Bạch Phát Hoàng Phi
Chương 32
Lúc Phó Trù ôm Mạn Yêu đi ra, ngoài cửa đã không thấy Tông Chính Vô Ưu cùng Cửu hoàng tử, chỉ có một chiếc xe ngựa cùng một mã phu chờ ở nơi đó. Bên trong xe ngựa rộng lớn thoải mái, kỹ thuật đánh xe của mã phu kia rất tốt, một đường chạy về phủ Tướng quân rất là vững vàng, hoàn toàn không có cảm giác xóc nảy. Phó Trù vỗ về khuôn mặt nữ tử trong lòng ngực, trong lòng một mớ hỗn loạn.
Đêm nay chỉ có mấy ngôi sao thưa thớt trên bầu trời, những đám mây thì nhàn nhạt trôi, bọn hạ nhân ở phủ Vệ quốc Tướng quân đi đường đều cúi đầu, không dám phát ra nửa tiếng động.
Bên ngoài tẩm các Thanh Mịch viên, Hạng Ảnh cùngTiêu Sát hai thị vệ thân cận nhất bên người hai vị chủ tử, đang quỳ ngay ngay thẳng thẳng. Bọn họ lưng thẳng tắp, cúi đầu ánh mắt nghiêm nghị, tâm tư khác nhau.
Thời điểm Mạn Yêu tỉnh lại, đã là nửa đêm canh ba. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy được ánh mắt phức tạp không kịp thu lại của nam tử ngồi bên cạnh giường, trong ánh mắt kia tựa hồ có hổ thẹn, lo lắng, giãy giụa.....còn có mềm mại chân chính rất khó gặp được, duy nhất không giống ngày thường ôn hòa như mang mặt nạ. Mạn Yêu sửng sốt sửng sốt, hơi hơi nhíu mày, liền thấy toàn bộ cảm xúc phức tạp trong mắt hắn ở trong phút chốc toàn bộ hóa thành vui sướng.
"Dung Nhạc nàng tỉnh? Mau nằm đó đừng nhúc nhích. Người đâu, phu nhân tỉnh, mau đi đem cháo tổ yến bưng tới." Phó Trù ngăn cản nàng đứng dậy, quay đầu lại đối diện nha đầu bên ngoài phân phó.
Nha đầu ngoài cửa lĩnh mệnh bước nhanh đi, Phó Trù lại quay đầu hỏi: "Dung Nhạc, nàng cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?"
Mạn Yêu không nói chuyện, ngơ ngẩn nhìn hắn, hắn ôn nhu săn sóc như vậy, còn có dáng vẻ thực khẩn trương, bất luận kẻ nào nhìn thấy, đều sẽ cảm thấy người nam nhân này là một trượng phu tốt, trăm năm khó gặp, nhưng mà, nàng lại không cách nào cảm động được, chỉ cảm thấy buồn cười.
Nàng chậm rãi nhớ lại chuyện ban ngày phát sinh, lẳng lặng nâng tay mình lên, rũ mắt nhìn những ngón tay hơi tái nhợt, thấp thoáng như lại trông thấy đầy tay toàn màu đỏ tươi, thân nàng nổi lên một trận rùng mình.
Trong phòng thắp một chiếc đèn, ánh đèn mờ nhạt mang theo ánh sáng cam hồng nhợt nhạt, một trận gió từ cửa sổ mở rộng thổi tiến vào, ánh đèn lay động làm cho gian phòng tựa hồ đều đang đong đưa.
Mạn Yêu hầu như cảm thấy nhìn đến đồ vật ở trước mắt đều mang theo vết máu đỏ tươi, hơi chút động đậy, bả vai đau nhức đánh úp lại. Chung quy nàng vẫn còn sống. Nàng nhắm mắt lại, miệng thở hổn hển, trong đầu dần dần hiện lên một cái thân ảnh màu trắng đạp nước mà đi đến.
"Ta trở về như thế nào?" Âm thanh nàng suy yếu hỏi, hỏi xong không đợi Phó Trù trả lời, nhanh chóng lại nói: "Là tướng quân đã cứu ta sao? Tướng quân thật là thần cơ diệu đoán, biết ta nhất định sẽ gặp được nguy hiểm, liền an bài Hạng Ảnh dẫn người mai phục ở nơi đó trước."
Nàng cười nói, ánh mắt qua lại trên khuôn mặt anh tuấn của hắn dò xét.
Phó trù mất tự nhiên mà chớp mắt, ánh mắt lần nữa trở nên phức tạp, chính lúc ánh mắt không biết nên dờ đi đâu, tỳ nữ bưng cháo đi vào phòng, Phó Trù lập tức cười nói: "Nàng mới vừa tỉnh, không nên hao tâm tốn sức. Mau, ăn chút cháo." Dứt lời đỡ nàng ngồi dậy, để nàng dựa vào cái đệm mềm mại chồng lên nhau, sau đó tiếp nhận chén cháo, múc một muỗng cháo tổ yến đưa đến bên miệng nàng.
Mạn Yêu không há mồm, bình tĩnh nhìn đôi mắt hắn, cảm xúc cuồn cuộn, lạnh lùng hỏi: "Vị công tử áo tím kia là Trần Phong quốc vương tử à? Ngươi đã sớm biết hắn sẽ đi đến nơi đó du hồ?"
Phó Trù tay nắm cái muỗng khẽ run lên, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn nàng, lại thấy nàng nở nụ cười, vô cùng châm chọc nói: "Xem ra ngươi cùng hoàng huynh hợp tác cũng bất quá là như thế, hoàng huynh muốn giết hắn, ngươi lại mượn ta tới cứu hắn. Nếu lần này ta chết, cũng không biết là như ý muốn của ai?"
Thân hình Phó Trù chấn động, lập tức đem cái muỗng ném vào trong chén cháo, bắt lấy tay nàng, như là một người chìm trong bóng tối đã lâu rồi, muốn bắt lấy một tia ánh sáng cuối cùng trong sinh mệnh.
"Nàng sẽ không chết!"
"Ta sẽ không để nàng chết."
Đôi mày anh khí nhăn chặt muốn chết, ngữ khí thực kiên định, mang theo một chút run rẩy của con tim đang đập mạnh vì sợ hãi.
Mạn Yêu nghe lời này chỉ cảm thấy thực châm chọc, không để nàng chết, đơn giản chính là nàng còn có giá trị lợi dụng. Nhưng nếu nàng không có nhìn lầm, nếu như trong nháy mắt kia nàng không có xuất hiện ảo giác, như vậy, nàng cơ hồ có thể khẳng định, người cứu nàng cũng không phải Phó Trù, mà Phó Trù lại dựa vào cái gì nói không để nàng chết?
Dùng sức tránh thoát khỏi tay hắn, lại không cẩn thận động đến miệng vết thương, đau nhức khiến nàng một trận choáng váng, suýt nữa ngồi không vững.
Ánh mắt Phó Trù trầm xuống, vội đỡ lấy thân thể lắc lư của nàng, ngữ khí khẩn trương nói: "Nàng đừng nhúc nhích. Cẩn thận miệng vết thương."
Mạn Yêu quay đầu đi, không nhìn hắn.
Phó Trù rũ mi, nhẹ nhàng thở dài: "Đem hết thảy mọi việc đều nhìn đến rõ rõ ràng ràng...... Dung Nhạc, nàng mệt không?"
Ánh đèn lại đang lay động, lắc qua lắc lại chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, nàng nâng cằm lên, mặt vô biểu tình nói: "Mệt hay không mệt, lại có thể như thế nào? Ta ngược lại không muốn nhìn rõ ràng, nhưng tất cả mọi chuyện đều liên quan đến ta!" Lần này còn kém chút nữa là muốn mạng nàng, có thể nhìn không rõ sao? Buổi sáng trước khi rời đi, người này có bao nhiêu là nghiêm túc kêu nàng đem tâm mình lưu lại cho hắn! Đem tâm lưu lại cho một người không thời khắc nào không quên lợi dụng nàng? Nàng có ngốc như vậy không?
Nụ cười bạc bẽo lạnh lùng lại châm chọc tràn ngập ở khóe môi nàng, Phó Trù nhìn biểu tình nàng như vậy, trong lòng dâng lên một loại tư vị khó nói, hơi hơi hé miệng, cuối cùng lại chỉ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Dung Nhạc, ta không muốn tổn thương nàng. Ta để nàng đi, là bởi vì ta biết bọn họ sẽ không tổn thương nàng. Nhưng nàng vì sao muốn lấy mạng mình đi cứu một người xa lạ chỉ là lần đầu tương ngộ?"
"Người xa lạ?" Mạn Yêu cười khổ nói: "Cái người xa lạ này, có thể vì ta buông vũ khí, đem chính tính mạng của mình giao cho kẻ địch!"
Nàng ngoái đầu nhìn lại hắn, ánh mắt trong sáng mà sắc bén, tựa hồ đang hỏi: "Ngươi có thể chứ, phu quân đại nhân, người luôn miệng nói muốn cùng ta bên nhau cả đời?"
Phó Trù bị nàng nhìn đến tâm chìm thẳng xuống, thế nhưng có chút không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, vội vàng đứng dậy nói: "Nàng nghỉ ngơi đi." Sau đó vội vàng hướng tới cửa bước đi.
Nàng nhìn thấy Tiêu Sát cùng Hạng Ảnh vẫn quỳ nơi đó. "Tướng quân." Mạn Yêu ở phía sau gọi lại hắn, nhàn nhạt nói: "Mặc kệ là Hạng Ảnh, hay là Tiêu Sát, cho bọn họ đều đứng lên đi. Bọn họ bất quá là nghe lệnh hành sự, cần gì phải để bọn họ quỳ tại đây thỉnh tội?"
Phó Trù đi tới cửa nghe thấy thế, thân hình cứng đờ, bước chân ngừng lại một chút, không có quay đầu lại tiếp tục bước đi.
Chén cháo tổ yến trên bàn ở đầu giường còn tỏa ra hơi nóng, cả phòng đều là mùi cháo nhạt nhẽo. Mạn Yêu nhìn lướt qua, không muốn ăn, kêu người mang xuống, lúc sau không còn buồn ngủ, trợn tròn mắt an tĩnh nằm trên giường, nhìn Tiêu Sát đã đứng dậy nhưng vẫn đứng ở ngoài cửa sổ chưa từng rời đi, trong lòng dâng lên một cảm xúc bi thương.
Ở trong trí nhớ của nàng, từ khi đến thế giới này, Tiêu Sát cùng Linh Nhi vẫn luôn bồi ở bên người nàng, dạy nàng luyện kiếm, bồi nàng đánh đàn, xem nàng chơi cờ, chưa bao giờ hỏi nàng vì sao đột nhiên giống như cái gì đều không biết, mà thứ nàng biết, bọn họ lại chưa từng gặp qua. Tính tính đã có bốn năm, bốn năm thành tâm đối đãi, sớm chiều làm bạn, đồng hội đồng thuyền, nếu như vậy còn không thể toàn tâm tín nhiệm, vậy thế giới này còn có cái gì là đáng giá để nàng đi tin tưởng?
Nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra cái thân ảnh màu trắng kia, lăng thủy đạp sóng, hướng nàng chạy như bay mà đến......
Trong lòng tắc nghẽn nhói đau, nàng cuống quít lại mở to mắt.
Nhìn thấy Linh Nhi, là ở buổi sáng ngày hôm sau.
Linh Nhi lấy tốc độ giống như gió lốc vọt vào tẩm các, bổ nhào vào trước giường Mạn Yêu, vui sướng kêu lên: "Chủ tử, ngài đã tỉnh! Ngày hôm qua làm ta sợ muốn chết."
Mạn Yêu nhàn nhạt cười nói: "Không có việc gì."
Linh Nhi gật đầu, trong mắt lại ngậm nước mắt, nức nở nói: "May mắn Ly Vương xuất hiện đúng lúc, bằng không nô tì thật không dám tưởng tượng......"
"Ngươi nói...... là Ly Vương? Là hắn đã cứu ta?" Nàng nhẹ giọng hỏi, âm thanh lại có chút run run lên.
"Đúng vậy, chủ tử, Ly Vương khinh công thật là lợi hại, mặt hồ rộng như vậy, hắn thế nhưng giống như đi ở trên đất bằng, cứu ngài bình yên vô sự trở về. Ngài không nhìn thấy, lúc ấy Ly Vương sắc mặt rất dọa người, biểu tình đó, tựa như người khác giết cả nhà hắn......"
"Đừng nói bậy!" Mạn Yêu nhíu mày nhẹ mắng.
Hai chữ Ly Vương kia, khiến đáy lòng Mạn Yêu chấn động, nghi vấn cùng đáp án từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn luôn xoay quanh ở trong lòng nàng, cứ như vậy dễ dàng bị Linh Nhi phơi bày ra. Mạn Yêu tuy lòng có chuẩn bị, nhưng thân hình vẫn không khỏi chấn động, thế nhưng thật là hắn!
Linh Nhi nói: "Nô tỳ không nói bậy, là thật sự thực dọa người! Mọi người cũng không dám nhìn hắn. Hắn còn ôm ngài, lạnh lùng mà đối Lãnh Viêm ra mệnh lệnh nói: "bình nó"! Sau đó liền xuất hiện rất nhiều người áo huyền mang mặt nạ, cơ hồ đem tòa núi kia san bằng thành bình địa......"
Một số việc bị cố tình cho chìm vào đáy lòng theo những lời này của Linh Nhi lặng lẽ nổi lên, khiến tâm Mạn Yêu tức khắc rối loạn. Mà theo như lời nói của Linh Nhi phản ứng của nam tử ngay lúc đó, tựa như hôm qua thời điểm ở giữa sinh tử một đường bị hắn ôm vào trong lòng ngực, nàng cảm giác được hắn khẩn trương, phẫn nộ, sợ hãi, hoảng loạn...... Hết thảy cảm xúc này đều sẽ khiến người ảo giác nàng đối với hắn mà nói là tồn tại không thể thiếu. Nhưng mà, Ly Vương Tông Chính Vô Ưu lãnh khốc vô tình như vậy, cũng có người tồn tại không thể thiếu trong sinh mệnh của hắn sao?
Nàng không tự chủ được mà suy nghĩ, đầu tiên là ra roi thúc ngựa đưa quả lệ chi, lại ở hồ Thanh Lương cứu giúp, hắn cũng không phải là loại người có thói quen bỏ ra tâm tư vì người khác, hắn cũng không thích du hồ, vậy hắn vì sao lại xuất hiện ở nơi đó, lại vừa lúc cứu tính mạng nàng? Là trùng hợp? Hay là có nguyên nhân khác? Còn dễ dàng cho Phó Trù đem nàng mang về phủ Tướng quân như vậy. Nàng cho rằng, hắn là người kiêu ngạo tự phụ như vậy, bất luận năm đó hắn hỏi nàng câu nói cuối cùng kia là thiệt tình hay là giả ý, hắn đều sẽ bởi vì nàng cự tuyệt, từ đó đối với nàng chán ghét tận xương, coi nàng như là người xa lạ. Nhưng lúc nàng mệnh huyền nhất tuyến, hắn hướng tới nàng tốc độ như bay, thân ảnh như tư thái của thiên thần nhưng lại vội vàng như vậy.
Đối với Tông Chính Vô Ưu, nàng cho rằng nàng đã quên hắn rồi; nàng cho rằng lại nghe được tên của hắn nàng sẽ thực bình tĩnh sẽ không còn đau lòng; nàng cho rằng hắn lại xuất hiện lần nữa sẽ không làm đảo loạn tâm nàng. Ngực bỗng nhiên đau nhói lên, có chút hít thở không thông, Mạn Yêu dùng bàn tay không bị thương xoa ngực, nhắm mắt lại, miệng vết thương bị chôn dấu dưới đáy lòng lại bị xé rách ra.
Linh Nhi thấy sắc mặt nàng không đúng, vội đình chỉ lời nói, kêu lên: "Chủ tử, ngài làm sao vậy? Miệng vết thương đau sao? Nô tỳ đi kêu đại phu."
"Không cần." Mạn Yêu giữ chặt Linh Nhi, thở hổn hển hai cái, mới nói: "Ta không có việc gì, có lẽ thời tiết quá nóng, ngực có chút không thoải mái. Đúng rồi, vị công tử áo tím thế nào rồi?"
Linh Nhi nói: "Hắn không có việc gì, chỉ bị chút thương nhẹ, còn nói thêm câu nói kỳ lạ."
Mạn Yêu hỏi: "Nói cái gì?"
Linh Nhi suy nghĩ lại nói: "Hắn nói "người này chính là Ly Vương sao? Lịch Võ, ngươi trước kia nói sai rồi, hắn cuồng ngạo tự phụ cũng không phải cậy vào hoàng đế sủng ái, mà là hắn có bản lĩnh như vậy. Chỉ cần hắn nguyện ý, cái giang sơn này, sớm hay muộn cũng là của hắn." "
Mạn Yêu sửng sốt, đây là lời Ninh Thiên Dịch nói? Xem ra hắn lần này tiến đến Lâm Thiên quốc cũng không chỉ là vì tuyển thê tử đơn giản như vậy.
"Sau đó thế nào?" Mạn Yêu lại hỏi.
Linh Nhi nói: "Sau đó, tất cả sát thủ hắc y nhân toàn bộ đều bị giết chết, ngay cả Hạng Ảnh mang theo cung tiễn thủ cũng không có một người tồn tại đi ra tòa núi kia! Bọn họ bắt Hạng Ảnh cùng đầu lĩnh hắc y nhân...... Chủ tử, ngài biết không? Cầm đầu những hắc y nhân đó cư nhiên là Tiêu Sát! Nô tỳ nằm mơ cũng chưa nghĩ đến......người thiếu chút nữa hại chết ngài là hắn! Nô tỳ hỏi hắn vì cái gì, hắn giống như người câm, một chữ cũng không chịu nói......"
Linh Nhi càng nói càng tức giận, nhưng Mạn Yêu lại nhàn nhạt nói: "Người của Vô Ẩn lâu, quả nhiên là lợi hại!"
Linh Nhi sửng sốt một chút, kỳ lạ hỏi: "Chủ tử, ngài như thế nào không tức giận? Nô tỳ ngày hôm qua nhìn đến là Tiêu Sát, nô tỳ đều muốn tự tay giết hắn!"
Mạn Yêu nói: "Giết hắn có ích lợi gì, hắn bất quá là nghe lệnh hành sự."
"Nghe lệnh hành sự? Nghe mệnh lệnh của ai?" Linh Nhi hỏi, hỏi xong đột nhiên nghĩ đến cái gì, trừng lớn đôi mắt: "Chủ tử ý tứ là...... Hoàng Thượng? Không có khả năng không có khả năng, Hoàng Thượng sẽ không hại chủ tử, sẽ không!"
Linh Nhi kinh hoảng lắc đầu, làm như không thể tin tưởng, Mạn Yêu lại nhàn nhạt cười nói: "Người hắn muốn giết lại không phải ta, ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì?" Nói xong đi kéo tay Linh Nhi, nhìn đôi mắt Linh Nhi, Mạn Yêu biểu tình nghiêm túc mà nói: "Linh Nhi, ta mặc kệ ngươi cùng Tiêu Sát còn nghe mệnh lệnh ai, thay ai làm việc, ta ở thế giới này có thể tin tưởng chỉ có hai người các ngươi, vô luận phát sinh chuyện bao lớn, ta đều không muốn đi hoài nghi các ngươi."
"Chủ tử......" Linh Nhi cảm thấy sắp khóc ra tới, Mạn Yêu vỗ vỗ tay nàng, cười nói: "Được rồi, ta tin tưởng lúc này đây, Tiêu Sát có chính lý do của hắn, ta bị thương cũng là ngoài ý muốn. Ngươi đi nói cho hắn biết, ta không trách hắn, kêu hắn trở về nghỉ ngơi đi, chuyện này, qua mấy ngày nữa hẵng nói. Ta muốn nghỉ ngơi, không có việc gì, đừng cho người tiến vào quấy rầy ta."
Nói xong nàng nhắm mắt lại, chờ Linh Nhi sau khi rời khỏi đây mới lại mở mắt ra, như cũ không hề thấy buồn ngủ, không biết phải như thế nào mới có thể làm chính lòng mình yên tĩnh xuống, không thèm nghĩ đến sự tính toán của hoàng huynh, không thèm nghĩ đến sự lợi dụng của Phó Trù, càng không thèm nghĩ tới lý do Tông Chính Vô Ưu cứu nàng.
Hôm nay Lâm Thiên hoàng có chỉ, Vương tử Trần Phong quốc thân thể không khoẻ, thưởng hoa yến dời đến bảy ngày sau, thiết lập tại kinh thành Bắc giao, biệt cung tránh nóng Vân Liên Sơn.
Mạn Yêu ở trên giường nằm bốn ngày, mới dần dần tốt một chút. Bốn ngày này, Phó Trù mỗi ngày hạ triều liền trở về bồi nàng, đối với nàng có thể nói là chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ.
.......................................
Vân Liên Sơn chung dục linh tú (*), thanh u nhã tĩnh, biệt cung tránh nóng đình đài lầu các, giả sơn quái thạch (*), được xây dựng đến tinh mỹ tuyệt luân (tinh xảo vô cùng).
Trong Thánh Liên uyển, một cái hồ nước xanh biếc thật lớn, hợp với ba tòa nhà thuỷ tạ hình thành một hình tam giác, bốn phía thủy tạ lá sen xanh biếc phủ kín cả hồ nước, nhìn không thấy mặt nước vẩn đục. Tháng sáu hoa sen nở rộ, tranh nhau khoe sắc, đẹp không sao tả xiết.
Mạn Yêu cùng Phó Trù đến là lúc cách vãn yến (tiệc tối) bắt đầu còn tới một canh giờ, nhưng điện Quan Hà đã thập phần náo nhiệt. Văn võ bá quan cùng các nữ quyến phân tụ (phân khai + tụ họp) mấy chỗ, nói chuyện thật là hăng say, không khí trong điện cực kỳ hòa hợp.
Mà hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất đó là những tiểu thư quan gia (con nhà quan) trang điểm hết sức tỉ mỉ kỹ lưỡng, mập ốm cao thấp, kiều diễm vô cùng, ngẫu nhiên cười duyên vài tiếng, lấy tay áo che mặt, làm bộ dáng thẹn thùng, thật là người so với hoa còn kiều diễm quyến rủ hơn, lấn át cả liên sắc (vẻ đẹp của hoa sen) trong hồ nước xanh biếc.
Thưởng hoa thưởng hoa, thì ra thưởng đều không phải là hoa trong hồ, mà là hoa mỹ nhân. Nhìn các tiểu thư trong mắt đựng đầy chờ đợi cùng khát khao, ngược lại khiến Mạn Yêu cảm thấy kỳ lạ, cuộc thưởng hoa yến này nếu là vì cùng Trần Phong quốc liên hôn mà chuẩn bị, theo lý mà nói, nữ tử đều giống nhau hẳn là sẽ không thích rời xa nơi chôn rau cắt rốn, gả đến các quốc gia ở xa, nhưng vì sao những tiểu thư đó lại giống như đều ngóng trông có thể được lựa chọn?
Thấy Phó Trù cùng Mạn Yêu tới rồi, quan lại toàn bộ đứng dậy đón chào.
Hôm nay Mạn Yêu mặc một chiếc áo bào gấm Vân Cẩm màu nguyệt bạch (*), chính là do Phó Trù cố ý chuẩn bị cho nàng, tay áo rộng lưu sa, vừa thấy liền biết là trân phất chi vật khó có được. Mái tóc đen dài được quấn lên đơn giản, thoạt nhìn tùy ý tự nhiên nhưng lại không mất đi khí chất cao quý.
<img data-original-width=1024 data-original-height=1024 src="https://em.wattpad.com/959a212603fee5d63a3537779fba552260f283f9/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f366a50424c587a394f7a473679513d3d2d3634373632383136322e313536316165623666383962323631613836373539343534363333392e6a7067" data-pagespeed-url-hash=702231040 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
<img data-original-width=800 data-original-height=800 src="https://em.wattpad.com/784f11fe3d28b5cc8285564e213692676392deb9/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f674358355a63706a494e6f336f513d3d2d3634373632383136322e313536316165633039663439666537383733373730353138373730322e6a7067" data-pagespeed-url-hash=1726876210 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> hình ảnh tay áo rộng lưu sa
.........................................................
Không biết là phu nhân của vị quan viên nào vừa thấy Mạn Yêu liền nhiệt tình mà đi lại đây, đầy mặt tươi cười nói: "Vị này chính là Dung Nhạc trưởng công chúa đi? Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, lại thực xứng với một thân trang điểm này, giống như thiên tiên! Trách không được hai gã nam tử xuất sắc nhất triều ta đều vì ngài mà khuynh đảo! Buổi tối hôm nay có ngài ở đây nha, các quận chúa, tiểu thư gì đó cũng chỉ còn lại góp phần xem náo nhiệt mà thôi."
Cuối cùng một câu của bà ta cố ý hạ giọng, nhưng người bên cạnh vẫn là nghe đến rõ ràng, bốn phía ánh mắt tràn ngập địch ý hướng bên này nhìn.
Mạn Yêu thân mình cứng đờ, vị phu nhân kia minh bao ám biếm (*) nói mấy câu nghe đến như là tán dương, kỳ thật chính là nói nàng đã gả cho người, còn không an phận, vương tử tuyển thê, nàng là phụ nữ có chồng nên đem chính mình trang điểm bình thường một chút. Nàng hơi hơi nhíu mày, không cần nhìn liền biết tất cả ánh mắt các nữ quyến đều tập trung ở trên người nàng, tựa hồ nàng mới là đối thủ lớn nhất các nàng ta.
Mạn Yêu không dấu vết mà tránh đi động tác như ra vẻ quen thuộc nhiệt tình của vị phu nhân kia, nàng rất được thể mà cười nói: "Phu nhân này thật biết nói đùa, Dung Nhạc đã là vợ người, nào có thể cùng các tiểu thư như hoa như ngọc đánh đồng."
Vị phu nhân kia lại nói: "Công chúa quá khiêm tốn! Di? Công chúa một thân xiêm y này thật là đẹp mắt, là hàng mới đến của cẩm y phường đi? Nhất định là Phó tướng quân vì công chúa mà chuẩn bị riêng. Vừa thấy liền biết giá trị liên thành. Phó đại tướng quân đối với công chúa thật tốt nha, đại nhân nhà ta đối với ta tốt nếu bằng một nửa Phó tướng quân đối với công chúa, ta nằm mơ đều phải cười tỉnh. Các ngươi nói có phải hay không nha?"
Chúng các phu nhân vây lại cười rộ, không biết là ai đẩy Mạn Yêu một phen, vừa lúc đẩy ở bả vai bị thương chưa khỏi hẳn của nàng, một trận xé nứt đau, khiến tâm nàng sinh bực bội, không có tâm tư phí sức cùng những người này, liền lễ phép mà cười cười, nhàn nhạt nói một câu: "Các vị phu nhân từ từ trò chuyện." Sau đó lễ phép gật gật đầu, bỏ đi. Các phu nhân kia, bĩu môi, cũng không hề để ý nàng, từng người đoàn tụ ở bên nhau nói chuyện phiếm.
Mạn Yêu tìm một chỗ thanh tịnh ngồi xuống, nhìn Phó Trù bị đủ loại quan lại vây quanh ở giữa, ứng đối khéo léo, thành thạo. Mà nàng một mình tĩnh tọa (ngồi yên lặng), một thân khí chất trầm tĩnh thanh ngạo (thanh nhã kiêu ngạo) cùng đám người náo nhiệt này có chút không hợp nhau.
Sắc trời dần tối, điện Quan Hà bốn phía đã treo đầy các đèn màu cung đình, ánh đèn nghiêng nghiêng đổ mà xuống, chiếu rọi một hồ hoa sen, giống như thiếu nữ chưa lấy chồng trang điểm một dung nhan đẹp nhất, nhìn qua càng thêm kiều diễm mà mỹ lệ. Mạn Yêu ngồi ở chỗ này, cũng không có một chút tâm tình thưởng cảnh.
"Chủ tử, vãn yến còn sớm, ngài nếu là cảm thấy buồn, liền đi ra ngoài dạo một chút đi." Linh nhi đề nghị.
Mạn Yêu nghĩ nghĩ, gật đầu, mang theo Linh Nhi lặng lẽ đi khỏi điện Quan Hà.
Vừa ra Thánh Liên uyển, không khí tựa hồ tốt rất nhiều. Mạn Yêu tìm một con đường nhỏ u tĩnh (vắng vẻ yên tĩnh) chậm rãi đi ra ngoài, con đường kia hai bên cây cối rậm rì, núi giả san sát. Nàng lúc này mới phun ra một ngụm không khí không thỏa mái, nhưng vừa mới đi qua một tòa núi giả, liền nghe được núi giả phía sau truyền đến một trận tiếng đánh chửi. Mạn Yêu nhíu mày, tại sao nơi nào cũng không thanh tịnh!
Nàng không muốn xen vào việc người khác, đang định xoay người rời đi, liền nghe thấy một giọng nam mắng:
"Tiện nhân, ngươi một người chạy ra làm gì? Có phải hay không muốn đi tìm Vô Ưu ca ca của ngươi? Hừ! Ly Vương nếu là coi trọng ngươi cái đồ đê tiện này, ngươi sẽ không đến mức gả cho ta. Ta nói cho ngươi biết, nếu cha ngươi đem ngươi gả cho ta, ngươi phải cho ta an phận một chút, nếu là còn dám nhớ thương nam nhân khác, xem ta có lột da của ngươi không!" Dứt lời lại là một trận tiếng tay đấm chân đá.
.......................................
(*) Chung dục linh tú: ngưng tụ linh khí trong thiên địa, sông nước tú mĩ, nhân tài xuất hiện lớp lớp.
(*) Giả sơn quái thạch: những hòn đá hình dáng kỳ lạ làm thành núi giả, hòn non bộ.
(*) Màu nguyệt bạch: Màu lam nhạt, chỉ chính là màu sắc của ánh trăng, cổ nhân cho rằng màu sắc ánh trăng cũng không phải là trắng thuần, mà là có một chút màu lam nhàn nhạt.
(*) Minh bao ám biếm: Chính là ngoài mặt khích lệ khen ngợi, nhưng ẩn ý bên trong kỳ thật là nói móc, khinh thường châm chọc người.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
125 chương
243 chương
9 chương
132 chương
47 chương
102 chương