Bại hoại
Chương 114
Khách sạn Đông Hưng thành phố H. Lúc đầu vốn gọi là khách sạn Đại Đường. sau đó lại bị Tạ Văn Đông mua được, đổi tên thành Đông Hưng, thuộc về tập đoàn Đông Hưng.
Khi Tạ Văn Đông tiêu diệt bang Mãnh Hổ đã năm ngày ở nơi này gặp gỡ các tổ chức hắc bang. Các bang các hội, có lão đại, không có lão đại, chỉ cần là có quy mô, đều được Tạ Văn Đông mới tới. Tạ Văn Đông bây giờ ở thành phố H có thể nói là lấy thúng úp voi, các bang hội sau khi nhân được thiếp mời nào dám không đến. Trước cửa khách sạn Đông Hưng ngựa xe như nước, tìm được vị trí đỗ xe cũng là một vấn đề.
Một gian phòng khách lớn ở tầng ba khách sạn được đổ thành hội trường tạm thời, ở giữa đồng thời đặt bảy cái bàn hội nghị lớn, hai bên ngồi đầy người, Tạ Văn Đông việc cần làm thì làm ngồi ngay chính giữa.
Một lúc sau, Khương Sâm đến bên cạnh Tạ Văn Đông, cúi người gần tai nói: “Anh Đông, mọi người đến đông đủ rồi.”
“Ừ!” Tạ Văn Đông nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, các lão đại của các bang hội hiểu rằng hắn muốn nói, chấm dứt bàn luận, đều nhìn về phía Tạ Văn Đông. Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng ngón tay gõ xuống mặt bàn thỉnh thoảng vang lên.
Ánh mắt Tạ Văn Đông đảo qua mọi người, không có ai vẻ mặt không chú ý ngồi ở vị trí, trong lòng nhất thời xuất hiện một cảm giác có thành tựu. Ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: “Trước một trận hắc đạo đại loạn, xuất hiện kẻ phản bội Hạt Khuê, hại chết hơn hai mươi vị đại ca là nhân vật đẳng cấp. Đây là sự sỉ nhục của hắc đạo thành phố H chúng ta. Nhưng, hiện giờ thù này đã trả, bang Mãnh Hổ là đầu sỏ gây ra chuyện này cũng đã vong, mọi người nói một chút dự định sau này của mình đi! Hắc đạp thành phố H chúng ta còn có phương hướng để phát triển.”
Lời của Tạ Văn Đông còn chưa dứt, người tên là Trần Bách Thành đứng đầu một bang hội vội vàng đứng dậy nói: “Hỗn loạn lần này sở dĩ có thể lắng xuống, hoàn toàn là dựa vào sự cố gắng của anh Đông, là anh Đông giúp mọi người chúng tôi rửa hận, dựa vào quan hệ giúp anh em trong các bang hội bị cảnh sát bắt được thả ra, những điều này chúng tôi sẽ không quên. Hắc đạo năm bè bảy mảnh đã không còn thích hợp nữa, chỉ có đoàn kết mới có sức mạnh, chính phủ mới có thể nhường chúng ta ba phần. Chúng đây chúng tôi nghe theo Tứ Gia, hắn mang đoàn người chúng tôi đoàn kết lại, rất oai phong. Hiện giờ tôi phục anh Đông, tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo của anh Đông chúng tôi sẽ có được phong quang trước đây, rất có tương lai!”
Trên mặt Tạ Văn Đông không có biểu tình gì, nhưng trong lòng cũng rất mừng rỡ. Trần Bách Thành nói trúng ý muốn của hắn, cũng là lời bản thân hắn không dám nói ra. Tạ Văn Đông đong đưa tay nói: “Anh Trần quá khách khí. Ở chỗ này tôi tuổi nhỏ nhất, bối phận thấp nhất, nào có tư cách dẫn dắt quần hùng chứ? ! Hay là tìm một người tài khác hợp hơn đi. Mọi người nói xem?” Tạ Văn Đông mỉm cười nhìn xung quanh một vòng, mọi người nhìn thấy tinh quang ở trong mắt hắn, cũng không tự giác được cúi thấp đầu xuống, không dám đối mặt. Thực lực đại biểu cho khí thế, khí thể có thể áp đảo tất cả. Mọi người cho dù trong lòng phản đối, thấy ánh mắt Tạ Văn Đông cũng đem lời muốn nói nuốt trở lại, trong lòng nghĩ đến phân lượng của mình.
Trần Bách Thành thực ra đã sớm bị Tạ Văn Đông mua chuộc, được hắn an bào nói như vậy. Thấy mọi người đều không nói lời nào, không để mất thờ cơ nói: “Anh Đông mới là khách khí! Hắc đạo chúng ta chủ nói năng lực không nói tuổi tác lớn bé, nói thực lực không nói bối phận cao thấp. Anh Đông là người có thể nhổ được cái đinh lớn là bang Mãnh Hỗ thực lực không cần phải bàn cãi. Tuổi không lớn mà đã có thực lực như vậy, ngoài ra năng lực người bình thường không thể sánh được, vị trí lão đại hắc đạo này không phải anh Đông làm thì ai! Mọi người nói có đúng hay không?”
“Đúng vậy! Chúng tôi tin rằng anh Đông có thực lực làm lão đại!” “Lão Trần nói đúng, anh Đông không ngồi thì ai có thể ngồi đây. Đổi là người khác, tôi là người đầu tiền không đồng ý!” “…”
Lại có bảy tám vị lão đại dưới ánh mắt gợi ý của Tạ Văn Đông đứng lên bày tỏ thái độ, kiên quyết ủng họ hắn ngồi vào vị trí lão đại ở thành phố H. Còn có một ít cỏ đầu tưởng, thấy đại thế đã định, không bằng mua một cái nhân tình tỏ ý lấy lòng Tạ Văn Đông, sau này cũng có thể thuận lợi một chút. Cũng đều đứng lên biểu thị với Tạ Văn Đông ‘ Lực mạnh thì làm chủ’ .
Ý nghĩ của những người đang ngồi đều không đơn giản, thấy cảnh này trong lòng hiểu được đại khái. Tạ Văn Đông mặc dù chưa nói mình muốn ngồi vào vị trí quản lý hắc đạo, nhưng thực ra sớm trong vòng đã định rồi, mình cần gì ở mặt này đắc tội với hắn, khiến cho sau này lưu lại mầm họa. Hơn nữa cái người tên là Tạ Văn Đông này rất nhiều lão đại cũng hoặc ít hoặc nhiều hiểu rõ một ít. Tuổi không lớn, nhưng tâm tư ngoan độc, thủ đoạn độc ác, quỷ kế đa đoan, chủ yếu nữa chính là thực lực siêu cường, ở thành phố H có thể nói là siêu phàm, hắn ngồi vào vị trí của người quản lý cũng là theo lẽ thường. Nghĩ vậy, có một số lão đại đứng dậy ủng hộ.
Lúc này ở trong phòng hội nghị chỉ có năm người vẫn chưa nhúc nhích, trong đó một vị là Tạ Văn Đông, ngoài ra còn bốn vị đều mang bộ mặt trầm trọng không có tỏ thái độ. Một vị mập mạp nhiều tuổi vân vê cái trán, cau mày nói: “Tạ lão đệ có thể nói cho tôi nghe hai câu hay không?” Thấy Tạ Văn Đông gật đầu, nói tiếp: “Vốn việc xác nhập là một việc tốt, nhưng Hỏa bang chúng tôi đã thành lập nhiều năm, mặc dù không phải là đại bang hội, nhưng bản thân tự mình quản lý. Cho dù lúc Lão Tứ còn sống chúng tôi cũng không nghe hắn chỉ huy, huống chi ngươi… Tôi không muốn cơ nghiệp trăm năm của Hỏa bang chúng tôi mất trong tay tôi, cho nên chuyện xác nhập tôi không bày tỏ thái đọ, lại càng không tham gia.” Người nói chuyện là Quan Đức Lân, thủ lãnh bang – Hảo bang đã có lịch sử trăm năm, là tổ chức hắc bang lâu đời nhất giới hắc đạo thành phố H, nhưng bang cũng không lớn, luôn luôn ở thế trung bình.
Mọi nghe vậy sắc mặt cùng biến đổi, tự nhụ người này thực sự là bảo thủ, trước mặt nhiều người như vậy không nể mặt Tạ Văn Đông không phải là tự tìm chết à!
Tạ Văn Đông vẫn cứ mỉm cười, gõ đầu, cười ha hả, nói: “Nếu như vậy tôi cũng không cố ép lão, nhưng xác nhập là xu thế tất yếu, mong rằng lão cân nhắc đắn đo một chút. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không cố ép bất luận kẻ nào, mọi người có ý kiến thì cứ việc nói ra!”
Không đợi Tạ Văn Đông nói xong, Trần Bách Thành mang theo vẻ mặt mất hứng đi đến bên cạnh Quan Đức Lân, bất mãn nói: “Tôi nói lão Quan, làm người phải thức thời, tất cá mọi người đều đồng ý xác nhập mà lão lại phản đối. Lão xem xem, ở đây bang hội của ai so với lão nhỏ hơn. Hắc bang chúng ta muốn ngẩng đầu thì chuyện xác nhập chỉ là sớm muộn, chính như lời anh Đông nói đó chính là xu thế tất yếu!”
Quang Đức Lân cười lạnh một tiếng: “Trần Bách Thành, chuyện Hỏa bang chúng ta không phiền ngươi xen vào! Người khác thế nào mặc kệ, cũng không cần quản. Thế nhưng Quan Đức Lân ta còn sống một ngày, sẽ không đem cơ nghiệp tổ tông gây dựng lên chắp tay cho kẻ khác!”
Trần Bách Thành biến sắc, nhìn chằm chằm vào Quan Đức Lân giọng nói ngoan độc: “Có thể Trần Bách Thành ta không được tính là một nhân vật lớn, nhưng ngươi nói chuyện cũng chú ý một chút cho ta. Không nể mặt mũi tất cả mọi người thì không tốt đâu!”
Quan Đức Lân hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì. Căn bản là không để Trần Bách Thành vào trong mắt.
Trần Bách Thành mặt có chút không nhịn được, khom lưng gần sát hắn, giọng nói nhu hòa: “Nói như vậy ý của lão già ngươi là giữ lại? ! Đối với việc xác nhập kiên quyết phản đối đúng không?”
Quan Đức Lân trầm giọng nói: “Ta nói, Hỏa bang chúng ta không gia nhập, nhưng không có nghĩa là ta phản đối!”
“Tốt! Tốt!” Trần Bách Thành ngẩng đầu nhìn Tạ Văn Đông, người kia đang ngắm nghía một cây bút máy đang cầm trong tay, miệng đóng chặt hơi nhếch lên , thành một hình trăng rằm. Bút máy ở giữa ngón tay Tạ Văn Đông xoay tròn một lúc lâu, cần chặt thân bút, ngón tay cái dùng một chút lưc, “Rắc” một tiếng, bút máy gẫy làm hai đoạn.
Trần Bách Thành nhìn thấy vậy, căn môi một cái, đưa tay túm lấy gáy Quan Đức Lân, tay dùng lực ấn cái đầu kia xuống bàn hội nghị, một tay khác không biết từ lúc nào xuất hiện một con dao hơn nửa thước, thầm hừ một tiếng, thầm hừ một tiếng, vung đao đâm vào cổ Quan Đức Lân, đao nhọn lộ ra ở phía dưới bàn hội nghị, toàn bộ thân thể Quan Đức Lân bị đóng đinh trên mặt bàn, thân thể co rúm run run, trong cổ họng phát ra thanh âm càu nhàu. Trần Bách Thành buông tay ra, cắn răng nói: “Cho ngươi chút mặt mũi mà không biết xấu hổ! Con mẹ nó, tự coi mình là nhất sao! Không tham gia xác nhập chính là địch nhân, là địch nhân thì ta sẽ không thể để hắn sống dễ chịu! Còn có ai phản đối không? ?”
Hành động đột ngột này làm cho những lão đại ở đây giật nảy mình, kinh ngạc nhìn Trần Bách Thành nói không nên lời. Thủ hạ của Quan Đức Lân phản ứng đầu tiên, vừa muốn rút súng ra, nhưng lại bị thủ hạ của Trần Bách Thành sớm đã có chuẩn bị dùng vũ khí bức trụ, không thể động đậy.
Tạ Văn Đông là người thứ nhất đứng dậy, lớn tiếng hỏi: “Trần huynh, ngươi đây là có ý gì?”
Trần Bách Thành hắc hắc cườ nói: “Thật xấu hổ thưa anh Đông, ở chỗ của anh ta thật lễ rồi. Thế nhưng cái tên bảo thủ này thực sự hơi quá đáng, hắn không nể mặt anh Đông chính là không nể mặt toàn bộ giới hắc đạo chúng tôi, chính là phản bội giới hắc đạo chúng tôi, người như vậy không trừ, rất có thể sẽ lại có một kẻ bại hoại như ‘ Hạt Khuê’ xuất hiện!”
Tạ Văn Đông cố tình ra vẻ trầm tư, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn mọi người, gật đầu nói: “Thủ đoạn của Trần huynh hơi quá khích một chút, nhưng nói không phải là không có đạo lý. Hắc đạo chúng ta phải hợp lực mới có thể sinh tồn, mới có thể phát triển. Nếu như có dị tâm…” Tạ Văn Đông cố ý ngừng lại, lập tức có người hiểu rõ nói: “Anh Đông nói đúng, tâm tư khác thường phải sớm bị diệt trừ. Đoàn kết mới là đạo lý vững chắc!”
“Ừ!” Tạ Văn Đông gật đầu, ánh mắt bắn thẳng về phía ba người còn lại, nói: “Còn có ai phản đổi chuyện xác nhập? Nếu không đồng ý bây giờ cứ nói ra, ta cũng sẽ không làm khó các ngươi, dù sao các ngươi cũng là người có chí hướng!”
Ba người kia đã sớm bị dọa tới choáng váng ngồi yên tại chỗ, chờ Tạ Văn Đông nói xong một lúc lâu, mới phản ứng lại, đều nhảy dựng cả người lên nói: “Ta cũng đồng ý chuyện xác nhập! Có thể dưới sự lãnh đạo của anh Đông chúng ta nhất định có thể gạt bỏ những khó khăn, không ai có thể ngăn cản được bước tiến của chúng ta…”
“Ha ha, tốt!” Tạ Văn Đông cười phất tay, cắt đứt nhưng lời vô ích của hai người, nhìn về phía Trần Bách Thành nói: “Nếu việc xác nhập trở thành kết cục đã định tôi cũng không khiêm nhượng nữa. Nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Trần huynh không được tôi đồng ý tự ý giết chết Quan Đức Lân, mặc kệ là ở mặt nào cũng không thể nào nói được!”
Trần Bách Thành trong lòng vừa động, biết Tạ Văn Đông có ý khác, gật đầu nói: “Anh Đông, việc này tôi có chút quá phận, tôi xin nhận phạt!”
Làm tốt lắm! Ta không nhìn lầm người! Tạ Văn Đông trong lòng cảm thán một tiếng, do dự nói: “Thấy Trần huynh xuất phát từ sự trung thành, hơn nữa ngày hôm nay vừa mới xác nhập, quy củ mọi người đều không biết. Đánh ngươi mười trượng để cảnh cáo, lần sau không được tái phạm! Người đâu, gia pháp!”
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương