Attack on tutien
Chương 20 : (¯`•._) Triệu cấm đầu quân
(thành tựu mới: chiến lược gia)
“chi tiết: chủ nhân thành công đánh bại ba nghìn quân địch trong một trận chiến.
Phần thưởng: ba trăm nghìn điểm chiến tích.”
Nhận được thông báo từ hệ thống, biểu cảm của tú thoáng chùng xuống. hai trận chiến hắn chỉ huy, tổng cộng đã giết tới ba nghìn lính của triệu gia rồi. tất cả đều là phàm nhân. trận này, chỉ có jhin là thực sự chiến thắng khi đã trực tiếp hạ sát hai tu tiên giả lục cảnh. quạ diều bay đầy trời, rỉa xác chết vẫn còn hơi ấm trên thảo nguyên. tú cho quân lính quay về làng nghỉ ngơi, đoạn cùng minh nguyệt băng qua bãi chiến trường để gặp triệu cấm. lão tiên nhân cũng giục đám tùy tùng vội vã đến tiếp kiến tú.
Một cảnh tượng đáng kinh ngạc đã diễn ra. triệu cấm vừa trông thấy tú đã quỳ rạp xuống chắp tay cung kính:
“tại hạ triệu cấm, xin được bái kiến đại vương!”
Thấy vậy, đám tùy tùng cũng quỳ xuống theo dù trong lòng vẫn còn ngổn ngang suy nghĩ không phục. nhưng nghĩ tới cảnh hai nghìn quân triệu gia bị thảm sát trong chưa đầy một giờ đồng hồ, chúng có muốn tìm cách chống đối cũng không biết bắt đầu từ đâu. vì chưa ai biết tới súng đạn cả. những màn giao chiến giữa tu tiên giả với nhau chưa bao giờ nằm ngoài tầm tên bắn cả. từ đầu tới cuối, chúng chỉ có nghe thấy tiếng sấm rền phát ra từ những khúc gỗ trên tay quân lính lạc việt, mà quân triệu không hiểu vì lý do gì cứ lần lượt ngã xuống chết ngay tắp lự từng người một. giác quan của tu tiên giả tuy nhạy bén, nhưng mấy người này cảnh giới vẫn chưa đủ cao để nhìn được đường đạn bắn.
Nhận thấy thái độ phục tùng của triệu cấm bày ra trước mắt mình, tú vẫn còn nửa tin nửa ngờ, song hệ thống đã trình ra bảng thông báo rằng “triệu cấm xin được đầu quân cho lạc việt” cùng với hai dòng lựa chọn phân biệt là đồng ý hay từ chối. đang lúc cần có tu tiên giả để xây dựng quân đội, tú không hề từ chối. hắn nói:
“đứng dậy đã nào. già rồi đau lưng, mỏi gối, tê khớp, cúi xuống lại không đứng dậy được bây giờ.”
“đa tạ đại vương!” triệu cấm cung kính đáp lễ rồi lựa đứng dậy, lần này đã nhìn tú bằng ánh mắt khác, có thể nói là sẵn sàng nghe hắn chỉ bảo.
“tu tiên giả thường sống rất lâu, ta có thể hỏi ngài bao nhiêu tuổi rồi được không?”
“bẩm đại vương, thần đã sáu mươi lăm tuổi rồi.”
“ta mới ba mươi tuổi thôi. tính ra thì cũng tầm con cháu.”
“thần không dám thất lễ!” triệu cấm một mực không cảm thấy phiền.
Tú cũng chẳng nề hà chuyện vai vế làm gì, liền nói vào chuyện chính:
“vậy tại sao tự dưng ngài lại muốn đầu quân cho lạc việt? ngài cũng thấy đấy, nước nhỏ người thưa, chỉ co cụm giữa vùng đồi núi làm cứ địa chống chọi với cường địch thôi.”
“thần không dám chê bai, chỉ nhìn thấy đại vương dẫn dắt quân số ít ỏi liền đánh cho quân địch đông hơn gấp bội tan tành không còn một mống, thần đã biết đại vương là một đấng anh hùng rồi. thần nguyện làm tôi tớ cho đại vương, chỉ xin đại vương thu nạp.”
“ngài là triệu cấm, mà quân thù của ta hôm nay xưng là triệu gia ở trâu thành, liệu có liên hệ gì không?”
Lúc này triệu cấm thành thật trả lời. triệu gia xưa nay đặt thủ phủ ở trâu thành cách đây chừng hai mươi dặm, một đô thành sầm uất. trải nhiều đời, con cháu họ triệu đông đảo, rồi cũng phân chia làm nhiều chi tộc. chi tộc của triệu cấm càng về sau càng bị lép vế, cuối cùng bị đẩy đi lưu lạc nhiều nơi, thậm chí còn bị tông chủ triệu gia ruồng bỏ. lão kể khổ:
“gia môn ngày càng nghèo nàn, con cháu bồi dưỡng ra nhân tài khó khăn. mà rủi thay có đời xuất thiên tài lại bị chính tông môn cho người ám hại. thần cũng đành ngậm đắng nuốt cay mà không giúp được gì cho con cháu cả.”
“sư tôn đừng nói vậy, người đã cố hết sức rồi, chỉ trách bọn họ quá độc ác.” đám tùy tùng lên tiếng an ủi.
“vậy các vị cần gì ở ta?” tú liền hỏi.
Triệu cấm và đám tùy tùng nhất thời ngơ ngác chưa hiểu rõ ý của tú, hắn liền hỏi lại rõ ràng hơn:
“là vua của các vị, thì cũng phải có trách nhiệm chăm lo đời sống. thế nên, ta có thể làm gì cho các vị đây?”
Triệu cấm cảm động, hai mắt đã rưng rưng. thật khó nghĩ làm sao lưu lạc tới chốn hoang vu hẻo lánh này lại gặp được đấng quân vương ơn cao như núi, lòng tựa thái sơn hết mình vì con dân. lão quay lại nhìn đám tùy tùng với mười lăm thanh thiếu niên, đa phần là môn đệ, chỉ có số ít là con cháu trực thuộc huyết thống, trong mắt những thanh thiếu niên này đều rực cháy ngọn lửa phục hận. lão chắp tay trước tú, cung kính đáp:
“khẩn xin đại vương có thể đòi lại công đạo cho gia tộc của thần được hay không?”
“điều này ta sẽ cân nhắc.” tú nói “vì ta không phải là người có thể tùy ý đem quân đội đi chinh phạt mà không có lý lẽ. ta muốn rằng, nơi đâu lạc việt ta vươn tới, dân chúng ở đó ấm no hạnh phúc, không bị đàn áp, bóc lột bởi cường hào, ác bá và đặc biệt là các thế lực do tu tiên giả dựng nên. ta có thể cất quân trừng phạt triệu gia ở trâu thành, rồi đưa các vị lên cai quản, làm chủ triệu gia một cách đường đường chính chính, nhưng các vị phải thuyết phục được ta rằng sẽ làm tốt hơn tông chủ đương nhiệm.”
“vậy thần phải làm gì để chứng tỏ bản thân?” triệu cấm hỏi.
“người lạc việt trước tiên phải học tiếng việt, minh nguyệt sẽ giúp các vị tiếp thu ngôn ngữ nhanh thôi. sau đó ngài làm việc với gangplank, sắp xếp cho người dân nhập khẩu. trước mắt ta ưu tiên việc xây dựng thành trì và chỗ ở cho dân chúng. đồng thời triển khai nhân lực khai thác mỏ sắt, phạt rừng lấy gỗ, canh tác làm ruộng. quân đội sẽ do ta đích thân tuyển mộ và huấn luyện.”
“xin tuân lệnh đại vương.” triệu cấm cung kính đáp rồi xin cáo lui cùng đám môn đệ.
Đám môn đệ rất biết nghe lời, triệu cấm nói là phải nghe, đi tìm vương hậu xin được dạy tiếng việt. tú còn giữ lão lại để hỏi thêm thông tin về triệu gia và trâu thành. hắn cũng cho biết luôn một tin tức động trời là người của hắn đã giết chết hai tu tiên giả lục cảnh là triệu vinh và triệu pháp. hai thủ cấp của hai tu tiên giả xấu số được đem ra cho triệu cấm kiểm chứng, lão rùng mình rồi không giấu nổi vui mừng nói:
“đúng là ác giả ác báo, đa tạ đại vương đã báo thù giúp thần. hai tên này chính là thủ phạm ám hại một đồ nhi tài giỏi đáng quý do chính tay thần bồi dưỡng. nhưng chúng chỉ làm theo lời của một người khác thôi. chi tộc của chúng thuộc vào một trong ba chi lớn mạnh nhất triệu gia, vốn là dựa vào ba tu tiên giả lục cảnh tọa trấn mà làm càn. nay chết mất liền lúc hai tên, lại tổn hao hàng nghìn lính tinh nhuệ, phen này thì suy yếu thảm trọng.”
“ta phát hiện một tên lục cảnh nữa tên là triệu bằng. sau trận thua này, lão ta có mưu tính gì không?”
Nhắc tới triệu bằng, triệu cấm hai mắt vằn đỏ tơ máu, phồng mũi thở dốc, miệng hổn hển nói:
“hắn chính là tộc trưởng của chi tộc, cũng là kẻ thù không đội trời chung với thần. hắn nhất định sẽ tìm cách lôi kéo tông chủ đi trả thù, đại vương hãy cẩn thận.”
“hoàng cảnh nhỉ?” tú so cằm suy tư và hỏi “giết chết triệu vinh và triệu pháp là một người đạt tới trình độ lam cảnh đỉnh phong. vậy hoàng cảnh khác biệt với lục cảnh ra sao?”
“đại vương có lẽ vẫn chưa biết, bạch cảnh, lam cảnh, lục cảnh đều được coi là hạ đẳng. hoàng cảnh, tranh cảnh, xích cảnh có chênh lệch rất lớn, được gọi là thượng đẳng. ranh giới giữa hạ đẳng và thượng đẳng rất lớn. từ lục cảnh tới hoàng cảnh còn thiếu một cơ duyên giác ngộ ra chân đạo. không giác ngộ được chân đạo, dù có làm cách nào cũng vĩnh viễn không thể tiến bộ, chỉ mãi mắc kẹt ở lục cảnh nhỏ nhoi này.”
Nhìn vẻ mặt tràn ngập tiếc nuối của triệu cấm, tú ra chiều cảm thông. một người dành cả đời theo đuổi sự nghiệp, kết quả là không đạt được thành tựu gì lớn, nhất định sẽ vô cùng thất vọng. hắn liền hỏi:
“giác ngộ ra chân đạo, vậy chân đạo là cái gì?”
“ví như tông chủ triệu hạo đã giác ngộ ra kiếm đạo khi mới bốn mươi tuổi, bế quan liền ba trăm ngày đột phá lên hoành cảnh, được xưng tụng là hoàng cảnh tu tiên giả trẻ tuổi nhất trâu thành, đưa triệu gia lên đỉnh cao. ngoài ra có rất nhiều người giác ngộ theo con đường khác. nhưng phổ biến nhất vẫn là kiếm đạo, đan đạo, võ đạo và tà đạo.”
“ba cái đầu thì hiểu.” tú nói “tà đạo là cái gì?”
“là con đường lấy giết chóc để thăng tiến cảnh giới. nhưng rất hiếm gặp.”
“giết người để lên cấp à?” tú nheo mắt lẩm bẩm, trong đầu có liên tưởng đôi chút dự cảm không mấy hay ho mà không tự lý giải được.
“cái này đại vương thứ cho thần hiểu biết hạn hẹp.”
“à không.” tú cười nói “ông mà tự nhận thiếu hiểu biết thì cháu đây thất học con mẹ nó rồi.”
Rồi cười một hồi hỉ hả, triệu cấm cảm thấy thanh niên này đúng là tính tình dễ gần. chỉ vài giây sau tú lại nghiêm túc hỏi:
“các thế lực ở trâu thành thì sao?”
“trâu thành ngoài triệu gia, còn có tiêu gia, trình gia và mã gia cùng tranh giành địa bàn. các tông chủ đương nhiệm đều là tu tiên giả hoàng cảnh, khác biệt không quá lớn, dưới quyền tông chủ là các trưởng lão đều dừng lại ở lục cảnh. chưa kể các môn đệ đều là bạch cảnh, lam cảnh chiếm phần đông. cuối cùng là quân đội của mỗi gia tộc tuyển chọn và đào tạo từ phàm nhân, thường bị đem ra thí trận đầu tiên.”
“đem phàm nhân ra làm khiên thịt.” tú thở dài “vậy thì phải tìm phương pháp dứt điểm, tránh rơi vào cục diện như ngày hôm nay.”
“đúng rồi, thần suýt thì quên. có lẽ đại vương sẽ có thêm thời gian chuẩn bị để đối phó. vì tháng tám hàng năm, triệu gia ở trâu thành đều bày ra đại hội tỷ thí giữa các chi tộc, người tham dự ngoài thuộc triệu gia, còn phải giới hạn từ hai mươi tuổi trở xuống.”
“tháng tám, là tháng sau luôn à? được nha!” tú mỉm cười gian xảo, ánh mắt tham lam nhìn xoáy vào hư không khiến triệu cấm không khỏi một phen sởn gai ốc.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ thế giới duy nhất pháp sư
Truyện khác cùng thể loại
457 chương
49 chương
35 chương
1543 chương
19 chương
15 chương