Bà xã lưu manh của tổng tài lạnh lùng
Chương 6 : .
"Thấy gì chưa, tôi là cảnh sát ,anh hài lòng chưa ngài chủ tịch."
____________________
Từ sau cái đợt Cố Viễn biết Mộ Dung Tình làm cảnh sát thì chẳng đả động gì đến cô nữa mà chú tâm vào công việc mặc kệ cô em họ muốn làm gì thì làm.
"Chủ tịch ,Lam tổng đến ạ."
"Mời vào."
Đứng trước cổng công ty của Cố Viễn,Mộ Dung Tình theo chỉ dẫn của anh tài xế đi vào. Đi đến quầy tiếp tân ,cô tiếp tân mỉm cười chào Mộ Dung Tình.
"Tiểu thư ,cô cần gì ạ?"
Tiểu thư ,mình à?
Lúc này Mộ Dung Tình mới nhìn lại một lượt bộ váy mà Ami chọn cho mình. Bộ váy trắng kết hợp với khuôn mặt đẹp tự nhiên không cần son phấn,làn mi cong vút đen tuyền,mái tóc dài xõa ra bồng bềnh như con sóng óng ả mượt mà. Bờ môi hồng mọng nước chỉ cần một nụ cười nhẹ cũng làm bao nhiêu người trong công ty xao xuyến. Bộ váy dài xuống tận đầu gối kết hợp thêm đôi giày cao gót màu đen làm Mộ Dung Tình thoáng chốc mỉm cười.
Chỉ một nụ cười mỉm mà làm cô tiếp tân và những người gần đó mặt đỏ không thôi.
"Phòng chủ tịch nằm ở đâu?"
"Dạ..phòng 28 ạ."
Mộ Dung Tình cảm ơn rồi đi vào thang máy lên phòng 28. Cô tiếp tân sau khi bừng tỉnh lại thì gọi cho thư kí Lý Như Nhã. Vừa rồi thấy cô gái kia đẹp quá mà quên hỏi cô ta đi đến phòng chủ tịch làm gì,nếu người khác mà biết thì công việc này cô mất chắc.
Đi ra khỏi thang máy ,Mộ Dung Tình đi đến bàn làm việc của thư kí chủ tịch. Nhìn cô gái xinh đẹp theo như miêu tả của tiếp tân ,Lý Như Nhã nhẹ nhàng hỏi.
"Thưa,cô tìm ai ạ?"
"Cố Viễn ."
Cô nàng này chắc là mê luyến sắc đẹp cùng tiền tài chủ tịch đây mà ,loại người này cô tiếp rất nhiều và những lần như thế thì chỉ có thể đuổi khách thôi.
Nghĩ là làm,Lý Như Nhã hất cằm về phía Mộ Dung Tình .
"Cô muốn tìm chủ tịch ,hừ,anh ấy không có ở đây,mà có thì cũng không muốn gặp cô đâu."
Thấy thái độ của thư kí tự dưng thay đổi một trăm tám mươi độ ,Mộ Dung Tình có chút ngạc nhiên hỏi.
"Tại sao?"
"Chủ tịch bận trăm công nghìn việc ,làm sao có thời giờ cho cô chứ,hơn nữa anh ấy đã có vợ rồi ,mặc dù tôi chưa biết con ả là ai?"
"Nghe giọng điệu của cô dường như không muốn người con gái đẹp nào tiếp cận chủ tịch yêu dấu của cô thì phải,cho dù là vợ anh ta."
Mộ Dung Tình nhìn thấy được sự ghen tị trong đôi mắt kia,sự ganh ghét với sắc đẹp của người khác,cô đến đây chỉ để đưa cơm theo ý kiến của quản gia với Ami cho phải đạo làm con dâu mà thôi. Lại không nghĩ tới ,đã lêntới rồi còn bị chặn lại thế này đây. Muốn đưa cơm cho anh ta mà cũng khó quá đi.
Lý Như Nhã nheo mắt lại,quan sát lại đối phương, nhìn làn da trắng kia,sao da cô ta có thể trắng đến mức đó chứ ? Bộ cô ta là quỷ à?
"không nói chuyện dài dòng nữa ,thông báo với anh ta đi."
Lý Như Nhã sực tỉnh, lại cao giọng.
"Cô nghĩ mình là ai mà muốn gặp chủ tịch,trước khi làm việc chủ tịch đã dặn tôi là nếu có người con gái nào tới tìm chủ tịch thì phải từ chối,mời cô về cho."
"Cho dù là vợ anh ta sao?"
Vợ,cô ta chính là vợ chủ tịch sao ? Không phải chứ?
"Cho dù là vậy thì cũng..
"Cô cho cô là ai mà muốn cho gặp là cho gặp không cho gặp là không cho gặp,cô chỉ là một thư kí ,cô không có cái quyền tự quyết định chuyện của người khác."
"Cô."
Mộ Dung Tình cắt ngang lời nói của Lý Như Nhã khiến cô ả cứng họng.
Phải vậy chứ,cô tưởng tôi dễ bắt nạt lắm à? Hừ.
Mộ Dung Tình đi tới mở cửa đi vào mà không gõ cửa báo trước làm hai người trong phòng giật mình. Cố Viễn sau phút ngỡ ngàng thì bỗng dưng tức giận hỏi
"Ai cho cô vào đây?"
"Tự vào."
Cố Viễn hằm hằm nhìn cô rồi quay lại nói với người đàn ông đang ngồi kia.
"Thật xin lỗi vì sự bất tiện này,Lam tổng chờ tôi hai phút được không?"
Người đàn ông được gọi là Lam tổng kia nhã nhặn cười.
"Cứ tự nhiên."
Vừa dứt lời,Cố Viễn lập tức lôi Mộ Dung Tình vào phòng nghỉ bên cạnh rồi đóng cửa lại. Cánh cửa vừa khép lại thì một luồng khí lạnh như địa ngục bao lấy cô ,Cố Viễn mặt xám xịt hỏi.
"Cô đến đây làm gì?"
Mộ Dung Tình đưa hộp cơm tới trước mặt Cố Viễn,bình thản đáp.
"Đưa cơm,bác Hạ rất lo anh ăn không đầy đủ nên nhờ tôi đem cơm đến cho anh ,tôi..
"Bốp"
Lời của Mộ Dung Tình bị cắt ngang bởi hành động của Cố Viễn, cô thu bàn tay đang đưa ra giữa không trung về nắm trong ngực ,hộp cơm nằm lăn lóc dưới sàn,cơm canh văng lung tung. Bỗng chốc không khí im lặng bao trùm gian phòng. Nhận ra hành động quá đáng của mình ,Cố Viễn nữa muốn mở lời lại không biết nói thế nào.
Mộ Dung Tình nhếch mép cười cay đắng,xem ra cô không thích hợp cho việc này .
"Tôi mượn tollet một chút."
Nói rồi cô quay người đi vào tollet,Cố Viễn cũng xoay người đi ra ngoài.
"Xin lỗi đã để Lam tổng đợi lâu ,chúng ta tiếp tục chuyện vừa nãy được chứ?"
"Không có gì ,chính tôi mới thật sự hâm mộ Cố tổng đây,có được một người vợ biết lo lắng cho chồng như thế!"
"Ngài nói đùa rồi." khi cả hai đang khách sáo lời qua tiếng lại thì Mộ Dung Tình đi ra .
"Thật xin lỗi vì hành động bất tiện của tôi,mong anh đừng để ý."
Lam tổng mỉm cười như không có gì .
"Không sao đâu!"
"Vậy tôi xin phép."
Đi ra khỏi công ty Cố Viễn một đoạn đường ,Mộ Dung Tình ủ rũ ngồi xuống một cái ghế bên đường. Cái gì mà đưa cơm thì sẽ nhận được cảm tình của người được nhận chứ ? Thật vớ vẩn,...mà tại sao cô phải làm thế chứ ? Trong khi mẹ đang mất tích.
Nghĩ tới mẹ,lòng Mộ Dung Tình bỗng chốc lâm vào trầm lặng,bây giờ...mẹ đang ở đâu?
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
127 chương
42 chương
100 chương
40 chương
26 chương
12 chương
61 chương
78 chương