Bại hoại
Chương 178
Đáng tiếc.tên sát thủ này lại cứ thế đi lên hoàng tuyền một cách hồ đồ như vậy, ngay cả bản thân mình vì sao mà chết cũng không biết. Tên bị Tạ Văn Đông hỏi cung run bắn người, thầm nghĩ Tạ Văn Đông quả nhiên ngoan độc. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tạ Văn Đông, hỏi: "Nếu như tao nói ra rồi thì mày có thể không giết tao không?"
Tạ Văn Đông gật đầu cười. Tên đó nhìn một lúc lâu rồi mới nói: "Cụ thể địa phương đó tên là gì thì tao cũng không biết rõ, có điều tao biết đi thế nào." Tạ Văn Đông đảo mắt, nói: "Vậy mày dẫn chúng tao đi." Nói xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười mà người khác khó có thể phát hiện, tên sát thủ không nhìn thấy, nhưng Kim Nhãn lại thấy, sao khi kéo tên đó ra, hắn nhỏ giọng hỏi: "Anh Đông, anh không tin lời tên này à?" Tạ Văn Đông cười khà một tiếng, nói: "Ma Phong không phải là thằng ngu, Hồn tổ cũng vậy, bọn chúng chỉ phái ra ba thằng nhãi nhép tới giết tao, căn bản là không thể. Hơn nữa mày đã gặp qua thằng nào của Hồn tổ mà sợ chết chưa? Dễ dàng nói ra chỗ ẩn thân của Ma Phong như vậy, trong đó nhất định gì đó mập mờ."
Kim Nhãn liên tục gật đầu, nói: "Anh Đông nói đúng! Chúng ta vẫn đi chứ, bọn chúng có thể là đã mai phục từ lâu để đợi chúng ta tới đó!"
Tạ Văn Đông nói: "Vậy thì chúng ta sẽ tương kế tựu kế, phải cho Ma Phong biết rằng cái bẫy được sắp đặt không tốt thì chính mình cũng có thể bị ngã vào."
Đoàn người dưới sự chỉ dẫn của tên sát thủ đi tới một công trường còn đang xây dở ở thành tây. Sắc trời vừa sáng, lờ mờ có thể thấy tòa nhà tàn khuyết bất toàn ở đằng xa, xung quanh dùng tôn rào quanh. Tạ Văn Đông bảo mọi người xuống xe, chỉ vào tòa nhà rồi hỏi tên sát thủ: "Ma Phong ở trong đó hả?"
Tên sát thủ gật đầu, bổ súng: "Ở tầng hai!" Tạ Văn Đông hỏi: "Ỏ tầng hai có mai phục đang chờ tao à?" Tên sát thủ ngây người, hoài nghi có phải là mình đã nghe lầm rồi không, mặt đầy nghi vấn nhìn Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông cười nói: "Nơi đó nhất định có không ít người đang chờ tao phải không? Có điều có thể hiểu được, trận chiến lần trước đã khiến cho Ma Phong quá sợ hãi rồi."Trán tên sát thủ lập tức túa mồ hôi lạnh, Tạ Văn Đông không nói sai một điểm nào, nơi đó quả thực có không ít người mai phục, trên cơ bản đều là người của Hồn tổ. Trận chiến lần trước khiến Ma Phong đã mất hết lòng tin đối với thuộc hạ của mình, cho nên hắn kỳ thác toàn bộ hi vọng lên Hồn tổ. Kỳ thực Hồn tổ đã bao giờ chiếm đượctiện nghi từ trên người Tạ Văn Đông đâu. Có điều Ma Phong hiện tại cũng không quản nhiều như vậy, giống như một người không biết bơi, đột nhiên ngã xuống nước, thấy một cọng rơm, biết là là nó không thể nâng mình lên, nhưng vẫn cố nắm chặt lấy.
Tên sát thủ thở dài thở dài hiện tại hắn mới biết rằng, muốn giết được Tạ Văn Đông thực sự không phải là một chuyện dễ dàng. Nhưng giờ hắn biết được thì cũng đã muộn rồi. Tạ Văn Đông sẽ không cho hắn cơ hội để hối hận, sau khi hắn ra hiệu, Kim Nhãn vung đạo đâm vào tâm tạng của tên sát thủ, rồi sai ngươi lôi thi thể của hắn đi, sau đó hỏi: "Anh Đông, chúng hiện tại phải làm gì?"
Tạ Văn Đông lúc tới đây cũng đã nghĩ xong đối sách, nói: "Chúng ta trước tiên cứ xử lý bọn cô hồn ở bên ngoài đã!"
Xung quanh tòa nhà có hơn mươi thành viên của Hồn tổ đang mai phục trong bóng tối. Lúc này mặt trời vừa lên, sắc trời sáng dần, khổ cực cả đêm cũng không thấy bóng dáng của Tạ Văn Đông đâu, nhưng chưa nhận được mệnh lệnh cho lui của thượng cấp, thành viên của Hồn tổ không dám rời khỏi vị trí của mình, ngồi ôm súng ngáp ngắn ngáp dài.
Đám người Tạ Văn Đông lặng lẽ đi tới cửa vào của công trường, thân hình nép sát vào tường sắt rồi thò đầu nhìn vào trong, thấy bên trong không có ai, nhưng ở tầng bốn có người đang quan sát. Do nhà chưa được xây xong, cho nên cửa sổ vẫn trống trơn không có bệ, thân hình của tên đang quang sát lộ ra cả ra ngoài. Tạ Văn Đông quay đầu ra hiệu cho Mộc Tử, chỉ chỉ vào toàn nhà, sau đó ngón tay vẽ một vòng. Mộc Tử minh bạch, bỏ súng trường ở sau lưng xuống, lắp ống giảm thanh và kính ngắm lên, nâng súng nhằm về phía tên đang quan sát ở tầng bốn. Tên đó đang cầm kính viễn vọng nhìn xung quanh, trên phố vắng tanh, chẳng có đến nửa bóng người, hắn ngáp dài một cái, lầu bầu trong miệng rồi đặt kính viễn vọng xuống, vô ý lại nhìn thấy có bóng người lấp loáng ở cửa chính, vội vàng nheo mắt nhìn, chỉ thấy ở cửa chính có một người đang ngồi xổm, tay cầm súng ngắm, mũi súng đen ngòm đang nhắm chuẩn về phái mình.
Tên đó kinh hãi thất sắc, há miệng ra định hét lên thì trong chỉ nghe thấy một tiếng "chíu", kính viễn vọng bị bắn vỡ tung, viện đạn đồng thời cũng bay xuyên qua đầu hắn. Tên quan sát ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra, ngã vật xuống.
Tạ Văn Đông ở bên dưới nhìn rất rõ ràng, mỉm cười gật gật đầu, giơ ngón cái lên. Nhưng Mộc Tử vẫyncầm súng không động đậy, Tạ Văn Đông đang lấy làm lạ thì bên cạnh tên quan sát vừa bị bắn chết đó xuất hiện một ngươi, nhìn bộ dạng thì hình như đang kiểm tra xem đồng bạn của mình vì sao đột nhiên lại ngã xuống. Khi hắn nhìn thấy trên mắt của đồng bạn xuất hiện một cái lỗ thì trong lòng hiểu ra tất cả, nhưng Mộc Tử cũng đã nhấn cò súng. Viên đạn rít cao rạch qua đầu hắn, găm lên bức tường ở phía sau. Thân thể của tên đó run lên, ngã xuống đất, giãy dụa muốn đứng lên nhưng trên người lại không còn một chút sức nào, ngay cả sức để hét cũng không có, trên huyệt Thái Dương của gắn đã xuất hiện một lỗ máu to bằng ngón tay.
Mộc Tử lại đợi thêm một lát, không thấy có ai xuất hiện mới thu súng lại, đeo lên lưng.
Tạ Văn Đông trong lòng thầm khen một tiếng, kinh nghiệm của Mộc Tử so với mình thì phong phú hơn nhiều, hắn không ngờ có thể đoán ra rằng người quan sát có hai tên. Nếu như bắn chết tên đầu tiên xong mà tùy tiện lao vào, e rằng tất cả sẽ bị bại lộ. Hắn vỗ vỗ vai Mộc Tử, tỏ ý tán thưởng, sau đó cùng mọi người tiến vào công trường.
Tạ Văn Đông chia binh làm hai đường, một tốp do Mộc Tử chỉ huy xử lý thành viên Hồn tổ ở bên ngoài, còn mình dẫn một tốp vào thẳng tòa nhà.
Trong tòa nhà là một mảng hỗn loạn, tường không quét vôi, tối đen như mực.Trên mặt đất đầy những những đồ vật như báo cũ hoặc vỏ bao xi măng.Tạ Văn Đông nhếch miệng, thầm nghĩ Ma Phong trốn ở nơi này thật đúng là làm khó hắn.Mọi người tíìm tới cầu thang, vừa định đi lên thì nghe thấy có tiếng người đang đi xuống.Đám người Tạ Văn Đông vội vàng nấp vào chỗ tối, lặng lẽ chờ đợi.
Từ trên lâu có hai người đi xuống, đó là thủ hạ tâm phúc của Ma Phong, một người trong đó nói: "Nhìn kìa, trời sáng rồi, tao thấy Tạ Văn Đông tám chín phần mười là sẽ không đến đâu."
Người còn lại giọng rất cao, nói chuyện mà như hét. Hắn làm như rất hiểu Tạ Văn Đông, nói: "Tao thấy chưa chắc! Tạ Văn Đông lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, anh Ma cưỡng gian bạn gái của hắn, hắn có thể không tới báo thù sao?" Ma Phong sở dĩ làm hại Thu Ngưng Thủy là vì cho rằng cô ta là bạn gái của Tạ Văn Đông, việc này cũng ít nhiều phải trách bản thân Tạ Văn Đông. Lần trước hắn tặng hoa cho Thu Ngưng Thủy, sau đó còn đợi cô ta tan ca rồi dẫn đi ăn, bị thủ hạ của Ma Phong nhìn thấy, hồi báo cho hắn để lấy công, người đó lại còn thêm mắm thêm muối, nói rằng hai người bọn họ thân mật như thế nào, quan tâm nhau như thế nào. Ma Phong nghe xong mừng rơn, đoán rằng Thu Ngưng Thủy nhất định là bạn gái của Tạ Văn Đông, lần này có thể tìm được cơ hội báo thù rồi, hắn bèn phái người mai phục trên đường Thu Ngưng Thủy về nhà, nhân lúc cô ta không phòng bị mà bắt gọn.
"Chẳng lẽ Tạ Văn Đông hôm nay còn có thể tới được ư? Trời sáng rồi, nơi này không phải là ngoại ô, người đi lại nhiều như vậy mà hắn dám động thủ ư?" "Hắc hắc, mày chắc chưa từng nghe qua những chuyện trước đây mà Tạ Văn Đông làm rồi, nếu hắn muốn giết người thì mặc kệ là trời tối hay trời sáng, nội thành hay ngoại ô! Trong hắc đạo có thể nói hắn có gan lớn nhất! Nói đi nói lại, nếu như hắn không phải có cái vận rắm chó thì đã chẳng sống nổi tới bây giờ rồi?""Ực! Tao bảo này, nghe nói hắn mới hơn hai mươi tuổi, chưa ráo máu đầu mà sao đã lợi hại vậy nhỉ?" "Hừ, hôm trước hơn một trăm thằng mà không giết được hắn, đáng tiếc là lúc đó tao không có mặt, nếu không, hắc hắc..." Hai người vừa nói chuyện vừa xuống lầu. Vừa xuống đến nơi, cả hai đều sững sờ, chỉ thấy ở hai bên cầu thang có hơn mười người đang đứng, mặt ai cũng đang hầm hè, trừng mắt nghiến răng, giống như hung thần ác sát. Hai người ngơ ngác hỏi: "Chúng mày là ai?"
Tạ Văn Đông cười ha hả bước lên, nói: "Tao chính là người có vận rắm chó mà mày nói đó!"
"Hả?" Hai người nhất thời không kịp phản ứng, chỉ chớp chớp mắt nhìn Tạ Văn Đông, Kim Nhãn cũng cười cười, thò tay ra sau lưng rút đao ra, đứng cạnh Tạ Văn Đông vừa cười nói: "Anh ấy tên là Tạ Văn Đông, chính là người mà chúng mày đang đợi đó!"
Hai người kinh ngạc há hốc miệng, chỉ vào người trẻ tuổi ở trước mặt, lắp bắp: "Mày... mày...chính là..." Người có tên như cây có bóng, hai người nói sau lưng thì còn được, khi nhìn thấy Tạ Văn Đông thực sự thì đều nhũn như con chi chi.
Tạ Văn Đông lại cười nói: "Chúng mày cứ tiếp tục nói chuyện đi, coi như tao không có ở đây!"
Hai người nào còn dám nói gì nữa, một người vô cùng trung thành với Ma Phong, gan cũng lớn, mắt nhìn nhìn vào dưới lầu, đột nhiên quỳ xuống, hét lớn: "Anh đông anh tha..." "Mày muốn chết!" Không đợi hắn nói xong, Kim Nhãn biến sắc, thò tay ra bịt miệng hắn lại, đồng thời vung đao lên. Thân đao sáng loáng đâm vào trong yết hầu của tên đó, mũi đao đẫm máu thò cả ra sau ót, tên đó mắt trợn lên lồi cả ra ngoài, mặt biến hình, đáng tiếc là không hét lên được tiếng nào nữa, khí quản đã bị đứt rồi. Kim Nhãn nghiến răng, dùng sức kéo đao ra, múi từ vết thương trên cổ họng của tên đó phun lên mặt hắn. Kim Nhãn quay sang nhìn tên còn lại. Tên đó sớm đã sợ đến ngây ngốc, thất thần ngồn trên đất, ánh mắt lờ lờ nhìn cỗ thi thể đang co giật trên mặt đất, dưới mông đã ươn ướt.
Kim Nhãn vung đao muốn kết liễu tên còn lại thì bên trên truyền tới tiếng hét: "Lão Trương, mày hét cái gì thế? Xảy ra chuyện gì ư?"
Tạ Văn Đông nắm lấy cánh tay của Kim Nhãn, thấp giọng nói với tên đó: "Nói với hắn là không có chuyện gì!"
"Hả?"Tên đó ngơ ngác nhìn Tạ Văn Đông, không hiểu ý của hắn. Tạ Văn Đông tát cho gã một cái, trầm giọng nói: "Bảo cho người bên trên là dưới này không có chuyện gì!" Cái bạt tai này của Tạ Văn Đông khiến hắn tỉnh tảo lại không ít, vội vàng hét lớn: "Không có gì đâu! Lão Trương chỉ vấp ngã một cái thôi!" "Mẹ kiếp, có ngã thôi mà cũng hét to thế..." Người trên lâu lẩm bầm chửi, sau đó thì không nghe thấy tiếng động gì nữa. Tạ Văn Đông cầm súng đợi một lát, thấy không có ai đi xuống mới thở phào nhẹ nhõm, cười với tên đó, nói: "Mày nên nghỉ ngơi một chút đi!" Nói xong, cầm súng đập cho hắn một nhát vào cổ. Tên đó cho rằng mình chết chắc, nhưng khi thấy Tạ Văn Đông vung súng lên thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo nụ cười thư thái mà ngất đi. Có thể giữ được mạng dưới tay Tạ Văn Đông cũng giống như chuyện giết hắn, đều khó khăn như nhau.
Bọn Tạ Văn Đông rón rén bước lên lầu. Khi tới tầng hai, hai bên đều là hành lang dài thượt, ít nhất cũng có hai mươi căn phòng, muốn tìm ra Ma Phong cũng không phải là chuyện đơn giản. Bọn Tạ Văn Đông lần lượt kiểm tra từng phòng, đẩy hé cửa rồi nhìn vào trong nhưng không thấy hắn. Vừa tìm xong hành lang ở phía bên phải thì tiếng súng ở bên ngoài vang lên. Bọn Tạ Văn Đông kinh hãi, xem ra hành tung của Mộc Tử đã bại lộ rồi. Quả nhiên, theo tiếng súng đầu tiên là các tiếng súng khác lần lượt vang lên, không ngừng lọt vào tai.
Các căn phòng trong hành làng ào ào mở ra, người ở bên trong nghe thấy tiếng súng ở bên ngoài là biết Tạ Văn Đông đã tới, chỉ là trong lòng vẫn lấy làm lạ, vì sao thám tử không thông tri trước, vì sao không tợi Tạ Văn Đông đi vào tòa nhà rồi hẵng động thủ. Người vừa đi ra, nghêng đón bọn họ chính là môt loạt đạn, ngay cả người bắn còn chưa thấy rõ, trên người đó nở ra ba bốn đóa hoa hồng đầy máu me. Phòng trong cùng ở hành lang phải mở ra, một đại hán từ bên trong chạy ra, mắt thấy có một người mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đang đứng ở trong hành lang, mắt hẹp dài mà có thần, liền hét lên: "Tạ Văn Đông!"
Tạ Văn Đông quay đầu lại nhìn, cười lạnh một tiếng, nói: "Thì ra là mày! Lần trước mày chạy nhanh quá, bây giờ cho mày cùng lên đường với Ma Phong!" Nói xong, hắn nâng súng lên, tên đó phản ứng cực nhanh, đồng thời vào lúc Tạ Văn Đông nâng súng, hắn đã lui trở lại căn phòng. Tên này chính là tên đã tập kích Tạ Văn Đông trên đường trở về sau khi giao dịch với Tam giác vàng và sau đó đã chạy trốn. Tạ Văn Đông biết hắn là người của Hồn tổ, cho nên không chút khách khí, thấy hay chạy lại vào phòng thì không chút do dự chạy vào theo. Những người khác sợ hắn có gì sơ xuất, vội vàng chạy theo. Diện tích của căn phòng này rất lớn, ít nhất cũng phải mấy trăm mét vuông, căn phòng này có thể được thiết kế làm phòng họp, bên trong có không ít những cây cột to bằng hai thân người.
Tạ Văn Đông sau khi vào phòng, nhìn rõ bên trong có mấy chục người đang tụ tập, không chỉ có tên đó mà còn có Ma Phong mặt mày đang rất khẩn trương đứng bên cạnh, Tạ Văn Đông ngẩng mặt lên trời, ha ha cười lớn, sau đó lạnh lùng nói: "Hôm nay, trong này ai cũng đừng hòng rời đi được!"
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương