Bá đạo tiểu thiên vương
Chương 15
Vệ Đình đang cấp tốc trở về nước.Lúc hắn đang ngắm cô ngủ ,chuẩn bị hôn trộm lên môi cô thì nhận được điện thoại của quan gia nói là mẹ hắn bệnh cũ tái phát.Vệ Đình hốt hoảng nhanh chóng dậy,sao lại vậy chứ mẹ hắn đã lâu rồi không có phát bệnh ,trước khi đi hắn nhìn thấy mèo nhỏ vẫn đang nằm ngủ nên không thức cô dậy chị vòng tay ôm cô để lấy lai sự bình tĩnh ,quyến luyến mùi hương mang lại cảm giác yên bình.Hắn lấy điện thoại để lại tin nhắn cho cô,hắn sợ cô buồn khi tỉnh dậy hắn đã đi mất,sơ cô nghĩ hắn là lừa dối cô.Làm xong moi việc Vệ Đình hôn nhẹ lên môi cô rồi đi ra cửa,lần này trở về nước hắn sẽ cùng mẹ nói chuyện về hủy bỏ hôn ước với Thanh Vân luôn.
Sau khi về nước Vệ Đình ngay lập tức đến bệnh viện.
“Thiên Vương đã về ,Phu nhân đang ở phía trong ạ”Quản gia cúi chào hắn ,rồi mở của phòng bệnh vip chuyên dụng cho tổng thống.
Bước vào phòng mọi thứ rất xa hoa ,đầy đủ và sang trong ,nếu không phải bước vào từ cổng bệnh viện thì không ai có thể nghĩ đây là phòng bệnh.”Mọi người xem Vệ Đình đã trở về,thật hiếu thảo,“Phần Thủy là chị của me vệ đình.”Linh Phương Dĩnh ,em xem con trai đã trở về kìa”Môt người đàn ông vóc dáng cao to khuôn mặt tri thức,nhưng ánh mắt nhìn Vê Đình lại tràn đầy toan tính,tràn đầy ý xấu.Ông ta chính là chồng thứ hai của Linh Phương Dĩnh cũng là cha dượng của Vệ Đình.
“Mẫu hậu,người có sao không”Vệ Đình đi đến trước dường bệnh không thèm để ý những người họ hang đầy giả tạo ấy,nắm lấy tay mẹ hắn ân cần hỏi thăm.Hắn biêt tất cả mọi người ở đây đều hi vọng mẹ con hắn chết đi,muốn tìm mọi âm mưu để hãm hại nhưng đã có hắn thì đừng ai có thể làm tổn thương mẹ.
“Thằng bé này ,mẹ bảo con đi xem măt chứ có phải bỏ nhà ra đi luôn đâu,sao bây giờ mới trở vê Linh Phương Dĩnh vuốt mai tóc con trai,hắn rất giống bố ,có cá tính kiên cường,cô biết hắn đã găp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống ,nhưng lại không giúp gì được.Nhìn con mình lớn lên trong cuộc sống mà tât cả moi người đều muốn hãm hại ,cô vô cùng đau khổ,nên cô mới quyết định lấy them một người nữa để chăm lo ,bảo vê cho hai mẹ con ,vì cô là một kẻ vô dung không thể làm gì được.Nhưng sau khi lấy chồng không hiểu sao Vệ Đình lại càng tự lập hơn và lãnh khốc hơn,rồi hắn đòi chuyển ra ở riêng ,cô biết hắn muốn cô hanh phúc nhưng cô thật không nỡ,hắn chính là hanh phúc duy nhất của cô.Nhưng do hắn kiên quyêt nên cô đành chịu.
“Con có viêc mà,mẫu hậu cảm thấy trong người thế nào?” Vệ Đình cầm điện thoại nhắn tin cho người bạn chí cốt của hắn là giám đốc trong bệnh viên này để hỏi ,hắn sợ mẹ giấu không nói sự thật
“Chỉ là lâu không bị nên nó mới có tí tái phát nhẹ ,không sao,không cần nhắn tin hỏi john đâu,dù sao người ta cũng là giám đốc bận tram công nghìn việc”
“Mẹ phải nghỉ ngơi thật nhiều vào”Sau khi nhân được tin nhắn của john nói rằng me hắn không sao thì Vệ Đình mới thở phào an tâm
“Thế con dâu ta thế nào rôi”Linh Phương Dĩnh hỏi,ánh mắt đầy mong chờ.Cô muốn Vệ Đình sớm kết hôn để cùng con dau chuyển về nhà sống cuôc sống gia đình,cô mong muốn Vệ Đình sớm tìm được hanh phúc cho minh
“Mọi người ra ngoài đi ,cháu muốn nói chuyện riêng với me”
Sauk hi tất cả các thành viên họ hang ra ngoài Vệ Đình mới lấy ghế tiến sát LInh Phương Thanh
“Mẫu hâu,con muốn hủy hôn ước với nhà ho Quách” hắn nhìn thẳng vào cô nói
“Vì sao vậy?con vẫn chưa muốn có gia đình sao” cô buồn buồn ,xoa đầu hắn,con của cô rất cô đơn nhìn vào ánh mắt nó cô có thể nhận thấy rõ.
“Cũng là một phàn ,nhưng quan trọng là con có người để thương rôi” “Cô gái đấy là ai vây”
Vệ Đình kể cho Linh Phương Dĩnh về Phương Thanh ,về mọi chuyện đã xẩy ra giữa cô và hắn. Khi nói đến Phương Thanh đôi môi Vệ Đình nở ra một nụ cười ấm áp,ánh mắt sáng lên hi vọng về tình yêu,và cả tia cưng chiều.
“Ta nhất đinh phải gặp cô gái đó,ngay mai lập tức đi”Khi nghe Vệ Đình kể chuyện thì cô biết cô gái này chính là người có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng con cô,có thể cho nó sống một cuộc sống hạnh phúc và tràn đây tình yêu.
“Mẫu hậu,cứ nghỉ ngơi trước đi,lúc nào khỏe con dẫn người đi,nào bây giờ thì đến người phải đi ngủ,,?”
“Ta không muốn,con có thể nói thêm cho ta về cô bé đấy không?”
“Mẫu hậu,bác sĩ đã dặn rồi”Vệ Đình chỉnh lại gối , đắp chăn cho cô .
“ Được rồi,ngủ ngon con trai”Linh Phương Dĩnh mong mình thật mau khỏe lại ,để cùng con trai đi đến gặp cô gái ây,tuy hơn khó xử với nhà họ Quách nhưng cô nghĩ họ sẽ thông cảm ,với Thanh Vân cũng là một cô bé ngoan nêm chắc sẽ hiểu.
“ Người ngủ ngon”hắn tắt đèn tiến tới chiếc giường bênh cạnh lấy điện thoại nhắm tin cho cô,hắn sợ bây giờ gọi mà cô đã ngủ thì lại làm cô mất ngủ.
Phương Thanh sau khi nghe Thanh Vân nói là mẹ vê Đình không sao thì mới an tâm làm bài tập.
“ tin ..tin..tin..., chuông tin nhắn,nhìn cái điện thoại đời mới đang ring phương Thanh thẫn thờ máy này là máy mới ,mà người biết sô chỉ có thể là ....Vệ Đình,cô nhanh chóng phi từ bàn học lên giường . Phương thanh thấy 1 tin nhắn hiển thị từ tên chồng yêu.” Em đã ngủ chưa?Đang làm gì vậy?” Cô có nên trả lời không đây,?sau một thời gian phân vân Phương Thanh cungc quyết định trả lời.
“ Tôi dang học ,mẹ anh đã đơ chưa?”chưa đầy 1 giây thì có cuộc gọi đến của chồng yêu.
“Alô” phương Thanh nhẹ nhàng nói
“ Làm sao em biết được”
“ Biết chuyện gì?.à chuyện mẹ anh là do Thanh Vân nói”
“Ukm,e đã đỡ mệt hơn chưa” giọng nói trầm ấm ,đầy sức quan tâm của Vệ Đình làm Phương Thanh có chút xao xuyến.
“ tôi đỡ rồi,cảm ơn thuốc của anh”
“ haha em đang cảm ơn kẻ đã làm em bị như vậy ,rồi đưa thuốc cho e à,,“ Vệ Đình cười ,cô thật là ngây thơ,nhưng hắn thích :-)
“ANH.....” PHƯƠNG thanh không biết nói gì,cô cảm ơn gì chứ ,chính hắn ,haxx định chửi hắn thì Vệ Đình nói trước ,“ tôi rất nhớ em,em thì sao”Vừa về nước mà hắn đã rất nhớ cô,trong cuộc đời hắn chưa bao giờ có chuyện như vây.
“ tôi....” phương thanh thật sự không biết trả lời thế nào,hắn biết mất cô cũng cam giác rất trống trải nhưng cô không biết đó có phải là thói quen không.
,“ thằng nhỏ của tôi cũng rất nhớ em đấy,đợi tôi về thỏa mãn em đừng hòng mơ tưởng đến người nhác đấy”
“Biến thái,anh là ai mà quản tôi,,“ hắn thật là không biết xấy hổ sao.
“ ngoan,đi ngủ sớm đi” Hắn cười,cô đã cùng hắn ân ái bao nhiêu lần rồi mà còn xấu hổ nhiều như vậy,hắn phải dạy dỗ cô nhiều mới được.
“ Thôi tôi đi ngủ đây,mai còn đi học”
“ Ngủ ngon,tiểu mèo hoang” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
41 chương
166 chương
50 chương
10 chương
3 chương
17 chương