu là bởi vì Thủy tỷ không biết ở đâu kiếm được một đám các cô nương trẻ tuổi xinh xắn, giỏi ca múa đến biểu diễn. Các cô nương ăn mặc quần áo mát mẻ, đứng ở giữa sân, theo âm thanh sống động tận tình uốn éo thân thể. Nội khố màu đen siêu ngắn ở phía dưới như ẩn như hiện, thế này so với không mặc váy càng làm cho người ta dễ liên tưởng. Mấy trăm người vây xung quanh sân, hoan hô nhảy múa, tiếng cười nói, hò hét chói tai từng trận từng trận truyền đến.
Tạ Văn Đông cùng Lý Sảng sau khi đến chính là chứng kiến được cái cảnh tượng này. Lý Sảng nhìn chằm chằm giữa sân, con ngươi nhanh chóng rơi ra. Tạ Văn Đông thấy hắn như vậy, lắc lắc đầu, hướng chỗ hắn đi đến. Mới vừa đi không xa, Tam Nhãn đã chạy tới, khom lưng nói:
- Đông ca!
Tạ Văn Đông gật đầu, hỏi:
- Những người này ở đây là do lão bản kiếm tới hả?
Bởi vì quá ầm ĩ, Tam Nhãn không có nghe thấy, kéo Tạ Văn Đông lên lầu hai vào một gian phòng kín. Chỉ chốc lát, Lý Sảng cũng theo vào đến, thấy Tam Nhãn hỏi:
- Tam Nhãn ca, mấy cô gái bên ngoài ở đâu ra vậy? Thật là đẹp đó!
Tam Nhãn không để ý đến hắn, hướng về Tạ Văn Đông nói:
- Đông ca, mấy cô gái đó đều là Thủy tỷ kiếm về để tô điểm thêm, sau khi trải qua vụ Sắc Miêu, sinh ý ở đây có chút không tốt, Thủy tỷ cố ý tìm mấy cô nương xinh đẹp để hấp dẫn khách!
Tạ Văn Đông ngẩn người, nghi vấn hỏi:
- Thủy tỷ là ai?
Ba Mắt cười ha hả nói:
- Chính là bà chủ ở đây. Hôm nay nàng cũng đến, không biết Đông ca có muốn gặp hay không?
Tạ Văn Đông gật đầu, nói:
- Nếu đã là bà chủ ở đây ta cũng nên đi gặp nàng. Nàng là người như thế nào?
Tam Nhãn nói:
- Nói không rõ được, gặp mặt anh sẽ biết! Dù sao đây cũng là một nữ nhân rất có năng lực.
Tạ Văn Đông ‘à’ một tiếng, vừa đứng lên cùng Tam Nhãn đi ra bên ngoài, lúc này cửa đã mở, từ bên ngoài tiến vào một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp gợi cảm. Một thân trang phục da màu đen. Áo blu-dông da đen không cài cúc, bên trong áo lót trắng bó sát ngực, phía dưới mặc một cái váy da đen siêu ngắn, đi một đôi giày da đen nhỏ. Da dẻ trắng nõn, cùng với trang phục da màu đen hình thành sự tương phản mạnh mẽ. Dung mạo cũng rất kiều diễm,mái tóc thẳng dài buông tự nhiên ở phía sau.
Tam Nhãn thấy nàng tiến lên cười, hướng về Tạ Văn Đông nói:
- Đông ca, vị này chính là bà chủ ở đây, Thủy tỷ!
Sau đó quay đầu hướng về Thủy tỷ nói:
- Vị này là lão đại chúng tôi, Đông ca!
Thủy tỷ cười duyên một tiếng, đi tới trước mặt Tạ Văn Đông, đưa tay ra nói:
- Ngưỡng mộ đại danh Đông ca đã lâu, bình thường nghe mọi người nhắc tới ngươi, không nghĩ tới niên kỉ còn nhỏ như vậy!
Tạ Văn Đông cầm tay Thủy tỷ nói:
- Quá khen! Thủy tỷ nói như vậy khiến ta thật xấu hổ.
Thủy tỷ cười nói:
- Huynh đệ ngồi đi, mọi người đừng đứng nữa!
Ba người lại ngồi xuống, Tạ Văn Đông cùng Thủy tỷ bắt đầu trò chuyện.
Lý Sảng ngồi ở một bên nước bọt chảy ròng ròng, từ khi Thủy tỷ vào phòng, con mắt của Lý Sảng chưa có rời khỏi thân thể nàng, trong đầu thầm kêu đáng tiếc, đẹp thì đúng là rất đẹp, nhưng niên kỉ hơi lớn một chút. Tuy là như vậy, Lý sảng vẫn nhịn không được không khỏi có chút dựng lên. Lý Sảng sắc mặt ửng đỏ cúi đầu, cả người căng thẳng, thấy không ai chú ý tới hắn, mới thở dài ra một hơi.
Tạ Văn Đông cùng Thủy tỷ nói chuyện một hồi, đột nhiên hỏi:
- Thủy tỷ, thời gian tỷ lăn lộn ngoài xã hội lâu hơn tiểu đệ, có biết bạch phiến chỗ nào tốt nhất không?
Thủy tỷ suy nghĩ một chút nói:
- Ta biết các bang hội tại thành phố J lấy hàng đều là từ trong tam đại bang hội xuất ra. Hiện tại lão đại Phủ Đầu bang đã chết, trong hội đang hỗn loạn, đã có chiều hướng dần dần sụp đổ. Thanh bang cùng Huynh Đệ hội hẳn chính là nguồn cung cấp hàng, giá cả cũng hợp lý.
Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Nếu hắc đạo toàn thành phố đều đến chỗ bọn họ lấy hàng, giá cả hẳn là đều cố định. Ta nghĩ muốn tìm một nguồn cung cấp mới, tốt nhất không phải là ở khu vực thành thị. Lại phải là nơi có ít người biết đến.
Thủy tỷ gật đầu nói:
- Ý tứ của ngươi ta hiểu, để ta nhớ lại đã!
Suy nghĩ một chút, Thủy tỷ nói:
- Ta nhớ tới một nơi. Ở huyện H có tên Ma Ngũ, chính là buôn bán bạch phiến, cũng đã từng phong quang một thời, thành phố J có rất nhiều người đến chỗ hắn lấy hàng. Thế nhưng bị cảnh sát bắt qua vài lần, hiện tại dường như đã bớt phóng túng hơn, đến chỗ hắn lấy hàng cũng không còn mấy người!
Tạ Văn Đông gật đầu hỏi:
- Vậy Thủy tỷ có biết phương pháp liên hệ với Ma Ngũ không?
Thủy tỷ nói:
- Ta có danh thiếp của hắn, chẳng biết bây giờ có còn hữu hiệu không nữa! Lát nữa lúc ngươi đi ta sẽ đưa cho ngươi.
Tạ Văn Đông nói:
- Thực sự là cảm tạ tỷ!
Thủy tỷ thản nhiên cười:
- Đừng khách khí, kỳ thực chúng ta cũng coi như là người một nhà! Ngươi so với tên Sắc Miêu trước đây khá hơn nhiều, chí ít cũng không ăn đậu hũ của ta! Ha ha ~~!
Tam Nhãn thấy Tạ Văn Đông có chút xấu hổ, ở bên cạnh cười nói:
- Đông ca chúng ta còn nhỏ, Thủy tỷ đừng đùa hắn!
Thủy tỷ cười nói:
- Ta chỉ đùa một chút thôi, Đông ca đừng cho là thật nhé! Các ngươi trò chuyện đi, ta đi trước.
Tạ Văn Đông cùng Tam Nhãn đứng lên tiễn Thủy tỷ đi ra ngoài. Sau khi thấy nàng đi xa, Tam Nhãn hướng về Tạ Văn Đông nói:
- Đông ca, anh thấy Thủy tỷ này thế nào?
Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Thuộc cái loại cỏ dại đầu tường này, tám chín phần mười là không đáng tin cậy. Thế nhưng ta nghĩ Ma Ngũ mà nàng nói hẳn là có thật, chờ khi chúng ta có tiền vốn ta phải đi huyện H một chuyến, thử liên hệ với Ma Ngũ xem sao.
Tam Nhãn nhíu mày nói:
- Chỉ sợ là không tìm được người mà Thủy tỷ nói!
Tạ Văn Đông ha hả cười nói:
- Xe đến trước núi ắt có đường, đến lúc đó sẽ có biện pháp!
Nói xong, quay đầu nhìn Lý Sảng đang đờ ra trên sô pha, Tam Nhãn đi tới đá hắn một cước:
- Lão phì, làm gì vậy?
Lý Sảng từ trong ảo tưởng tỉnh lại, vẻ mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp xuống. Tam Nhãn ngây ra một lúc, đột nhiên cười phá lên, thấy Tạ Văn Đông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, Tam Nhãn nói:
- Tiểu tử này ta xem là đang có ‘ý dâm’ đây! Ha ha ~~!
Nghe Tam Nhãn nói vậy, đầu Lý Sảng càng cúi thấp hơn, đúng là điển hình của tư tưởng đà điểu.
Tạ Văn Đông thấy thế cũng cười, vỗ vai Lý Sảng, đi ra ngoài. Ở sàn nhảy ngồi một lát, Tạ Văn Đông chịu không nổi âm nhạc điếc tai cùng tiếng hò hét chói tai. Gọi Tam Nhãn đì tìm Thủy tỷ lấy danh thiếp của Ma Ngũ, sau đó lôi Lý Sảng rời đi.
Đi ở trên khu phố tương đối an tĩnh, Tạ Văn Đông cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhìn một chút qua Lý Sảng đang cúi đầu bên cạnh, minh bạch tâm tư của hắn, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Sảng, ta thấy ngươi cần phải kiếm bạn gái đi!
Lý Sảng lầm bầm:
- Người em để mắt thì không thích em, người để ý em thì em nhìn không vào mắt. Đông ca, anh nói em làm sao bây giờ?!
Tạ Văn Đông bản thân cũng là một tên mù tịt về tình yêu, hắn nghĩ không ra chủ ý, cười ha hả nói:
- Tình cảm để tùy duyên đi! Thế nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng để ý tới Thủy tỷ, nàng không phải là nữ nhân ngươi có thể đối phó đâu!
Lý Sảng ‘vâng’ một tiếng, ngay cả hắn cũng không thể tin, bản thân lại đông tâm với một nữ nhân so với hắn hơn tận mười tuổi. Tạ Văn Đông nhìn dáng vẻ của hắn, âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm mình hẳn là phải kiếm cho Lý Sảng một cô gái trẻ, để cho hắn bớt hồ tư loạn tưởng.
******
Qua hai ngày, đám người Cao Cường trở về, không dám tới trường học tìm Tạ Văn Đông, trực tiếp đi quán bi-a Hân Hân. Ở đây đã thành khu tụ tập số một của Văn Đông hội, có chuyện gì cần bàn đều tới nới đây đầu tiên. Từ khi Tam Nhãn đi Quỷ Vực, cũng có một số huynh đệ ở lại Hân Hân. Cao Cường sau khi đến, phái ra hai người, phân biệt đi tìm Tạ Văn Đông và Tam Nhãn, sau đó cùng mọi người đem đồ vật mới mang về dọn vào buồng trong.
Qua nửa tiếng đồng hồ, Tạ Văn Đông cùng nòng cốt của các đường đều đã tới. Tạ Văn Đông vừa nhìn thấy Cao Cường đã hỏi ngay:
- Cường tử, mua được về chưa?
Cường tử gật đầu nói:
- Đông ca, chúng ta vào trong xem đi!
Dứt lời, một đám người đi tới buồng trong.
Buồng trong để ba cái túi lớn trên mặt đất, bên trong nổi cộm lên, mọi người đoán rằng đây chính là súng.
Cao Cường mở một cái túi, từ bên trong lôi ra một khẩu súng săn dài hai xích giao cho Tạ Văn Đông, nói:
- Đông ca, anh xem thứ này thế nào?
Tạ Văn Đông nhìn khẩu súng săn cầm trong tay, cảm giác trọng lượng không phải nặng lắm. Hắn từ nhỏ ngoại trừ chơi súng đồ chơi ra, đối với súng thật có thể nói là không hiểu một chút nào, nghĩ bụng: quỷ mới biết súng này tốt hay dởm! Tạ Văn Đông không nói gì, đưa khẩu súng cho Tam Nhãn. Tam Nhãn tuy tuổi có lớn một chút, thế nhưng đối với khẩu súng săn này cũng nói không nên lời.
Cao Cường hướng về Tạ Văn Đông nói:
- Đông ca, súng săn rẻ hơn trong tưởng tượng, không tới một ngàn đã mua được một khẩu. Em mua được ba mươi bảy khẩu đem về, tính ra thì cũng không nhiều lắm, thân thích của em giúp em thu mua của toàn bộ thôn đó. Được rồi, còn có ba khẩu K-54 nữa, chỉ là nếu nhiều hơn, thực sự là mua không nổi!
Nói xong, từ trong quần áo móc ra ba khẩu súng lục.
Tạ Văn Đông thoả mãn gật đầu hỏi:
- Mang về bao nhiêu đạn?
Cao Cường ha ha cười nói:
- Đạn còn rẻ hơn nữa, một viên có vài mao tiền.
Nói xong, bèn hỏi một người huynh đệ đi cùng hắn:
- Nhị Đào, chúng ta mua bao nhiêu đạn?
Huynh đệ gọi là Nhị Đào cười nói:
- Thực ra chúng ta cũng không mua bao nhiêu, đại thể là đều mua súng còn lại là được tặng. Dù sao tổng cộng cũng phải có hơn vạn viên!
Tạ Văn Đông nghe xong, cầm lấy cây súng săn hỏi Cao Cường:
- Súng này ngươi dùng qua chưa?
Cao Cường nói:
- Mấy ngày nay bọn em mấy người đã đi vài lần trong núi, súng đều đã dừng thử qua. Con bà nó, uy lực lớn khiếp người. Con thỏ trong năm mươi thước chỉ cần một phát là bắn hạ, cả người đều là lỗ thủng. Chỉ là độ giật hơi lớn một chút, mới dùng còn có chút không quen!
Tạ Văn Đông thưởng thức cây súng săn trong tay, thầm nghĩ: mua súng săn không phải là để dọa người, đến thời khắc nguy hiểm vẫn phải nổ súng. Đến lúc đó chỉ sợ các huynh đệ lần đầu tiên dùng súng khống chế không tốt, lại bị thương người nhà thì hỏng. Nghĩ đến đây, Tạ Văn Đông hướng về mọi người hỏi:
- Thành phố J có nơi nào có thể luyện súng được không?
Mọi người suy nghĩ một chút, khu vực thành thị này muốn tìm một địa phương để luyện súng thì quá khó khăn, nhân khẩu đông đúc, phân bố cũng rộng. Nếu như bị nghe thấy tiếng súng, nói không chừng lại có tên rỗi hơi nào đó đi báo cảnh sát. Hà Hạo Nhiên nhìn mọi người, hướng về Tạ Văn Đông nói:
- Đông ca, em xem là tại khu vực thành thị không được, vùng ngoại thành có thể đó. Đặc biệt là ngoại thành phía tây, nơi đó hoang vu, toàn là những bãi cỏ lớn.
Lý Sảng nói:
- Vùng ngoại thành tốt thì đúng là tốt thật, thế nhưng cũng không thể để cả đám người cầm súng ngồi xe đi được. Có khi người ta còn cho rằng chúng ta đi cướp ngân hàng đó!
Những người khác thấy Lý Sảng nói cũng có đạo lý, đều gật đầu.
Tạ Văn Đông cân nhắc một chút hướng về Tam Nhãn nói:
- Trương ca, ngươi nghĩ cách mua một chiếc xe tải hiệu Giải Phóng đã qua tay. Cũ một chút cũng không việc gì, có thể lái được là được. Sau đó kiếm một huynh đệ để lái xe, giúp hắn chuẩn bị một cái bằng lái!
Tam Nhãn gật đầu nói:
- Vâng, cái này dễ xử lý. Hiện tại xe đã qua tay có thể kiếm được, bằng lái cũng chỉ cần tốn chút tiền là có thể mua được! Những việc này cứ để em!
Tạ Văn Đông nhìn ba cái túi lớn một chút nói:
- Đem đống đồ chơi này giấu kỹ đi! Chuyện súng ống không ai được phép lộ ra ngoài, đừng tưởng rằng các ngươi trong bang hội có súng là đã lợi hại, có thể gây chuyện khắp nơi. Nếu như ta biết ai làm như vậy, tuyệt không tha cho hắn. Biết chưa?
Mọi người cùng kêu lên nói:
- Biết rồi ạ! Đông ca!
Tạ Văn Đông gật đầu, hướng về mọi người nói:
- Mọi người về tìm trong đường khẩu của mình cho ta một số huynh đệ lợi hại một chút, cơ trí một chút, mua xe về mọi người liền đi luyện súng!
- Vâng!
- Được rồi, không có chuyện gì nữa, mọi người hiện tại có thể đi!
Mọi người đều ly khai.
Tạ Văn Đông gọi Tam Nhãn lại, hỏi:
- Trương ca, ngươi giúp ta điều tra Mãnh Hổ bang thế nào rồi?
Tam Nhãn nhỏ giọng nói:
- Địa chỉ đã tìm rõ. Nhân số lúc giao dịch có khoảng mười đến hai mươi người. Nếu như các huynh đệ luyện kỹ thuật bắn thuần thục, hơn nữa đánh bất ngờ, không quá hai lần luân phiên công kích là có thể hạ gục bọn chúng!
- Tin tức có thể tin được không?
Tam Nhãn cười hắc hắc nói:
- Em có một bằng hữu làm tiểu đệ trong Mãnh Hổ bang. Tiểu tử kia sẽ không gạt em đâu! Hơn nữa em cũng đã tự mình xem qua một lần rồi!
- Được! Vẫn phải cẩn thận một chút! Trương ca ngươi tra qua một lần nữa, chúng ta phải làm hết sức cẩn thận, một kích tất thắng. Nếu không bang hội vừa mới thành lập rất có khả năng sẽ bị sụp đổ!
Tam Nhãn cắn cắn môi nói:
- Được, Đông ca, em sẽ đi thăm dò một lần nữa!
Tạ Văn Đông kéo tay hắn nói:
- Cẩn thận một chút, tra không được cũng không sao, ngàn vạn lần đừng để người khác phát hiện! Chú ý an toàn bản thân đó!
Tam Nhãn cảm kích gật đầu một cái nói:
- Đông ca yên tâm, em biết rồi!
Qua hai ngày, Tam Nhãn tìm người mua một chiếc xe tải hiệu Giải Phóng. Thực sự rất hợp với ý kiến của Tạ Văn Đông, chiếc xe cũ này không còn nhìn thấy được diện mạo vốn có của thân xe, khởi động xe không cần ấn còi, ngoài hai mươi thước đều có thể nghe được tiếng ‘sòng sọc’ điếc tai, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời ra. Còn bằng lái phải mấy ngày nữa mới làm được.
Tạ Văn Đông cân nhắc đến thời gian cấp bách, xe vừa mua về trong ngày đã lôi ngay mọi người mang súng săn đi ra vùng ngoại thành. Mọi người niên kỷ không lớn, nam nhân cũng rất ít kẻ không mê súng, vừa nghe thấy đi bắn súng đã cao hứng bừng bừng. Nhóm người Tạ Văn Đông ở ngoại thành phía tây tìm một nơi hoang vắng không người ở, đem vài tờ giấy có vẽ vòng tròn treo lên thân cây. Ra lệnh một tiếng, những người cầm súng đồng thời bóp cò. Tiếng súng qua đi, tờ giấy bị bắn cho tan nát.
Tạ Văn Đông cười ha hả, hướng về mọi người nói:
- Các huynh đệ, các ngươi mỗi người kiếm một gốc cây đại thụ luyện đi! Muốn dùng được súng này không còn cách nào khác là tập bắn bia!
Mọi người nghe xong, đều đi tìm các gốc đại thụ, Tạ Văn Đông phát cho Tam Nhãn, Cao Cường, Hà Hạo Nhiên mỗi người một khẩu K-54. Lý Sảng nhìn thấy nóng nảy, lớn tiếng nói:
- Đông ca, em cũng muốn!
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương