Bách Luyện Thành Thần

Chương 151 : Ngoài cốc

Ánh mắt La Chinh toát ra vẻ vui sướng ngỡ ngàng. Nhân lúc chân khí Thiên Ma đang cuồn cuộn chảy trong cơ thể, La Chinh duỗi tay, đẩy một luồng ra bên ngoài. Giờ phút này, chân khí Thiên Ma đã biến đổi hoàn toàn, tuy vẫn là màu tím đen nhưng thoạt nhìn giống như một màn sương mù tím đen dày đặc. “Ta đột phá rồi!” Dừng chân ở cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên lâu như vậy, La Chinh rốt cuộc cũng bước vào Tiên Thiên Cảnh! Trước đó, chân khí Thiên Ma vận chuyển điên cuồng trong cơ thể đã chuyển hóa thành chân nguyên. Màn sương mù tím đen ngưng tụ trên tay La Chinh chính là chân nguyên Thiên Ma! Sau khi bước vào Tiên Thiên Cảnh, thực lực của La Chinh đã tăng lên một bậc. Quan trọng hơn là hắn đã vượt qua bình cảnh trong Tiên Thiên Cảnh, tốc độ thăng cấp sau này sẽ càng nhanh hơn. “Chúc mừng ngươi trở thành cao thủ Tiên Thiên.” A Phúc thản nhiên mỉm cười, nói chúc mừng La Chinh. Thật ra trong mắt A Phúc, đừng nói cao thủ Tiên Thiên, ngay cả Chiếu Thần Cảnh cũng chỉ như hạt bụi nhỏ bé. Nhưng A Phúc chỉ là tôi tớ trong Tiên Phủ này, còn La Chinh hiện tại là chủ nhân tạm thời của Tiên Phủ, chỉ cần hắn không ngừng nỗ lực, tương lai rất có thể trở thành chủ nhân thực sự của Tiên Phủ. A Phúc hiển nhiên phải tỏ thái độ cung kính nhiều hơn. La Chinh gật đầu mỉm cười với A Phúc. Trở thành cao thủ Tiên Thiên đồng nghĩa với việc hắn đã tới gần mục tiêu của bản thân hơn một bước. Sau đó hắn nhắm mắt lại, bắt đầu củng cố cảnh giới của mình. Ba ngày sau, La Chinh mở mắt ra. Sau khi trở thành cao thủ Tiên Thiên, hắn phát hiện ra thân thể mình đã có sự thay đổi. Hơi thở trở nên dài hơn, mạnh mẽ hơn, một lần hô hấp có thể kéo dài hết một nén nhang! Lúc này, La Chinh đột ngột nhảy lên cao, vung tay đánh một quyền vào trong không trung. Đây là thức thứ nhất Ma Động Thiên Hạ của Thiên Ma Thần Quyền. Quyền vừa đánh ra, một quyền ảnh xanh đen lập tức bắn ra theo. So với trước kia, quyền ảnh này càng chân thực hơn, tốc độ hơn, đồng thời còn mang theo một những ánh sao lấp lánh. Nhìn quyền ảnh bay xa không ngừng, La Chinh tặc lưỡi, đáng tiếc trước mắt không có đối thủ để kiểm tra uy lực của Thiên Ma Thần Quyền. Quay đầu nhìn A Phúc mang vẻ mặt bình thản ung dung, La Chinh quyết định bỏ qua. Thực lực của A Phúc sâu không lường được, kiểm tra với nó thì chắc chắn chỉ uổng công mà thôi. Mặc dù La Chinh đã trở thành chủ nhân tạm thời của Tiên Phủ này, thậm chí chiếm được một bức tranh quán tưởng, nhưng nghĩ tới một Tiên Phủ to như vậy mà hắn lại không thể sử dụng thì đúng là có chút buồn bực. Nếu vào trong phòng luyện đan kia, lấy được một viên tiên đan trong truyền thuyết, thì chẳng phải thực lực của hắn sẽ tăng lên nhanh chóng hay sao? Mà thôi, tất cả đều là duyên số, vị chủ nhân thứ ba của Tiên Phủ đã sắp xếp như vậy thì chắc hẳn có lý do nào đó, La Chinh cũng không khăng khăng cố chấp làm gì. Nếu trừ nơi này ra, những nơi khác La Chinh đều không thể bước vào thì ở lại đây mãi cũng không phải chuyện hay. Vì thế, La Chinh chắp tay với A Phúc rồi nói: “Ta ở Tiên Phủ cũng được một thời gian rồi. Nếu không còn chuyện gì khác, ta xin được cáo từ!” “Ồ?” Nét mặt A Phúc trở nên quái dị: “Tiên Phủ này là nơi tu luyện tuyệt vời, tốc độ ngưng tụ chân nguyên nhanh gấp mấy lần bên ngoài. Nếu ngươi một lòng hướng đạo thì tu luyện ở đây là sự lựa chọn tốt nhất, vì sao còn muốn rời đi?” A Phúc đợi nhiều năm như vậy là để nghênh đón vị chủ nhân tiếp theo của Tiên Phủ, nhưng không ngờ La Chinh lại rời đi nhanh như thế. La Chinh lắc đầu: “Ta còn rất nhiều việc phải làm ngoài kia!” A Phúc suy nghĩ một hồi, sau đó lấy một tấm lệnh bài ra, khắc một chữ “Tốn” bằng thứ hoa văn phức tạp lên trên. “Sau này, nếu ngươi muốn trở về, chỉ cần cầm lệnh bài đứng trước cửa Tiên Phủ là được.” A Phúc nói. La Chinh nhận lấy tấm lệnh bài, cảm thấy khá nặng, nó không phải vàng hay sắt, không biết đã dùng kim loại gì đúc thành. Lúc chia tay, trong đôi mắt A Phúc chợt toát ra nỗi cô đơn vô tận. Tuy A Phúc chỉ là một con rối nhưng bên trong cất giữ linh hồn một con người. Trải qua nhiều năm đợi chờ như vậy, linh hồn nó thật sự đã chịu không ít dày vò. Thấy sự cô đơn đọng nơi đáy mắt A Phúc, La Chinh cũng có chút xúc động. Trong khảo nghiệm vừa rồi, A Phúc đã giúp hắn rất nhiều. Vì vậy, hắn nói với A Phúc: “Yên tâm, ngươi đã chờ mấy nghìn năm rồi, ta sẽ trở lại đây nhanh thôi. Tuy hiện tại ta mới chỉ là chủ nhân tạm thời của Tiên Phủ, nhưng ta nhất định sẽ trở thành chủ nhân thực sự của nơi này!” A Phúc khẽ mỉm cười: “Cố lên, có lẽ ngươi có thể chấn hưng Tiên Phủ!” Thật ra có mấy điều A Phúc không nói cho La Chinh biết. Sau khi vị chủ nhân thứ ba của Tiên Phủ qua đời, trải qua tháng năm đằng đẵng, Tiên Phủ từng chào đón bảy, tám vị chủ nhân tạm thời, nhưng không một ai có thể thật sự kế thừa nơi này. A Phúc tiễn La Chinh ra cổng, nhìn bóng dáng hắn rời đi, cuối cùng bình thản nói: “Thế nhưng… từng ấy năm tới nay, chỉ có thiếu niên này có thể lấy được bức Nhật Nguyệt Tinh Thần mà ngay cả vị chủ nhân thứ hai và thứ ba cũng không lấy được. Có lẽ hắn có thể tạo nên kỳ tích, hoàn thành di nguyện của chủ nhân…” *** Sau khi rời khỏi Tiên Phủ, La Chinh trực tiếp đi xuyên qua kết giới. Để đảm bảo an toàn, hắn lại đeo mặt nạ lên. Vừa mới trở lại Ngọc Long Cốc, hắn liền nhìn thấy một nhóm cao thủ Tiên Thiên của bảy đại sĩ tộc đứng đó. Bởi vì không thể đi qua con đường ngọc thạch, nhóm cao thủ Tiên Thiên này đã tập trung đứng đợi bên cạnh ao nước. Còn chuyện gì đã xảy ra trong ngôi đình giữa hồ thì bọn họ không cách nào thấy được bởi có kết giới ngăn cách. Sau một thời gian dài chờ đợi, nhóm cao thủ Tiên Thiên này đành phải rời khỏi Tiên Phủ. Dù sao đối với bọn họ mà nói, nơi đó ẩn chứa nguy hiểm chết người. Nếu chẳng may hai hình nhân khổng lồ bị bọn họ dụ chạy tới bên rìa quảng trường kia quay trở lại, chỉ sợ không ai trong số họ có thể sống sót bước ra! Cuối cùng, bọn họ trở lại Ngọc Long Cốc, tiếp tục chậm rãi chờ đợi. Lần này, bọn họ chờ suốt bảy, tám ngày liền! Bên trong Tiên Phủ vẫn không có chút động tĩnh gì, cũng không nhìn thấy bất cứ ai bước ra. Trong lòng nhóm cao thủ Tiên Thiên này đều có chút hoang mang. Nói không chừng giờ phút này, những cường giả Chiếu Thần Cảnh trong gia tộc đều đã ngã xuống nơi đó. Với sự hiểm nguy cực độ của Tiên Phủ thì chuyện này tuyệt đối có thể xảy ra. Đúng lúc này, chợt có tia sáng lóe lên giữa hai cây trúc. Bóng dáng La Chinh đột ngột xuất hiện ở đó. “Là hắn, là thằng nhóc đeo mặt nạ kia!” “Hắn vẫn còn sống! Sao có thể như vậy?” “Cát thúc nhà ta đâu? Thúc ấy thế nào rồi?” Thấy La Chinh đeo mặt nạ bước ra, nhóm cao thủ Tiên Thiên lập tức ào ào kêu lên, không ít người trong đó đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ. Tuy La Chinh có thể bình yên vô sự đi qua con đường ngọc thạch vào trong đình, nhưng nhóm cao thủ Tiên Thiên này đều biết rõ sự chênh lệch về thực lực giữa La Chinh và những cường giả Chiếu Thần Cảnh kia. Trong đình nguy hiểm trùng trùng, sợ rằng người đầu tiên mất mạng chính là thằng nhóc đeo mặt nạ này, dù sao thực lực của hắn cũng yếu nhất. Mặc dù trước đó La Chinh đã dùng thủ đoạn sấm vang chớp giật giết chết hai vị cao thủ Tiên Thiên, nhưng thế thì sao? Khoảng cách giữa cao thủ Tiên Thiên và Chiếu Thần Cảnh như một cái lạch trời vậy, căn bản không thể so sánh được! Nhưng cuối cùng lần này chỉ có mình hắn bước ra, khiến nhóm người đứng chờ bên ngoài không thể tin nổi. Thậm chí còn có một cao thủ Tiên Thiên xông tới hỏi La Chinh tin tức về trưởng bối của mình. Đối mặt với nhóm cao thủ Tiên Thiên này, La Chinh lạnh lùng cười một tiếng, cúi đầu thong thả bước qua. Hắn và bọn họ không đi cùng đường, đương nhiên không cần thiết phải giải thích với họ. Hơn nữa, La Chinh cũng không muốn lằng nhằng đôi co để rước thêm phiền phức. Chỉ cần nhóm cao thủ Tiên Thiên này không tìm hắn gây chuyện, hắn có thể cho bọn họ một con đường sống. Nhưng La Chinh muốn đi mà có vài người lại quyết không cho. “Đứng lại! Như vậy đã muốn đi sao?” Vài vị cao thủ Tiên Thiên ngăn La Chinh lại. “Ta và các ngươi không quen biết nhau, không đi chẳng lẽ các ngươi định mời ta uống trà?” La Chinh khẽ nở nụ cười bình thản, mở miệng trêu chọc bọn họ. Một vị cao thủ Tiên Thiên cầm đầu nhóm người lạnh giọng nói: “Uống trà thì không thành vấn đề. Trong gia tộc bọn ta có trà Thiên Linh tốt nhất Đông Vực. Nếu ngươi giải thích mọi chuyện rõ ràng, ta sẽ mời ngươi uống trà mỗi ngày!” La Chinh lắc đầu: “Ta không có hứng thú! Cáo từ!” “Trưởng bối nhà ta thì sao? Hiện giờ bọn họ ở đâu?” Người nọ nhất định không chịu buông tha, lên tiếng chất vấn La Chinh. Sắc mặt La Chinh trầm xuống. “Nhắc lại lần nữa, ta không quen biết các ngươi, cũng lười trả lời mấy câu hỏi của các ngươi. Nếu không muốn chết thì biến đi!” Trước đây, biểu hiện thực lực của La Chinh đã khiến những người này hết sức kiêng dè, dù sao hắn có thể giết chết Nhạn Cửu, thậm chí còn dùng thủ đoạn cực kỳ quỷ dị lấy mạng Diệp Sầu. Tuy nói trong nhóm cao thủ Tiên Thiên này có vài người thực lực mạnh hơn cả Diệp Sầu, nhưng thực ra cũng không hơn kém bao nhiêu. Đối đầu với La Chinh, bọn họ vẫn có chút e dè. Khi nói chuyện, La Chinh đã bộc phát ra khí thế mạnh mẽ khiến vị cao thủ Tiên Thiên kia phải lùi về sau một bước. Gã lập tức lớn tiếng nói: “Mọi người cùng nhau xông lên! Chắc chắn hắn biết trong Tiên Phủ đã xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể để hắn rời đi!” Người bình thường đều có tâm lý số đông, cũng tức là ỷ đông ăn hiếp yếu, mỗi người có thể tăng thêm can đảm cho nhau. Tuy bọn họ đều kiêng dè La Chinh, nhưng lại không tin một mình La Chinh có thể đánh bại nhiều cao thủ Tiên Thiên như vậy! Nhìn thấy đông đảo cao thủ Tiên Thiên bắt đầu bao vây xung quanh, ánh mắt La Chinh hơi nheo lại, sát ý trong mắt từ từ dâng lên. Hắn vốn không muốn hai tay dính máu, nhưng mấy đệ tử sĩ tộc này lại thích dây dưa như vậy. “Các ngươi ai muốn tìm chết thì cứ việc tới đây, ta có thể cho các ngươi toại nguyện. Giống như đám người Chiếu Thần Cảnh trong đó vậy, toàn bộ đều chết sạch sẽ!” La Chinh tung ra một quyền, từng luồng chân nguyên Thiên Ma tím đen không ngừng trào ra. “Cái gì? Bọn họ đều đã chết?” “Hạo Nhiên thúc nhà ta đâu?” “Không thể nào! Bọn họ chính là cường giả Chiếu Thần Cảnh, sao có thể chết dễ dàng như vậy?” La Chinh nói rằng, tất cả cường giả Chiếu Thần Cảnh đều chết sạch, mọi người nghe mà không sao tin nổi. Tuy bọn họ biết rõ Tiên Phủ này nguy hiểm vô cùng, ở trong đó ngay cả cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng chỉ như con sâu, con kiến, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng không thể tin nổi là bởi bọn họ khó có thể chấp nhận được sự thật này.