Ba kiếp yêu em

Chương 12 : Là nữ nhi sao?

Nào uống nào! Uống! Công tử xin công tử đừng uống nhiều! Ngươi không biết chứ tửu lượng của ta cũng khá lắm! Phan công tử! Xin cho tại hạ hỏi khí không phải là gia môn của công tử có kinh thành này không? Gia môn! Lấp lúng, ấp úng: À! Tại hạ gia môn bất hạnh, từ thuở nhỏ đã vô thân, vô cố, không biết nương tựa vào ai, chỉ biết dựa vào mình.. Vậy sao? Thật đáng thương! Vâng! Đáng thương lắm! Nhưng tôi coi tướng công tử cũng đâu có vẻ là như vậy? Hơn nữa vị Tâm công tử này! À! Tâm công tử này là người bằng hữu thân thiết với ta từ thuở nhỏ, luôn đồng cam cộng khổ với ta. À! Ừ đúng vậy, tôi cùng Phan công tử đây giống như huynh đệ tốt nên… Thì ra là vậy? Đời mấy khi mới gặp bằng hữu, ta kính công tử một ly! Được! Mời công tử! Vậy nếu đã vô thân vô cố như vậy thì nay Phan công tử đang dừng chân ở đâu, liệu có thể cho tại hạ biết! Ờ! Chuyện này! Thiệt tình chúng tôi nay ở đây, mai ở chỗ khác nên rất khó cho công tử đây tìm! Ồ! Nào tôi kính huynh một ly, mừng gặp mặt! Được! Cạn ly người bằng hữu mới. Phan công tử đây là người làm ăn, buôn bán vải hay sao mà lại có những kiến thức am hiểu, sâu rộng về vải như vậy, thật đáng để tại hạ tò mò! Công tử quá khen, cũng chỉ một chút ít thôi! Phan công tử khiêm tốn quá! Họ ướng rượu, nói chuyện qua lại đến nửa khuya! Phan công tử, huynh không sao chứ? Đình đình mặc dù là tiểu lượng khá nhưng … Dạ không sao! Để tôi lo cho công tử được rồi! Ừm! Vậy tôi xin phép về trước! Không tiễn! Phan công tử chúng ta hẹn lần sau uống rượu tiếp! Được hẹn lần sau! Tạm biệt người bằng hữu mới! Tạm biệt! Thôi nào hai công tử đã quá say rồi mau về đi! Ừm! Đình Đình chân nang đá chân siêu đứng không vững: Ấy này! Tiểu! Công tử cẩn thận! Phan công tử cẩn thận! Đình Đình ngả người về phía Vinh Thành, một mùi thơm khác hẳn với mùi rượu toát ra từ phía cổ, và trên mái tóc, hơn nữa với khoảng cách này thì sao lại. Đưa mắt nhìn, nhưng: Công tử! Công tử không sao chứ? Tâm nhi nhanh nhẹn kéo Đình Đình lại: Xin thứ lỗi Vinh Thành công tử, Huynh ấy say rồi, tôi đưa huynh ấy về trước, xin phép! Ừm! Cẩn thận! Tạm biệt! Mau về thôi! Nhìn theo bóng Tâm nhi đưa Đình Đình về, Vinh Thành cứ lặng nhìn theo, rồi khẽ nhoẻn một nụ cươi tinh quái: “ Là nữ nhi sao?”, rồi sau đó rời đi!