Bác Sĩ Bảo Cưới

Chương 62 : Đặc biệt Chương 1: Đứa con H của tiểu thư họ Lâm

“Lâm Minh Ngọc, cô đã có thai!” Tên bác sĩ tuấn tú với nụ cười sắc sảo ấy cầm tờ hồ sơ và thông báo cho cô gái với cái giọng thản nhiên. Trong căn phòng khám bình thường phát ra một âm thanh vô cùng bình thường: “Bộp”, bà Nhung, mẹ của cô vô thức đánh rơi chiếc túi hàng hiệu xuống đất và đứng hình trong khoảng 2 phút rồi mới cất tiếng phản đối “Có thể đã có sự nhầm lẫn ở đây” “ Điều đó là không thể bởi sau khi biết cô Minh Ngọc đây mới 16 tuổi nên chúng tôi đã kiểm tra lại tổng cộng 5 lần rồi. Việc cô nhà có thai là hoàn toàn chính xác”. Tên bác sĩ tiếp tục cười với mặt vẻ cảm thông. Còn cô, đôi mắt mệt mỏi đến bất lực ấy, cô không tin vào điều đó nhưng cô cũng sợ nó là sự thật. Một tin dữ đến quá bất ngờ và nó khiến cô sững người. Cô chẳng thể nói thêm lấy một từ, một câu hay phát ra một tiếng động. Cô chỉ ngồi chết lặng trên ghế. Đến khi mẹ cô thật sự tức giận khi đã chắc chắn đây là sự thật. Bà gầm lên, bà dãy dụa rồi lại đau đớn nhìn cô : “Mày là cái dạng con gái gì vậy? Hả?”.” Thằng nào, là thằng nào???” “Tao đã nuôi dạy mày thế nào?” “Nói gì đi chứ con với chả cái”… “Y tá Xuân, giúp tôi đưa người này ra khỏi đây để bà ấy có thể bình tĩnh lại” Tên bác sĩ nói vọng ra ngoài để một y tá hớt hải chạy vào và mời bà ra khỏi phòng. Đây là lúc anh thực hiện kế hoạch được vạch ra cách đây 1h 34’ trước. Một con quỷ ngủ yên trong tâm hồn của chàng trai hoàn hảo này đang dần thức tỉnh. Và con quỷ đó nhắm vào người con gái đang đứng trước mặt nó. Lâm Minh Ngọc. Sau khi căn phòng trở nên tĩnh lặng đến lạ thường. Anh mới thật sự nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của cô. Đôi mắt to mà nhưng có cái gì dưng dưng những giọt nước mắt đang bị kìm nén. “Em đang đau khổ, đang buồn tủi và tuyệt vọng” Anh nghĩ và con quỷ trong anh cũng đang nghĩ vậy. Cái suy nghĩ đó khiến anh vui. Cô không quá nổi trội, không quá sắc sảo nhưng cô xinh đẹp bởi lòng nhân từ và chất giọng ngọt ngào. Điều mà bất cứ con quỷ nào cũng căm ghét. Vậy nên anh đã quyết chí biến nó thành của mình. Biến nó thành một thứ ngọt ngào chỉ dành riêng cho con quỷ. “ Em ổn chứ?” Anh quỳ một chân xuống ngay dưới chân cô, anh cười nụ cười có thể an ủi bất cứ ai. Cô vẫn im lặng chỉ phát ra vài tiếng động thút thít như muốn bật ra ngoài nếu không được ngăn lại. “ Em có ý định phá cái thai này không?” Cô lắc nhẹ đầu. “ Tại sao vậy? Có thể cho anh biết không?” Một vài giây im lặng. “ Có chắc là em có thai không ạ?” Một câu hỏi khiến anh cười thầm. “ Tất nhiên là không rồi, nếu em có thai thật thì anh nào có trao trái tim đen tối này cho em ngay từ cái nhìn đầu tiên”. Anh nghĩ thầm trong lòng kèm theo một điệu cười không thể gian xảo hơn. “ Em đã có thai, điều đó là điều không thể thay đổi” Anh nhận thấy em đang cố nén những giọt nước mắt bằng cách mím chặt môi. Như thể cô sắp cắn đứt môi mình. “ Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nhưng anh hỏi em có phá cái thai này không?” “ Dù gì đứa trẻ này cũng là một sinh linh và em sẽ không bao giờ giết người” Anh đã rất kín đáo giấu đi nụ cười đắc ý. “ Vậy em sẽ nói chuyện này với bô đứa trẻ chứ?” Anh đã quá độc ác, anh đi quá giới hạn của mình và cả của cô. Nhưng đây là điểm mấu chốt để anh có được cô. “ Em thậm chí còn không biết ai là ba đứa trẻ”. Lần này thì cô thật sự đã bất khóc, những giọt nước mắt nóng hổi ấy lăn dài trên gò mã xanh xao của cô. Làm đôi hàng mi rủ bóng ấy ướt đẫm. Điều này vẫn không khiến anh động lòng. “Đáng lẽ em nên khóc nhiều hơn”, anh nghĩ. “Em để đứa con này không có bố sao?”. Anh chạm nhẹ vào bụng cô. Cô chỉ đưa đôi tay lên lau nước mắt và nhìn anh với vẻ u sầu, buồn thảm. Nó khiến anh muốn ôm trầm lầy cô. Và anh đã không cản mình lại mà còn rung túng nó. Anh đứng lên, ôm lấy cổ cô để cô có thể khóc thoải mái mà không để ai nhìn thấy. Anh cảm nhận được những cái run rẩy của cơ thể cô. “ Nếu không trê, anh có thể trở thành bố đứa trẻ trong bụng em không!”. Anh cảm nhận được một cái giật mình trong người cô, nó xảy ra rất nhanh mà hiện tại vẫn chưa thể nguôi ngoai. “ Em xin lỗi, nhưng anh là…” “ Một con người xa lạ.” “Em không có ý đó” Anh thả tay ra và trở về vị trí trước kia, chỗ mà anh có thể nhìn chính diện gương mặt xinh đẹp ấy. “ Nếu em muốn đứa trẻ ấy đau khổ, tủi nhục và sợ hãi khi biết mẹ nó không biết cha nó là ai…” Anh quá thông minh, một cao thủ. Anh bết biến điều mình muốn thành sự thật và anh đang thực hiện nó một cách nhanh chóng. Anh nhẹ nhàn hôn lên trán cô rồi khẽ nói : “ Hãy ra ngoài đó và nói với mẹ em những điều anh nói. Và bảo mẹ hãy về, chúng ta sẽ gặp nhau, sớm thôi” Nói rồi anh cầm lấy chiếc áo khoác ngoài để trên ghế và bước ra khỏi phòng nhanh như một cơn gió mà không hề ngoảnh lại. Anh để cô ở lại căn phòng trắng xóa ấy, để cô lại với nỗi sợ.