Bại hoại
Chương 112
“Lão người Nga chạy rồi!” Một thành viên huyết sát vừa nổ súng với chiếc xe vừa lớn tiếng gọi. Khương Sâm đã sớm nhìn thấy xe hơi của Yefugenni, nhưng không ngăn cản. Cái này Tạ Văn Đông đã nói qua, Yefugenni để cho hắn giải quyết.
Nhìn chiếc xe hơi chạy càng xa, khóe miệng Khương Sâm nhếch cười lạnh, lẩm bẩm: “Không thể cho để hắn chạy dễ dàng như vậy được, phải cho chút vất vả!” Vừa nói xong giơ súng lên bắn vào chiếc xe.
“Đoàng!” Nòng súng hoa lửa lóng lánh, đạn mang theo ánh hồng quang bắn thẳng vào lốp xe hơi. Nhìn chiếc xe chậm rãi biến mất sau khúc cua, Khương Sâm thổi khói xanh trên ống súng, cười hắc hắc nói: “Hy vọng nhị vị không chết quá thảm!”
Kim Nhãn đứng bên cạnh khen: “Lợi hại, hảo thương pháp! Bất quá hai tên này không thảm mới là lạ, Đông ca có thể để cho bọn họ an tâm “rời đi” sao?!” Hắn đã đi theo Tạ Văn Đông một thời gian, cho nên cũng hiểu không ít về tính cách của Tạ Văn Đông, những người đối nghịch với hắn thường không có kết cục tốt, mà hai người là thiếu chút nữa làm cho hắn mất đi huynh đệ thì càng không cần phải nghĩ.
“Ừ!” Khương Sâm gật đầu, đi về phía giữa sân. Lúc này tiếng súng đã dừng lại, trận chiến cơ bản đã giải quyết. năm mươi mấy người của Mãnh Hổ bang chết có, trốn thoát có, và còn có bị thương ngã xuống đất gào thét. Người của Khương Sâm mang tới không chút thương vong, trong lòng đắc ý, hãnh diện cất súng. Lần dánh lén này tương đối thành công, Mãnh Hổ bang bị đánh ứng phó không kịp,hơn năm mươi tinh ưng mà đào tẩu chưa tới mười người.
Kim Nhãn hỏi: “Lão Sâm, những tên bị thương xử lý thế nào?” Vừa nói xong thì dưới chân núi truyền đến tiếng xe cảnh sát, nghe thấy âm thanh đang nhanh chóng hướng lại đây. Khương Sâm nhìn đồng hồ, bất mãn nói: “Tên Lưu Đức Hân này gấp cái gì vậy, sao tới nhanh tới!” Nói xong móc điện thoại gọi cho Lưu Đức Hân: “Tôi nói Lưu cục trưởng, không phải chờ nửa giờ mới tới sao? Sao lên núi nhanh vậy?”
“Haha, không có việc gì! Tôi nghe trên nói có tiếng súng nên định lên nhìn” Đầu dây bên kia hưng phấn trả lời, Lưu Đức Hân dĩ nhiên là cao hứng rồi, vừa mới lên ngồi ghế cục trưởng mà bây giờ lại có thể phá được Mãnh Hổ bang, đây là một công lao to lớn trong lãnh đạo tỉnh.
Khương Sâm âm thầm lắc đầu, nói: “Đang giải quyết, chờ một chút nữa đi, có vài việc chưa xong!”
“Được được! Không thành vấn đề, vậy một lát sau tôi dẫn người tới!” Lưu Đức Hân đáp ứng, rồi làm cho xe cảnh sát dừng lại. Các cảnh sát cũng thấy kỳ quái, nhưng hắn lại cục trưởng, ai dám không nghe lệnh hắn chính là muốn bị đuổi việc, cho nên đều dừng xe lại, ngồi yêu trong xe mà hút thuốc.
Khương Sâm cúp điện thoại, nói với mọi người: “Giải quyết những tên bị thương, không lưu lại người sống, dùng dao xử lý cũng được”
Người bên cạnh đáp ứng, rồi thu súng rồi, rút đao ra, bất kể là người nằm dưới đất còn sống hay không đều cho một đao tiễn về nơi xa.
Yefugenni và Tần Tùng Quân ngồi trên xe liều mạng chạy về mặc kệ cho một lốp xe đã bị bể, hai người rất rõ ràng, chỉ cần có thể sống mà trở về biệt thự cũng là thắng lợi, bên trong còn có hơn mười người coi nhà, hơn nữa vị trí của biệt thụ lại dễ phòng thủ, không sợ đối phương mạnh mẽ tấn công. Yefugenni không ngừng thúc dục nói: “Anh lát nhanh lên một chút, truy binh đuổi kịp thì chúng ta chết tại đây!” ( Tiếng Nga)
“Tôi hiểu con mẹ nó rồi! Một lốp xe bị bể ông biết không hả, làm như tôi không muốn chạy nhanh nhanh vậy?” (Tiếng Nga) Tần Tùng Quân trong lòng càng thêm lo lắng, không quản đối phương có phải là lãnh đạo của mình hay không, lớn tiếng quát.
Yefugenni trong lòng thầm hận, yên lặng không nói gì, né tránh được một kiếp này, thì mình làm cái gì cũng làm đem tiểu tử này giết chết. Bây giờ lá gan của Tần Tùng Quân càng lúc càng lớn, chuẩn bị một ngày nào đó tạo phản! Trong lòng Tần Tùng Quân cũng có ý định tương tự, hắn đã sự không chịu nổi sự đè ép của gã người Nga này, không chịu được cái bộ dáng cao cao tại thượng của gã,thầm nghĩ tìm cơ hội giết chết tên Yefugenni này, vừa nãy có người đánh lén, cũng là một lý do tốt để mình ăn nói với Tomahawk.
Hai người đều có quỷ trong lòng, ngồi trên chiếc xe hơi quay về biệt thư, thấy bóng dáng của tòa biệt thự xa xa, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Tần Tùng Quân vừa lái xe vừa móc súng lục bên hông ra, mắt thấy Yefugenni chỉ chú ý về phía trước, trong lòng mừng thầm, lặng lẽ móc súng ra hướng về bụng của hắn.
Bởi vì lái xe một tay nên tốc độ xe cũng chậm lại, Yefugenni quay đầu lại cả giận nói: “Xảy ra chuyện gì, anh nhanh lên một chút...!” Còn chưa nói xong câu, vì ánh mắt của hắn đã nhìn thấy một họng súng màu đen, nhìn thấy cặp mắt lộ hung quang của Tần Tùng Quân, Yefugenni trong lòng run lên, thầm nói không tốt rồi, nghĩ rằng Tần Tùng Quân có ý giết mình, nhưng vẫn làm bộ dáng khó hiểu nói: “Tần, anh có ý gì?” (Tiếng Nga)
Tần Tùng Quân thấy đối phương phát hiện, cho dừng xe lại, dùng súng chỉ vào đầu của Yefugenni, tàn nhẫn nói: “Có ý gì sao? Mày thông minh như vậy mà không biết tao có ý gì sao? Yefugenni tiên sinh, tao nói cho mày biết, tao đã chịu đựng mày đủ rồi, còn có lũ thủ hạ chó chết của mày. Hôm nay, thống khổ này rốt cục đã kết thúc, sau này tao sẽ hoài niệm tài bồi của mày!” (Tiếng Nga) Nói xong Tần Tùng Quân chậm rãi siết cò súng.
Đầu của Yefugenni đầy mồ hôi, vội vàng nói: “Khoan ... khoan đã ... anh nghe tôi giải thích đã ... tôi ...” (Tiếng Nga)
“Bốp!” Tần Tùng Quân phất cho hắn một bạt tai, đắc ý cười âm hiểm nói: “Mày xuống địa ngục giải thích đi!”
Ánh mắt Yefugenni nhìn về hướng sau lưng của Tần Tùng Quân, ánh mắt không nhịn được kinh ngạc hét lớn: “Tạ Văn Đông!”
“Hả?” Tần Tùng Quân sợ đến hết hồng, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng phía sau không có gì, nào có bóng người, trong lòng thầm hô rút lui, đang muốn bóp cò súng, thì đã chậm rồi. Yefugenni thừa dịp hắn quay đầu đi, ôm lấy cổ tay đẩy lên trên “Đoàng ...” Một tiếng, viên đạn bay xoạt qua đỉnh đầu của Yefugenni, hắn quát to một tiếng, một tay nắm chặt cổ tay của Tần Tùng Quân, tay còn lại đấm vào bụng hắn.
Một quyền này dùng hết sức mạnh, bởi vì đứng trước cửa sống chết nên đã dùng hết sức mạnh của bản thân, làm cho Tần Tùng Quân đau đến mức “ây da” một tiếng, Yefugenni muốn cướp lấy súng, nhưng tay của Tần Tùng Quân nắm rất chặt, giằng co một hồi mà vẫn chưa thành công.
Cảm giác đau đớn kích thích thần kinh của Tần Tùng Quân, theo bản năng không ngừng bóp cò súng, những tiếng “đoàng đoàng” vang lên không dứt bên tai, chỉ tiếc là Yefugenni đã chặn tay hắn lên cao, làm cho trần xe bị thủng tám chín lổ, mà đạn trong súng lại càng không dư thừa. Lúc này Tần Tùng Quân đã có phản ứng lại, xoay người cùng đánh với Yefugenni, hai bên cứ mày một đấm tao một đạp, thậm chí còn dùng răng để cắn, không bỏ qua một cơ hội gì để giết chết đối phương. Hai người trong một chiếc xe chật hẹp đã trở lại hình thức giết chóc nguyên thủy nhất.
Khoảng năm phút sau, trên người hai người đều đầy máu, mặt cũng đã đổi hình, tốc độ giết chóc cũng chậm lại, cả hai đều thở hổn hển, nhưng không ai có ý dừng lại.
“Bốp bốp bốp...” Bên ngoài xe truyền đến tiếng vỗ tay, một giọng nói thấp trầm vang lên: “Haha, hay! Con chó muốn chơi trò chơi của một con chó! Nếu như không phải thời gian có hạn thì tao cũng hy vọng được xem nhiều một chút!”
Giọng nói tuy không lớn, nhưng đối với hai người trên xe thì không thể nghi ngờ là như sấm đánh, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn. Chỉ thấy từ trong rừng đi ra khoảng mười người, cầm đầu là một người không vượt quá hai mươi tuổi, nhìn kỹ lại thì giống như đã ba mươi rồ, trên người của hắn có khí phách âm nhu nội liễm, làm cho người ta mơ hồ về tuổi tác của hắn. Trên người mặc một bộ tây trang màu đen, bao tay màu đen cầm một cây súng màu bạc, nhìn lên mặt, trông có vẻ rất là tầm thường, tròng mắt hẹp dài khiến cho ngũ quan trở nên rất tầm thường. Hắn đang cười, hai tròng mắt hẹp dài càng trông giống như một lưỡi đao, nhưng không thể che dấu được tinh quang bên trong.
Yefugenni và Tần Tùng Quân cơ hồ như đồng thời hô lên một tiếng: “Tạ Văn Đông?!”
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương