Bại hoại
Chương 115
Vừa dứt lời, cửa lớn phòng họp mở ra, Trương Nghiên Giang mang theo hai người đi vào, cầm trong tay một cây gỗ dài thô bằng ngón cái. Đi tới trước mặt Trần Bách Thành, nói: “Người anh em, xin lỗi!” Trương Nghiên Giang hướng hai người phía sau vung tay, hai người không khỏi thanh mình ấn Trần Bách Thành lên bàn. Trương Nghiên Giang huy động cây gỗ, đánh thật mạnh vào mông của hắn.
“Bốp!” Một tiếng giòn tan. Chỉ đánh một cái, khiến Trần Bách Thành đau đến cắn răng một cái, mồ hôi trên đầu “Tí tách” chảy xuống. Nhưng hắn chính là một hán tử, chịu đừng không kêu một tiếng.
“Bốp, bốp!” Trương Nghiên Giang tay không ngừng, làm đường chủ chấp pháp đường, cuối cùng thì ngày hôm này là lần đầu tiền dùng tới quyền hạn. Tay dùng mười phần sức mạnh, thấy từng giọt máu. Đây cũng là Tạ Văn Đông lúc trước dặn hắn như vậy. Làm ra việc này, chủ yếu là cho những lão đại này một sự uy hiếp, để cho bọn họ biết rằng phạm lỗi là phải chịu phạt, gia pháp nghiêm khắc thế nào. Mặc kệ đối phương là ai, không có ngoại lệ.
Chờ khi đánh xong mười cái, cái quần trên mông Trần Bách Thành đã bị máu làm cho ướt đẫm. Người không đứng dậy nổi, được hai người ở bên cạnh đỡ, miễn cưỡng mỉm cười một cách thống khổ, nói năng đứt quãng: “Anh Đông, tôi biết sai rồi, lần sau quyết sẽ không tái phạm!”
Tạ Văn Đông đứng dậy vỗ vai hắn, nghiêm mặt nói: “Chúng ta tuy rằng là hắc đạo, là lưu manh, nhưng bang hội cũng có quy củ của bang hội. Mặc kệ là ai phạm vào, bao gồm cả tôi ở bên trong, đều có thể bị gia pháp quản giáo. Điểm này mọi người phải nhớ kỹ!”
Vừa rồi tuy rằng là Trần Bách Thành bị đánh, nhưng tất cả mọi người đều hết hồn, dường như đánh vào người mình. Chờ Tạ Văn Đông nói xong, đồng thanh nói: “Biết rồi anh Đông!”
Tạ Văn Đông ừ một tiếng, gật đầu với Trương Nghiên Giang, người kia cầm một tờ giấy trắng phân phát cho mỗi người đang ngồi ở đây. Tạ Văn Đông cười nói: “Đây là điều lệ xử phạt. Mặc kệ phạm vào một mục được viết trên đó, cuối cùng đều bị gia pháp nghiêm phạt. Mọi người sau này trở về phải nhớ kỹ, tôi mong rằng không ai phạm phải tội quang trọng. Bằng không, đừng trách tôi không lưu tình!”
Mọi người nào dám nói một chữ, nhìn điều lệ gia pháp ở trong tay một chút, những điều được viết trong giấy trắng lộ ra, nhiều lắm có ba mười điều chung, trong lòng đều run lên. Nhưng có một số người cho rằng như vậy là rất hợp lý, bang hội nếu như không có gia pháp quản lý, vậy giống như là một đoàn tán sa, sớm muộn gì cũng tan rã.
Tạ Văn Đông bảo thủ hạ mang Trần Bách Thành bị đánh đi ra ngoài nghỉ ngơi dưỡng thương, lại bảo người đem thi thể Quan Đức Lân xử lý sạch sẽ, mới phất tay bảo mọi người ngồi xuống bàn bạc về việc xác nhập và sau khi xác nhập. Về phần mấy tên thủ hạ của Quan Đức Lân, Tạ Văn Đông không có để ý, để cho mấy người bọn họ chạy đi. Mấy người kia mặt mang theo sự bi phẫn, thế nhưng thực lực không bằng người, bây giờ trở mặt cầu xin Tạ Văn Đông thì không được tốt cho lắm, không thể làm gì khác hơn là trở lại bang hội tính toán lại.
Vài người cảm thấy rất tốt, kết quả sau khi ra khỏi phòng họp chưa ai rời khỏi khách sạn Đông Hưng.
Lúc này đây hội nghị đã mở một ngày mộ đêm mà vẫn chưa kết thúc, xác nhập cũng không đơn giản như là tưởng tượng, có rất nhiều việc cần phải xử lý. Các bang các hội đều có vùng của chính mình, sau khi xác nhập phải chia như thế nào, đàn em ở phía dưới phải biên chế lại như thế nào, địa vị của các lão đại lãnh đạo bang hội sau khi xác nhập vân vân mọi ngươi đều phải bàn bạc giải quyết.
Tới tám giờ tối, Tạ Văn Đông thấy mọi người tranh luận không hết được, cuối cùng đứng lên, tay vung lên: “Việc sở hữu các vùng đều do các bang hội sau khi xác nhập thống nhất quản lý, toàn bộ thu nhập có được đều phân phối về bang hội. Bang hội mỗi tháng đạt được bao nhiêu tiền thì đưa ra năm phần dựa theo công lao mà chia, năm phần khác coi như là vốn của bang hội. Lão đại của các bang hội trước kia sau khi xác nhập đều coi là trưởng lão, cụ thể quản lý cái gì thì đợi sau này xem năng lực thế nào rồi định. Thủ hạ phía dưới chọn ra tinh ưng nhập vào các đường, những cái khác chia đều như nhau! Quyết định như vậy mọi người có dị nghị gì không?”
Mọi người nhìn nhau một cái, lại nhìn vào vết máu lưu lại trên bàn hội nghị, thầm than một tiếng, cho dù có cái gì bất mãn cũng không có người nào dám phản đối. Trong lòng đều hiểu rõ, dưới sự chèn ép của Tạ Văn Đông, hậu quả của việc phản đối chi có một con đường. Quan Đức Lân và bang chúng đã tranh đi con đường đó rồi, mặc dù cái giá phải trả là máu chảy đầm đìa.
Ngày này, Tạ Văn Đông thành công trong việc thống nhất giới hắc đạo thành phố H, toàn bộ các bang hội lớn bé đều bỏ đi cái tên trước đây, lấy tên mới là Văn bang. Tương ứng, thế lực các bang hội hoàn toàn bị đánh tan, phân vào các đường của hội Văn Đông, các lão đại của các bang hội đều biến thành những trưởng lão không có thực quyền. Lực lượng Văn bang mới xuất hiện, ở toàn bộ các tỉnh, thậm chí là toàn quốc đều được người của giới hắc đạo lan truyền.
Gót sắt của hội Văn Đông sau khi xưng hùng ở thành phố H vẫn không dừng lại, bắt đầu xuất phát hướng các thành thị khác ở tỉnh H. Tam Nhãn, trên danh nghĩa là lão đại của Văn bang đánh Đông dẹp Bắc, nhân số của Long đường mở rộng không dưới năm nghìn người, có mười lăm phân đường khác, tổng nhân số các đường khẩu khác của hội Văn Đông còn rất nhiều. Tam Nhãn dĩ nhiên trở thành nhân vật đàn anh nổi danh toàn tỉnh, danh tiếng thậm chí còn hơn cả Tạ Văn Đông. Giới hắc đạo khi đề cập tới Tam Nhãn, đều vươn một ngón cái, nói một tiếng: Bá đạo! Kỳ tài xuất thân ở hắc bang. Chỉ là phía sau kỳ tài này, Tạ Văn Đông bàn tay đen chân chính, lại càng ngày càng ít người biết đến hắn.
Tạ Văn Đông hiện tại có thể nói là rất trong sạch, trong sạch đến nỗi ngay cả cảnh sát cũng không tìm ra được một tật xấu nào. Sự nghiệp của tập đoàn Đông Hưng phát triển không ngừng, theo như đánh giá của bên ngân hàng tài sản cố định của tập đoàn Đông Huwg không dưới hai nghìn vạn. Ở thành phố H, tỉnh H, Tạ Văn Đông cũng được tính là một doanh nhân hiếm tháy. Chỉ là vị tổng giám đốc tập đoàn Đông Hưng rất ít khi lộ diện, đại đa số mọi người đều biết hắn tên là tạ văn đông, nhưng hình dáng thì ít có người biết được.
Tạ Văn Đông làm như vậy là có mục đích của hắn, nhất là không muốn cho mình bi rêu rao, chỉ có giữ nguyên sự thấp bé người khác mới không coi hắn trở thành uy hiếp. Hơn nữa hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sang để nói cho cha mẹ mình. Hiện tại cái tên Tạ Văn Đông này rất nổi danh, cha mẹ của hắn cũng có thể đã nghe qua, nhưng thiên hạ nhiều người được gọi là Tạ Văn Đông, ai mà tin được một doanh nhân giá trị hơn nghìn vạn Tạ Văn Đông lại là một đứa trẻ còn đang cắp sách tới trường!
Việc làm ăn của bạch đạo dần dần thịnh vượng, mà việc làm ăn của hắc đạo cũng không dừng lại. Bạch phiến của Tạ Văn Đông từ Tam Giác Vàng tiến vào ngày càng nhiều, sau khi hàng đến trực tiếp bán cho Hắc Đái. Hắc Đái cũng hiểu được hàng của Tạ Văn Đông không chỉ tiện nghi về giá cả, hơn nữa độ tinh khiết cũng tuyệt đối là hạng nhất. Bắt đầu dần dần bỏ qua Colombia, đem điểm đặt đặt lên người Tạ Văn Đông. Nguồn cung cấp mới của Hắc Đái tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng cây to đón gió, vẫn khiến một số bang hội ở Nga và Châu Âu biết được, rất đỏ mắt. Âm thầm tính toán tiếp xúc với trùm buôn bán ma túy lớn ở Trung Quốc này, ở chỗ của hắn mở ra một nguồn cung cấp mới.
Sau khi thế lực hắc bang hội Văn Đông do Tạ Văn Đông lãnh đạo lại chuyển từ độc phẩm sang sòng bạc, thị trường độc phẩm thành phố J xuất hiện một đoạn thời gian ở trạng thái chân không. Một số ít bang hội nhỏ bị hội Văn Đông chèn ép bắt đầu rục rịch, vẫn có mấy con buôn ở các vùng lén lút bán. Bởi vì cố kỵ hội Văn Đông, mấy người buôn bán độc phẩm tính ra cũng thành thật, buôn bán nhỏ lẻ mà thôi, sau khi Tạ Văn Đông biết cũng không phản ứng quá mạnh, dù sao mình không làm thì không có nghĩa là không còn có ai hút hít. Chỉ cần còn những con nghiện đang tồn tại, thị trương độc phẩm vĩnh viễn không có một ngày tiêu điều.
Ngày thứ bảy sau khi bang Mãnh Hổ bị san bằng, Tạ Văn Đông nhận được điện thoại của Hắc Đái. Bọn họ phái ra đại biểu, đồng thời cũng mang lễ vật đắt giá làm thù lao cho hội Văn Đông tiêu diệt được bang Mãnh Hổ. Tạ Văn Đông đối với thứ đó không có hứng thú nhiều lắm, nói là chuyển lời cám ơn, thực ra còn chưa có chuyện thương nghị hợp tác mà! Chẳng may hội Hắc Đái lại yêu cầu mình xuất lực hỗ trợ đả kích Chiến Phủ. Tạ Văn Đông trong điện thoại khách khí vài câu, trước đó nhắc tới mình lúc đánh bang Mãnh Hổ thì nguyên khí đại thương, hiện tại tuy nói là xác nhập không ít bang hội nhỏ, nhưng kết cấu nhân viên cũng chưa ổn định phải chờ một chút. Tạ Văn Đông nói trước như vậy là để bịt miệng Hắc Đái, để bọn họ tìm không thấy cớ để mình xuất thủ.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương