Tóc Dài tỉnh dậy vì có ai đó lay vai cậu rất mạnh. Trong phòng vẫn tối lờ nhờ. Một lúc sau cậu mới nhớ mình đang ở trong bệnh viện. Củ Cà Rốt đã ở đó từ lúc nào. Tóc Dài uể oải đứng dậy:
- Sao em biết mà lại đây? - Anh coi kìa. Mặt anh xanh lè lè hà. Sao anh không báo em một tiếng? May em gặp được con bé Joe hàng xóm nhà anh, em mới biết chuyện. Thôi, để em trông bác cho. Anh về nghỉ đi.
- Mấy giờ rồi?
- Tám giờ hai mươi.
- Chết, sáng nay anh phải đi làm. Còn em thì sao?
- Hôm nay không phải em trực. Anh cứ đi đi, đừng lo. Có gì em gọi anh.
-Ờ.
Tóc Dài cúi xuống, vuốt mớ tóc phủ lòa xòa trên trán mẹ, hôn lên trán bà rồi bước ra cửa. Củ Cà Rốt ra theo, trước khi quay vào còn đưa tay cài lại cúc áo khoác cho Tóc Dài:
- Ngoài trời hôm nay lạnh lắm, anh cẩn thận không bệnh. Anh mà gục xuống lúc này thì chẳng còn ai lo cho bác nữa đâu.
Tóc Dài sụt sịt mũi rồi bất thần ôm chặt Củ Cà Rốt, nói giọng khàn đặc:
- Em tốt quá. Anh biết làm gì để trả ơn em được.
Củ Cả Rốt cố lấy lại vẻ đanh đá hàng ngày, nhưng nước mắt làm giọng cô nghẹn lại:
- Anh thật ngốc. Anh cứ giữ sức khỏe cho tốt là em được nhờ rồi.
Củ Cà Rốt đắp lại chăn ẹ Tóc Dài, sửa lại bàn tay đang thõng xuống giường của bà cho ngay ngắn. Mặc dù rất ít khi gặp bà nhưng cô đã nghe Tóc Dài kể nhiều về cuộc đời bà nên cô thương bà không chỉ bằng tình thứ tình cảm của những người phụ nữ với nhau. Thời nào cũng thấy người phụ nữ là khổ và bất hạnh nhất.
Sang Mỹ mới hơn hai năm, Củ Cà Rốt chỉ sống thui thủi một thân một mình. Nghe lời cha mẹ, cô làm kết hôn giả với một anh chàng Việt Kiều có khuôn mặt mỡ bọc đầy mụn làm giám đốc một nhà hàng lớn ở Virginia (nhưng khi sang bên này cô mới biết anh ta chỉ là một người rửa chén trong bốn người rửa chén của nhà hàng) để mong ước được đổi đời. Sang Mỹ, hợp đồng chấm dứt, đường ai nấy đi để anh ta còn kịp quay về lại Việt Nam kiếm thêm những hợp đồng kết hôn béo bở khác. Với chút vốn liếng tiếng Anh ít ỏi của mình, cô xin được vào làm trong siêu thị. Cuộc sống hiện đại của một đất nước xa lạ làm thần kinh cô lúc nào cũng căng ra như một cái dây đàn. Số tiền cỏn con hàng tháng chỉ đủ để cô thuê một căn hộ nhỏ xíu trên tầng ba, mua trả góp một chiếc xe đời cũ từ người bạn. Phải chi tiêu dè sẻn lắm, khoảng ba tháng cô mới tích cóp được một trăm đô gửi về cho bố mẹ. Cũng may là cô gặp được Tóc Dài. Giữa một siêu thị mênh mông với hàng trăm nhân viên da trắng, da màu, da đen lẫn lộn mà cô gặp được cậu thì thật đúng là duyên kỳ ngộ. Thật ra câu chuyện xảy ra thế này. Dạo đó cô mới vào làm trong siêu thị. Một thằng da đen để ý đến cô, gạ gẫm cô đủ kiểu. Cô từ chối thì nó quay sang dọa nạt. Và Tóc Dài đã xuất hiện như một vị cứu tinh. Cậu cặp kè bên cô như một người bạn trai. Nhìn vẻ mặt lúc nào cũng lạnh tanh của Tóc Dài, thằng da đen đành rút lui không điều kiện. Từ đó, cô nghĩ rằng cuộc đời mình đã gắn liền một cách vô điều kiện với Tóc Dài.
Càng ở bên Tóc Dài cô càng hiểu thêm hoàn cảnh của cậu nên những lần Tóc Dài thô lỗ, cục cằn với cô, cô cũng không một lời trách móc. Sâu thẳm trong con người cậu, cô nhận ra một viên ngọc quí đang sáng le lói trong đó. Mỗi lần có dịp là nó lại phát sáng. Những tia sáng làm cô đê mê. Nhưng cô chỉ dám đứng từ xa ngưỡng mộ cậu vì cô biết Tóc Dài chỉ đối với cô như đối với một người em gái.Cô sợ nếu tiến lại gần, đưa tay ra chạm lấy nó thì tất cả, cậu và những ánh hào quang đó sẽ vĩnh viễn tan biết mất.
*
Tóc Dài mở cửa xe. Phải đến khi ngồi vào trước vô lăng cậu mới nhìn thấy bó hoa hồng đặt ở ghế bên cạnh. Tóc Dài vỗ vào trán một cái bộp rõ đau. Khuôn mặt cậu nhăn lại đầy đau khổ. Điện thoại đã hết pin. Tóc Tóc Dài tặc lưỡi, nhủ thầm, bây giờ gọi điện thể nào cũng nghe đủ thứ câu hỏi chất vấn. Mình biết kiếm lý do gì để nói dối bây giờ. Còn nói thật là mình phải đưa mẹ vào bệnh viện ư? Họ sẽ tỏ ra thương hại mình. Mình không thể nào chịu đựng được sự thương hại của người khác. Thôi cứ để mọi việc trôi qua. Rồi cô ấy sẽ hiểu. Mà nếu không hiểu cũng chẳng sao. Càng dễ chia tay. Càng dễ mau quên không cần luyến tiếc gì.
Buổi trưa nghỉ giải lao, Tóc Dài gọi điện cho Củ Cà Rốt để biết tình hình. Củ Cà Rốt vẫn còn ở bệnh viện. Cô bảo: “Bác chưa tỉnh đâu anh ạ. Nhưng cũng không có gì nguy hiểm nữa”. Tóc Dài bảo: “Vậy em cứ về đi. Chiều anh sẽ vô sớm”. “Thôi, không sao đâu - Củ Cà Rốt nói - Cứ để em chăm bác. Bây giờ mới là lúc bác cần đến chúng ta nhất”.
Tóc Dài chậm chạp đi về phía cửa ra vào của siêu thị. Ở đó có một quầy hàng nhỏ bán pizza, bánh mì kẹp và các loại nước giải khát. Tóc Dài kêu một ly cà phê, một cái pizza nhỏ. Sue đi ngang qua cười:
- Nè cậu, hôm nay ngồi ăn có một mình thôi à?
- Ờ.
- Thế cô bé kia đâu? Cái cô chết mê chết mệt cậu ấy. Tóc Dài lắc lắc đầu không trả lời. Trước khi bỏ đi, Sue còn quay lại bảo:
- Trời, cái mớ tóc dài của cậu trông lãng mạn thật đấy. Bây giờ tớ mới hiểu vì sao cô bé đó mê cậu như điếu đổ.
“Liên quan gì đến cậu?” - Tóc dài lầm bầm.
Cậu nhìn đồng hồ. Mới một giờ rưỡi. Thời gian lúc này đối với cậu sao thật chậm chạp. Cậu chỉ muốn đến giờ tan ca để được về bên mẹ.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
22 chương
13 chương
16 chương
32 chương
18 chương
41 chương