Bại hoại
Chương 163
Tạ Văn Đông há hốc miệng, khóe mắt liếc ra cửa, thấy một đống đầu lố nhố ngoài đó, ai cũng trợn mắt nhìn chằm chằm vào hắn và Thu Ngưng Thủy, coi bộ tùy thời đều có thể xông vào. Tạ Văn Đông thở dài, cười thầm trong lòng, nếu như động thủ cùng nhiều cảnh sát như vậy thì quả thực là mình đánh không lại, hắn dùng ngón tay chỉ vào Thu Ngưng Thủy, thở dài nói: "Tôi không muốn cãi cọ với cô nữa, vốn muốn chờ cô tan ca rồi mời cô đi ăn, hiện ta xem ra cô không có hứng thú đi ăn cùng tôi rồi."
Hắn nói xong liền xoay người bước ra ngoài, Thu Ngưng Thủy ngẩn người, vội vàng kéo tay áo hắn lại, cười nói: "Cãi nhau là cãi nhau, nhưng bữa ăn thuộc về tôi thì tội gì tôi không ăn." Vẻ mặt cô ta rất đắc ý, trong lòng tính toán làm sao để cho Tạ Văn Đông phải chi thật đậm. Thấy vẻ mặt của cô ta bỗng nhiên trở nên rạng rỡ, Tạ Văn Đông có chút mờ mịt, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy ai có thể thay đổi sắc mặt nhanh đến như vậy, hắn ngu ngơ gật đầu, nói: "Tôi xuống dưới nhà đợi cô." Nói xong, hắn đứng dậy bước ra ngoài. Cảnh sát ở ngoài cửa thấy hắn đi tới nhưng không có ý định nhường đường, ai ai cũng nhe răng há miệng nhìn hắn. Tạ Văn Đông nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Tránh dường!"
"Tránh cái gì mà tránh! Tiểu tử, mày..." Một gã cảnh sát trẻ tuổi sớm đã sinh lòng bất mãn đối với Tạ Văn Đông, thấy hắn thấy hắn nói năng một cách kiêu ngạo như vậy liền tức giận định đe dọa. Nhưng khi ánh mắt giống như một con dao sắc của Tạ Văn Đông chiếu lên mặt hắn, tên cảnh sát trẻ tuổi cố gắng không cúi mặt xuống, nhưng cảm thấy trên mặt nóng rát, giống như bị đao thật cắt lên vậy, theo bản năng nảy sinh lòng sợ hãi đối với ánh mắt đó, lời nói phía sau đành nuốt lại vào trong bụng. Ánh mắt của Tạ Văn Đông quét qua những người khác, lại nói một tiếng: "Tránh!"
Những cảnh sát đó dưới ánh mắt của hắn đều nhao nhao tránh sang hai bên, để lại một khoảng trống đủ cho một người đi qua. Tạ Văn Đông nói "cám ơn" rồi chậm rãi xuống tầng dưới.Trên người hắn trong lúc vô ý đã tỏa ra một loại khí thế bức người, khiến cho tất cả mọi người ở đây phải sợ toát mồ hôi. Thu Ngưng Thủy cũng có thể cảm giác được, nhìn theo bóng lưng của hắn, thì thầm: "Người này rốt cuộc là dạng người gì vậy?"
Tạ Văn Đông xuống nhà, ngồi xuống một chiếc ghế đặt trong đại sảnh, cảnh sát trung niên trực ban thấy hắn, cười nói: "Tiểu tử cậu khá lắm, cậu là người đầu tiên có thể bình an vô sự đi ra." Tạ Văn Đông cười khan một tiếng, không trả lời.
Ngồi đợi một lúc trong đại sảnh của thị cục thì Thu Ngưng Thủy đổi thường phục chạy xuống. Hắn đứng dậy, kỳ quái hỏi: "Sao tan ca sớm thế?"
Thu Ngưng Thủy kéo Tạ Văn Đông ra khỏi thị cục, ra khỏi cửa mời thở phào một hơi, nói: "Vừa rồi sao anh nói to thế? Tôi lén lút chạy ra đấy."
Tạ Văn Đông không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô ta. Thu Ngưng Thủy bất mãn nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai "chạy trốn" bao giờ à?" Tạ Văn Đông gật đầu cười nói: "Hiện tại đã thấy rồi."
"Anh chuẩn bị chi bao nhiêu để mời tôi ăn cơm thế?" "Tùy ý cô.""Được! là anh nói đấy nhé."
Khách sạn Hữu Hảo ở trung tâm thành phố là một khách sạn năm sao số một số hai ở Côn Minh. Bên trong trang trí rất điển nhã khí phái, đèn bằng ngọc lưu ly rực rỡ khiến cả đại sảnh sáng như ban ngày. Bước lên thảm mềm màu đỏ khiến cho người ta cảm thấy như đi trên mây. Thu Ngưng Thủy kéo Tạ Văn Đông tới đây, đầu xoay trái xoay phải nhìn ngắm xung quanh, miệng khen không ngừng: "Ở đây đẹp quá." Khách sạn hữu hảo đương nhiên rất đẹp, nhưng chém cũng rất đẹp, đây không phải là nơi mà cảnh sát bình thường có thể đến. Đương nhiên, cảnh sát có đường riêng là ngoại lệ. Thu Ngưng Thủy không có đường riêng, cho nên trước giờ cô ta chỉ đi ngang qua, còn đây là lần đầu tiên bước vào. Kéo áo Tạ Văn Đông, cẩn thận hỏi: "Anh có đủ tiền để trả không?"
Tạ Văn Đông cười ha ha, nói: "Người ở bộ chính trị bình thường đều rất có tiền." Nơi đây đối với hắn mà nói thì không có gì đặc biệt cả, chỉ là một tòa khách sạn bình thường mà thôi, nếu như hắn thích, dùng tiền mua lại nơi này cũng được. Thu Ngưng Thủy bĩu môi nhìn hắn, nói: "Chỉ là quần áo hơi quê một tí." Tạ Văn Đông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơntoàn một màu tím, lúc này người mặc quần áo kiểu này không nhiều lắm, thậm chí còn hiếm gặp, Tây trang giờ đã lấn át quần áo truyền thống của Trung Quốc. Tạ Văn Đông hờ hững cười: "Quần áo là quần áo, thích hợp với mình, mặc thoải mái là được."
Thu Ngưng Thủy cười nói: "Nhìn không ra anh là một người rất cá tính! Từng ăn cơm Tây chưa?" Tạ Văn Đông nói: "Tôi không phải tới từ nông thôn."
Thu Ngưng Thủy quả nhiên không khách khí với hắn, tiêu tiền của người khác trước giờ cô ta chưa biết thế nào là khách khí.Hơn nữa tình cảnh lần trước Tạ Văn Đông trói gô cô ta trên giường cô ta vẫn còn ghi tạc trong lòng, hiện tại có cơ hội trả thù, cô ta đã chuẩn bị đòi lại sự sỉ nhục ở trên giường ngày đó.Rượu, phải là rượu vang đỏ Louis mười sáu.Theo lời cô ta nói, con gái chỉ có lúc uống rượu vang đỏ mới lộ ra vẻ trang nhã ưu mỹ.Cơm là phải cơm Tây của Pháp. Cô ta nói cơm Tây rất có lợi, ăn rất văn minh mà lại không lãng phí.
Tạ Văn Đông nhìn Thu Ngưng Thủy ngồi đối diện mình, có thể nào cũng không thể nhìn ra được cô ta có chỗ nào điển nhã ưu mỹ, ăn thứ gì cũng phát ra tiếng lẹp nhẹp, uống rượu thì phát ra tiếng ực ực, khiến cho khách ở bên cạnh nhìn với ánh mắt rất kinh ngạc. Da mặt của Tạ Văn Đông tuy dày mà vẫn phải đỏ mặt, thực sự là vẫn còn kém xa vị cảnh sát xinh đẹp ngồi đối diện. Hắn trong lòng bất giác nhớ tới Bành Linh, cô ấy cũng đẹp như Thu Ngưng Thủy, cũng là cảnh sát, nhưng khi ăn luôn luôn nhai khẽ nuốt nhẹ, trông rất ôn văn nhi nhã, rất dễ khiến người ta nhìn ra được cô ta là người sống có lý trí. Còn Thu Ngưng Thủy thì hoàn toàn ngược lại, rượu thì uống ngụm lớn, cơ thì nhai miếng to, thực sự có một cỗ khí phái nam nhi, tương tự như tính cách hiên ngang của cô ta.
"Trên mặt tôi có nở hoa hả?" Thu Ngưng Thủy ngẩng đầu lên, miệng vẫn đầy thức ăn, nói không rõ ràng: "Anh không ăn cơm đi, nhìn nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?"
Tạ Văn Đông lấy lại tinh thần, áy náy cười nói: "Cô làm tôi nhớ tới một người bạn, cũng là cảnh sát."
Thu Ngưng Thủy buông dao nĩa xuống, nuốt hết thức ăn trong miệng, hỏi: "Cũng là nữ cảnh sát hả?" Tạ Văn Đông gật đầu. Thu Ngưng Thủy đột nhiên trở nên quan tâm, lại hỏi: "Đẹp không?" Tạ Văn Đông thở dài, trong ánh mắt toát ra vẻ tưởng niệm, hờ hững nói: "Cũng đẹp như cô."
Thu Ngưng Thủy nhướn cái mày đẹp lên, hỏi: "Cô ta là bạn gái của anh hả?" Tạ Văn Đông cười nói: "Con người tôi rất thích xoi mói, trong thiên hạ không có nhiều người khiến tôi động lòng đâu. Nhưng cô ta lại là người tốt nhất trong số đó."
Thu Ngưng Thủy nghe xong liền lấy khăn lau lau miệng, sau đó ném lên bàn: "Không ăn nữa?"
Tạ Văn Đông ngẩn người, kỳ quái nói: "Cô hình như vẫn chưa ăn được bao nhiêu mà, không phải nói là rất đói sao?" Thu Ngưng Thủy hừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, nói: "Hiện tại không muốn ăn nữa." Tạ Văn Đông lắc đầu, may mà giờ hắn cũng đã thích ứng với tính cách sáng nắng chiều mưa của cô ta, bèn gọi phục vụ tới tình tiền.
Ra khỏi khách sạn, Tạ Văn Đông nói: "Tôi đưa cô về nhé!" Thu Ngưng Thủy ngữ khí bất thiện nói: "Tôi không có chân chắc, không cần anh đưa về!"
Tạ Văn Đông chẳng hiểu gì, cũng không biết cô ta đang tức giận điều gì, gọi một chiếc taxi, đưa cho tài xế ta năm mươi đồng, nói với Thu Ngưng Thủy: "Được rồi, tôi sẽ không đưa cô về, đi đường cẩn thận nhé." Thu Ngưng Thủy đặt mông ngồi vào xê, thò đầu ra, lớn tiếng nói: "Anh thực sự là một tên đầu heo."
"Cô..." Tạ Văn Đông rất muốn lôi cô ta ra khỏi xe rồi đánh cho một trận vào mông, nhưng khi hắn muốn hành động thì taxi đã đi xa rồi. Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn theo hướng chiếc xe taxi đã khuất bóng, híp mắt nói: ""Hi vọng lần sau còn gặp lại!"
Khi Tạ Văn Đông trở lại hội họp với bọn Tam Nhãn thì trời đã tối.Buổi tối binh sĩ thay phiên nhau canh chừng container, thế rồi một đêm bình yên vô sự cũng trôi qua. Điểm này Tạ Văn Đông đã quá lo lắng, Ma Phong tuy biết chỗ mà bọn Tạ Văn Đông ngủ lại, cũng biết tầm quan trọng của thứ trong container, nhưng hắn không dám động thủ. Hắn dù sao cũng là Ma Phong chứ không phải ma điên (chữ điên phát âm tiếng Hán Việt cũng là phong, giống như chữ phong có nghĩ là gió trong tên của Ma Phong), hắn không điên, cho nên không có gán động thủ với quân đội ở tỉnh thành. Trên phương diện này, hắn kém xa Tạ Văn Đông.Tạ Văn Đông chỉ cần thấy làm như vậy là có lợi đối với mình, cho dù là Thiên Vương lão tử có mặt hắn cũng dám động thủ.Muốn thành đại sự không phải chỉ cần có cái đầu hơn người là nhất định có thể thành công, can đảm và quyết đoán cũng là điều không thể thiếu.Đương nhiên, không có vận khí, thiên tài cũng chỉ là một thằng ngốc.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người sắp xếp công việc rồi bắt đầu lên dường.
Vân Nam, phong cảnh mê người, cảnh sắc như tranh, người không tới nơi này thì sẽ không biết tổ quốc giang sơn tráng lệ như thế nào. Núi xanh san sát ở hai bên đường cao xuyên qua cả mấy, sương mù dày đặc, giống như tiên cảnh. Tiếng ca Mục Dương thỉnh thoảng lại vang lên, ngọt ngào nhưng lúc ẩn lúc hiện, khó có thể tìm được tung tích. Lúc đi, mọi người không có tâm tình để thưởng thức mỹ cảnh trên đường, lúc về, tâm tình thoải mái, vừa nhìn ra cửa sổ vừa cảm thán liên tục. Tam Nhãn nói: "Khi nào em già, sẽ cất một căn nhà trên núi, thanh thanh đạm đạm. cũng là một chuyện hay."
Tạ Văn Đông hờ hững cười, đưa mắt nhìn về phía rặng núi xa xa, nói: "Giang sơn như trang vẽ, lúc nào cũng có nhiều hào kiệt." Tam Nhãn tinh thần rúng động, nói: "Chúng ta rốt cuộc có phải là hào kiệt hay ko." Tạ Văn Đông cười nói: "Trên danh sách hào kiệt nhất định không có chúng ta, nhưng trên danh sách kiêu hùng thì nhất định có không ít."
Tam Nhãn cười hắc hắc, nói: "Kiêu hùng cũng tốt, anh hùng cũng được. Có thể để lại danh tiếng khiến người ta phải lưu truyền là tốt rồi. Anh Đông, anh thử nghĩ xem, nếu như trăm năm sau có người nhắc tới tên chúng ta là phải giơ ngón cái lên, nói một tiếng: Hảo! Một đám bại hoại rất khá! Ha ha, đó cũng là một chuyện khiến người ta phải kiêu ngạo."
Tạ Văn Đông lắc đầu, nói: "Danh, không quan trọng. Lợi, cũng không là gì.Kết quả càng là hư vô, có được rồi thì sao chứ. Cái mà tao coi trọng chính là quá trình, không phải là thành công, trong quá trình truy cầu thành công mới có thể hưởng thụ lạc thú trong đó, đó mới là sự hưởng thụ của đời người. Quay đầu lại nhìn vết chân mà mình lưu lại trong bóng đêm, điều đó mới đáng để kiêu ngạo."
Tam Nhãn thở dài, tính cách của hắn và Tạ Văn Đông khác nhau, hắn chỉ coi trọng kết quả, quá trình như thế nào đều không quan trọng. Nhưng hắn sẽ không nói ra, cho tới giờ, hình tượng của Tạ Văn Đông ở trong lòng Tam Nhãn cũng như ở trong lòng những người khác đều giống như thần, lời hắn nói, không ai có thể phản bác, chuyện mà hắn nói có thể thì đó chính là chân lý. Tam Nhãn khẽ nói: "Em theo anh Đông là để tranh bá thiên hạ , giành lấy một khối giang sơn cho riêng chúng ta. Hơn nữa, thiên hạ cũng chỉ có anh Đông mới là người duy nhất đáng để chúng em đi theo."
Tạ Văn Đông vỗ vai hắn, nói một cách chân thành: "Giang sơn đối với tao mà nói không quan trọng, nếu có một ngày chúng ta thực sự có được một mảnh giang sơn của riêng mình, nếu có một ngày mày thực sự muốn, chỉ cần mày mở miệng, tao không chút do dự mà tặng ngay cho mày. Bởi vì, mày là người có thể thành sự, và cũng bởi vì, mày là huynh đệ của tao."
Nghe xong những lời này, Tam Nhãn trong lòng thấy cay cay, kích động không nói nên lời, từ từ cúi đầu xuống vành mắt bất giác ươn ướt, nước mắt rơi xuống quần hắn. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, run run nói: "Anh Đông, hạnh phúc lớn nhất của cả đời này của Tam Nhãn là có thể theo cạnh anh, có thể đuổi kịp bước chân của anh, có thể thấy được bóng lưng của anh, như vậy là đủ rồi, cho dù chết em cũng sẽ mỉm cười. Trước mặt anh em vĩnh viễn là một tiểu binh trung thành nhất, khi đánh trận, Tam Nhãn vĩnh viễn là tiên phong dũng mãnh nhất của anh."
Tạ Văn Đông thở dài, nắm lấy vai hắn, nói: "Nhớ kỹ những gì tao đã nói ngày hôm nay, cũng nhớ kỹ rằng, tao vĩnh viễn coi mày là huynh đệ." Nói xong, Tạ Văn Đông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng trận gió núi thổi qua gió núi thổi qua, khiến cỏ xanh rối loạn, cũng làm tóc hắn rối loạn. Hắn giống như là đang thì thầm với Tam Nhãn: "Gió mạnh thổi tới, cây cỏ sẽ cúi đầu. Gió qua đi, cây cỏ sẽ lại đứng thẳng dậy, Lòng người như cây cỏ, có những người có thể trọng dụng nhưng không thể tin, có những người có thể tin nhưng không thể trọng dụng."
Xe đội từ từ tiến vào trong sơn đạo. Một bên là dốc núi dựng đứng, một bên hố sâu, tài xế có nhiều kinh nghiệm ở chỗ này cũng không dám tùy tiện tăng tốc, chỉ cần có một viên đá nhỏ trên đường thôi là có thể khiến ô-tô lật nhào xuống núi. Ở chỗ rẽ phía trước có một chiếc xe bánh mì màu trắng, một hán tử trung niên bộ dạng như tài xe đứng ở cạnh xe, trán đẫm mồ hôi đang vẫy tay với đội xe. Chiếc xe ở phía trước dừng lại, binh sĩ bên trong thò đầu ra, hỏi: "Lão huynh, gặp phiền phức à?"
Tài xế trung niên vội vàng bước lên trước, đưa ra một điếu thuốc, cười nói: "Còn sao nữa! Chiếc xe này chết máy rồi, tiểu huynh đệ giúp tôi với, xem có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường ko." Vừa nói chuyện vừa móc ra hai trăm đồng đút vào túi áo của binh sĩ. Binh sĩ vội vàng đẩy tiền trở lại, không phải là hắn không muốn, mà là hắn không có gan này, lớn tiếng nói: "Anh có ý gì vậy, để trưởng quan của chúng tôi thấy thì tôi phải làm sao. Nhanh, cầm về đi!"
Tài xế vẻ mặt lo lắng, nói: "Tiểu huynh đệ, tôi không phải là làm khó cậu đâu, tôi thực sự là có chuyện gấp. Xin cậu giúp đỡ tôi với!"
Binh sĩ không chịu nổi sự cầu xin của hắn, bước xuống xe, nói: "Tôi đi hỏi trưởng quan của tôi xem thế nào, nếu ông ấy không đồng ý thì tôi cũng đành chịu." Tài xế liên tục gật đầu nói lời cảm tạ. Binh sĩ bước tới cạnh xe của Chu Vũ, gõ nhẹ vào cửa sổ, cung kính nói: "Trung úy, phái trước có người có ô-tô bị chết máy, muốn đi nhờ chúng ta một đoạn, ngài xem có được ko?" Nói xong, hắn lại không quên chèn thêm một câu: "Tôi thấy người đó rất đáng thương."
Truyện khác cùng thể loại
688 chương
461 chương
431 chương
19 chương
8 chương