Không lâu sau, bọn họ bốn người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bị thương, động tác rõ ràng so với lúc nãy đã muốn trì trệ đi rất nhiều, nhưng những hắc y nhân đó vẫn như cũ dũng mãnh, tre già măng mọc, người này ngã xuống có người khác tiến lên, giống như vĩnh viễn cũng giết không hết. Nếu không phải nam tử áo đen mang mặt nạ dẫn đầu đám hắc y nhân nói "bắt sống", chỉ sợ bốn người bọn họ không bị giết chết cũng sẽ bị bức rớt xuống hồ. Thể lực dần dần chống đỡ hết nổi, đối diện hắc y nhân vẫn cứ như thủy triều tầng tầng dũng mãnh xông đến. Mạn Yêu cảm giác được toàn bộ cánh tay chết lặng đến tựa hồ không phải là của chính mình, sức cùng lực kiệt, nàng còn đang liều mình múa may kiếm trong tay, lại là một nhát hung hăng mà đâm vào thân thể đối phương, máu tươi ướt nóng phun tung toé, rơi xuống trên mặt nàng, dán lên đôi mắt nàng, trong mắt chỉ còn một mảnh đỏ tươi, lại nhìn không thấy cái khác. Nam tử áo tím vội bảo vệ nàng, quan tâm hỏi: "Nàng có sao không, có nghiêm trọng không?" Mạn Yêu duỗi tay ở trên mặt lau một phen, bàn tay toàn máu tươi, tựa như tình cảnh nàng đã từng ở lúc trước khi chết từ trong xe bò ra, nhìn thấy bàn tay đầy máu sau khi sờ phía sau ót, đó là hình ảnh cuối cùng nàng liếc mắt nhìn thấy chính mình khi ở thế giới kia. Mùi máu tươi tanh nồng tràn ngập chóp mũi, một tấc một tấc tiến nhập vào đáy lòng, khiến cho lục phủ ngũ tạng đều run nhẹ lên. Nhan sắc đỏ tươi cũng dấu không được sắc mặt tái nhợt của nàng. Nàng kiên định lắc đầu, ngón tay cơ hồ mất đi tri giác vẫn còn đang nỗ lực mà nắm chặt thanh kiếm trong tay. Nam tử áo đen mang mặt nạ đồng tử co rụt lại, kêu lên: "Ta lại cho các ngươi thêm một lần cơ hội, hiện tại rời đi còn kịp." Nam tử áo tím vừa nghe, lập tức nói: "Cô nương, các nàng đi nhanh đi. Không cần phải xen vào chuyện của ta." Mạn Yêu mím chặt môi, ánh mắt bình tĩnh nhìn đôi mắt nam tử áo đen mang mặt nạ, không nói lời nào. "Cô nương, đi nhanh đi." Mạn Yêu bỗng nhiên cười, nàng nói: "Ta là không muốn chết, nhưng cũng không phải là tham sống sợ chết." Nàng tươi cười thực lạnh nhạt, thực lạnh nhạt, lạnh nhạt đến khiến cho người cảm thấy có chút bi thương. "Chủ tử......" Linh Nhi nhìn nàng có trạng thái không đúng, sốt ruột nói: "Chủ tử, để nô tỳ lưu lại giúp bọn họ là được rồi, ngài đi thôi...... Ta cầu ngài, đi nhanh đi!" Nàng(Linh Nhi) không phân tâm thì còn tốt, chứ một khi phân tâm thì...., ngón tay ngừng lại một chút, bên hông lập tức nhiều thêm một vết thương, máu tươi điên cuồng tuôn ra, nhìn thấy ghê người. "Linh Nhi!" Mạn Yêu kêu sợ hãi. Nam tử áo tím ghé mắt, chỉ là một tỳ nữ bị thương, thế nhưng cũng có thể làm cho nàng khẩn trương như vậy! Thì ra nàng cũng không phải lúc nào cũng đều có thể trấn định thản nhiên như vậy, nàng có thứ mà chính nàng muốn để ý đến. Trên đời này, có thể làm nàng hoảng loạn tinh thần, sợ là chỉ có chân tình! Giờ khắc này, tiên tử như ảo cảnh hư vô mờ mịt trong mắt hắn bỗng nhiên trở nên chân thật lên. Nam tử áo tím đột nhiên ném xuống trường kiếm trong tay, động tác dứt khoát lưu loát, không có nửa điểm do dự, hắn đối với nam tử áo đen mang mặt nạ, lớn tiếng nói: "Ta bó tay chịu trói, ngươi kêu bọn họ đều dừng tay đi." Nam tử trung niên hoảng hốt, kinh động kêu lên: "Không được! Ngài không thể làm như vậy, ngài đừng quên thân phận ngài, còn có sứ mệnh trên lưng ngài!" Nam tử trung niên hiện giờ không hề là một người cái gì đều nghe theo ý hắn, mà là thực nghiêm túc lấy thân phận khẩu khí một trưởng giả tới nhắc nhở hắn chuyện nên làm hoặc không nên làm. Nam tử áo tím ngẩng đầu nói: "Ta cũng không thể để cho một nữ tử vì ta uổng đi tính mạng. Nếu không, tương lai ta dùng cái gì đỉnh thiên lập địa, giáo hóa con dân?" "Ngài......" Nam tử trung niên bị một câu của hắn đã nói không nên lời, chỉ có thể dùng kiếm thế chống đỡ tập kích phía trước hắn, làm cho chính mình cực kỳ nguy hiểm. Mạn Yêu nhíu mày, đang muốn mở miệng, chợt nghe nơi xa truyền đến một đạo âm thanh kình lực mười phần to lớn vang dội nói: "Tất cả đều dừng tay!" Theo âm thanh này vang lên, trên núi cứ nhiên xuất hiện rất nhiều cung tiễn thủ đem toàn bộ đỉnh núi một đoàn một, một đoàn một vây quanh, mỗi người đều là tư thế kéo căng dây cung, chừng hơn ngàn người. "Hạng Ảnh! Chủ tử, là Hạng Ảnh a, tướng quân phái người tới cứu chúng ta......" Linh Nhi vui vẻ kêu to, Mạn Yêu lại rốt cuộc cười không nổi. Hắc y nam tử mang mặt nạ nghe tiếng ánh mắt biến đổi, nháy mắt xuất hiện vô số ý niệm, nhân lúc mọi người hết sức ngây người, kia một thanh Thanh Phong kiếm nhắm ngay nam tử áo tím rời tay mà ra, làm một phát cuối cùng. Chỉ nghe "vèo" một tiếng, Thanh Phong kiếm phá không mà đến, kiếm thế tấn mãnh vô cùng. Nam tử áo tím trong tay không có kiếm, căn bản không thể ngăn cản, bọn họ đứng ở bên vách núi, song song thành hàng, muốn tránh cũng tránh không khỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn một thanh kiếm kia thẳng tắp mà hướng ngực hắn đâm tới. Mạn Yêu không chút suy nghĩ, cùng nam tử trung niên đồng thời dùng kiếm đi chắn, lại không dự đoán được trên thân kiếm kia bị giao cho nội lực mạnh mẽ như vậy, nàng dùng hết toàn lực, cũng chỉ là hơi chút thay đổi phương hướng thanh kiếm kia mà thôi. Mà phương hướng kia đúng là vị trí của nàng. "A!!" Thanh phong kiếm theo phương hướng cánh tay của nàng hoàn toàn đi vào đầu vai, đau nhức thổi quét mà đến, năm ngón tay bất lực buông kiếm trong tay ra, "Leng keng" một tiếng kiếm rơi trên mặt đất. Thân thể của nàng bị kiếm thế của Thanh Phong kiếm đánh trúng bay đi ra ngoài, nhắm thẳng giữa hồ mà rớt xuống. Một vị trí như vậy, cho dù không có bị thương, cũng khó có thể bơi lên bờ. Linh Nhi hoảng sợ kêu lên: "A, chủ tử?!" Nàng duỗi tay muốn túm chặt thân hình bay lên của Mạn Yêu, lại là bất lực, cả một góc áo cũng nắm không được. Nàng âm thanh mang đau thương hô to: "Không! Không muốn a!!!!!! a!!!!!" Nam tử áo tím cả người ngơ ngẩn, nhìn thân hình nàng bay ra, trong đầu nháy mắt đều ngưng lại chỉ giữ lại hình ảnh của nàng. Sắc mặt Hạng Ảnh đột nhiên trắng bệch, hắn cơ hồ có thể dự kiến được kết cục của chính mình sẽ là thảm thiết cỡ nào! Lúc Linh Nhi hoảng sợ kêu chủ tử, nàng(Mạn Yêu) nhìn thấy trừ bỏ Linh Nhi sắc mặt kinh hãi bộc lộ ra ngoài, lại vẫn còn một người chạy như bay tới vách núi – nam tử áo đen mang mặt nạ! Giờ phút này, hắn hướng nàng duỗi tay qua, mở ra năm ngón tay làm như liều mạng muốn bắt lấy nàng nhưng lại là phí công vô ích. Mạn Yêu, nàng không khỏi khổ sở cười rộ lên, quả nhiên là hắn! Chỗ bả vai truyền đến xương cốt đau đớn, lại không thắng nổi bi thương trong nội tâm nàng. Kỳ thật tử vong đối nàng mà nói, cũng không có đáng sợ, ít nhất, tại đây một khắc này nàng cảm thấy là như vậy. Mở to mắt, thế giới này vẫn như cũ là trời xanh (xanh lam) nước biếc, núi xanh (xanh lục) mây trắng...... Nàng tựa hồ nhìn thấy có một thân ảnh màu trắng giống như từ trên trời giáng xuống, bay nhanh đạp nước trên mặt hồ, hướng về phía nàng chạy như bay mà tới, tốc độ cực nhanh, so với tốc độ nàng rơi xuống hồ còn muốn nhanh hơn rất nhiều, giống như một mũi tên ở trên dây cung được kéo căng, gấp như vậy gấp như vậy mà hướng nàng bắn lại đây. Lại là lấy một loại tư thái hoàn mỹ cực độ, càng giống như là một loại ảo giác. Nàng không khỏi tự chế giễu cười, chẳng lẽ nàng còn chưa có chết tâm sao? Nàng cảm thấy quá mệt mỏi, hôm nay giết nhiều người như vậy, lật đổ giáo dục tư tưởng mà nàng đã từng tiếp thu hơn hai mươi năm qua. Mà hôm nay nàng tiếp nhận một sự thật, sinh mệnh ở trong thế giới này, căn bản không đáng một đồng tiền. Nhắm mắt lại, nàng lẳng lặng chờ đợi tử vong tiến đến, không hi vọng có kỳ tích. Nhưng mà, thân thể còn chưa chạm đến mặt nước, liền đột nhiên chấn động, nàng bị một cổ lực lượng cực kỳ lớn mạnh quấn vào trong lòng ngực cứng rắn mà ấm áp. Một làn hơi thở quen thuộc thoải mái thanh tân nháy mắt phủ kín chóp mũi nàng, nàng tựa hồ nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của chủ nhân lòng ngực này, mang theo biểu tình tựa như phẫn nộ lại tựa như sợ hãi hoảng loạn, đem nàng chặt chẽ ôm ở trong ngực, trong nháy mắt nàng có loại ảo giác, nàng là một bộ phận không thể thiếu nhất trong sinh mệnh của người nọ. Nàng muốn ngẩng đầu nhìn xem gương mặt của người nọ, nhìn xem trên đời này còn có người nào sẽ khẩn trương vì nàng như thế? Nhưng mà mí mắt còn chưa nâng lên, chỗ bả vai truyền đến đau nhức đã khiến nàng lâm vào hôn mê. .......................................... Nam tử áo tím, nam tử áo đen mang mặt nạ, cung tiễn thủ thị vệ, Hạng Ảnh cùng với Linh Nhi những người liên can không dám tin tưởng mà nhìn nam tử áo trắng trên mặt hồ, hắn phi thân đạp ở trên mặt nước, thế nhưng giống như giẫm trên đất bằng. Vạt áo tung bay, thân mình tiêu sái tuấn dật, giống như thần tiên hạ phàm, cứu lại sinh mạng của tiên tử sắp ngã xuống. Những người này vô luận là địch hay là bạn, giờ phút này đều đình chỉ đánh nhau, bọn họ trong lòng trừ bỏ khiếp sợ, còn có may mắn. Tông Chính Vô Ưu ôm chặt nữ tử trong lòng ngực, quay trở về bờ hồ, sắc mặt đã là cực kỳ âm trầm (tối tăm thâm trầm). Cửu hoàng tử vây lại, thấy đầu vai áo trắng của Mạn Yêu nhiễm máu đen, kinh động nói: "Thất ca, nàng trúng độc." Tông Chính Vô Ưu không nói một câu, ôm nàng phi thân lên ngựa, hai chân húc mạnh vào thân ngựa, ngựa ăn đau liền hí vang lao nhanh phóng đi, cát bụi bay tung tóe trên mặt đất. ....................................... Kinh thành, quân doanh Thiết vệ quân. Trong phòng nghị sự, các doanh tướng quân ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt trịnh trọng mà thảo luận sự kiện chiến mã trong quân đội lưu thủ (quân đội lưu lại trấn giữ) ở Bắc Di quốc đột phát ôn dịch. Phó Trù ngồi ở chủ vị, tay nửa nắm thành quyền chống môi, nghe phía dưới các vị tướng quân kịch liệt thảo luận, mặt hắn không gợn sóng. Một người phó tướng trẻ tuổi nói: "Chuyện này nhất định là người Bắc Di quốc giở trò quỷ, chúng ta nên giáo huấn bọn họ tốt một chút." Một vị tướng quân khác nói: "Quốc vương, vương hậu còn có Thái Tử của bọn họ đều là tù binh của chúng ta, ta cũng không tin bọn họ còn có thể lật trời đi?" Lại một tham tướng nói: "Nhưng vấn đề là, nếu chúng ta đã không có chiến mã, thực lực quân đội mà chúng ta lưu tại Bắc Di quốc ít nhất sẽ giảm nửa, vạn nhất bọn họ tập kết người ngựa khắp nơi, chỉ sợ hậu quả rất khó dự liệu được......" Chúng tướng suy nghĩ kỹ lưỡng gật đầu chấp nhận. Chỉ có Phó Trù là không nói gì, hắn rũ nữa mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn mỗi một nơi trong phòng, làm như suy nghĩ phiêu xa, mà các doanh tướng quân còn đang tiếp tục thảo luận. "Trần Phong quốc lấy chiến mã trứ danh, nếu chúng ta có thể hợp tác cùng bọn họ, những chuyện đó sẽ không phải là vấn đề." "Nói thì nói như thế, nhưng ai mà không biết nếu muốn đặt mua chiến mã Trần Phong quốc so với lên trời còn khó hơn...... Ai? Đúng rồi, Vương tử Trần Phong quốc không phải vì tuyển thê mà đến sao? Chỉ cần lần này có thể thành công liên hôn, chắc hẳn là có thể phá lệ đi?" "Ta nghe nói vị vương tử này mắt cao hơn đầu, đã đi qua ba quốc gia, quốc vương của các quốc gia đó đều là tụ tập tất cả nữ tử đẹp nhất nước cung cấp cho hắn chọn lựa, lại không có một ai có thể vào được mắt hắn mắt." ...... Một người mưu sĩ thấy Phó Trù khẽ cau mày, trước sau chưa từng mở miệng, liền kêu: "Đại tướng quân, Đại tướng quân?!" Phó Trù hoàn hồn, trong lòng kinh ngạc, hắn thế nhưng ở trong lúc nghị sự thất thần! Không biết tại sao, hôm nay tâm thần vẫn luôn không yên, không thể giống như bình thường chuyên tâm xử lý việc trong quân sự. Hắn đứng lên, nhìn quét chúng tướng, liếc mắt một cái, ánh mắt nhìn như ôn hòa, nhưng lại có một cổ khí thế tự nhiên khiến cho mọi người ở nháy mắt đều im miệng, mặc cho vị thủ lĩnh trẻ tuổi cơ trí tối cao trong quân làm quyết đoán cuối cùng. Phó Trù nói: "An bài cho đại quân lưu thủ ở Bắc Di quốc rút về biên cảnh." Chúng tướng hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dự đoán được hắn sẽ ra quyết định này. Có người nhịn không được hỏi: "Đại tướng quân, chúng ta vất vả như vậy mới chiếm được Bắc Di quốc, cứ như thế hoàn trả lại cho bọn hắn sao?" Phó Trù mặt vô biểu tình mà nhìn hắn một cái, âm thanh nặng nề, nói: "Nếu không làm như vậy, làm sao mà dẫn ra thực lực tiềm tàng trong bóng tối của bọn họ? Nhớ kỹ, minh triệt ám lưu (bề ngoài thì toàn bộ rút lui, nhưng thực tế thì không), dùng một đội ngũ nhỏ chuyên môn dẫn dụ cố ý châm ngòi, gây chuyện thị phi, kêu bọn họ ra trấn áp. Còn về việc chiến mã, bổn tướng tự có chủ trương." Mọi người lại không dị nghị, đều biết vị đại tướng quân này nhìn như ôn hòa nhưng ở trong quân trước nay đều là nói một không nói hai, vả lại bất luận đối mặt với chuyện gì khó giải quyết như thế nào, hắn đều có thể bày mưu lập kế, giải quyết dễ như trở bàn tay. Phó Trù lại nói: "Hôm nay cứ đến đây, còn chuyện khác, ngày khác lại bàn bạc." Các tướng lĩnh mệnh từng người hồi doanh. Phó Trù đối với người hầu hạ bên người hỏi: "Hạng Ảnh còn chưa truyền đến tin tức sao?" "Hồi tướng quân, không có." Phó Trù mày vừa nhíu, lúc này, bên ngoài có người cầu kiến. Hắn nói: "Tiến vào." Người tới hành lễ nói: "Bẩm tướng quân, Đông thành truyền đến tin tức, Ly Vương cưỡi ngựa vội vàng ra khỏi thành, hướng phương hướng hồ Thanh Lương mà đi." Tay Phó Trù nắm chặt một chút, tâm hắn (TCVU) quả nhiên còn ở trên người nàng, như vậy rất tốt. "Tình huống hồ Thanh Lương như thế nào?" Người tới đáp: "Thuyền bị chìm, phu nhân cùng vị công tử kia cùng nhau lên sơn nhai, bị hắc y nhân ngăn chặn, đánh đến kịch liệt. Giống như tướng quân dự liệu, hắc y nhân mang mặt nạ hạ lệnh lưu lại người sống, giống như có điều cố kỵ." Lại qua thời gian một chén trà, lúc người nọ lại lần nữa tiến vào, sắc mặt không giống như lúc trước bình tĩnh như vậy, mà là biểu tình thấp thỏm bất an, hắn quỳ trên mặt đất, cúi đầu, sau một lúc lâu cũng không dám mở miệng. Phó Trù hợp lại mi, nói: "Có tin tức gì liền mau nói." Người nọ đầu rũ đến cực thấp, do do dự dự, nói: "Bẩm tướng quân, Hạng thị vệ không bắt được hắc y nhân mang mặt nạ, mà phu nhân, phu nhân......" Phó Trù trong lòng có một chút khẩn trương, sắc mặt lập tức biến đổi, trầm giọng nói: "Phu nhân xảy ra chuyện gì? Nói!" Người nọ vội vàng nói: "Phu nhân, thân bị trọng thương, được Ly Vương cứu đi. Nghe nói trên thân kiếm kia có độc, không biết tánh mạng của phu nhân có hay không nguy hiểm." Nàng bị thương? Nàng vẫn là bị thương! Phó Trù thể xác và tinh thần kịch chấn (kịch liệt + chấn động), khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh cuối cùng biến sắc, không tự chủ được lui hai bước, tim bị bóp chặt từng trận từng trận khẩn trương, tê dại lan rộng ra. Dòng khí nóng giận cực lớn từ quanh thân hắn phát ra, giống như muốn bao phủ cả tòa quân doanh. Người quỳ trên mặt đất chỉ cảm thấy một cổ đáng sợ tràn ngập cả con tim, thân mình không khỏi phát run, không dám ngẩng đầu. Qua hồi lâu, Phó Trù trầm giọng hỏi: "Bọn họ hiện tại ở nơi nào?" "Bẩm tướng quân, bọn họ đi về phương hướng phủ Ly Vương." ....................................... Phủ Ly Vương Tông Chính Vô Ưu lợi dụng nước trong hàn trì ngầm (ao nước lạnh dưới lòng đất) vì nàng chữa thương đuổi độc, xử lý tốt miệng vết thương, mang nàng an trí ở trên tháp (giường nhỏ) nơi mà sau khi hắn luyện công xong dùng để nghỉ ngơi. Hắn an vị ở bên người nàng, lẳng lặng nhìn chăm chú nữ tử khiến hắn đêm ngày thương nhớ, lại có một loại cảm giác bừng tỉnh như mộng. Đã hơn một năm nay, hắn không có lúc nào là không nhớ tới nàng, nếu lúc trước ở trong thạch thất, nàng chịu quay đầu bước một bước, như vậy, hiện giờ bọn họ sẽ là hạnh phúc cỡ nào? Nhưng mà nàng không làm như vậy, nàng lựa chọn Phó Trù, lựa chọn một cuộc sống không có hắn, lưu lại cho hắn một mảnh không động trong dòng nước chảy của năm tháng không ngừng khuếch trương lan tràn, đem hắn gắt gao vây ở trong đó, vĩnh viễn không thể chạy thoát. Trong lòng chua xót từng đợt mạnh mẽ dâng lên, hắn rũ mắt, nhẹ nhàng nắm tay nàng, ngón tay tinh tế tái nhợt đều có thể dẫn tới từng đợt đau thắt trong tim hắn. Thật buồn cười, hắn tự cho là một người lãnh khốc vô tình, hiện giờ thế nhưng vì một nữ nhân mà luân hãm đến giờ, thật là thật đáng buồn. Cửu hoàng tử an tĩnh đứng ở một bên, hắn trước nay cũng không dám tưởng tượng, Thất ca thế nhưng cũng sẽ có biểu tình ôn nhu như vậy, động tác thật cẩn thận như vậy. Hắn yên lặng xoay người đi ra ngoài, không muốn quấy rầy bọn họ, đi tới cửa, thấy quản gia vội vàng đi đến, hắn vội hỏi: "Chuyện gì?" "Khởi bẩm Cửu điện hạ, Vệ quốc Đại tướng quân cầu kiến Vương gia." Tông Chính Vô Ưu thân hình chấn động, mau như thế đã tới rồi? Hắn buông tay nàng, lại nhìn nàng thật sâu một cái, xoay người đi ra hàn thất. Ngoài cửa phủ, Phó Trù một thân quan bào thẳng lưng mà đứng, thấy sắc mặt Tông Chính Vô Ưu tối tăm, áo trắng trước ngực nhiễm một mảnh máu đen, đồng mắt hắn không khỏi co rụt lại, cảm giác sợ hãi chưa bao giờ từng có tràn ngập cả trái tim. Phó Trù lấy lại bình tĩnh, trên mặt treo lên biểu tình luôn luôn ôn hòa, bước lên trước chắp tay trước ngực hướng hắn (TCVU) làm lễ, ngữ mang lo lắng cùng cảm kích nói: "Nghe nói Ly Vương cứu phu nhân của bổn tướng, trong lòng bổn tướng vô cùng cảm kích, đặc biệt tới nói lời cảm tạ." Tông Chính Vô Ưu đứng ở bậc thang phía trên, ngẩng đầu rũ mắt xuống nhìn hắn, nửa híp mắt, ánh mắt kia sắc bén vô cùng, rồi lại mang theo lạnh băng cùng phức tạp nói không rõ. Những thứ đó Phó Trù nhìn như là không thấy, hắn thẳng tắp vọng vào đáy mắt đau đớn chôn dấu thật sâu của Tông Chính Vô Ưu, trong lòng hắn đột nhiên bị bóp chặt. Chẳng lẽ nàng......? Cửu hoàng tử ngữ điệu thực không khách khí, nói: "Thất ca của ta cứu Li Nguyệt lại không phải vì ngươi Phó tướng quân, nào dùng đến Phó tướng quân tự mình tới cửa nói lời cảm tạ?" Trên triều đình hoặc là sau lưng, hắn xem Phó Trù không vừa mắt, cùng Phó Trù đối chọi gay gắt cũng không phải chuyện một ngày hai ngày. Phó trù hôm nay không có tâm tư cùng hắn tranh chấp, chỉ đối với Tông Chính Vô Ưu hỏi: "Có thể hay không nói cho ta biết phu nhân của ta......tình huống hiện nay như thế nào?" Sắc mặt hắn bình thản, tựa không gợn sóng, nhưng trong âm thanh lại rõ ràng có lo lắng cùng khẩn trương. Tông Chính Vô Ưu môi mỏng nhẹ nhấp, trong lòng nói không nên lời là cái tư vị (cảm thụ) gì. Cửu hoàng tử cười nhạo nói: "Ngươi yên tâm, có Thất ca của ta ở đây, đương nhiên Li Nguyệt sẽ không có chuyện gì, chẳng qua......" Phó Trù hơi chút an tâm, hỏi: "Chẳng qua cái gì?" Cửu hoàng tử liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Phó tướng quân, ngươi nói...... Nếu hôm nay Thất ca của ta không cứu nàng, nàng sẽ như thế nào?" Trong lòng Phó Trù chấn động, một loại cảm giác sợ hãi từ tâm trỗi dậy, không dám tưởng tượng đến, nếu hôm nay Tông Chính Vô Ưu không có chạy đến hoặc là lại tới trễ một lát, vậy hậu quả sẽ như thế nào? Hắn nói: "Nếu không có Ly Vương ra tay cứu giúp, chỉ sợ tánh mạng phu nhân bổn tướng thật đáng lo ngại." "Sai!" Cửu hoàng tử bước xuống bậc thang, vòng quanh dạo qua Phó Trù một vòng, nghiêng đầu ở bên tai hắn thật lớn tiếng nói: "Không phải tánh mạng đáng lo ngại, là khẳng định mất mạng!" Tay Phó Trù trong tay áo run run lên, nói: "Cho nên bổn tướng hết sức cảm kích ân tình cứu giúp của Ly Vương......" "Ngưng lại!" Cửu hoàng tử cắt đứt lời hắn nói, dương môi, cười đến rực rỡ sáng lạn, nói: "Ta nghĩ Phó tướng quân ngươi nhất định là lầm rồi. Thất ca của ta căn bản không cứu phu nhân của ngươi, người huynh ấy cứu là Li Nguyệt, phu nhân của ngươi Dung Nhạc trưởng công chúa đã trầm thi đáy hồ. Cho nên...... Từ nay về sau, trên đời này, không có cái gì Dung Nhạc trưởng công chúa, cũng không có tướng quân phu nhân, chỉ có Li Nguyệt, nàng sẽ trở thành thê tử của Thất ca ta, cùng ngươi không có bất luận quan hệ gì. Phó tướng quân, ngươi...... Mời trở về đi." Hắn nói như là chuyện đương nhiên vậy.. Phó Trù trên mặt như cũ mang theo ôn hòa hữu lễ cười, nhưng ánh mắt lại là dần dần lạnh băng, ngữ thanh đã trầm xuống, nói: "Cửu điện hạ lời này sai rồi! Bất luận nàng là Dung Nhạc trưởng công chúa hay là Li Nguyệt, nàng đều là thê tử của bổn tướng. Còn thỉnh Ly Vương chỉ đường, bổn tướng muốn mang nàng hồi phủ." Tông Chính Vô Ưu câu một bên khóe môi, cười như không cười, nhướng mày nhìn hắn, ngạo thanh nói: "Nếu...... Bổn vương cự tuyệt thì sao?" Phó Trù giương giọng nói: "Ly Vương chớ có quên, nàng không chỉ là phu nhân mà bổn tướng cưới hỏi đàng hoàng, nàng vẫn còn là công chúa hòa thân, hai thân phận quan trọng này, người trong thiên hạ đều biết, là sự thật ai cũng sửa đổi không được." Tông Chính Vô Ưu vung tay áo, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng lấy quan hệ hai nước là có thể dọa đến bổn vương? Hừ! Thân phận là cái gì, bổn vương cũng không để vào mắt." Phó Trù cười nói: "Bổn tướng biết Ly Vương không để bụng những chuyện này, nhưng cũng không có nghĩa là Dung Nhạc cũng không để bụng. Nghĩ chắc Ly Vương cũng biết, đã hơn một năm nay, ta cùng với nàng phu thê hai người cầm sắt hòa minh, sống hết sức hạnh phúc. Ta nghĩ...... nàng cũng nhất định không hy vọng có người ở giữa phá hư cuộc sống hạnh phúc yên ổn này?" Hắn(TCVU) đương nhiên biết! Tuy đang ở Giang Nam xa ngàn dặm, nhưng tất cả chuyện có quan hệ cùng nàng, Tông Chính Vô Ưu đều rõ như lòng bàn tay. Hắn đã từng nghĩ tới cứ như thế mà trôi qua, một người bi ai cũng tốt, khổ cũng được, nếu nàng đã lựa chọn, vậy hắn liền dừng tay. Hắn có kiêu ngạo của hắn! Nhưng mà chuyện hôm nay, khiến cho hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng mà nhìn đôi mắt của Phó Trù vẫn luôn ôn hòa nhưng lại dấu diếm mũi nhọn, trong lòng tức giận kiêu ngạo mạnh mẽ dâng lên, âm thanh lạnh lẽo vô cùng, nói: "Bổn vương vẫn luôn đều biết ngươi không phải là một nhân vật đơn giản, bất luận trên triều đình hoặc là trên chiến trường, ngươi đều là giỏi về ẩn nhẫn, sử dụng kế công tâm. Những việc này, bổn vương không muốn tốn nhiều tâm tư, nhưng mà, bổn vương mặc kệ ngươi đang tính toán cái gì, người của ngươi hôm nay thấy nàng đặt mình trong hiểm cảnh lại ẩn núp mà không ra, khiến nàng suýt nữa bị mất mạng, chỉ bằng điểm này...... Ngươi liền mất đi tư cách có được nàng." Phó Trù trong lòng chấn động, khoanh tay, nắm chặt dấu ở dưới ống tay áo, hắn(Phó Trù) thẳng sống lưng, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn(TCVU), hỏi ngược lại: "Bổn tướng không có tư cách? Vậy Vương gia cho rằng ai mới có tư cách? Ly Vương ngươi sao? Nếu ngươi có tư cách này, vậy thì vì sao lúc trước...... tâm nàng rõ ràng liên hệ kết nối với ngươi, lại muốn lựa chọn gả cho bổn tướng làm thê tử?" Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu lập tức biến đổi, bị hắn (Phó Trù) hung hăng đâm trúng chỗ đau, trong lòng chua xót không nói nổi. Hắn(TCVU) sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ có một sự việc, có thể làm hắn giống giờ phút này đối mặt chất vấn của người khác, không thể cãi lại như vậy. Hắn(TCVU) làm tổn thương nàng, đây là hắn đã dùng một năm thời gian, mới suy nghĩ cẩn thận hắn(TCVU) đến tột cùng tổn thương nàng ở chỗ nào? Phó Trù thấy ánh mắt hắn (TCVU) ảm đạm mang đau thương, con ngươi ôn hòa hiện lên một tia vui sướng, lại nói: "Dù cho tính bổn tướng có tính toán suy nghĩ gì, cũng chưa từng có ý tổn thương nàng. Bổn tướng vĩnh viễn sẽ không giống như ngươi, mặc kệ nàng một người đi ở trong mưa thương tâm khóc thút thít, cuộn tròn ở dưới mái hiên nhà người, chậm rãi liếm láp miệng vết thương của chính mình." Nói những lời này, đau đớn cùng vui sướng ở trong ngực hắn quay cuồng, cùng tồn tại mà sinh ra. Hắn(Phó Trù) sẽ không nói cho người khác biết, kỳ thật là hắn (Phó Trù) cho dù muốn làm tổn thương tâm nàng cũng tổn thương không được. Vốn dĩ hắn không thể vào được tâm nàng, thì như thế nào tổn thương được tâm nàng? Tim Tông Chính Vô Ưu hung hăng run lên, câu câu chữ chữ của Phó Trù như lưỡi dao sắc bén chỉ thẳng chỗ hiểm yếu của hắn, làm tâm hắn như đao cắt, đau đến không thể chịu đựng được. Cửu hoàng tử tức giận nói: "Phó Trù, ngươi đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn." Phó Trù ôn hòa khóe miệng, không thể thấy mà hơi hơi giơ lên, lại không nhìn Cửu hoàng tử, chỉ gắt gao nhìn thẳng Tông Chính Vô Ưu, tiếng nói nghe thấy làm như thập phần khẩn thiết, lại nói: "Ly Vương hẳn là biết, Dung Nhạc thích sống những ngày tháng bình tĩnh (bình yên an tĩnh). Một năm trước trên hôn lễ, Ly Vương đã huỷ hoại thanh danh của nàng, khiến cho nàng thống khổ không chịu nổi, hiện giờ lại cưỡng chế đem nàng lưu lại bên trong vương phủ, nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nghị luận như thế nào? Nàng thoạt nhìn tuy rằng kiên cường bình tĩnh, nhưng không có cái nữ tử nào, có thể hoàn toàn không để bụng những chuyện đồn đãi vớ vẩn nào đó. Ly Vương, trong lòng ngươi nếu còn có nàng, nên vì nàng ngẫm nghĩ nhiều một chút. Để bổn tướng...... mang nàng trở về đi." Cái mùa hè này, mặt trời chói chang nóng bức, đến bụi đất cũng nóng lên, cỏ cây như muốn bị thiêu đốt. Tâm hắn(TCVU) cứ như vậy bị mổ ra, phơi ở dưới ánh nắng gắt gao, vẫn là lạnh đến phát run. "Lãnh Viêm, dẫn hắn(Phó Trù) đi hàn thất." "Thất ca?!" Cửu hoàng tử nhíu mày kinh ngạc gọi. Tông Chính Vô Ưu rũ mắt không nói, sắc môi tái nhợt. "Đa tạ Ly Vương!" Phó Trù chắp tay nói lời cảm tạ. Tông Chính Vô Ưu ở sau lưng hắn nói: "Phó tướng quân, sẽ có một ngày, ngươi cũng giống như bổn vương......" hối bất đương sơ(*)! Bốn chữ này hắn không nói ra. Ở trong quá trình lợi dụng, thả chân tình ở bên trong, không chỉ có hắn, hiện giờ lại có thêm một Phó Trù. Tông Chính Vô Ưu cười đến tự giễu, bất luận là hắn hay là Phó Trù, dù cho bọn họ tự phụ như thế nào, kế hoạch như thế nào tinh vi, tính toán không lộ chút sơ hở, thì trên đời này cũng có một nữ tử như vậy sẽ không để cho bọn họ sau khi đạt thành kế hoạch mà toàn thân thối lui. Phó Trù thân hình cứng đờ, câu kia không nói xong, hắn từ trong tiếng nói khàn khàn của Tông Chính Vô Ưu ẩn chứa hàm ý bi thương hiểu được là ý tứ gì. Sẽ có một ngày như vậy sao? Có lẽ đi, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn cứ không thể thay đổi. Cho nên, hắn nói: "Bổn tướng cùng Ly Vương...... Không giống nhau." Dứt lời kiên định đạp bước chân theo Lãnh Viêm mà đi. Cửu hoàng tử vội la lên: "Thất ca, huynh như thế nào có thể để hắn cứ như vậy mà đem nàng mang đi?" Tông Chính Vô Ưu nghiêng mắt, hỏi ngược lại: "Không cho hắn mang đi lại có thể như thế nào? Nàng tỉnh lại thì sẽ không tự mình đi sao?" Cửu hoàng tử nói: "Chính là, chính là...... Phó Trù lợi dụng nàng." "Thì tính sao? Lấy trí tuệ thông minh của nàng, ngươi cho rằng nàng sẽ không biết?" Tông Chính Vô Ưu trong mắt đau thương khó nén, tiếng nói bi thương. Giữa nàng cùng Phó Trù từ lúc bắt đầu chính là lợi dụng lẫn nhau. Nàng chính là tình nguyện làm quân cờ trong tay người khác, cũng không muốn cho hắn thêm một lần cơ hội. Cửu hoàng tử ngây ngốc đứng đó, có chút không rõ. Thất ca lợi dụng Li Nguyệt, nàng thương tâm đến như vậy, mà Phó Trù lợi dụng nàng, nàng biết lại không để bụng? .......................................... Hối bất đương sơ: biết vậy chẳng làm (sớm biết có ngày hôm nay, thì chẳng làm như vậy)