Bại hoại
Chương 113
“Là tao!” Tạ Văn Đông chậm rãi đi lại bên cạnh xe, cười một cách sáng lạn, ôn nhu nói: “Rất vinh hạnh, hai vị còn nhớ kỹ, tôi cũng không thể nào quên được hai vì, mỗi ngày mỗi đêm lúc nào cũng nhớ đến hai vị!”
Đầu của Tần Tùng Quân toát đầu mồ hôi lạnh, biết rằng lời của Tạ Văn Đông không phải xuất phát từ lòng hảo tâm tưởng niệm mình, vội la lên: “Tạ Văn ... không phải, Đông ca, em chỉ là một con rối thôi! Những chuyện của Mãnh Hổ bang làm không liên quan đến em, mặc dù trên danh nghĩa em là lão đại, nhưng chuyện gì cũng phải nghe hắn! Là hắn, tất cả đều là hắn chỉ huy em làm!” Tần Tùng Quân lấy tay chỉ vào Yefugenni, hy vọng Tạ Văn Đông có thể bỏ qua cho mình.
Yefugenni âm thầm thở dài, nghĩ thầm hôm nay quả thật là hết đường! Thấy Tần Tùng Quân cứ lấy tay chỉ về phía mình, đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, lửa giận trong lòng bốc lên, dùng tay mạnh mẽ bóp cổ Tần Tùng Quân, điên cuồng kêu lên: “Tao chết cũng phải kéo theo mày chết chung!”
Tần Tùng Quân bị bóp cổ đến trợn trắng mắt, miệng mở lưỡi há ra, hai tay vô lực nắm lấy tay của Yefugenni, nhưng đối với một người mà thần trí đã điên cuồng như Yefugenni thì không chút uy hiếp. Trong lúc khẩn trương, Tần Tùng Quân chợt nhìn thấy cây súng, trong lòng vừa động, đưa tay cầm lấy, dùng hết sức nện vào đầu của Yefugenni “Bốp” Yefugenni đau đớn kêu lên một tiếng, máu từ ót chảy ra, hét lên một tiếng, hai tay cũng tự động buông ra, Tần Tùng Quân vừa vuốt cổ vừa thở hổn hển, nhưng vẫn không quên lấy lòng Tạ Văn Đông: “Đông ... Đông ca, anh thấy đó, thằng chó này chột dạ, bây giờ muốn tìm cách giết em diệt khẩu!”
Tạ Văn Đông lạnh lùng nhìn, mở cửa xe ra, rồi gõ nhẹ vào cửa nói: “Hai người đi ra đi! Muốn làm gì thì trong lòng tôi đã biết!”
Tần Tùng Quân thấy sắc mặt Tạ Văn Đông bất thiện, từ chối không chịu đi ra, Yefugenni thì không để ý nhiều như vậy, biết hôm nay là chết chắc rồi, ngược lại còn ưỡn ngực đi ra, đứng trước mặt Tạ Văn Đông, không cam lòng nói: “Tạ Văn Đông, tao đã xem thường mày, thật không ngờ mày lại động thủ nhanh như vậy. Tao thua, nhưng mày đừng quá cao hứng, sẽ có người tìm đến mày tính sổ! Chờ xem, ha ha ha ha!”
Người phiên dịch bên cạnh Tạ Văn Đông đã dịch ra ý tứ của hắn cho Tạ Văn Đông biết, Tạ Văn Đông cười lạnh nói: “Yefugenni, tôi biết ông không cam lòng, biết bị tôi đánh lén rất ủy khuất, tôi cho ông một cơ hội tái chiến!” Tạ Văn Đông quay đầu gật đầu với Cao Cường, hắn ta đáp ứng một tiếng, rút ra sau lưng hai cây đao, ném cho Yefugenni một cây, lớn tiếng nói: “Đến đây tên kia, đánh thắng tao, mày đi!”
Yefugenni tiếp nhận đao, nhìn Tạ Văn Đông hỏi:” Đây là ý gì?”
“Cho ông một cơ hội, để ông đấu một trận ngang hàng! Giống như anh em của tôi đã nói, chỉ cần đánh thắng hắn thì ông có thể đi! Nếu không... Ha ha, ông chết thì cũng có thể tâm phục khẩu phục” Tạ Văn Đông hòa nhã nói, nhàn nhã mồi một điếu thuốc hút.
“Được! Tao đánh! Hy vọng mày nói được có thể làm được!” Yefugenni cầm lấy đao trong tay, cảm thấy còn có thể, hét lớn một tiếng, lao về phía Cao Cường.
Cao Cường không dám khinh thường, tỉnh táo nhìn Yefugenni, máu thì lạnh nhưng trong lòng lại sôi trào, vì sau lưng hắn có sáu vết thẹo do đối phương tặng làm kỉ niệm. Phiến đao cách Cao Cường khoảng năm tấc thì hắn đột nhiên cúi người xuống, chiến đao trong tay đâm thẳng vào bụng của Yefugenni.
Yefugenni thầm kêu không tốt, vội vàng lắc mình tránh né. Nếu là bình thường thì khó có thể làm khó hắn, nhưng bây giờ là úc sa cơ lỡ vận, mới vừa liều mạng với Tần Tùng Quân xong, thể lực đã không còn, hơn nữa Cao Cường bộc phát lực mạnh mẽ, đao này vừa nhanh vừa vội vừa tàn nhẫn, Yefugenni tuy đã có tâm tránh né nhưng đao vẫn đâm trúng phần bụng bên trái của hắn. Thân đao đâm vào khoảng ba tấc, Cao Cường vẫn không ngừng tay, hô to một tiếng, phiến đao rạch một đường từ trái sang phải.
“A....” Yefugenni kêu thảm, lùi hai bước, máu từ trong bụng chảy ra rất nhiều, nhưng hắn dùng dây cắm xuống đất để trụ không cho thân hình ngã xuống, trong miệng thở dốc, nhưng lại không nói nên lời, phun ra một đống nước miếng đầy máu. Yefugenni đứng tại đó, nửa phần dưới đã đầy máu, ruột kéo dài xuống tới mặt đất, một mùi hôi hám kinh hồn, tràng điện cũng hù dọa kinh khủng.
Cao Cường cũng không ngờ một đao lại có thể gây ra hậu quả kinh khủng, nhưng vẫn thầm khen Yefugenni là một thằng đàn ông, cầm đao đến gần, đưa đến trái tim hắn, bình tĩnh nói: “Mày thua! Cho nên, mày để mạng lại đây, đây là quy luật của hắc đạo!” Nói xong, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Yefugenni, chậm rãi đâm đao xuống.
Tần Tùng Quân bây giờ có thể nói là kinh hãi đến ruột gan, cái chết của Yefugenni làm kích thích từng sợi dây thần kinh trong đầu hắn, cảnh tượng máu me và không chút nhân tính kia thiếu chút nữa làm cho hắn điên mất, ánh mắt thừ ra.
Tạ Văn Đông khom lưng xuống lôi Tần Tùng Quân ra, lãnh lùng nói: “Đến lượt mày! Đừng làm trễ thời gian, tao không rãnh dây dưa với mày!” Nói xong dùng súc túm Tần Tùng Quân ra. Nhìn hắn quỳ rạp xuống đất giống một con chó, trong lòng Tạ Văn Đông không chút thương xót. Có người tuy chết, nhưng linh hồn vẫn có thể sống, nhưng vài người còn sống mà linh hồn như đã chết. Tạ Văn Đông cho rằng Tần Tùng Quân chính là loại người sau, một người không có linh hồn, chỉ là một cái xác mà thôi. Ngồi xổm xuống nắm lấy đầu hắn, nhìn thẳng vào hai mắt của Tần Tùng Quân, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Thật ra Yefugenni cũng không đáng hận, Tomahawk cũng không đáng hận, đáng hận nhất mày, cam tâm tình nguyện làm con chó cho người nước ngoài. Mày biết không,mày không chỉ làm mất mặt mày, mà còn có tao, hắn, tất cả thể diện của người trung quốc. Mày làm cho tao cảm thấy hổ thẹn! Cho nên, kết quả của mày chỉ có chết, đây là con đường mày đã chọn, đừng trách tao!”
“Ha ha ...” Tần Tùng Quân đột nhiên cười rộ lên: “Đúng, tao đáng chết. Nhưng Tạ Văn Đông, mày cũng đừng làm ra vẻ cao thượng, mày còn tệ hơn tao, càng độc hơn tao, mày mới hoàn toàn là một kẻ xấu xa! Tao chỉ không cam lòng, tại sao ngày đó lại để cho mày chạy, tại sao mày vừa tới tỉnh H lại không thu thập mày, tại sao không nhìn ra kẻ cướp vũ khí của tao lại là Tạ Văn Đông mày!”
Tạ Văn Đông cười, nói: “Thì ra mày đã biết là tao làm, vậy cũng tốt! Cho dù mày không biết tao cũng có ý định nói cho mày. Không cần nhiều cái tại sao vậy, nếu như mày đã muốn biết lý do thì tao sẽ nói cho mày biết, chúng ta cùng là hắc đạo, đều là bại hoại lưu manh. Nhưng tao là đồ sứ, còn mày chỉ là gạch ngói thôi. Đây là sự khác biệt lớn nhất của tao và mày! Nhớ kỹ, gạch ngói vĩnh viễn không đấu lại đồ sứ! Nói xong, Tạ Văn Đông đứng dậy, sờ tay vào ngực, xuất ra một thiếp màu đen, ném xuống trước mặt Tần Tùng Quân: “Biết đây là gì không?”
Tần Tùng Quân đối với thứ này không hề xa lạ, Mãnh Hổ bang tại tỉnh J đã được phát, không nhịn được kêu lên: “Hắc thiếp?”
Tạ Văn Đông xoay người tránh quay một bên, ngửa đầu lên trời thở dài, nói: “Biết là tốt rồi! Hắc thiếp chưa bao giờ phát không, thấy dáng nhận được mạng!”
Đông Tâm Lôi cầm súng đi tới, để lên đầu của Tần Tùng Quân. Đối phương biết cái chết đã đến, càng cố gắng gào thét, Đông Tâm Lôi thở dài, trầm giọng nói: “Chỉ trách mày đã làm sai lầm!” Nói xong, nổ súng ...
“Đoàng” .... Tiếng súng xé gió vang lên rồi biến mất. Tạ Văn Đông nhìn hai thi thể trên mặt đất, trong lòng không kìm được vui sướng thành công, hắn không thích giết người, nhưng người hắn giết tuyệt đối không thích, mặc dù những người hắn giết đều là người đáng chết. Hai người kia là kẻ đáng chết, hơn nữa hai người chết thì Mãnh Hổ bang cũng sẽ bị hủy diệt. Nhưng trong lòng Tạ Văn Đông lại dâng lên cảm giác cô độc, hắn vừa xuất đạo đã cướp lấy giao dịch của Mãnh Hổ bang để lập nghiệp, rồi sau này, Tạ Văn Đông đã xem Mãnh Hổ bang là đại địch hàng đầu. Bây giờ Mãnh Hổ bang đã bị diệt vọng, nhưng trong lòng lại có chút không muốn.
Ôi! Tạ Văn Đông thầm than một tiếng, lắc đầu, cần gì quan tâm đến Mãnh Hổ bang chứ, nó chỉ là một bàn đạp cho mình thôi, con đường mình phải đi còn rất xa! Tạ Văn Đông giản gân cốt, ngửa đầu lên trời cười một tiếng, mỉm cười lẩm bẩm: “Trên con đường đi của ta, không có gì có thể ngăn cản!”
Một ngày trôi qua, tin tức Mãnh Hổ bang bị tiêu diệt truyền ra còn nhanh hơn Tạ Văn Đông tưởng tượng, không đánh mà hoàn toàn bị tan rã. Tomahawk bởi vì trong nước không thể tách rời với Hắc Đái, cho nên cũng không thể bận tâm bồi dưỡng thế lực Trung Quốc, chỉ phái năm tên sát thủ mang tính chất tượng trưng đến ám sát Tạ Văn Đông, nhưng kết quả là ba người bị giết, một người bị bắt còn một người thì chạy về Nga. Chưa đến một tháng mà cảnh tượng tại tỉnh H đã thay đổi rất nhiều, bang hội nước ngoài phổ biến nhất, Mãnh Hổ bang, từ nay về sau đã bị xóa tên. Sau này, có lẽ khi các lão đại nói chuyện với nhau, mới có thể nghe đến tên này.
Quá khứ huy hoàng vẫn chỉ là quá khứ, mọi người sẽ không nhớ đến nữa, cũng không chú ý nữa. Mọi người để ý bây giờ chính là thành tựu, thực lực đại biểu tất cả, thực lực đại biểu cho quyền lợi tuyệt đối!!!
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương