Bại hoại
Chương 162
Trên đường đi không phải dừng lại thêm một lần nào, thuận lợi đi vào vùng hòa hoãn xung đột. Tại đây đội xe không thể tiếp tục đi được nữa, phía trước có trạm biên cảnh của bộ đội phụ trách canh gác.
Hách Cường và lão Quỷ dẫn theo người đợi ở đây từ lâu, thấy đội xe tới, hai người mặt lộ ra vẻ vui mừng. Tạ Văn Đông xuống xe, mặt tươi cười bước tới, trước tiên hàn huyên với Hách Cường mầy câu, sau đó quay sang nhìn lão Quỷ, cười hỏi: "Vết thương khỏi rồi chứ?"
Lão Quỷ cười một tiếng, nói: "Nhờ phúc của cậu, từ sau khi cậu đi vết thương của tôi đỡ rất nhanh."
Tam Nhãn không lạ gì lão Quỷ, quan hệ cũng khá tốt, cười ha hả đi tới nói: "Lão Quỷ, đã lâu không gặp!" Lão Quỷ vừa thấy hắn, kinh ngạc nói: "Trời ơi, sao cậu cũng tới." Rồi vội vàng nói với Hách Cường: "Thượng giáo, vị này chính là Tam Nhãn, cũng là một chính là nhân vật rất khá." Sau đó dẫn Tam Nhãn tới gặp Hách Cường. Hai người lịch sự bắt tay nhau.
Hách Cường kéo Tạ Văn Đông sang một bên, Tam Nhãn và lão Quỷ thức thời tránh sang bênh cạnh để cười đùa nhau.
Hách Cường cười nói: "Tạ huynh đệ quả nhiên lợi hại, không ngờ lại có quân đội hộ tống. Lúc các cậu mới đến thực sẽ đã làm tôi giật cả mình."
Tạ Văn Đông khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Thượng giáo có trận nào là chưa thấy qua đâu, sợ gì một nhóm quân đội chỉ có mấy người như thế này?" Hai người nhìn nhau cười, Hách Cường nghiêm mặt nói: "Lần chuyển hàng này không có nhầm lẫn gì chứ." Tạ Văn Đông nói: "Tuyết đối giống như trên bản ghi chép đã gửi cho tướng quân, thượng giáo có thể kiểm tra."
Hách Cường nhìn container, vỗ vai Tạ Văn Đông, cười nói: ""Tạ huynh đệ nói gì vậy, cậu mà làm việc thì tướng quân của chúng tôi đều luôn rất tin tưởng, tôi thì càng không có bất kỳ sự hoài nghi nào." Nói xong, hắn chỉ vào hai xe container ở sau lưng mình, cười nói: "Hàng của cậu ở trong xe."
Tạ Văn Đông cười ha hả, nói: ""Thượng giáo quả nhiên là người thủ tín. Đây là lần đầu tiên là chúng ta hợp tác, lần sau khó tránh khỏi còn lại làm phiền thượng giáo phải bôn ba."
"Tạ huynh khách khí quá." Hách Cường nói: "Là tôi phải cám ơn cậu mới đúng, mấy thứ này có thể giúp đỡ Ngõa bang chúng tôi rất nhiều." Hắn chỉ chỉ vào quân hỏa mà Tạ Văn Đông mang đến, mắt lóe sáng.
Tạ Văn Đông ngẩng mặt lên cười nói: "Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, về sau sẽ còn nhiều kinh hỉ mang đến cho anh."
Hai người trao đổi xe ô-tô. Do container quá nặng, không thể đổi cho nhau, Tạ Văn Đông chỉ đành giao mười chiếc xe chuyên chở container của mình cho Hách Cường, Hách Cường vô cùng biết ơn vì điều này, hứa rằng không lâu sau nhất định sẽ bảo lão Quỷ trả lại. Mười hòm quân hỏa đổi hai thùng ma túy, một thùng Tạ Văn Đông trả cho phía Hắc Đái, đây cũng là điều kiện chủ yếu mà Hắc Đái cung cấp quân hỏa cho hắn, còn một thùng còn lại là của hắn, lợi ích trong đây là vô cùng to lớn, khiến người ta phải đỏ mắt. Tạ Văn Đông bản thân là kẻ buôn lậu, nhưng trong thiên hạ không có bất kỳ một tên buôn lậu nào có thể kiếm tiền như hắn. Ban đầu hắn buôn bán độc phẩm chỉ tính bằng gam, phát triển đến bây giờ đã bắt đầu tiến hành tính bằng cân.
Sau khi giao dịch hoàn thành, Tạ Văn Đông khéo léo cự tuyệt lời mời ở lại của Hách Cường, vôi vạng mang theo hai xe độc phẩm trở về nội địa.
Chu Vũ tranh thủ lúc không có ai hỏi hắn: "Huynh đệ lần này kiếm được không ít tiền đấy nhỉ, không phải một ngàn thì cũng phải tám trăm vạn."
Tạ Văn Đông ngẩng mặt lên cười, liếc sang Tam Nhãn. Tam Nhãn cười nói: "Một ngàn tám trăm mà có thể khiến chúng tôi phải lao sư động chúng như vậy ư?"
Chu Vũ trong lòng chấn động, nghi hoặc hỏi: "Vậy... vậy thì có bao nhiêu?"
Tam Nhãn lắc đầu, từ trong ngực lấy và một tấm chi phiếu rồi nhét vào trong túi Chu Vũ, nói: "Một chút lòng thành, anh và binh sĩ đi đường khổ cực, khi quay về Côn Minh thì cầm chút tiền này ra ngoài chơi đi, cho tinh thần thoải mái."
Chu Vũ mở chi phiếu ra, cúi đầu nhìn, bên trên ghi rõ là một trăm vạn. Hắn lắc đầu cười khổ nói: "Chỗ tiền này đủ để tôi ăn chơi cả đời đấy."
Tam Nhãn đắc ý nói: "Cho nên mới nói, nam nhân có thể không có quyền, nhưng nhất định không thể không có tiền. Nếu không, sẽ không được hưởng thụ nhiều thứ hay ho."
Chu Vũ nhìn sâu vào Tạ Văn Đông, hơi mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Hắn định nói muốn theo Tạ Văn Đông lăn lộn, nhưng hắn biết, nếu như mình khônglàm ở bộ chính trị, vậy thì hắn chẳng có giá trị gì trong mắt Tạ Văn Đông. Cho nên, hắn do dự một lúc lâu mà vẫn không thể nói ra lời. Tạ Văn Đông vỗ vai hắn, cười nói: "Con người tôi rất rộng rãi và cũng rất thực tế. Chỉ cần anh sau này thực lòng giúp đỡ tôi, chỗ tốt một phân cũng không thiếu cho anh, thậm chí tôi có thể giúp anh trèo lên vị trí cao hơn trong bộ chính trị, còn đối với người âm thầm muốn chọc phá tôi, tôi nhất định sẽ dùng phương pháp tàn khốc nhất để đối phó hắn. Tôi tin rằng tôi có thực lực này, anh có tin ko?"
Chu Vũ bất giác cúi mặt xuống, nói: "Anh đương nhiên là có thực lực này. Anh giúp tôi, tôi tất nhiên cũng sẽ giúp anh, tất cả mọi người là người một nhà mà!"
" Người một nhà! Ha ha!" Tạ Văn Đông híp mắt cười nói: "Anh nói đúng. Người một nhà đương nhiên phải hỗ trợ nhau."
Tới Côn Minh, Tạ Văn Đông bảo binh sĩ chia ra từng nhóm để ra ngoài chơi, chỉ lưu lại mười người và Tam Nhãn cùng nhau trông coi hàng hóa trong xe. Hắn tự mình gọi một chiếc taxi đi tới thị cục. Lần trước ở Côn Minh bị Ma Phong ám sát, nếu như không có nữ cảnh Thu Ngưng Thủy hỗ trợ thì hắn đã không thể thoát hiểm dễ dàng như vậy, lần này lại đi qua Côn Minh, không thể nào không tới thăm cô ấy. Tạ Văn Đông kỳ thực có tư tưởng rất bảo thủ, người đối địch với hắn thì hắn nhớ rất kỹ, mà người thực lòng giúp đỡ hắn hắn cũng tuyệt không quên. Đứng trước cửa thị cục, Tạ Văn Đông do dự một chút, đến với hai bàn tay không, thực sự là có chút xấu hổ.
Hắn đi dạo một vòng quanh con đường ở gần đó. Tạ Văn Đông rất ít mua quà tặng người khác, hiện tại hắn thật sự thật không biết nên mua gì tặng cho Thu Ngưng Thủy, càng không biết cô ta thích thứ gì. Lúc này, trong không trung có một mùi thơm ùa tới, nhàn nhạt và thơm ngát, Tạ Văn Đông đưa mắt nhìn, thì ra nguyên lai là một cửa hàng bán hoa. Hắn híp mắt cười, búng tay một cái, lẩm bẩm: "Hoa là tốt nhất, ít ra thì ai ai cũng thích."
Bước vào cửa hàng bán hoa, bên trong không rộng lắm, bày đầy các loại hoa tươi, mùi thơm tỏa khắp cả cửa hàng. Người bán hàng bên trong là một cô gái trẻ tuổi, thấy có khách đến, vội vàng hỏi: "Tiên sinh muốn mua loại hoa gì?" Tạ Văn Đông nhìn trái nhìn phải, nói: "Tôi muốn tặng cho một người bạn, không biết nên chọn hoa gì."
Cô gái hỏi: "Là bạn nam hay bạn nữ?" Tạ Văn Đông cười nói: "Là bạn nữ?" "Ồ!" Cô gái gật đầu thấu hiểu, nói: "Vậy mua cái này đi, đây là hoa hồng?" Tạ Văn Đông lắc đầu, nói: "Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi." Cô gái trợn mắt lên, chu miệng rất ngây thơ, nói: "Bạn bè bình thường cũng có thể tặng hoa hồng mà!"
"Ồ!" Cái này Tạ Văn Đông thực sự thật không biết, gãi gãi đầu, nói: "Được, vậy thì hoa hồng đi!"
Cô gái vui vẻ lấy hoa hồng ra, sau đó gói lại.Không tới mười phút, một đóa hoa hồng xuất hiện trước mắt Tạ Văn Đông. Thấy một bó lớn như thế này, Tạ Văn Đông kinh ngạc nói: "Sao nhiều thế?" Cô gái cười nói: "Đương nhiên rồi, tổng cộng chín mươi chín đóa mà!" Cô gái lấy máy tính ra, ấn một hồi rồi nói: "Chín mươi chín bông hoa hồng, tổng cộng bốn trăm chín mươi lăm tệ,Tạ Văn Đông gật đầu, rút ra năm trăm tệ đưa cho cô gái, nói cám ơn rồi quay người rời đi.
Nữ hài nhìn bóng lưng của hắn, nói: "Chúc anh may mắn. Đúng là người nhát gan, bạn gái thì cứ nói là bạn gái, có gì mà phải xấu hổ, may mà có tôi giúp anh đó!"
Tạ Văn Đông đã đi xa nên không nghe thấy câu nói của cô gái, nếu không nhất định sẽ chạy lại tét đít cô ta.Đi trên đường, từng ánh mắt ngạc nhiên cứ liên tục hướng vào hắn, khiến cho hắn không được thoải mái, gia tăng cước bộ bước vào thị cục.Thở dài một hơi, Tạ Văn Đông lắc đầu cười khổ, cầm một bó hoa hồng đi trên đường thì rốt cuộc là có gì kỳ quái nhỉ? Hắn chậm rãi đi tới cửa phòng trực ban, khách khí hỏi: "Xin hỏi Thu Ngưng Thủy ở phòng nào?"
Người trực ban là một cảnh sát trung niên, nhìn Tạ Văn Đông từ trên xuống dưới, lắc đầu rồi bực mình nói: "Tầng ba phía tay phải."
Tạ Văn Đông gật đầu nói cảm ơn. Cảnh sát trung niên cười một tiếng, lẩm bẩm: "Lại có thêm một thằng không sợ chết nữa tới!"
Thu Ngưng Thủy là một cảnh hoa (cảnh sát hoa khôi) nổi danh gần xa, người theo đuổi cô ta không ít, mà giống như Tạ Văn Đông đến tặng hoa thì có cả đống, kết quả đều bị Thu Ngưng Thủy đuổi ra. Đương nhiên, thị cục còn có một nhóm hộ hoa sứ giả chuyên môn chăm sóc những người bị đuổi ra, có điều phương thức biểu đạt hơi thô lỗ một chút, đó là bằng nắm đấm và giày da.
Tạ Văn Đông không biết những chuyện này, từ lúc tiến vào trong tòa nhà, ánh mắt mà mỗi một cảnh sát nhìn hắn đều vô cùng quái dị, nếu ánh mắt có thể biến thành đao, Tạ Văn Đông biết, từ lúc tiến vào tòa nhà đến giờ, mình ít nhất cũng bị gọt đi hai tầng da. Hắn chẳng buồn để ý, mà cũng không để những cảnh sát này vào mắt, chỉ là trong lòng thấy kỳ quái mà thôi.
Khi mở cửa phòng thì nhìn thấy Thu Ngưng Thủy đang cúi đầu kiểm tra văn kiện. Lần trước ở nhà cô ta, căn phòng tối om, Tạ Văn Đông vẫn chưa nhìn kỹ, hiện tại thấy rõ, trong lòng cũng nhịn không được mà khen thầm một tiếng, ông trời quả thật đối với cô ta không tệ, ít nhất thì trên mặt của cô ta cũng không có một chút khuyết điểm nào, đàn bà mà có được dung mạo như thế này cũng đủ để tự hào rồi. Tạ Văn Đông lặng lẽ đi tới gần Thu Ngưng Thủy, đột nhiên đặt bó hoa trước mặt nàng, híp mắt cười nói: "Thu đại tỷ, mấy ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?"
Thu Ngưng Thủy nhướng mày, ngẩng đầu lên vừa muốn phát tác thì thấy được khuôn mặt tươi cười của một người trẻ tuổi, mắt thì đang híp lại như sợi chỉ, khóe miệng cong vểnh lên. Cô há to miệng, kinh ngạc nói: "Sao lại là anh?" Tạ Văn Đông cười cười ngồi xuống đối diện với cô ta, hỏi: "Vì sao không thể là tôi?"
Thu Ngưng Thủy nghi hoặc hỏi: "Anh bảo đã quay về thành phố T rồi mà, sao nhanh như vậy đã trở lại đây?" Tạ Văn Đông gãi đầu, nói: "Có việc phải đi công tác, nhưng chỉ có thể ở lại đây một ngày thôi, mai là lại phải về thành phố T rồi. Đã tới Côn Minh, không tới thăm cô thì trong lòng cảm thấy không thoải mái." Nói xong, đưa bó hoa ra phía trước, nói: "Không biết phải tặng cô cái gì, sau cùng chỉ đành chọn cái này."
Thu Ngưng Thủy mỉm cười nhận lấy bó hoa, chỉ vào đầu hắn, nói: "Anh thật là có lòng, có điều, tôi cũng rất không cảm thấy hứng thú với đàn ông nhỏ tuổi hơn tôi." Đàn bà giỏi nhất là thù dai, cô ta cũng không ngoại lệ, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng lời nói mà Tạ Văn Đông lần trước đã nói ở nhà cô ta.
Tạ Văn Đông ngẩn người, nói: "Tôi không theo đuổi cô, cô có hứng thú hay không thì liên quan gì tới tôi."
Thu Ngưng Thủy đỏ mặt, giận dữ nói: "Vậy tặng thôi hoa hồng là có ý gì?" Tạ Văn Đông thật thà nói: "Tôi chỉ là biểu đạt tình bạn với cô mà thôi."
Thu Ngưng Thủy trong lòng chua sót, không biết là tức giận vì tình bạn mà hắn nói hay là vì sự thờ ơ của hắn, vốn có tính tình nóng nảy nên cô ta đứng phắt dậy, chỉ vào mũi hắn, nói: "Biểu đạt tình bạn mà lại tặng hoa hồng? Anh là đầu heo hả?"
Tạ Văn Đông thấy cô ta phừng phừng tức giận thì giật nảy mình, một lúc sau mới có phản ứng, hắn đã bao giờ bị người ta mắng như vậy đâu, trong lòng cũng nổi giận, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, bình tĩnh nói: "Nếu cô còn dám mở miệng ác ngôn như vậy, tôi sẽ trói cô lên giường, hơn nữa lần này sẽ đánh vào mông cô."
Thu Ngưng Thủy đỏ mặt, trợn mắt lên, tay chống nạnh, ưỡn ngực ra, lớn tiếng nói: "Tới đây! Tôi xem lần này anh làm thế nào mà trói được tôi nào!"
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương