Bậc Thầy Thẻ Bài
Chương 134 : Sớm muộn cũng bị người ta đánh chết!
Ở một nơi nào đó.
Gió thổi nhẹ nhàng trên biển.
Một tòa kiến trúc cổ xưa, tọa lạc bên bờ biển.
Từ góc độ này ngẩng đầu lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một dãy núi nhấp nhô trải dài với những đỉnh núi cao vững chãi vô cùng nổi bật!
Đây là di tích truyền thừa!
Cũng là vùng cấm địa trên hòn đảo này!
Nơi đây trải qua bao nhiêu năm tháng, từ lâu đã trở thành địa bàn của một số người.
Mà giờ phút này.
Dưới ánh mặt trời.
Mấy người tu luyện nhìn cảnh tượng huyền ảo trước mắt, di tích quá đỗi xa xôi nhìn không chân thực, cảnh tượng trước mắt bọn họ giống hệt như phía xa xa...
Đây là hình ảnh thu nhỏ của di tích truyền thừa!
"Người quan sát trà trộn vào chưa?"
"Ừ, bọn họ trà trộn vào trong những sát hạch kia, không ai phát hiện."
"Tốt lắm."
Kẻ cầm đầu khẽ gật đầu.
Người quan sát cung cấp cho bọn họ hình ảnh thu nhỏ của di tích truyền thừa.
Khi những người đó thí luyện trong rừng rậm, người quan sát đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, để lại năng lực chỉ riêng về mảng quan sát tại các điểm mấu chốt.
Vì thế bọn họ mới có thể kiểm tra được ở đây.
Xoẹt!
Hắn đưa tay ấn mở tầng thứ sáu của ngọn núi.
Ảnh ảo trước mặt lại tự động phóng to, điều chỉnh và chọn lọc các góc độ theo cử động của hắn, cung cấp tầm quan sát tốt nhất cho bọn họ.
Đáng tiếc, không nghe được âm thanh.
Có điều, có thể nhìn thấy một số cảnh tượng do ảnh ảo thể hiện đã đủ rồi. Bọn họ đang chờ, chờ giây phút truyền thừa kích hoạt.
Có điều, giờ vẫn còn một vấn đề lớn nhất...
Lục Minh!
Bọn họ đều chuẩn bị phương án ứng phó tương ứng cho mỗi người trong truyền thừa, nhưng chỉ có duy nhất Lục Minh, bọn họ đến giờ vẫn không hiểu!
Nói anh mạnh ư?
Chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao...
Một kiếm khí bất kỳ sẽ làm hộc máu đủ kiểu trong truyền thừa.
Nói anh yếu ư?
Mọi người nhìn vào hình ảnh thu nhỏ trước mắt, núi bảy tầng vốn phải nổi bật thế kia, lúc này chỉ còn lại năm tầng...
Tầng thứ tư, đổ nát.
Tầng thứ sáu, nhũn rồi.
???
Ai trong các người từng nhìn thấy dãy núi có linh trí nhũn hả?
Bọn họ đã nhìn thấy, đường đường là người đá khổng lồ tiến hóa từ tầng núi thứ sáu, lúc này nhũn ra thẳng cẳng, cũng tạo ra khó khăn cực kì lớn cho kế hoạch của bọn họ...
"Thực lực của người đá khổng lồ như thế nào?"
"Không thể diễn tả được, có điều đại khái ở cấp sáu sao đỉnh cao."
"Để lão Từ ra tay."
"Được."
Bọn họ kết thúc bàn bạc.
"Vậy Lục Minh thì phải làm sao?"
Có người hỏi.
Xoẹt!
Xung quanh yên tĩnh lại.
Lục Minh...
Người này phải xử lý như thế nào?
Giết anh không phải vấn đề, chủ yếu nhất là, nếu cái tên này lại phá hủy ngọn núi thì phải làm sao? Căn cứ theo hiểu biết của bọn họ, Lục Minh chắc đã nắm được truyền thừa chế tạo thẻ đặc biệt nào đó...
Chuyện này rất nguy hiểm.
Bọn họ không biết truyền thừa Nguyệt Ảnh ở đâu!
Nếu như...
Nếu như Lục Minh vượt qua tầng núi thứ bảy, không cẩn thận phá hủy truyền thừa thì phải làm sao?
Quá nguy hiểm!
"Nếu bọn họ đã không tranh giành truyền thừa, vì sao không rời đi?"
Có người nghi hoặc.
"Chắc là vì tầng núi thứ bảy."
Một người lắc đầu: "Dù sao vượt qua thêm một số truyền thừa thì có thể nhận được thêm một số phần thưởng. Hai chị em Lục Nhan ở lại, rõ ràng vì muốn có nhiều lợi ích hơn."
"Có thể khiến bọn họ rời đi trước hay không?"
"Tạo chút động tĩnh gì đó đi."
Có người đề nghị: "Kêu người quan sát sắp đặt vài thứ, buộc hai người họ rời đi, tốt nhất có thể trực tiếp rời khỏi truyền thừa, chúng ta sẽ không cần lo lắng nữa."
Bốp!
Một ông lão bên cạnh hắn táng cho hắn một bạt tai.
"Não bị úng nước à?"
"Lúc này còn dám để bọn họ rời khỏi?"
"Chỉ vì một kẻ hai sao như Lục Minh, mày đã sợ đến như vậy rồi?!"
Lão hét.
"Ơ..."
Người nọ cười khổ: "Đây không phải là tình huống đặc biệt sao..."
Lục Minh đúng là hai sao.
Nhưng ở nơi này, anh không phải hai sao!
Truyền thừa Nguyệt Ảnh đã trải qua quá lâu, kết cấu của ngọn núi mới có thể bất ổn như thế, trong tình huống như vậy, sự phá hủy của Lục Minh chính là một vũ khí sát thương cực mạnh!
Ai dám chọc giận anh?!
Trong tình huống này, lừa hai người này rời đi không phải tốt nhất sao?!
Hơn nữa, bảy thẻ Nguyệt Ảnh, nếu như chỉ có hai người bọn họ còn sống...
Có phải càng thú vị hơn không?
Ngay cả người gánh tội cũng có rồi!
Đáng tiếc.
Hắn không có tiếng nói, bên trên cũng sẽ không nghe theo hắn.
"Tôi có thể mời Trương Nhị Lương tới thử xem."
Có người đề nghị.
"Trương Nhị Lương?"
Ánh mắt mọi người khẽ sáng lên.
Biện pháp đặc biệt, cần xử lý đặc biệt!
Trương Nhị Lương, kiến trúc sư, người tu luyện bốn sao, năng lực chuyên tu - ổn định hệ thống kết cấu, toàn bộ năng lực của anh ta đều tu luyện quanh việc ổn định kết cấu!
Anh ta từng giành được rất nhiều giải thưởng trong mấy lần hành động cứu tế chống động đất!
Nếu như anh ta tăng cường kết cấu...
Nhất định có thể ổn định được cơn chấn động này!
Còn bản thân việc phá hủy?
Hoàn toàn không cần để ý.
"Được đó!"
Mọi người rất hài lòng.
"..."
Người tu luyện đề nghị đánh đuổi Lục Minh kia sững ra một lát, dĩ nhiên không dám mở miệng nữa, bởi vì cho dù nhìn thế nào, đề xuất của người ta cũng đáng tin hơn của hắn.
Chỉ là...
Thật sự không sao chứ?
...
Tầng núi thứ sáu.
Lục Minh đang nói chuyện cùng người đá khổng lồ hiển nhiên sẽ không ngờ tới, những kẻ đang sắp đặt kế hoạch kia đã coi anh là trùm cuối để đối phó.
Lúc này, anh đang dụ dỗ người đá khổng lồ rời đi.
Anh không biết những tên kia sẽ lập ra âm mưu quỷ kế gì, có điều, chắc chắn thực lực của người đá khổng lồ sẽ là một trợ giúp rất tốt.
"Tôi không thể rời khỏi truyền thừa."
Người đá khổng lồ gãi đầu.
Đùng!
Đùng!
Từng tảng đá lớn ầm ầm rơi xuống.
Lục Minh: "..."
Không hổ là hóa thân của tầng núi thứ sáu, gàu trên tóc cũng có cá tính hơn người bình thường.
"Ngươi có thể thu nhỏ không?"
Lục Minh thở dài.
Nói chuyện như vậy thật sự tốn sức, còn phải lo bị gàu đập chết.
Kể cả người đá khổng lồ là người vô tính, nếu nó là giống đực, bạn còn phải lo lắng một tòa cao ốc chọc trời chơi trò vòng quay thần tốc trước mắt bạn, vung tới vung lui vù vù...
Nghĩ thôi đã thấy hết hồn.
"Có thể."
Người đá khổng lồ thành thật gật đầu.
Vù...
Nó thu nhỏ hết sức cơ thể, thế mà thật sự biến thành tầm vóc của người bình thường.
"Sao ngươi không biến hình từ sớm?"
Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười.
"Tôi sợ cậu phá hủy tôi."
Người đá khổng lồ ấm ức, biến lớn dù gì chạy cũng có thể nhanh hơn chút.
Lục Minh: "..."
Móa nó chứ.
Nói cứ như anh là đại ma vương không bằng! Chị gái anh mới như vậy có được không hả!
"Không cần rời khỏi nơi truyền thừa."
Lục Minh ngừng một lát: "Một vài người xấu đang dòm ngó nơi đây, là người bảo vệ nơi truyền thừa, có phải ngươi nên bảo vệ chúng ta tiếp nhận truyền thừa không?"
"Chắc... chắc thế."
Người đá khổng lồ hoang mang.
Từ bao giờ hắn đã thành người bảo vệ truyền thừa rồi.
"Thế thì đúng rồi."
Lục Minh vỗ vai hắn: "Vậy cứ theo ta là được."
"Ừ."
Người đá khổng lồ khựng lại một lát, chợt nghĩ có vẻ sai sai, lần này người truyền thừa tham gia truyền thừa có tổng cộng bảy nhóm cơ mà: "Vì... vì sao tôi phải đi theo cậu?"
"Bởi vì ngươi đánh không lại ta."
Nét mặt của Lục Minh không chút biểu cảm: "Ngươi không theo ta, ta sẽ phá hủy ngươi."
Người đá khổng lồ: "..."
Thật... thật có lý.
"Còn có vấn đề gì nữa không?"
Lục Minh hỏi.
"Không, không có."
Người đá khổng lồ thỏa hiệp.
Dù sao chỉ cần không phá hủy mình là được.
"Nếu thế."
"Thì giao năng lượng ra đây nào."
Lục Minh cười tủm tỉm nói.
"Hả?"
Người đá khổng lồ vô cùng uất ức: "Sao... sao lại cần năng lượng nữa, năng lượng thật sự không thể cho cậu hết, cho cậu hết, có người đến nữa, tôi không thể thử thách được."
"Nhiệm vụ của ngươi là sàng lọc ra thực lực mạnh nhất đúng không?"
Lục Minh hỏi.
"Ừm."
Người đá khổng lồ đáp lời.
"Vậy ngươi cảm thấy thực lực của ta thế nào?"
Lục Minh cười tủm tỉm nhìn nó.
"Mạnh."
Người đá khổng lồ lại đáp.
Có thể đuổi theo hắn chém khắp thế giới, chắc chắn lợi hại.
"Vì thế."
"Ngươi xem."
"Cho dù ta không đuổi theo ngươi, đổi lại ngươi đuổi theo ta, ngươi cảm thấy trong thời gian bao lâu ngươi có thể đánh bại ta?"
Lục Minh nghiêm túc hỏi.
"..."
Người đá khổng lồ suy nghĩ thật lâu, nhưng lại không có đáp án.
Hay có thể nói là...
Rất lâu.
"Ngươi xem, trước đó tên kia trụ được năm mươi giây, ngươi đưa ra số năng lượng tương ứng, giờ ta miễn cưỡng cho là năm trăm nghìn giây đi, ngươi cảm thấy ta có thể kiên trì năm trăm nghìn giây không?"
Lục Minh hỏi.
"Có thể, có thể."
Người đá khổng lồ nghiêm túc suy nghĩ một lát.
Hắn lại không dám đuổi giết Lục Minh, năm trăm nghìn giây chắc chắn là được.
"Vậy thì đúng rồi."
Lục Minh hài lòng: "Một triệu thì ta không tính, chúng ta cứ tính theo năm trăm nghìn giây đi, chỉ cần thưởng cho ta tương ứng với năm trăm nghìn giây là được!"
"Có thể, có thể."
Người đá khổng lồ gật đầu.
Căn cứ theo thời gian để nhận được năng lượng, đây là quy tắc, nó phải tuân thủ.
"..."
Lục Nhan nhìn em trai không ngừng lừa phỉnh người đá khổng lồ, cô hơi chau mày, trí lực của người đá khổng lồ rõ ràng không cao, bị dao động cũng rất bình thường, nhưng vấn đề không phải chuyện này.
Mà là...
Cách thức lừa gạt này của em trai có phải đã quá thông thạo rồi không?
Đã từng tập luyện rồi?
Với ai?
Không rõ.
Cô ấy nghĩ tới cô bé Tiểu Bạch...
Cô bé kia không phải cũng do Lục Minh dùng cách này lừa gạt tới tay chứ? Đó là con gái của Giang Phong đó! Nếu xảy ra vấn đề sẽ rất phiền toái!
Cô ấy không muốn nhìn thấy em trai mình trên các trang báo chí pháp luật đâu!
Có điều...
Chắc sẽ không.
Em trai chắc không thích cô bé con kia đâu.
Trước đây em trai thích mình, sau lại thích đàn ông, giờ hình như đang mờ ám với Cao Tiểu Tinh...
Đợi đã.
Sao càng loạn hơn rồi?
Lục Nhan thấy hơi đau đầu.
Trong chuyện tu luyện, cô ấy sẽ cố hết sức trợ giúp em trai, nhưng về chuyện tình cảm, nhất là vấn đề tình cảm kỳ lạ này của em trai...
Cô ấy thật sự thấy hơi bất lực.
"Chị?"
Lục Minh khua tay.
Kỳ lạ, gần đây sao chị anh cứ ngơ ra hoài nhỉ?
"Sao vậy?"
Lục Nhan lấy lại tinh thần.
"Anh đầu đá giúp em rèn luyện năng lượng, chị canh giúp em một lát."
Lục Minh nói.
"Được."
Lục Nhan khẽ gật đầu.
Xoẹt!
Lục Minh ngồi khoanh chân lại.
Năng lượng trong tay người đá khổng lồ bắt đầu khởi động, rót vào trong cơ thể Lục Minh.
Đùng!
Đùng!
Năng lượng rung chuyển.
Vẫn là cách tôi luyện quen thuộc!
Mười phần trăm!
Hai mươi phần trăm!
Ba mươi phần trăm!
...
Năng lượng của Lục Minh điên cuồng thay đổi.
Tăng lên!
Tăng lên!
Tăng lên nữa!
Cuối cùng, khi năng lượng dừng lại, chút ít năng lượng vốn có trong cơ thể Lục Minh kia lại cứ thế được tôi luyện lên cấp ba sao đỉnh cao, tôi luyện đến cực hạn thật sự!
Tôi luyện cực hạn!
Đúng vậy.
Đây mới thật sự là cực hạn!
Đừng thấy năng lượng của Lục Minh yếu ớt, nhưng chất lượng vốn có của năng lượng đã đạt đến tiêu chuẩn ba sao cực hạn! Đây mới là sự tiến bộ lớn nhất trong lần truyền thừa này của anh!
Bởi vì...
Chỉ có điều này mới liên quan một chút tới anh!
Lục Minh cũng rất ấm ức.
Bảy tầng sát hạch, nhìn tưởng tăng lên rất nhiều, nhưng đều không liên quan gì tới anh!
Thẻ gốc!
Cơ thể!
Ý niệm!
Có thứ nào mà chuyên gia chế tạo thẻ bài cần không?
Chẳng có gì sất!
Cũng may.
Cuối cùng vẫn có tiến bộ.
Tuy năng lượng không tăng lên, nhưng dù gì cũng đã hoàn thành việc tôi luyện năng lượng, chờ sau này năng lượng của anh đến mười nghìn điểm, ắt sẽ là đỉnh cao ba sao!
Nước chảy thành sông!
Tốt đẹp như vậy!
Đương nhiên, nguyên nhân là vì năng lượng hiện nay của anh đã ngưng tụ vững chắc...
Ừm...
Con đường tiến bộ về sau e là sẽ cực kì chậm chạp!
Bởi vì mỗi khi nhận được một ít năng lượng, những năng lượng này đều phải qua đủ kiểu tôi luyện và chắt lọc, trở nên cùng một chất lượng với năng lượng trong cơ thể mới có thể hòa thành một thể!
Điều này cũng có nghĩa là...
Sự tiến bộ của Lục Minh có lẽ sẽ cần một lượng lớn năng lượng!
Đối với tu vi năng lượng hai sao hiện nay của Lục Minh mà nói, có thể sẽ cần rất lâu rất lâu.
"Có thể em sẽ tiến bộ rất chậm."
Lục Nhan nhắc nhở.
"Không sao."
Lục Minh không sao cả.
Riêng về năng lượng, có thể gọi là vấn đề hay sao?
Chỉ cần không kẹt ở một chỗ, năng lượng gì anh cũng có thể đột phá!
Huống chi...
Nếu đằng sau có nguy hiểm thì...
Lục Minh hơi híp mắt lại.
"Em bây giờ cũng có thể coi là ba sao đỉnh cao rồi hả?"
Lục Minh cảm nhận thực lực hoàn toàn mới.
"Không."
Lục Nhan liếc nhìn, tổng kết lại: "Chắc là một phần tư đỉnh cao ba sao."
Lục Minh: "..."
Thôi được rồi.
Một phần tư đỉnh cao ba sao cũng là đỉnh cao ba sao mà!
"Không đủ năng lượng nữa."
Người đá khổng lồ ấm ức bảo.
"Không sao."
Lục Minh vỗ vai hắn: "Về sau ngươi đi theo ta, phần còn lại cứ nợ đã, lúc nào khôi phục năng lượng, ngươi trả lại cho ta là được."
"Được."
Người đá khổng lồ buồn bực nói.
Hắn cảm thấy Lục Minh nói rất có lý, tính tình lại tốt, còn cho mình thiếu nợ.
Chỉ là, luôn cảm thấy là lạ ở đâu đó? Hắn rõ ràng đã giao hết năng lượng cho Lục Minh rồi, sao còn nợ một lượng lớn năng lượng vậy chứ?
Không hiểu nổi.
"..."
Lục Nhan liếc nhìn em trai.
Cô ấy có một trực giác kỳ lạ, nếu không cố gắng bảo vệ em trai, em mình sớm muộn cũng có ngày bị người ta đánh chết...
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
98 chương
62 chương
151 chương
34 chương
49 chương
123 chương