Bại hoại
Chương 17
Quán bi-a Hân Hân.
Bên trong đứng đầy người, nam có nữ có, nữ đa số niên kỉ không lớn. Những người này có người chơi bi-a, có người tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, trên gương mặt mỗi người đều tràn ngập hưng phấn. Ở buồng trong bày ra một cái bàn hình tròn xung quanh ngồi sáu người. Tạ Văn Đông ngồi ở giữa đang nhíu mày.
Tam Nhãn lớn tiếng nói:
- Đông ca, chúng ta đã có địa bàn của mình, phải kiếm tiền thế nào là tùy ở chúng ta. Hoàng đổ độc (mại dâm, đánh bạc, ma túy) là ba hình thức kiếm tiền nhanh nhất trong hắc đạo, Đông ca anh xem chúng ta nên …
Lý Sảng ha hả cười nói:
- Đông ca, em nghĩ chúng ta chọn hoàng (mại dâm) đi! Vừa có thể kiếm tiền, bản thân các huynh đệ còn có được chút tiện nghi! Tam Nhãn ca ngươi nói có đúng không?
Tam Nhãn lườm hắn một cái:
- Hừ, cái loại ngốc như ngươi thì biết cái gì!
- Ta nói đều là nói thật mà!...
Tạ Văn Đông cắt ngang hai người, nói:
- Ta chán ghét nhất là những kẻ mại dâm, bản thân càng không bao giờ làm việc đó, còn có ý kiến gì không?
Lý Sảng rụt cổ lại, đứng lên lớn tiếng nói:
- Đông ca nói chính là lời em vừa muốn nói! Em không có ý kiến! Chúng ta cũng không phải loại người táng tận lương tâm (nguyên văn bức lương vi xướng: ép gái nhà lành vào lầu xanh) này, em…
Cao Cường cắt ngang những lời vô ích của Lý Sảng:
- Em xem độc(buôn ma túy) hẳn là có thể đó, chỉ là chúng ta không có phương pháp, cũng không có tiền vốn a!
Cao Cường nói một câu khiến mọi người tỉnh lại, nói đến những phương pháp trên, dù có thảo luận thế nào, nếu không có tiền vốn thì cũng là vô ích.
Tạ Văn Đông gật đầu nói:
- Lần này họp mặt mục đích chủ yếu là để mọi người đưa ra ý kiến, để cho bang hội có một cơ sở kinh tế ổn định!
Mọi người nghe xong đều không nói gì, cúi đầu trầm tư.
Một lát sau, Tam Nhãn hướng về mọi người nói:
- Mọi người có biết bang hội tên là Mãnh Hổ bang không?
Hà Hạo Nhiên gật đầu nói:
- Đã nghe nói qua. Dường như là hắc bang của quốc nội Nga để có phương tiện buôn lậu, nên đã thành lập bang hội tổ chức ở Trung Quốc. Tam Nhãn ca không phải có ý định đánh nhau với bọn chúng chứ?
- Hắc hắc!
Tam Nhãn cười nói:
- Bọn họ gần đây thường hay buôn lậu ở ngoại ô thành phố, ta mặc dù không biết là buôn thứ gì, nhưng đoán rằng hẳn là rất đáng giá. Nếu như chúng ta cướp đoạt của chúng một lần, bang hội không phải là đã có tiền rồi sao!
Trương Nghiên Giang lắc đầu nói:
- Mãnh Hổ có thể cùng ba bang phái hắc đạo đánh nhau liên miên không dứt, thế lực của bọn chúng cũng có thể nghĩ. Chúng ta mà đi thì không thể nghi ngờ chính là lấy trứng chọi đá, chúng ta không có khả năng gánh chịu được hậu quả đâu!
Tạ Văn Đông nhìn mọi người một chút, hỏi Tam Nhãn:
- Trương ca, chúng ta hiện tại có bao nhiên tiền?
Hiện tại tiền của bang hội đều trong tay Tam Nhãn, Tạ Văn Đông cũng chỉ biết đại khái, chính xác là bao nhiêu thì hắn không rõ lắm. Tam Nhãn suy nghĩ một chút nói:
- Có hơn bốn vạn chưa đến năm vạn. Nếu như đem bạch phiến cướp đoạt từ tay Sắc Miêu bán đi thì chắc là có thể có bảy vạn!
Tạ Văn Đông lắc đầu, số tiền này đối với một bang hội vừa mới cất bước căn bản không giải quyết được vấn đề gì. Cân nhắc một chút, Tạ Văn Đông sờ sờ khẩu K-54 trong thắt lưng cướp được của Sắc Miêu, lớn tiếng nói:
-Ta muốn có súng, ai có biện pháp giải quyết không?
Cao Cường cười nói:
- Đông ca, cái này em có biện pháp. Chỉ là chưa chắc đã là súng tốt!
Tạ Văn Đông nói:
- Cường tử, ngươi nói một chút đi!
Cao Cường nhỏ giọng nói:
- Em có một người thân thích sống ở trong làng phụ cận thành phố S, chỗ hắn nơi nào cũng là núi, thôn dân hình như đều lên núi săn bắn kiếm ít tiền. Chính phủ đối với việc quản lý súng nơi này cũng rất lỏng lẻo. Trước đây em có đến nhà người thân thích này chơi, nhà hắn có tới ba khẩu súng săn, một khẩu súng lục K-54, đây mới chỉ là số mà em nhìn thấy thôi. Nghe hắn nói, nhà hắn ngay cả lựu đạn thời kháng Nhật cũng có! Ha ha, chỉ là đã sớm hết hạn sử dụng thôi!
Tạ Văn Đông ‘ừ’ một tiếng, suy nghĩ một chút hỏi:
- Trương ca, cho Cường tử năm vạn tiền. Cường tử, ngươi đến chỗ người thân của ngươi một chuyến, dùng tiền này mua được bao nhiêu cứ mua, đặc biệt là súng ngắn K-54, mang thứ này trên người, an toàn của bản thân cũng cao hơn!”
Cao Cường ha hả cười:
- Đông ca, việc này giao cho em, anh chờ coi là được!
Tạ Văn Đông hướng về Tam Nhãn nói:
- Trương ca, ngươi giúp ta đi thăm dò rõ ràng địa điểm giao dịch của Mãnh Hổ Bang, cũng như bao nhiêu nhân thủ. Chúng ta bây giờ bỏ cho chúng một phiếu!
Con mắt Tam Nhãn hàn quang chợt lóe nói:
- Đông ca, anh yên tâm. Em nhất định điều tra rõ ràng.
Mọi người thấy Tạ Văn Đông quyết định, tâm lý tuy còn có chút e ngại, thế nhưng chỉ cần chuyện Đông ca nói có thể làm, chưa bao giờ không thành công. Uy tín của Tạ Văn Đông sớm đã cắm rễ trong đầu mọi người. Bọn họ vốn chính là thanh niên, cũng đều muốn làm ra một vài đại sự kinh thiên động địa, đối với việc cướp đoạt Mãnh Hổ bang, trong lòng ít nhiều cũng có chút chờ mong, hưng phấn.
Tạ Văn Đông ánh mắt đảo qua mỗi người, sau đó quay đầu hướng Trương Nghiên Giang nói:
- Nghiên Giang, ngươi nói một chút về chế độ quy định của bang hội đi!
Trương Nghiên Giang hướng Tạ Văn Đông gật đầu một cái, đứng lên lớn tiếng nói:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Hiện tại chúng ta đã thành lập bang hội thì cũng nên hoàn chỉnh hệ thống cùng chế độ. Tại phương diện chế độ ta cũng không nói nhiều, nơi này có một chút điều lệ mọi người cầm xem đi. Ta sẽ nói qua về hệ thống trong bang hội!
Trương Nghiên Giang thở ra một hơi, nhìn mọi người, thấy tất cả đang chăm chú nghe, mỉm cười nói:
- Tên bang hội chúng ta đã quyết định là Văn Đông hội, phía dưới có bốn đường khẩu, phân biệt là Long đường, Hổ đường, Báo đường, một Chấp Pháp đường. Ngoài ra còn có một cơ quan Ám. Ý nghĩa bốn đường khẩu ta nghĩ mọi người ở đây đều minh bạch, ta sẽ giải thích qua về cơ quan Ám này. Đông ca vì để cho chúng ta thu được thêm nhiều thông tin tình báo, cũng là vì hệ thống hóa tin tình báo, đã cố ý thành lập bộ phận này. Phạm vi công tác của Ám là không từ bất kì thủ đoạn nào điều tra tất cả các tin tức có lợi cho chúng ta, về sau nó chính là con mắt của Văn Đông hội chúng ta! Nói như vậy, ta nghĩ trong đầu mọi người đều đã rõ ràng rồi!
Nói xong, Trương Nghiên Giang ngồi xuống.
Tạ Văn Đông nói:
- Ta nói qua chức vị của mọi người một lần. Hiện tại chỉ là tạm thời, về sau sẽ có thay đổi. Trương Chí Đông làm đường chủ Long đường, Lý Sảng làm đường chư Hổ đường, Hà Hạo Nhiên làm đường chủ Báo đường, Trương Nghiên Giang làm đường chủ Chấp Pháp đường, Cao Cường chưởng quản Ám! Tất cả mọi người hiểu chưa?
Mọi người vẻ mặt hưng phấn, cùng kêu lên:
- Hiểu rồi ạ! Đông ca!
Lý Sảng sờ sờ đầu hỏi tiếp:
- Mấy nữ sinh kia không biết nên chia cho đường nào a?
Tạ Văn Đông ngẩn người, Tam Nhãn dưới bàn giẫm lên một chân Lý Sảng, châm chọc nói:
- Mk, cho ngươi hết có được không hả!?”
Lý Sảng bị Tam Nhãn giẫm lên ai da một tiếng, nhưng nghe Tam Nhãn nói như thế, mắt sáng lên gật đầu:
- Hảo hảo hảo, đều cho ta, ta cần hết!
Tam Nhãn thở hắt ra một hơi thiếu chút nữa lệch cả mũi.
Ta Văn Đông cười ha hả nói:
- Các nàng không cho ai cả, ta đã có an bài khác!
Lý Sảng vừa nghe lập tức ngẩn người, trừng mắt nhìn Tam Nhãn đang cười trộm một bên không nói lại được.
Mấy nữ sinh Lý Sảng nhắc tới chính là mấy nữ nhân xinh xắn bị Sắc Miêu trêu ghẹo ngày ấy. Đều là học sinh của Nhất Trung, trong gia đình nếu không phải cha mẹ đều mất, thì cũng là mồ côi cha, không có người thân che chở. Thời gian ở sơ trung đều đã là tiểu thái muội, sau đó vào Nhất Trung hỗn loạn thì lại càng vui vẻ. Sau khi Tạ Văn Đông đến, các nàng thuận lý thành chương gia nhập Văn Đông hội, được coi là phong cảnh đặc biệt của Văn Đông hội. Nhìn thì giống như tiểu nữ sinh nhu nhược, nhưng trong đầu lại độc ác tàn nhẫn, từ việc cánh tay Sắc Miêu bị một đao thì ai cũng có thể nhìn ra. (tiểu thái muội: chắc là muốn nói mấy con bé chơi bời, hoặc bụi đời ^ ^)
Tạ Văn Đông đứng lên nói:
- Nghiên Giang ở đây có danh sách nhân sự các đường khẩu, mọi người cầm xem, để hiểu rõ một chút các huynh đệ dưới tay mình. Được rồi, ngày hôm nay đến đây thôi, nội dung lần này không ai được phép tiết lộ ra ngoài.
Sau đó quay đầu hướng về Cao Cường nói:
- Cường tử, ngươi tìm thêm mấy người huynh đệ đi cùng ngươi, bây giờ lên đường luôn, trở về càng nhanh càng tốt. Trương ca, ngươi cấp tiền cho Cường tử đi!
Tam Nhãn cùng Cao Cường đáp ứng một tiếng, xoay người đi ra ngoài, Tạ Văn Đông gọi hai người bọn họ lại căn dặn:
- Cường tử, dùng xe mà đi lại, đừng để cho cảnh sát bắt được!
Cao Cường cười ha hả nói:
- Đông ca, anh yên tâm đi, em biết rồi. Bảo đảm không xảy ra chuyện gì đâu!
Nói xong cùng Tam Nhãn đi ra ngoài.
******
Văn Đông hội cũng bắt đầu một đoạn thời kì nghỉ ngơi và hồi phục. Tạ Văn Đông bận bịu vài ngày rốt cục cũng có thể xả hơi một chút, cùng huynh đệ cáo biệt, ngồi xe về nhà ngủ một giấc thật lâu. Đến hơn sáu giờ tối, điện thoại vang lên đánh thức Tạ Văn Đông:
- Ai da, sao không có ai tiếp điện thoại vậy!?
Tạ Văn Đông đầu tóc rối tung, từ trong phòng đi ra.
- Alo!
- Alo! Văn Đông à, ta là Tiểu Ngọc đây. Buổi tối đi ăn cơm đi!
- Tiểu Ngọc tỷ, ta muốn ở nhà ngủ, mệt lắm a!
- Đồ đại lười, không được ngủ. Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải đi ăn cơm cùng ta. Cơm nước xong chúng ta đi xem phim “Titanic”, nghe nói rất hay đó! (mọi người nhớ nhé, thời điểm này mới chỉ là những năm đầu thập kỷ 90).
- Ai, tiểu thư, tỷ cho ta ngủ thêm một chút đi!
- Không được không được, ngươi nếu không đi ta sẽ đến nhà ngươi tìm ngươi!
- Được rồi, ta đi được chưa! Gặp tỷ ở đâu bây giờ?
- Ngươi chờ ở cửa nhà ta đi, ta mà thấy ngươi là ra liền!
-Ok, lát nữa gặp!
- Bai bai!
Tạ Văn Đông rửa mặt, tỉnh táo lại một chút. Thấy ba mẹ đều không biết đã đi đâu, bèn mặc quần áo đi ra ngoài.
Đi tới nhà Cao Tuệ Ngọc, Tạ Văn Đông chỉ đợi chốc lát, đã thấy Cao Tuệ Ngọc hoạt bát từ trong nhà đi ra. Kéo tay áo Tạ Văn Đông nói:
- Sao mà chậm thế, ta chờ lâu rồi đó!
Tạ Văn Đông ủy khuất nói:
- Ai, khi gọi điện thoại đến ta còn đang ngủ! Trước khi đi rửa mặt chải đầu mặc quần áo không phải đều cần thời gian à! Hơn nữa nhà chúng ta cách xa như vậy!
Cao Tuệ Ngọc nghĩ thấy cũng đúng, hì hì cười kéo Tạ Văn Đông nói:
- Đi thôi, chúng ta đi ăn trước, phim cũng sắp bắt đầu rồi!
- À!
Tạ Văn Đông tùy tiện hỏi:
- Phim mấy giờ bắt đầu chiếu?
Cao Tuệ Ngọc lo lắng nói:
- Chín giờ đã bắt đầu rồi!
Tạ Văn Đông một trận choáng váng nói:
- Tiểu thư, hiện tại mới hơn sáu giờ, chúng ta đi sớm vậy làm gì!?
Cao Tuệ Ngọc cười nói:
- Chúng ta ăn cũng phải mất hai ba giờ a!
Tạ Văn Đông lắc đầu không nói gì.
Hai người mới từ nhà Cao Tuệ Ngọc đi ra hơn chục thước, vừa vặn gặp Cao Tuệ Mỹ trở về. Thấy hai người thân mật cùng một chỗ, Cao Tuệ Mỹ đau lòng, sắc mặt cũng có chút khó coi. Cao Tuệ Mỹ hướng Tạ Văn Đông gật đầu, hỏi:
- Các ngươi đi đâu vậy?
Tạ Văn Đông chưa kịp nói, Cao Tuệ Ngọc đã cướp lời:
- Đại tỷ, em cùng Văn Đông đi ăn!
Cao Tuệ Mỹ ‘à’ một tiếng, nói:
- Vừa đúng lúc ta chưa ăn cơm, ta và các ngươi cùng đi nhé!
Cao Tuệ Ngọc tuy rằng không hy vọng tỷ tỷ cùng đi, nhưng nói là không thì lại xấu hổ, đành nhìn sang Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông thấy Cao Tuệ Ngọc nhìn về phía mình, quay đầu nhìn lại Cao Tuệ Mỹ cũng đang nhìn hắn chằm chằm. Tạ Văn Đông cảm thấy một trận choáng váng, ha hả cười nói:
- Vậy cũng được. Đông người náo nhiệt. Chúng ta cùng đi ăn cơm thôi!
Cao Tuệ Ngọc nghe xong, bàn tay bé nhỏ kéo tay áo Tạ Văn Đông, len lén trên cánh tay hắn hung hăng cấu một phát, Tạ Văn Đông đau đến cắn chặt răng, nước mắt thiếu chút nữa trào ra, thầm nghĩ: xong, khẳng định là tím bầm rồi!
Cao Tuệ Mỹ thấy sắc mặc Tạ Văn Đông bất hảo, cúi đầu nói:
- Nếu ta đi mà quấy rầy các ngươi, ta sẽ không đi nữa!
Tạ Văn Đông thấy Cao Tuệ Mỹ cúi đầu, vai có chút run rẩy, cho rằng nàng khó chịu, khẩn trương nói:
- Đâu phải thế! Đại tỷ mà đi ta cao hứng còn không kịp nữa là! Không phải là quấy rầy chúng ta đâu!
Cao Tuệ Ngọc một bên gật đầu nói:
- Đúng vậy! Đại tỷ cùng bọn em đi đi!
Vừa nói vừa cấu thêm một phát cùng một chỗ trên tay Tạ Văn Đông. Lúc này Tạ Văn Đông không còn cảm giác đau nhức nữa, bởi vì cánh tay đã tê dại rồi…
Tạ Văn Đông dám cam đoan, bữa cơm này tuyệt đối là khó ăn nhất. Trong quán cơm, Tạ Văn Đông bị kẹp ở giữa hai tỷ muội, chỉ cúi đầu ăn một mạch, không dám nói câu nào. Hắn biết, bất kể cùng ai trong hai nàng nói chuyện, người kia nhất định sẽ không thể cho hắn sống yên ổn. Cao Tuệ Mỹ cùng Cao Tuệ Ngọc ngược lại ăn rất thoái mái, vừa ăn vừa nói chuyện cả buổi, điều này làm cho Tạ Văn Đông kẹp ở giữa cảm thấy rất là thừa thãi.
Giống như qua một thế kỉ, Tạ Văn Đông cùng hai tỷ muội rốt cục cũng đã ăn xong bữa cơm không mùi vị này. Từ trong quán cơm đi ra, Tạ Văn Đông thở phào một cái. Thế nhưng Cao Tuệ Mỹ kế đó lại nói một câu khiến TạVăn Đông thiếu chút nữa ngất xỉu:
- Chúng ta đi xem phim đi!
Tạ Văn Đông đờ đẫn gật đầu nói:
- Tốt!... Tốt!... Xem phim!... Xem phim!...
Cao Tuệ Ngọc quay người trợn mắt, không nói gì. Cuối cùng khi Tạ Văn Đông về đến nhà cũng đã gần mười một giờ. Nội dung phim nói về cái gì hắn một chút cũng không nhớ, chỉ biết tên gọi là “Titanic”. Điểm này khiến Tạ Văn Đông rất hài lòng. Chí ít người khác sẽ không nói hắn: “tam pháo tiến thành, yêu trát ma thằng, khán tràng điện ảnh, bất tri xá danh.” (ba khẩu đại bác vào thành, thắt lưng quấn dây thừng, xem phim điện ảnh, đến tên cũng không biết )
Về sau nghĩ lại, Tạ Văn Đông thấy rất kỳ quái, bản thân mặc kệ là cũng ai trong hai tỷ muội Cao Tuệ Mỹ ra ngoài một mình, người kia không quá năm phút đồng hồ sau khẳng định sẽ đến. Hắn chỉ có thể giải thích: hai tỷ muội này lúc đó nhất định là có một loại cảm ứng tâm linh. Thế nhưng cảm giác kẹp giữa hai vị mỹ nữ không phải là hưởng thụ như trong mắt mọi người, trong đó đau khổ cùng vui sướng chỉ có mình hắn biết.
******
Từ khi đánh hạ Quỷ Vực Tạ Văn Đông chưa từng quay lại đó, đều là Tam Nhãn ở đó giám sát. Dựa theo quy củ của hắc đạo kinh doanh sàn nhảy phải cấp 30% lợi nhuận cho Văn Đông hội. Bà chủ của Quỷ Vực là một nữ nhân xinh đẹp hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, không thường xuyên đến Quỷ Vực, mọi người gọi nàng là Thủy tỷ, về phần tên thật thì rất ít người biết, cũng chẳng có ai tận lực đi hỏi cả. Thủy tỷ đối với việc thay đổi bang hội bảo kê biểu hiện rất thản nhiên. Theo cái nghề này, phía trước phải có đường tiến lên, phía sau phải có mối quan hệ. Bang hội bảo kê phía sau thực lực mạnh mới không ai dám đến quấy rối. Mà Văn Đông hội tuy rằng vừa thành lập, nhưng phía dưới huynh đệ đông đảo, đánh nhau đều là những tên không muốn sống. Thủy tỷ đối với đội bảo kê này rất là yên tâm.
Tam Nhãn đem theo bạch phiến cướp đoạt từ Sắc Miêu không quá ba ngày tại Quỷ Vực bán sạch sẽ, tiền lời được bốn vạn. Mọi người đối với sinh ý độc phẩm kiếm tiền cực nhanh, không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
125 chương
111 chương
1402 chương
50 chương