Bại hoại
Chương 179
Ma Phong móc súng ra, nói với tên đó: "Sơn Điền, xem ra cái bẫy của chúng ta đã bị Tạ Văn Đông nhìn ra rồi, không bằng liều mạng cùng hắn đi!" Sơn Điền không nói gì, dùng hành động thực tế để biểu đạt quyết định của mình, rút súng ra bắn một tràng về phía Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông lao tới sau cột nhà để né tránh, bọn Kim Nhãn cũng nhao nhao bắn trả. Người mà Tạ Văn Đông dẫn theo có phân nửa đã vào phòng cùng với hắn, phân nửa bảo vệ ở trước cửa, không cho những người ở trong hành lang xông vào. Hai bên đều mày một phát tao một phát, tiếng súng vang lên như tiếng nổ bắp, thỉnh thoảng lại có tiếng người gào lên rồi ngã xuống đất.
Chỉ sau một lát, đạn củ hai bên đều còn lại không nhiều, bắt đầu dùng vũ khí lạnh nguyên thủy để sống mái với nhau. Căn phòng này vốn không nhỏ, nhưng mấy chục ngươi dùng đao kiếm chém nhau ở bên trong thực sự là chật ních. Tạ Văn Đông luôn luôn mang theo một khẩu súng tùy thân, chỉ là không thường sử dụng, hắn biết chỗ yếu của mình, thuật bắt súng thực sự không dám mang ra khoe, lúc này tàng đao rốt cuộc cũng có chỗ dúng. Đao là đao tốt, rộng một thốn rưỡi, ở giữa có rãnh, một mặt là mũi đao, một mặt là răng cưa.
Tạ Văn Đông cầm đao không chém ai mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào Ma Phong, lao về phía hắn mà chém giết. Trong phòng chật kín người, đao quang kiếm ảnh, song phương đều giết tới đỏ mắt, gặp người là chém, máu rơi đầy đất. Ma Phong cũng nhìn thấy Tạ Văn Đông, thấy bộ dạng hai mắt đỏ rực của hắn, trong lòng không khỏi rùng mình ớn lạnh, thò tay ra tóm lấy hai gã thủ hạ ở bên cạnh, hét lớn: "Giết hắn cho ta! Giết chết Tạ Văn Đông đi!"
Hai tên đó không dám không tuân, xách đao lao về phía Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông cười lạnh một tiếng, nhấc đao lên đỡ một kích đó, đao này lực lượng tràn đầy, "keng" một tiếng, Tạ Văn Đông lui ra phía sau nửa bước, vừa hay mượn lực lắc người né tránh một đao chém chéo của tên còn lại.
Tên đó thấy Tạ Văn Đông dễ dàng né tránh, trong lòng cả kinh, đao còn chưa kịp thu lại thì Tạ Văn Đông đã động rồi. Chỉ thấy cánh tay hắn khẽ rung, kim đao rơi vào trong lòng bàn tay, đâm thắng vào cánh tay của tên đó. Tên đó vội vàng muốn rụt tay lại, nào ngờ đây chỉ là hư chiêu của Tạ Văn Đông, đồng thời vào lúc hắn đâm ra, kim đa đã thoát ra khỏi tay, bay một vòng quay cánh tay của tên đó, tên đó vội vàng dùng sức rụt tay lại, Tạ Văn Đông thì lại kéo một cái, cả cánh tay của hắn bị đứt lìa, cánh tay cụt và cương đao đồng thời rơi xuống đất. Tên đó hô thảm một tiếng, che vết thương trên cánh tay cụt, Tạ Văn Đông bước tới trước mặt hắn, hai mắt đỏ như máu, khóe miệng hơi nhếch lên, đâm thêm một phát vào bụng dưới của hắn. Tên đó há hốc miệng nhìn Tạ Văn Đông, trong miệng đầy là bọt máu. Ta Văn Đông nhấc chân đá thi thể của hắn sang một bên rồi thuận thế rút đao ra, răng cưa trên thân dao móc luôn cả ruột của tên đó ra ngoài.
Nói thì chậm nhưng kỳ thực lại rất nhanh. Ta Văn Đông giết hắn chỉ trong chớp mắt, vẩy thanh đao một cái, máu đọng bên trên rơi xuống đấy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía tên còn lại. Tên này thấy rất rõ một màn vừa rồi, không tới ba giây mà đồng bạn của mình đã chết dưới đao của Tạ Văn Đông, trong lòng đã mất đi ý trí chiến đấu, thấy hắn xách đao lao tới thì tim như thắt lại. Hai bên lúc đối chiến điều tối kỵ nhất là sợ hãi, trong lòng sợ hãi tất nhiên sẽ dẫn tới chân tay co cóng, không phát huy được toàn lực. Tên này vốn kém xa Tạ Văn Đông, lại thêm trong lòng sợ hãi, không tới hai chiếu đã bị Tạ Văn Đông chém đứt cổ, ngã ngửa ra sau, lên đường tới hoàng tuyền cùng đồng bạn.
Tạ Văn Đông dùng mũi đao chỉ vào Ma Phong, lãnh đạm nói: "Tới lượt mày!" Ma Phong không ngờ Tạ Văn Đông lại dũng mãnh như vậy, luôn cho rằng hắn chỉ thông minh hơn người, hôm nay mới biết thì ra thân thủ của hắn cũng không tồi, sắc mặt biển đổi, từ từ thò tay ra sau, trên lưng sau của hắn còn cắm một khẩu súng, muốn xuất kỳ bất ý một phát bắn chết Tạ Văn Đông. Khóe miệng Tạ Văn Đông nhếch lên, cười lạnh lùng, hai mắt đầy hồng quang giống như hai thanh đao chực đâm vào tâm tạng của Ma Phong, tựa hồ như nhìn thấy toàn bộ những ý nghĩ trong đầu hắn. Loại khí thế này khiến Ma Phong vô cùng kinh hãi, hắn không nắm chắc có thể giết chết đối phương, nhìn vào hai mắt của Tạ Văn Đông, bản thân mình đã giống như thức ăn trong miệng hổ, tùy thời đều có khả năng bị nhai nát, trong lòng thầm than một tiết, không rút súng ra nữa, nhảy ra ngoài qua cửa sổ ở bên cạnh. Kỳ thực Tạ Văn Đông nhìn ra ý nghĩ trong đầu hắn là chuyện thật, còn vẻ trấn tĩnh bên ngoài là giả. Thấy động tác thò tay ra sau lưng của Ma Phong, Tạ Văn Đông lập tức biết rằng hắn còn có một khẩu súng. Tạ Văn Đông thập phần kiêng kỵ tài bắn súng của hắn, lần trước ở Tam giác vàng, kỹ thuật bắn súng của Ma Phong đã để lại cho hắn một ấn tượng rất sâu, nếu như lúc này hắn rút súng ra bắn mình, e rằng rất khó có được cơ hội để né tránh. Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút biểu cảm nào, dùng kế không thành để dọa Ma Phong.
Ma Phong bỏ chạy, Tạ Văn Đông sao có thể cho hắn thoát, tuy hắn có súng, nhưng thực sự muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế này. Lần này mà bỏ qua cho hắn, về sau muốn tìm thấy tung ảnh của hắn e rằng không dễ dàng. Tạ Văn Đông bám sát theo sau, xách đao nhảy ra ngoài. Kim Nhãn ở bên này vẫn luôn lưu ý tới Tạ Văn Đông, không phải hoài nghi thân thủ của hắn, chỉ là dưới cục diện hỗn loạn như thế này, cao nhân có lợi hại hơn nữa cũng có thể có sơ xuất. Thấy hắn đuổi theo Ma Phong, không suy nghĩ gì, chỉ hét lớn một tiếng: "Anh Đông đợi em với?" Rồi cũng nhảy theo.
Sơn Điền thấy Tạ Văn Đông đuổi theo Ma Phong, cũng không ham chiến với người khác nữa, mục tiêu của hắn chính là Tạ Văn Đông, nhiệm vụ hàng đầu cũng là lấy mạng gã, định đuổi theo nhưng lại bị một thành viên của Huyết Sát giữ chân, Sơn Điều không thể thoát thân, nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hết khí lực toàn thân bổ ra một đao. Đao này thế như ngàn cân, người của Huyết Sát không dám đón đỡ, đành lách mình né tránh, Sơn Điền nhân cơ hội này nhảy vút ra ngoài. Nào ngờ thân thể của hắn vừa bay ra, không biết từ đâu mọc ra một cách tay nắm lấy vạt áo của hắn, cánh tay này vô cùng to khỏe, hơn nữa chủ nhân của nó cũng tràn đầy khí lực, cắn răng hừ một tiếng, không ngờ lại có thể giật người Sơn Điền lại.
Sơn Điền mạc danh kỳ diệu bị người ta kéo về, ngã ngồi trên mặt đất rồi lăn một vòng, sau đó thuận thế đứng dậy nhìn, chỉ thấy một đại hán vạm vỡ đang đứng ở trước cửa sổ, thân hình cao tới một mét chín, cơ bắp trên người nhô cao, đứng ở đó trông chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ. "Mẹ kiếp!"Sơn Điền tức giận chửi một tiếng, vung đao chém tới. Người này chính là Thổ Sơn, hắn đang bận đối chiến với những người khác, cũng không thấy Tạ Văn Đông và Kim Nhãn đuổi theo Ma Phong, chỉ đánh với những tên khác cho đã nghiền, nhưng dưới tay hắn ai cũng chỉ qua được mấy chiêu là đều ngã gục, hắn vừa đánh vừa nhìn xung quanh, xem xem có ai có thân thủ khá khẩm hơn không, vừa hay thấy có một người tay vung đao Nhật Bản, trông rất uy mãnh. Thổ Sơn nhếch mép cười, thầm nhủ tên này cũng không tệ lắm, hình như cũng có tài, hắn dẹp sạch những tên tiểu lâu la ở trước mặt, lao về phía Sơn Điền. Nào ngờ hắn còn chưa kịp lao tới nơi thì Sơn Điều đã nhảy ra ngoài cửa sổ, Thổ Sơn tưởng hắn muốn chạy, nào có chịu buông tha, ba chân bốn cẳng đuổi theo, tóm lấy áo của Sơn Điền đã nhảy ra ngoài, cứ thế mà lôi ngược vào.
Sơn Điền trong lòng đang nôn nóng, cũng không nói nhiều, vung đao chém Thổ Sơn. Thổ Sơn cười ha hả, giơ tay lên đỡ. Sơn Điền thấy thế cười nhạt trong lòng, tên này nhìn thì vạm vỡ, kỳ thực là một cái gậy gỗ, muốn dùng tay để đỡ đao này ư, nằm mơ! Nghĩ xong, hắn tăng thêm lực, muốn chém cả người và cánh tay của đối phương thành hai đoạn.
Chiến đao cách Thổ Sơn càng lúc càng gần, cuối cùng mũi đao cũng chạm vào tay của đối phương, nhưng Sơn Điền lại không có cảm giác sảng khoái khi đao chém vào xương, chỉ nghe thấy một tiếng keng, hoa lửa bắn ra tứ phía, hai tay Sơn Điền tê đi, đao Nhật Bản suýt nữa thì vuột khỏi tay, vội vàng lui lại mấy bước rồi nhìn Thổ Sơn, thấy hắn vẫn bất động, chỉ mỉm cười vẫy tay với gã, tỏ ý bảo gã tới đi. Sơn Điền cảm thấy đao của mình vừa rồi không phải đã chém lên thân người mà là chém lên thiết bản, híp mắt lại nhìn, thấy trên cánh tay của Thổ Sơn quả nhiên có hai tấm thép bọc bên trên, chẳng trách hắn không chút sợ hãi ngạnh tiếp một đao đó. Sơn Điền rống lên một tiếng, hoành đao lao tới, lần này hắn không dám lấy cứng chọi cứng nữa mà dùng đao pháp linh hoạt để vây đánh Thổ Sơn. Hai người xoay tròn như con quay, vòng vòng không ngừng, Thổ Sơn thì còn nhẹ nhàng một chút, Sơn Điều do chạy vòng quanh hắn, cho nên thể lực tiêu hao rất nhiều. Vốn cho rằng tên đại hán vạm vỡ như thế này khẳng định là rất nóng nảy, nào ngờ đánh hơn hai chục chiêu, Thổ Sơn vẫn có thủ có công, chiêu pháp không loạn, ngược lại khiến cho hắn không ngừng phải du động.
Sơn Điền càng đánh càng kinh hãi, lén nhìn thủ hạ của mình, hơn nửa đã nằm trên mặt đất, mấy người còn lại cũng đang phải khổ sở chống đỡ, tùy thời đều có thể ngã xuống… Lúc này từ bên ngoài lại có một đám người đang giết vào, trên người đều mặt quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, ai ai trên tay cũng cầm đao, giống như mãnh hổ xuống núi, gặp người của Hồn tổ là chém, đặc biệt là hán từ đi đầu, vóc người gầy gò, nhưng thân thủ vô cùng linh hoạt, trong nháy mắt đã chém chết ba người. Sơn Điền thầm than một tiếng, biết ngày hôm nay khó có được kết quả tốt, vừa đánh vừa lùi về phía cửa sổ. Thổ Sơn thấy hắn muốn chạy, nhếch miệng cười hắc hắc, nói: "Tao đánh đang phê, mày đừng hòng chạy!"
Thổ Sơn vừa nói chuyện vừa gia tăng thế công. Sơn Điền vốn có ý muốn lùi về phía cửa sổ, nhưng Thổ Sơn lại gia tăng sức mạnh như vậy, hắn muốn không lùi cũng không được, thân hình đã tới mép cửa sổ, nhưng hắn thực sự không rảnh để nhảy ra. Một lát sau, thành viên của Hồn tổ ở trong căn phòng đều bị người ta đánh ngã gục, người mà Tạ Văn Đông dẫn tới chầm chậm ép về phía hắn, vẻ mặt không có một chút ý tốt nào, khi hắn đang thầm lo lắng thì vừa hay Thổ Sơn đánh ra một quyền, Sơn Điền hạ quyết tâm, không né tránh mà ưỡn ngực lên tránh một quyền này.
"Hự!" Sơn Điền rên lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy ngực mình như bị xe lửa đâm phải, thân thể bay vút ra ngoài. Có điều một quyền này của Thổ Sơn cũng coi như là gián tiếp cứu hắn, hắn tiếp lực từ cửa sổ nhảy ra, nặng nề rơi xuống đất, hai tay chống xuống đất rồi miễn cưỡng đứng dậy, sau đó lại "ọc" một tiếng phun ra một bụm máu. Một kích này của Thổ Sơn đã đánh gãy hai cái xương sườn của hắn.Sau khi Sơn Điền thổ huyết thì cảm thấy lòng ngực thoải mái hơn một chút, vội vàng chạy chối chết ra bên ngoài.
Nhóm người tiến vào trong phòng về sau chính là Mộc Tử và những thành viên của Huyết Sát do hắn chỉ huy. Hắn tuy không biết Sơn Điền là ai, nhưng nhìn thân thủ của gã là biết người này không tầm thường, thấy hắn chuẩn bị chạy, Mộc tử vội vàng rút súng ngắm ở sau lưng ra, nhắm chuẩn vào hậu tâm của Sơn Điền, vừa nhấn cò súng thì thân thể của Sơn Điền đột nhiên ngã xuống, đạn chỉ sượt qua cánh tay của gã. Mộc Tử muốn bắn thêm một phát thì Sơn Điều đã biến mất trong góc tối trên đường, trong lòng thầm than một tiếng đáng tiếc. Lúc này mới nhớ tới là không thấy Tạ Văn Đông đâu, vội vàng quay sang Thổ Sơn, hỏi: "Anh Đông đâu!"
Thổ Sơn cũng ngớ người, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Tạ Văn Đông Kim Nhãn cũng không thấy đầu, gãi gãi đầu, nói: "Tao cũng không biết!"
"Mày đúng là..." Mộc Tử vội vàng sai người đi tìm, nếu Tạ Văn Đông gặp phải nguy hiểm thì chính là xảy ra chuyện lớn rồi.
Tạ Văn Đông lúc này đang đuổi theo Ma Phong, Kim Nhãn theo sát đằng sau, ba người từ mặt trước tòa nhà chạy đến mặt sau tòa nhà, sao đó nhảy qua tường chạy vào ngõ. Tạ Văn Đông cái khác có lẽ không giỏi, nhưng chạy dài thì đúng là sở trường của hắn.Cũng không biết chạy hết bao lâu, Ma Phong ở phía trước đã mệt gần đứt hơn, Tạ Văn Đông thì chỉ hơi thở gấp.Cự ly giữa hai người càng lúc càng gần, Ma Phong thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của Tạ Văn Đông.
Ma Phong biết không chạy lại hắn, đột nhiên dừng lại rồi quay người, căm hận nhìn Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông nhìn chung quanh một vòng, ở đây vắng vẻ ít người, bốn bề đều là bãi cỏ hoang. Hắn cười lạnh nói: "Phong cảnh ở đây cũng khá đẹp, có thể chết ở chỗ này cũng coi như là mày có phúc khí!"
Ma Phong tức giận nói: "Giữa tao cả mày chưa biết thằng nào sẽ chết đâu! Nói cho mày biết, tao còn một khẩu súng, bên trong vẫn đầy ắp đạn! Còn mày..."
Không đợi hắn nói hết, Tạ Văn Đông vén áo lên, lạnh lùng nói: "Tao cũng có một khẩu súng, bên trong cũng đầy đạn y như của mày." Ma Phong trong lòng cũng kinh hãi, mơ hồ thấy được dưới đoạn áo mà Tạ Văn Đông vén lên quả nhiên có một khẩu súng màu bạc. Hắn nuốt nước bọt, hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Nếu vậy thì phải so xem ai bắn nhanh hơn thôi!" Hắn chưa thấy qua thuật bắn súng của Tạ Văn Đông, cũng không biết là có lợi hại hơn mình hay không, có điều nhìn thân thủ của hắn, thì kỹ thuật bắn súng cũng không thể kém được. Có điều lần này Ma Phong đoán sai rồi, thuận bắn súng của Tạ Văn Đông là kém nhất.
Cực ly giữa hai người chỉ là năm bước chân, trong cự ly gần như vậy mà nổ súng thì căn bản là không có khả năng né tránh. Ma Phong trong lòng khẩn trương, Tạ Văn Đông trong lòng còn khẩn trương hơn, không cần động thủ hắn đã biết là mình không nhanh bằng rồi. Có điều lúc này hắn không dám tránh, chỉ cần hơi lộ ra vẻ mặt lo lắng là e rằng đạn trong súng của Ma Phong sẽ lập tức xuyên qua đầu mình. Hắn cố bĩnh tình, hắn đang đợi Kim Nhãn.
Hai người không động đậy đứng ở hai phía, mắt nhìn đối phương không chớp, song phương đều đang tìm cơ hội, tìm sơ hở của đối phương.Song phương cũng đang đợi, đợi đối phương xuất hiện sơ hở trước.Thời gian giống như ngừng trôi, một giây mà dài như cả thế kỷ. Đầu Ma Phong đã đẫm mồ hôi, men theo gò má chảy xuống, rồi chảy vào trong miệng, trong áo hắn. Thế nhưng hắn không dám lau, sát khí trên người Tạ Văn Đông toả ra cũng khiến hắn không dám vọng động.
Lúc này Tạ Văn Đông nghe thấy phía sau có tiếng bước chân rất khẽ, trong lòng rúng động, nghĩ thầm: Tới rồi! Ánh mắt bất giác rời khỏi mặt Ma Phong, liếc ra sau.
Cơ hội tốt! Ma Phong trong lòng thầm kêu một tiêngs, dùng tốc độ nhanh nhất có thể rút súng ra.
Truyện khác cùng thể loại
688 chương
461 chương
431 chương
19 chương
8 chương