Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 135 : Nếu đã không còn sức phản kháng...

Tầng núi thứ sáu. Xoẹt! Chữ số lại nẩy lên. Thẻ Nguyệt Ảnh trong tay Triệu Vân Sơn vẫn đang thống kê. Một trăm giây... Hai trăm giây... Một nghìn giây... ... Dựa theo quy tắc ban đầu, con số này càng lớn, chứng tỏ thời gian kiên trì càng dài, nhưng bây giờ, người đá khổng lồ vốn nên được coi là giám khảo của sát hạch lần này đã bị Lục Minh đuổi theo, chạy khắp thế giới... Bọn họ kiên trì còn có tác dụng nữa không? Sát hạch này còn có ý nghĩa gì nữa không? Không biết. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lại hoàn toàn mờ mịt. "Đi!" "Trước tiên đuổi theo xem sao." Cao Thiên Lang trầm giọng nói. "Được." Triệu Vân Sơn khẽ gật đầu. Vì vậy. Bọn họ lại đuổi theo lần nữa. Điều kỳ lạ là, lần này không có tiếng động đất rung chuyển, cũng không có cái bóng mơ hồ của người đá khổng lồ, bọn họ đuổi theo rất lâu, lúc sắp đến điểm kết thúc mới nhìn thấy người. Nơi đó, Lục Minh kề vai sát cánh cùng một tảng đá, hình như đang nói gì. Người đá khổng lồ đâu? Tảng đá nhỏ này là cái quái gì vậy? Con của người đá khổng lồ ư? Lục Minh không phải đang đuổi giết người đá khổng lồ sao? Sao đuổi giết một hồi ra cả con luôn rồi? Mọi người tỏ vẻ móa mày. "Lục..." Vương Hiên vừa định nói gì đó. Đã thấy Lục Minh và người đá lần lượt đi tới chân núi tầng thứ bảy, sau đó con số trên thẻ Nguyệt Ảnh trong tay bọn họ lại biến mất toàn bộ vào giờ phút này. Sát hạch kết thúc! ???! Mọi người tỏ vẻ ngơ ngác. Thật sự... Thật sự hết rồi à?! Vì thế, cái người đứng cùng Lục Minh kia chính là người đá khổng lồ? Tâm trạng mọi người sụp đổ. Vù... Bia mộ xuất hiện. Số liệu trên bia mộ ở cửa ải này hoàn toàn trống rỗng. Mọi người im lặng. Bọn họ chợt phát hiện ra bọn họ đã đánh giá thấp nghiêm trọng năng lực của Lục Minh. Thật sự. Cậu nói xem mấy ải trước cậu đứng đầu thì thôi đi, dù gì bọn họ còn có thể cạnh tranh vị trí thứ hai, bây giờ cậu lừa mất giám khảo sát hạch là ý gì hả?! Vị trí thứ hai cũng không cho nữa?! "Lục Minh!" "Cậu đứng lại đó cho tôi!" Ngô Hồng Phi gầm lên giận dữ. Đùng! Năng lượng bắt đầu khởi động. Hơi thở của anh ta chấn động kinh khủng, sau đó bay vọt tới chỗ Lục Minh. "Sao?" Lục Minh liếc mắt nhìn anh ta. "Cậu lại dám..." Ánh mắt Ngô Hồng Phi giận dữ nhìn Lục Minh, lại nhìn thấy Lục Nhan bên cạnh anh, khí thế lập tức yếu đi nhiều: "Chuyện đó..." "Tầng núi thứ sáu, chúng tôi cũng cần có phần thưởng chứ." Ngô Hồng Phi yếu ớt nói. Thằng hèn! Cao Thiên Lang bĩu môi. Biết ngay không thể trông cậy vào tên này ra tay mà! "À, đúng rồi." Người đá khổng lồ nhớ ra, còn chưa đưa phần thưởng cho những người này. "Nợ đi đã." Lục Minh vỗ vai của nó: "Cho dù trả nợ cũng phải theo thứ tự, lúc nào trả hết cho ta, hãy nghĩ đến chuyện trả họ nha." "Được." Người đá khổng lồ đáp lời. Mọi người hoàn toàn mờ mịt, đây là ý gì nữa? Nợ? Lạ chưa! Lần đầu tiên nghe nói phần thưởng của sát hạch truyền thừa còn móa nó có thể nợ! "Bỏ đi." Cao Thiên Lang thở dài: "Coi như ải thứ sáu không tồn tại thôi." Cũng đành. Mọi người liếc nhau, e là chỉ có thể như thế. Tất cả mọi người không có thành tích, đối với bọn họ mà nói, dường như cũng không ảnh hưởng quá lớn, nhưng vì sao trong lòng mọi người đều khó chịu như vậy? "Đi thôi!" Ngô Hồng Phi không muốn ở đây nữa, sắp sửa tới tầng thử thách cuối cùng, sát hạch kết thúc là xong! Ai về nhà nấy! Ai nấy tự tìm mẹ mình! Anh ta thật sự chịu đủ rồi! Xoẹt! Mấy người vượt qua đỉnh núi, cảnh sắc ở tầng thứ bảy xuất hiện. Đùng! Bầu trời chợt thay đổi. Gió lạnh thấu xương tạt vào mặt, mưa bão kinh hoàng ập xuống, rơi trên mặt đất tạo ra tiếng động kinh khủng, trong trận mưa bão còn kèm theo mưa đá! "Cơn mưa đá này..." Ngô Hồng Phi thử giơ kiếm thai ra. Bộp! Trên kiếm thai lại bị đập ra một dấu vết trắng. Sức mạnh này... Mọi người sợ hãi. Trận mưa đá này xuất hiện khắp nơi, tập kích từ mọi góc độ, cực kì giống sát hạch chức năng thị lực, chỉ có điều, số lượng còn dày hơn! Gió lạnh buốt đến tận xương thổi vào người, thật sự thấy đau đau, trong mơ hồ lại mài mòn cơ thể! "Trong cơn mưa bão này có chứa năng lượng." Lục Nhan bỗng nhiên lên tiếng. Cô ấy có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa trong trận mưa bão này. Những năng lượng này không phải năng lượng bồi dưỡng cơ thể trong sông nước, mà là năng lượng thật sự có thể hồi phục năng lượng trong cơ thể, bổ sung năng lượng! Vì thế, khi mưa bão và mưa đá kết hợp cùng nhau, tựa như tạo thành một bài luyện tập tổng hợp chân chính - bổ sung năng lượng vô tận cho bạn, xem rốt cuộc bạn có thể đi qua con đường này trong bao lâu! Phía xa xa, điểm kết thúc của tầng núi thứ bảy. Nơi đó, không còn hình ảnh dãy núi nào nữa. Đó là điểm kết thúc. Đến nơi đó... Thì có thể giành được truyền thừa! Tổng kết lại... Mọi người đều rục rịch. Ý niệm, cơ thể, thiên phú... Bọn họ đã sát hạch quá nhiều, đến cửa ải cuối cùng này, rốt cuộc có chỗ phát huy, bọn họ vô cùng háo hức muốn phô trương thực lực của mình tại cửa ải này! Mưa đá? Kiếm khí dễ dàng phá hủy! Lúc đó Lục Minh đã vượt qua như thế nào? Trực tiếp đỡ lấy sấm sét! Dường như anh sở hữu một cơ thể sấm sét, có thể bỏ qua sự tấn công của sấm sét, nhưng những hạt mưa đá này lại là đòn tấn công vật lý thật sự! Cậu có thể tiếp tục tự mình chống chọi không hả?! Nực cười. Còn có sự xuất hiện của mưa bão. Tuy lúc trước bọn họ đều giữ lại con bài bí mật khi nộp lệ phí cho Lục Minh, nhưng không tránh khỏi vẫn phải đưa cho Lục Minh một số dược liệu trân quý! Vì thế... Nếu quả thật liều mạng chống lại... Bọn họ cũng chưa chắc có thể vượt được Lục Minh! Hết cách rồi. Bây giờ tên này có quá nhiều dược liệu. Nhưng, sự xuất hiện của mưa bão đã bù đắp hoàn hảo năng lượng, đưa mọi người trở lại một điểm bắt đầu công bằng, một lần nữa xóa bỏ ưu thế của Lục Minh! Cơ thể... Cửa ải này hình như cũng có dính đến. Lúc đó Lục Minh đã vượt qua như thế nào? Thuyền. Tên không biết xấu hổ này lái thuyền vọt thẳng tới điểm kết thúc, nhưng lúc này đây, mưa bão tầm tã, mặt đất vốn không đọng lại tí nước nào, có gan cậu tiếp tục lái thuyền nữa đi? Huống chi, mưa đá cực kì kinh khủng, cho dù có thuyền, chỉ sợ cũng sẽ bị chọc thủng! "Đi thôi!" Triệu Vân Sơn khẽ quát một tiếng. Vèo! Vèo! Kiếm khí phóng tới. Mưa đá xung quanh chợt bị đánh vỡ. Triệu Vân Sơn bước vào giữa sân, Ngưu Tinh Hải nhếch miệng cười, theo sát phía sau, từng vòng ánh sáng xanh đen lóe lên, lại hình thành một lớp bảo vệ bên cạnh bọn họ. Bọn họ nhất định phải thắng cửa ải này! "Chúng ta cũng đi thôi." Ngô Hồng Phi tiến vào. Mọi người liếc nhau, cũng lần lượt tiến vào. Người sát hạch kết hợp với người hỗ trợ, để bọn họ thể hiện uy thế vang dội. Bọn họ quyết định, cho dù đám người Lục Minh có ra sao, cứ bơ sạch đi là được, bọn họ phải tranh đoạt thứ hạng tốt hơn ở cửa ải này! "Thế nào, hai người?" Người đá khổng lồ tỏ vẻ mờ mịt, sát hạch không phải chỉ có người truyền thừa mới được sao? "Bởi vì bọn họ ăn gian!" Lục Minh thở dài: "Chị gái ta cực kì coi trọng quy tắc, nên không muốn giúp ta, ta chỉ có thể một mình cạnh tranh với hai người bọn họ, có phải rất bất công không?" "Ừm, đúng vậy." Người đá khổng lồ cũng cảm thấy rất quá đáng. "Vì thế." Lục Minh vỗ vai nó: "Đi cùng ta nhé, là người bảo vệ truyền thừa, ngươi bắt buộc phải cam đoan truyền thừa được thực hiện công bằng, mọi người đều phải có hai người mới công bằng." "Vậy... vậy sao?" Người đá khổng lồ hoang mang. "Đương nhiên." Lục Minh rất hài lòng: "Chúng ta cứ vui vẻ gộp thành đội thôi, vì thế, nếu ngươi đã biết biến to biến nhỏ, lại có thể thay đổi từ cơ thể hình núi thành một người khổng lồ, thì có thể biến ra gì khác không?" "Có thể." Người đá khổng lồ rù rì nói. "Thử một chú ong vàng xem!" Đôi mắt của Lục Minh tỏa sáng. "Ong... ong vàng là gì?" Người đá khổng lồ tỏ vẻ mờ mịt. "Khụ khụ." Lục Minh tằng hắng: "Xe hơi, xe hơi chắc được chứ?" "Xe... xe hơi là gì?" Người đá khổng lồ vẫn mờ mịt như trước. Lục Minh: "..." Được rồi. Vừa nhìn là biết đứa trẻ này ở trong di tích không kết nối mạng. "Vậy thế này đi." Lục Minh dừng một chút: "Ngươi biến một căn phòng cho ta, căn phòng đá biết chứ, phía trên là phòng ở, phía dưới có bánh xe, là kiểu tốc độ cực kì nhanh ấy." "Có, có thể." Người đá khổng lồ đáp lời. Đùng! Đùng! Từng tảng đá lần lượt tách ra rồi lại hợp lại. Một lúc lâu sau, người đá khổng lồ biến hình xong. Lục Minh hơi ngơ ngác nhìn cảnh tượng xuất hiện trước mắt. Căn phòng, là một căn phòng đá. Có điều, phía dưới căn phòng lại là một chiếc xe ngựa, phía trước là đội hình năm con ngựa do tảng đá tạo thành, mỗi con đều có thần thái phi phàm, toàn thân tràn ngập cảm giác xôi thịt cuồn cuộn. Ngựa quý? Lục Minh kinh ngạc. "Thứ này có thể di chuyển được chứ?" Lục Minh nghi ngờ. "Có thể." Người đá khổng lồ đáp lời: "Ngựa này do tứ chi của tôi biến thành." "Ồ." Lục Minh hiểu rõ trong lòng. Ngựa dùng tứ chi ngụy trang sao... Được đấy. Anh biết rõ tốc độ của người đá khổng lồ, đợi đã... Lục Minh cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn kĩ đội ngũ xe ngựa trước mặt, đếm thử, một, hai... Ồ, hình như tổng cộng có năm con ngựa! Vì sao lại là năm con? Lục Minh ngẩng đầu nhìn, nhất là con ở giữa... Con ngựa kia hình như là con đầu đàn, trông có vẻ cực kì uy lực, rất có tinh thần, bộ lông rậm rạp... Ừm... Người đá khổng lồ chẳng lẽ thật sự là giống đực? "Con ở giữa tứ chi của ngươi..." Lục Minh kinh ngạc. "Đó là đầu của tôi." Người đá khổng lồ đáp lời. Con ngựa kia quay đầu lại, còn cười đôn hậu với Lục Minh. Ồ. Hiểu rồi. Té ra là do đầu tạo nên. Khụ khụ. Lục Minh đằng hắng. "..." Lục Nhan liếc mắt nhìn em trai, bỗng nhiên rất muốn nện cho anh một trận. (〃 ▽ 〃) Đã nói là tập trung vào kẻ địch cơ mà? "Chờ đã." Lục Minh khựng lại một lát. Anh dừng lại tại chỗ, lại bắt đầu chế tạo thẻ bài. Nhưng điều khiến anh hơi ngạc nhiên là, cùng với việc tôi luyện năng lượng đến cấp đỉnh cao ba sao, bây giờ trình độ xếp lớp của anh lại tăng mạnh! Số lớp không thay đổi quá nhiều, nhưng... Tính ổn định vô địch! Xếp cái gì cũng không bị hỏng! Nếu không phải thời gian có hạn, anh thật sự muốn nghiên cứu hẳn hoi chức năng này một lát! Đáng tiếc... Lục Minh nghiêm mặt lại. Vèo. Vèo. ... Một lúc lâu sau, Lục Minh hoàn thành thẻ bài của mình. Có những thứ này... Có lẽ... "Chị." Lục Minh nhìn sang Lục Nhan bên cạnh, bỗng nhiên nói rằng: "Nếu thất bại thì phải làm sao?" Anh thấy hơi lo lắng. Lần này khác với lần hành động ở thành phố Thanh Minh, thành phố Thanh Minh là địa bàn của anh, anh ra tay, cũng có kế hoạch và chuẩn bị kín kẽ! Mà bây giờ... Dù sao cũng là đối mặt với kẻ địch chưa rõ! Số lượng không biết! Thực lực không biết! Anh không hoàn toàn nắm chắc. Anh chỉ có thể dùng hết sức của mình đi liều mạng! "Vậy cứ chém giết mà xông lên." Lục Nhan bình tĩnh nói. Nếu thật sự đến nước đó, chỉ có thể mở một đường máu thôi. Cô ấy rất am hiểu nước này. "Được." Lục Minh nở nụ cười. Nếu như thế, hãy để hai chị em bọn họ liều mình một trận đi! "Đầu đá, đi thôi!" Lục Minh lên xe ngựa. Đùng! Năm con ngựa phi rất nhanh. Xe ngựa bỗng chốc biến mất trong mưa bão. ... Ở một nơi nào đó. Ông lão tóc trắng ngưng mắt nhìn. Những người này rốt cuộc đã đến tầng thứ bảy rồi... Ông ta chẳng có chút mong đợi nào. Thật sự. Bởi vì đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu, ông ta cũng đã mong đợi không biết bao nhiêu lần, trái lại bây giờ đã quen với việc bọn họ tới cọ xát rồi đi liền... Trên trời cao, mơ hồ có ánh mắt đang dòm ngó. Ồ. Đã quen từ lâu rồi. Thật sự. Còn nhớ lần đầu tiên có người dòm ngó, ông ta rất tức giận, thậm chí âm thầm chiến đấu với những người đó, một trận đại chiến kinh khủng... Lần thứ hai còn cố gắng kháng chiến, lần thứ ba thì tùy ý phản kháng cho có... Lần thứ tư đã rất qua quýt... Bây giờ, không ai dòm ngó ông ta còn thấy không quen... Gì cơ? Không đủ tâm huyết? Cậu bị người ta hiếp hơn một nghìn lần thử xem... Cuộc đời chính là như vậy đấy, nếu đã không còn sức phản kháng, thì chỉ có thể cố gắng hưởng thụ cho tốt. Chỉ có điều, lần thử thách này hình như có gì đó sai sai? Ánh mắt đục ngầu của ông lão đảo qua trên người những người đó, bỗng nhiên nhìn vào một chiếc xe ngựa đang phi thần tốc, đợi đã, đây không phải là ngọn núi ở tầng thứ sáu sao?! Tên này lại dám chạy ra khỏi địa bàn của mình?! Điều này có thể nhịn được không? Phạm quy! Phạm quy! Một cảm xúc phẫn nộ chợt dâng lên trong lòng ông lão, khiến ông ta giơ tay lên, có điều, vừa giơ cổ tay lên, cảm xúc phẫn nộ kia đã biến mất hoàn toàn... Haiz. Bỏ đi. Thi triển sức mạnh mệt lắm... Phạm quy thì phạm quy, dù sao cũng phạm quy hơn một nghìn lần rồi... Hiếp nhanh rồi đi đi. Ông ta buồn ngủ rồi...