Ba kiếp yêu em

Chương 11 : lại một cuộc gặp khác!

Tiếng xì xào khi nãy là của một cửa hàng bán vải: Này! Thúc có đổi cho tôi không? Vị cô nương này thiệt là! Đình Đình đứng xem một lúc đã hiểu mọi chuyện! Này ông chủ! Tôi nghĩ ông nên đổi cho vị cô nương này! Tiểu! Công tử làm gì vậy? Nhà ngươi là ai mà tự dưng xen vào! Tôi là một ngươi dưng, nhưng lại có một chút am hiểu về vải! Cô nương cho tôi xem miếng vải của cô được không? Đây công tử! Vừa nhìn qua một chút thì Đình Đình đã nhận ra, gửi trả lại miếng vải, rồi tiến lại chỗ ông chủ: Ông chủ! Ông có dám khẳng định vải của ông đều những loại thượng hạng! Đương nhiên! Vải của tôi đều lấy từ vải của nhà họ Trần Tâm, nổi tiếng nhất kinh thành này ai mà không biết chứ? Ha ha! Đúng là lời nói của bọn gian thương! Nhà ngươi! Thưa mọi người, ông chủ đây nói toàn bộ số hàng này đều là vải lấy từ vải nhà Trần Tâm, nhưng tôi sẽ chứng minh cho mọi người biết sự thật. Rút một miếng vải trên sạp: Nhờ hai cô nương giúp tôi một tay: Hai cô nương hãy kéo căng miếng vải này ra đi! Được! Mọi người xem đi! Những sợi tơ được dệt ở đây có phải là rất thưa không, chúng không khít vào nhau tạo cho miếng vải không có sự mềm mại, luột là, khi sờ lên đúng không? Hơn nữa nếu mọi người quan sát kĩ hơn thì màu sắc của miếng vải này cũng không đều, nó không được đậm mầu, màu sắc trông không đẹp cho thấy kĩ thuật nhuộm còn rất non.một thương hiệu lâu năm như vải Trần Tâm sẽ không bao giờ có! Đúng! Đúng rồi! Ông chủ mau nói gì đi! Những lời vị công tử đây nói có đúng hay không? Ông chủ! Bị dồn vào thế bí: Ngươi! Rút cục ngươi là ai! Là ai không quan trọng, nhưng tốt nhất ông nên giải quyết chuyện này đi, trước khi sạp hàng này đóng của! Ngươi! *** Tuyệt quá! Công tử giỏi thật! Thường thôi chỉ cần quan sát một chút là sẽ nhận ra ngay mà! Hay lắm! Bất chợt một vị công tử ở đâu đó xuất hiện tán thưởng: Công tử đây là ai vậy? Xin từ giới thiệu Trần Vinh Thành, Tam công tử của Trần Vinh Phúc, ông chủ vải lớn trong kinh thành, phải nói là một gia môn, một hãng vải làm ăn khăng khít với hãng vải Trần Tâm. Ồ! Ra vậy! Nghe danh đã lâu! Nay mới được gặp! Vậy xin hỏi quý danh của công tử! Tôi! Công tử tôi là Phan Đình. Cứ gọi tôi là Phan công tử! Ừm! Phan công tử, gặp được nhau cũng là một cái duyên, tôi có thể nào mời công tử đây vài chén rượu, coi như để hiểu rõ về nhau hơn! Ừm! Ta! Sao công tử! Được! Đi thì đi! Công tử! Tốt! Xem như hôm nay chúng ta đã gặp được tri kỉ! Đi nào!