Bách Luyện Thành Thần
Chương 150 : Đột phá tiên thiên cảnh!
Điều này ngược lại trúng ý của La Chinh, hắn cho rằng chỉ cần đánh cận chiến thì sẽ có ưu thế cực lớn.
Tay phải hắn bị giữ, nhưng trên mặt hắn lại mỉm cười, sức mạnh vảy rồng trong cơ thể bùng nổ trong nháy mắt, một tay nắm lấy cả người giáp sĩ giơ lên, muốn ném thật mạnh xuống đất.
Nếu như giáp sĩ này thật sự chỉ có thực lực Nửa Bước Tiên Thiên, một cú ngã này, nhất định có thể làm y ngã chết.
Nhưng La Chinh còn chưa kịp ném xuống, thân thể giáp sĩ đã giống như rắn, trượt xuống theo cánh tay hắn.
La Chinh vung tay ném xuống nhưng lại bị giáp sĩ bám chặt, nên hai người đều đứng không vững, ngã lăn ra đất.
Ngay trong nháy mắt ngã sấp xuống, La Chinh lại duỗi một tay khác định túm lấy cổ giáp sĩ, nhưng y lại tiếp tục trơn như lươn, thoát khỏi tay La Chinh, ngược lại còn lăn một vòng, đặt La Chinh ở dưới.
“Nhu thuật!”
Trong lòng La Chinh bỗng nhiên lóe lên một từ.
Một loạt động tác của giáp sĩ khiến La Chinh nhớ tới một loại công pháp cường thân kiện thể tại Đông Vực, tên là nhu thuật.
Người bình thường, trước khi tiến vào Luyện Bì Cảnh cũng sẽ tu luyện mấy môn võ thuật, mà nhu thuật chính là một loại trong đó.
Nhưng một khi bước vào Luyện Bì Cảnh, đi lên con đường võ đạo chân chính, phần lớn sẽ không tiếp tục tập luyện nữa. Dù sao nhu thuật cũng chỉ thích hợp cho người thường cường thân kiện thể, đối với võ giả mà nói thì không dùng được.
Khi còn bé, La Chinh cũng từng luyện qua nhu thuật.
Nhưng khi tiến vào Luyện Bì Cảnh, hắn liền bắt đầu tu luyện công pháp tổ truyền Tử Đàn Quyền.
La Chinh thật không ngờ, giáp sĩ lại có thể phát huy một môn nhu thuật cường thân kiện thể đến trình độ như thế.
Bị nhu thuật quấn quanh, sức mạnh vô cùng cương mãnh của La Chinh cơ bản không có đường phát huy!
“Chỉ là một mảnh tàn hồn của Tiên Nhân mà thực lực đã mạnh như thế!” La Chinh bị giáp sĩ đặt ở phía dưới, trong lòng có chút buồn bực.
Bức tranh quán tưởng thứ năm tuy rằng khó đoạt lấy, nhưng La Chinh tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Giáp sĩ kia giẫm lên sau lưng La Chinh, vẫn không nhúc nhích, giống như rối gỗ hình người.
Nhưng trên khuôn mặt đờ đẫn kia vẫn mang theo vẻ ngạo mạn. Một mảnh tàn hồn của Tiên Nhân được bảo tồn đến nay vẫn giữ lại một tia linh tính!
“Chết tiệt!”
Sức mạnh của La Chinh đột nhiên bộc phát, thoát ra khỏi chân giáp sĩ.
Nhưng hắn vừa mới tránh ra, đang muốn đứng lên thì đầu gối giáp sĩ đã đụng vào một cái, lại muốn ấn La Chinh xuống đất.
Lúc này La Chinh đã có kinh nghiệm, ngay khi còn chưa ngã xuống, hắn liền nhào về phía trước, lăn một vòng sau đó lập tức đứng lên.
Giáp sĩ thấy thế, lại lần nữa theo kịp, cố chấp muốn ấn hắn xuống.
Chính lúc này, La Chinh lại nở nụ cười quỷ dị với giáp sĩ: “Đi chết đi!”
Đột nhiên, ngực La Chinh bị phá vỡ, máu tươi văng khắp nơi, đồng thời phi đao nát bắn ra từ lồng ngực hắn, vọt tới thẳng mặt giáp sĩ kia.
“Phập!”
Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, cho dù tốc độ của giáp sĩ có nhanh bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể tránh kịp một đao kia. Đầu giáp sĩ bị bắn trúng, y lắc lư một chút rồi vô lực ngã xuống đất, sau đó một quả cầu sáng nhỏ màu xanh nhạt chui ra từ trong đầu giáp sĩ.
Cầu sáng kia quay xung quanh La Chinh một vòng, sau đó mới bay lên trên trời cao.
Nhìn vết thương trên ngực mình, La Chinh cũng thở dài một hơi. Thật ra trước khi quyết định cận chiến với giáp sĩ, La Chinh cũng đã nghĩ đến biện pháp này.
So công pháp, giáp sĩ thực tế chính là hóa thân của Tiên Nhân, công pháp tu luyện không thể kém hơn hắn. So thực lực, Tiên Nhân gần như nhìn thấu tất cả chiêu bài của hắn nên hắn khó có thể tìm được biện pháp công kích nào hiệu quả.
Vấn đề duy nhất là, Tiên Nhân chỉ lưu lại vẻn vẹn một mảnh tàn hồn, ký ức bao hàm bên trong tàn hồn hẳn là rất ít, cho dù có, cũng chỉ sợ đều là về chiến đấu, cho nên giáp sĩ này nhìn mới chất phác như thế.
Vì vậy La Chinh liền nghĩ tới chiêu dùng phi đao xuyên qua chính mình, xử lý giáp sĩ này. Mảnh tàn hồn kia tuyệt đối không thể nhìn thấu mưu kế giết địch một ngàn tự tổn tám trăm của hắn.
“Hì hì...” Tiếng cười của A Phúc lại vang lên: “Không nghĩ tới ngươi giảo hoạt như thế. Nếu quang minh chính đại khiêu chiến giáp sĩ, ngươi căn bản không có khả năng thắng!”
“Cái này ta đương nhiên hiểu rõ. Giáp sĩ này cơ bản chẳng khác nào Tiên Nhân, La Chinh ta dù lợi hại, cũng không có khả năng đánh lại được Tiên Nhân... Không nói nữa, hiện tại ta xem như thông qua cửa thứ năm rồi chứ?” La Chinh chịu đựng cơn đau đớn trên ngực mà nói. Tuy rời khỏi ảo cảnh, thương tổn trên người cũng sẽ biến mất, nhưng lúc này trên ngực hắn vẫn còn một lỗ máu do bị phi đao xuyên qua.
“Đúng, ngươi đã đạt được bức Nhật Nguyệt Tinh Thần. Bức Nhật Nguyệt Tinh Thần này, từ chủ nhân Tiên Phủ đời thứ nhất tới giờ, còn chưa từng có ai đạt được. Nếu trừ đi chủ nhân Tiên Phủ đời thứ nhất, ngươi chính là kẻ đầu tiên đoạt được bức Nhật Nguyệt Tinh Thần!” Sau khi A Phúc nói xong, trên bầu trời liền nứt ra một vệt lớn, một luồng sáng chiếu rọi lên người La Chinh.
Vật đổi sao dời, La Chinh lại về đại sảnh.
A Phúc chỉ chỉ bức tranh quán tưởng phía xa xa, bức cuối cùng trong đó là bức Nhật Nguyệt Tinh Thần liền nhẹ nhàng chậm rãi bay tới tay La Chinh.
“Đây là bức Nhật Nguyệt Tinh Thần?” La Chinh tò mò cầm bức tranh quán tưởng trong tay.
Nhưng điều khiến La Chinh thấy kỳ quái là khi mắt hắn chỉ nhìn lướt qua bức tranh thì dường như bị dính lên trên, không thể dời mắt đi được!
“Hả? Chuyện gì vậy?” La Chinh nhìn chằm chằm bức Nhật Nguyệt Tinh Thần, hỏi ý kiến A Phúc bên cạnh: “Vì sao mắt ta không thể rời ra được?”
Loại cảm giác này vô cùng kỳ quái, mắt hắn chết sống cũng không muốn rời khởi bức tranh quán tưởng này, cho dù lúc này có người giết hắn, hắn cũng không muốn ngẩng đầu nhìn một cái, giống như có một lực hút thật lớn, hấp dẫn La Chinh nhất định phải nhìn bức họa này...
“Ha ha. Lần đầu tiên nhìn thấy tranh quán tưởng thì quả thực sẽ như thế! Nhìn đủ nhiều là có thể thu lại tầm mắt. Bức Nhật Nguyệt Tinh Thần này không chỉ có thể cho ngươi nhìn được lực lượng của Nhật Nguyệt Tinh Thần, mà còn có thể trợ giúp ngươi tăng nhanh tốc độ tu luyện. Ngươi đã lấy được bức họa, có thể quan sát nó một lúc, đến lúc đó ngươi có thể thu tầm mắt về.” A Phúc nói.
La Chinh dở khóc dở cười, hắn nào có dự liệu được loại tình huống này?
Ngày đó nhìn qua bức Nhật Nguyệt Tinh Thần, cũng chỉ là một bức tranh vẽ trên tấm da dê, bên trên vẽ một nhóm mặt trời trăng sao.
Kỳ lạ là, rõ ràng chỉ là một bức vẽ, nhưng trời trăng và sao trên đó lại giống như đang chuyển động, mặt trăng chậm rãi di chuyển vòng quanh thái dương, những vì sao thì lại di chuyển vòng quanh mặt trăng.
La Chinh thử dịch chuyển ánh mắt, cuốn lại bức tranh da dê này, nhưng thử bao nhiêu lần cũng không thành công, mỗi khi hắn muốn làm như vậy, thân thể lại không nghe theo ý hắn.
Cuối cùng chỉ có thể làm theo lời A Phúc, ngồi tại chỗ, bắt đầu xem xét bức Nhật Nguyệt Tinh Thần này.
Ngay khi La Chinh ngồi xuống nhìn bức Nhật Nguyệt Tinh Thần, cả người hắn bỗng nhiên tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu.
Từng luồng chân khí Thiên Ma không tự chủ được vận chuyển bên trong đan điền hắn, mà tốc độ vận chuyển còn càng lúc càng nhanh.
Chân khí Thiên Ma vận chuyển thẳng một đường theo kinh mạch đi ngược chiều lên đầu La Chinh, chui ra khỏi huyệt Tình Minh trong hai mắt hắn, hướng về phía bức Nhật Nguyệt Tinh Thần kia.
Chân khí Thiên Ma sau khi tiến vào bức Nhật Nguyệt Tinh Thần, liền quấn quít với những vì sao, dính lấy một chút Tinh rồi lại chui ra, chui vào trong đan điền của hắn.
Cứ như vậy, chân khí Thiên Ma không ngừng tuần hoàn qua lại giữa bức Nhật Nguyệt Tinh Thần và La Chinh.
Một vòng tuần hoàn...
Hai vòng tuần hoàn...
Một trăm vòng tuần hoàn...
A Phúc ở bên cạnh thấy tình cảnh như vậy, vẻ mặt cũng cực kỳ chấn động.
“Lần đầu tiên quán tưởng đã có thể lấy được tạo hóa của Tinh. Điều này... cũng quá phô trương rồi!” Tuy A Phúc chưa từng gặp ai tu luyện bức Nhật Nguyệt Tinh Thần, nhưng hắn đã từng thấy vị chủ nhân đời thứ hai của Tiên Phủ tu luyện bức Cửu Thiên Luân Hồi.
Vị chủ nhân đời thứ hai kia cũng xem như là yêu nghiệt một phương, huống chi lúc hắn tiến vào Tiên Phủ, thực lực mạnh hơn La Chinh rất nhiều.
Dù vậy, lúc hắn quán tưởng, cũng phải nửa năm sau mới cướp được tầng tạo hóa thứ nhất của bức Cửu Thiên Luân Hồi.
Chỉ là bức Cửu Thiên Luân Hồi có tổng cộng chín tầng, với chín loại tạo hóa phân biệt, mà bức Nhật Nguyệt Tinh Thần lại chỉ có ba loại tạo hóa, phân biệt là Nhật, Nguyệt, và Tinh.
Đối lập như vậy nên tu luyện bức Nhật Nguyệt Tinh Thần hiển nhiên khó khăn hơn nhiều.
La Chinh lại chỉ vừa mới bắt đầu quán tưởng đã có thể cướp đi tầng tạo hóa của Tinh, thiên phú của tên nhóc này cũng thật quá biến thái.
Thời gian bất tri bất giác trôi đi, La Chinh đã nhập định được ba ngày.
Sau khoảng ba nghìn vòng tuần hoàn, ánh mắt La Chinh bỗng nhiên nhắm lại, đắm chìm trong đó một lúc lâu, hắn lại mở to mắt ra, trong mắt đã tràn đầy ánh sáng rực rỡ.
“Bức Nhật Nguyệt Tinh Thần này quả nhiên kỳ diệu phi phàm, sau khi hấp thu Tinh trong đó, toàn bộ trạng thái tinh thần đã tăng lên một tầng, Tinh này giống như có thể tinh lọc được linh hồn con người vậy!” La Chinh cảm thán nói.
Đây chỉ là cảm nhận trực quan nhất của La Chinh mà thôi. Trên thực tế, bức tranh quán tưởng này là bức tốt nhất trong tay Tiên Nhân, năng lực tuyệt đối không chỉ có như vậy.
La Chinh vận chuyển đan điền, rút chân khí Thiên Ma từ trong đan điền ra. Ngày đó hắn phát hiện trên chân khí Thiên Ma cũng có dính chút Tinh, trong chân khí Thiên Ma màu đen lóe ra chút ánh sao lấp lánh, nhìn rất đẹp mắt.
“Chân khí Thiên Ma, có thể cắn nuốt tất cả chân khí và chân nguyên khác, vậy mà lại có thể ở chung hòa hợp với Tinh...?”
Ngay lúc La Chinh đang quan sát, trước mắt bỗng nhiên phát sinh dị biến!
Chân khí Thiên Ma trong tay La Chinh thế nhưng chậm rãi tiêu biến.
“Chuyện gì thế này?”
Cùng lúc đó, La Chinh cảm thấy chân khí Thiên Ma trong đan điền cũng chậm rãi xoay tròn, nóng lên từng đợt, giống như ai đó châm một mồi lửa, ném vào trong đan điền hắn.
Theo tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh của chân khí Thiên Ma, La Chinh cảm giác nhiệt lượng trong đan điền càng lúc càng cao.
Chân khí Thiên Ma dường như thay đổi tính chất vốn có, trở nên càng thêm đậm đặc, càng thêm tinh tế.
“Đây là... Đột phá?”
Truyện khác cùng thể loại
624 chương
45 chương
342 chương
127 chương
178 chương
79 chương
746 chương
47 chương