Bại hoại
Chương 108
Khu nhất giác DL.
Có hơn một trăm tên xã hội đen đang giằng co với cảnh sát, hai bên còn cách nhau khoảng mười bước. Phía bắc là một hộp đêm xa hoa, khu này do Mãnh Hổ bang bảo kê, nhưng người của Mãnh Hổ bang đã sớm rút lui về tổng bộ, bên trong hộp đêm trống rỗng, không còn một người, chỉ có cảnh sát thu được tin tức lập tức đến đây ngăn cản.
Trong đám cảnh sát thỉnh thoảng có người kêu to: “Tất cả buông vũ khí xuống! Ngoan cố kháng cự chúng tôi sẽ nổ súng!”
Câu này không có hiệu quả đe dọa, ngược lại còn châm lửa cho tình thế. Đám người hắc bang tuy không dám xông lên, nhưng không ngừng ném đồ lại, nhiều cảm sát phía trước bị ném trúng cuống quít thụt lùi.
Người dẫn đầu cảnh sát là một gã đại đội trưởng, thấy rằng nếu không động thủ thì không thể đuổi những người này đi, quát to một tiếng: “Lên!” Sau đó giơ tay cầm cảnh côn lao về hướng đám hắc đạo. Theo hắn dẫn đầu, hỗn chiến bắt đầu, thành một trận chiến trăm người, bởi vì cấp trên hạ lệnh không được nổ súng, cảnh sát mất đi vũ khí lợi hại nhất, trong lúc nhất thời có vẻ bị động. Người đội trưởng kia vừa hô đã bị mấy người vây đánh, bị đập ngã xuống đất, rồi bị mấy tên kéo dậy, cầm gậy đập thẳng vào đầu, đầu của hắn đã đầy máu, đã hấp hối. Những cảnh sát khác càng đánh càng kinh hãi, sự hung hãn của đối phương đã vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, cảnh sát có thói quen đánh người, nhưng điều kiện đầu tiên là phải chế phục đối phương. Bây giờ bọn họ không thể thích ứng với đấu pháp liều mạng, sau một hồi đánh đập, hai bên đã có không ít người ngã xuống.
Tam Nhãn mặc một bộ cảnh phục, từ trong ngõ hẻm đi ra, rất nhanh trà trộn vào trong đám người. Bây giờ cảnh sát chỉ chú ý đến đám hắc bang, hơn nữa tự thân khó bảo toàn, ai lại chú ý đến việc có thêm một người nữa. Tam Nhãn chậm rãi đi vào chiến trận, chân còn chưa kịp chạm đất thì đã bị một côn đập qua, làm cho hắn vội vàng tránh né, đưa tay nắm lấy cổ người kia, đấm thẳng vào mắt đối phương.
Người kia bị đánh đến trời đất tối sầm, chóng mặt nhức đầu cầm gậy đập về phía cảnh sát bên cạnh, vì tưởng đây là Tam Nhãn. Người cảnh sát xui xẻo kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị ăn một gậy oan uổng ngã xuống đất. Người này hình như chưa hết giận, cầm gậy trong tay đập xuống miệng thì hét lớn: “Mẹ kiếp, cho mày đánh tao, cho mày đánh tao” Tam Nhãn thấy vậy lắc đầu, thầm nghĩ trong lúc hỗn loạn, tính ra mày xui nhất! Rồi móc súng lục trên lưng ra, nổ súng với tên kia.
“Đoàng...” Một tiếng súng vang lên, Tam Nhãn sau khi nổ súng xong, hét lớn: “Hắc bang dùng súng! Hắc bang dùng súng!”
Những cảnh sát khác nghe thấy tiếng la càng hoảng sợ, đều móc súng ra, nhưng chưa dám xác định, muốn tìm đại độn trưởng, nhưng gã đội trưởng đã bị đánh cho bất tỉnh nhân sự. Trong đám người lại có tiếng súng vang lên, tiếng súng đã làm cho dây thần kinh của đám cảnh sát căng lên cực điểm. Đám hắc bang cũng kỳ quái, trước đó lão đại đã dặn rằng không được nổ súng, tại sao lại còn có người bắn?
Hai mắt Tam Nhãn đảo liên tục, rốt cục cũng tìm được mục tiêu, mục tiêu xen lẫn trong đám người hắc bang, trong tay đang cầm súng, ánh mắt thỉnh thoảng chớp nhìn mình. Tam Nhãn lập tức hiểu được, hét lớn một tiếng hướng về phía mục tiêu, đối phương không chút do dự cầm súng lên, bắn một viên về phía Tam Nhãn. Tam Nhãn nhân cơ hội này hét to một tiếng, ôm lấy bụng ngã xuống, đám cảnh sát thấy người nhà bị bắn ngã, làm gì còn quản đến lệnh bắn hay không bắn nữa, đều rút súng bắn điên cuồng về phía đám hắc bang.
Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía, đám hắc bang bị bắn cho gào thét lên, chạy tứ tán. Đám cảnh sát vừa mới nghẹn một bụng lửa giận, thấy đối phương bỏ chạy, trong lòng kích động, đuổi theo truy kích, tìm xem ai là người đã nổ súng. Tại tỉnh H bắn chết cảnh sát không phải là việc nhỏ, người đó nếu đóng chặt cửa trốn trong nhà may ra còn giữ được mạng, bằng không thì đừng muốn sống. Không cần tòa án phán, thậm chí không cần vào cục, khi cảnh sát bắt người đã trực tiếp bắn bỏ.
Cảnh sát đuổi theo đám hắc đạo, trong nháy mắt, ngã tư đầy người đã không trở nên trống rỗng. Có vài tên đang nằm bất tỉnh trên mặt đất. Một cảnh sát được lưu lại để kiểm tra, chờ xe cấp cứu. Người cảnh sát đó nhìn thấy đội trưởng, chỉ hôn mê chứ không trở ngại gì, sau đó đi lại hướng Tam Nhãn, trong miệng lầm bầm: “Huynh đệ, mày thật là xui xẻo, nhiều người đi phía trước cũng không tích cực được như vậy, bị bắn chết cũng không phải do mày tự tìm sao? Ôi thật đáng tiếc! Hả…” Khi hắn lật thi thể lại, không phát hiện ra bất kỳ vết thương nào, ngay cả một giọt máu cũng không có.
Mặt người cảnh sát kỳ quái, hai mắt nhìn lên trên, thấy một khuôn mặt tươi cười hiện ra, Tam Nhãn cười rất vui vẻ, hai mắt nhìn không chớp vào người cảnh sát, làm cho đối phương càng hoảng sợ, hỏi: “Mày… không phải mày đã chết rồi sao?”
“Hắc hắc!” Tam Nhãn cười lạnh nói: “Vừa rồi mới chết, bây giờ đã sống lại. Bất quá đã phải tìm một người thay thế!” Vừa nói, không biết khi nào mà trong tay Tam Nhãn đã xuất hiện một khẩu súng giảm thanh, bắn vào tim người cản sát kim.
“Phốc!” Một tiêng vang nhỏ, không chút báo hiệu, trên mặt người kia còn mang theo vẻ ngạc nhiên, nhưng tim bị xuyên qua, miệng a một tiếng rồi ngã xuống đứng. Tam Nhãn đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, rồi làm cho thi thể người cảnh sát nằm giống mình khi nãy. Rồi kiểm tra một chút, thấy không có gì bất ổn mới yên lòng. Vừa mới hoàn thành công việc thì tiếng xe cấp cứu đã vang lên, trong xe chạy ra hơn mười nhân viên y tế, trong đó có một nữ bác sĩ trẻ tuổi nói với Tam Nhãn: “Co bao nhiêu người bị thương? Có nghiêm trọng hay không?”
Tam Nhãn lộ vẻ bi thương nói: “Tôi có một đồng nghiệp đã chết! Bị xã hội đen nổ súng bắn chết!”
Nữ bác sĩ vội nói: “Xin lỗi!” Quay đầu lại nói với nhân viên y tế: “Mau đưa người bị thương đến bệnh viện cấp cứu!” Những người phía sau vội vàng mang người bị thương lên xe cấp cứu. Nhìn thấy người cảnh sát vừa mới bị mình giết xong, trong lòng Tam Nhãn thầm than một tiếng, yên lặng nói: huynh đệ, mạng người do trời định, chỉ có thể trách mạng của mày không tốt! Nghĩ đến đây, cởi mũ trên đầu ra, ánh mắt lộ vẻ bi thương. Trong lòng chợt nhớ đến Cao Cường đang nằm viện, nếu nhân mạng có thể thắng thiên, thì hy vọng Cường tử nhất định phải chiến thắng!
Nữ bác sĩ nhìn thấy mắt của Tam Nhãn hơi ướt, cảm nhận sự bi ai bên trong, giống như một hồ nước sâu thật sâu, chổ sâu nhất trong lòng nàng phảng phất như bị búa nện vào. Thì ra, ánh mắt đàn ông lại có thể hấp dẫn như vậy! Nữ bác sĩ bước lại nói: “Đối với cái chết của đồng sự, tôi biết anh cũng rất buồn, nhưng hy vọng anh có thể bớt bi ai!”
Nữ bác sĩ nói làm Tam Nhãn chấn động, thầm kêu thất thố, cười nói: “Cảm ơn!” Tam Nhãn lại mang mũ vào, nói: “Tôi còn có nhiệm vụ, cáo từ!” Nói xong, xoay người rời đi. Nữ bác sĩ nhìn bóng lưng Tam Nhãn, lầm bầm nói: “Hy vọng chúng ta có thể gặp lại ...”
Tình hình chiến sự giữa cảnh sát và xã hội đen tại tỉnh H đột nhiên thay đổi, phát triển đến giai đoạn nổ súng. Đêìu này làm cho phe hắc bang vốn không chuẩn bị trước, cơ hồ như mười bang hội đã rút người về, không còn vẻ kiêu ngạo như ban đầu, hỗn loạn được dẹp yên, nhưng chuyện còn chưa chấm dứt, một đêm hỗn loạn làm năm cảnh sát chết, mười mấy người bị thương nặng. Cảnh sát phải cho tỉnh và người nhà của người chết một câu trả lời, không dễ dàng bỏ qua. Do Trần Trung Văn hạ lệnh khắp nơi tham gia bắt xã hội đen, cả tỉnh H đều bị phong tỏa, chỉ được phép vào không được ra. Đều này làm cho các lão đại ẩn núp không dám lộ đầu.
Lúc này Tạ Văn Đông mới phát ra uy lực của ám tổ, đem tất cả hành tung của các lão đại ấy báo cho Lưu Đức Hân, đối phương mừng như điên, vội vàng đi bắt người, gây tiếng vang khắp cục và tỉnh.
Sự kiện ở tỉnh H cuối cùng đã kinh động đến trung ương, bất quá bởi vì sau đó đã xử lý tốt, hơn nữa lại rất có hiệu xuất, cho nên cũng không trách thư ký Trần Trung Văn. Nhưng người quen trên trung ương nói cho hắn biết phải có người chịu tội, thế là Trần Trung Văn quyết định đổ trách nhiệm lên đầu của Cục trưởng tỉnh H, đối phương cũng minh bạch, biết mình là vật thế mạng, nên làm đơn từ chức, rồi được vị thư ký này phê chuẩn! Vị trí đó được giao cho Lưu Đức Hân do có biểu hiện tốt.
Đối với Trần Trung Văn mà nói, lần bạo loạn này xem như đã giải quyết viên mãn, nhưng đối với Tạ Văn Đông, đây chỉ mới là khởi đầu.
Các đầu mục của các bang hội đều bị bắt, trong lúc nhất thời như quần long vô thủ, loạn thành một đoàn, chiến tướng đệ nhất của Tạ Văn Đông Trương Chi Đông (Tam Nhãn) giơ cao cờ của Văn Đông hội, hô khẩu hiệu thống nhất hắc đạo, cùng chống lại ngoại địch với các bang hội khác. Thật ra cũng không cần dương cao cờ làm gì, các bang hội khác đều tự bắt đầu nhập vào, một số khác lại lấy lòng, chỉ có một số ít là không muốn hòa nhập, kỳ vọng có thể cùng Văn Đông hội chiến đấu, giữ lấy một chút địa bàn nhỏ nhoi tại tỉnh H. Chỉ là kết quả là bị Văn Đông hội và cảnh sát đả kích đến tan rả.
Không tới ba tháng, hắc đạo tỉnh H đã hợp thành một, Văn Đông hội có thể một phút quật khởi ngẩng đầu, đứng trên đỉnh cao của đệ nhất hắc đạo. Duy chỉ có Mãnh Hổ bang dưới sự ủng hộ của Tomahawk lại vẫn chống cự, sừng sững không ngã.
Cái bẫy của Mãnh Hổ bang xếp đặt tuy thất bại, nhưng lại giúp cho Tạ Văn Đông thành công. Mà hắn lại là người biết nắm bắt cơ hội, giống trống khuê chiên thâu tốm hơn mười xã đoàn hắc đạo của tỉnh H, Văn Đông hội trở thành bang phái hắc đạo lớn nhất tại tỉnh H.
Trong lúc này, tin tức tốt nhất chính là Cao Cường đã thuận lợi thoát ly nguy hiểm. Ngày đó, Tạ Văn Đông cùng người của Văn Đông hội cùng đi đến bệnh viện thăm Cao Cường. Hắn ta tuy suy yếu, nhưng có thể mở miệng nói chuyện, làm cho tâm tình mọi người được thả lỏng, trở nên vui sướng. Chuyện vui thứ hai có thể nói là bắt tay hợp tác với hắc đái, Hắc Đái đã phái Vladimir đến đây hội đàm với Tạ Văn Đông.
Lúc này đối phương cũng đã xuống nước, không hy vọng xảy ra chuyện, kết quả làm hai bên hài lòng, Văn Đông hội và Hắc Đái kết thành liên minh, cùng nắm tay nhau đối phó lại Mãnh Hổ bang và Tomahawk. Đồng thời, hai bên cũng định ra hiệp nghị mua bán, giá cả hàng hóa hai bên cũng được bán thấp hơn giá thị trường 30%.
Tháng 4 năm 1999, hắc đạo tỉnh H cơ bản đã bị Tạ Văn Đông khống chế, mặc dù vẫn còn vài bang hội không bị thâu tóm, nhưng cũng tỏ vẻ sẽ đạt thành liên minh với Văn Đông hội. Chỉ riêng có Mãnh Hổ bang là vẫn chống đối, hai bên chia tỉnh H thành nam bắc, luôn dòm ngó về nhau, nhưng chỉ có cọ xát tại biên giới, đại chiến chính thức đối với Tạ Văn Đông mà nói chỉ vừa mới bắt đầu.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương