Anh

Chương 47 : Gia quy khó hiểu

Ngôi nhà hiện ra trông dễ thương hơn nó nghĩ. Đúng là nơi ấy có trồng rất nhiều hoa với đủ các sắc màu rực rỡ. Con đường nhỏ dẫn vào nhà rải sỏi trắng, hàng rào thấp như đang dang tay ôm trọn lấy khu vườn. Vì nó và anh bị lạc đường nên lúc tới nơi thì bầu trời đã chuyển sang một màu hồng êm dịu. Điểm trên đó là những luồng mây xanh xanh nhẹ trôi. - Em đói không?- Anh vừa dắt xe vừa lấy tay xoa bụng - Hình như mình đã đi cả ngày mà chẳng hề ăn uống gì cả. - Rời khỏi đây mình sẽ về nhà ngay. Chắc vẫn chưa muộn giờ ăn tối ở nhà đâu, anh nhỉ. - Nó mỉm cười đau khổ. - Ừ, nhưng anh nghĩ em nên tươi tỉnh lên một chút. Để không, người trong nhà vừa mở cửa, nhìn thấy hai đứa mình họ lại tưởng là ăn xin mới khổ. - Anh thì lúc nào cũng nói đùa được. - Nó cười tủm tỉm. Sau khi dựng chiếc xe vào một góc, anh và nó cùng bước lại gõ cửa. Trong khi chờ đợi, nó đưa mắt nhìn quanh khu vườn. Một cách tình cờ, Nhi phát hiện ra nằm sâu trong bụi rậm là một phiến đá thật to, trên đó có hình một người đàn ông còn khá trẻ và bên dưới là dòng chữ "Phàm là con cháu nhà họ Bạch, ai gặp kẻ này thì phải giết ngay lập tức" Nó thấy lạnh cả xương sống ngay sau khi đọc xong dòng chữ. Sao lại có cái gia quy gì kì lạ như thế nhỉ? Nhìn lại gương mặt người đàn ông kia thì muốn té ngửa vì ông ta giống anh một cách đáng sợ Cô bé hốt hoảng quay lại định bảo Tuấn mau trốn đi nhưng đã quá muộn. Cánh cửa mở ra và một thiếu nữ xuất hiện: - Hai người tìm ai? Nó há hốc không biết việc gì sẽ xảy ra tiếp theo và câu trả lời có ngay sau đó. Sau khi nhìn anh bằng một ánh mắt không thể ngạc nhiên hơn, cô gái lấy ra từ trong túi một con dao găm và đâm thẳng về phía trước. - Coi chừng ! - Anh vội kéo nó lùi lại. Mất đà, người thiếu nữ té nhào. Trông điệu bộ thì có vẻ như cô ta cũng chẳng có chút võ công nào như nó. Sau khi lấy lại thăng bằng, cô gái lại nhắm thẳng vào anh mà lao tới, đâm lấy đâm để. Anh thấy vậy thì hết chạy lại né, miệng hét lớn: - Dừng lại đi! Chúng ta không thể nói chuyện từ tốn với nhau được ư? - Tôi chẳng có gì để nói với ông hết. Giết người thì phải đền mạng. - Cái gì? Ai giết ai chứ? - Anh lách người ra sau cây cột, mặt ngơ ngác. Nó thấy thật khó tin khi Gia Khiêm bảo anh là một người học võ từ nhỏ. Nếu quả thật như thế thì tại sao nãy giờ anh vẫn để cô gái kia cầm dao rượt mình chạy vòng quanh thế kia. Nhưng con dao cô ta cầm sắc nhọn quá, làm cho nó thấy cũng hơi ớn lạnh. Nó không sợ cô ấy đâm trúng anh mà lo mình bị cổ "giận cá chém thớt", giết anh không được lại đổi mục tiêu qua nó. - Cô bình tĩnh lại đi! - Nó nói với cô gái - Anh ấy không phải là người "gặp thì phải giết ngay" của dòng họ cô đâu. - Em đang nói gì thế? - Anh ngạc nhiên. Phớt lờ câu hỏi đó của anh, nó lại tiếp tục khuyên nhủ: - Theo tôi nghĩ, cái quy định ấy hẳn đã có từ nhiều năm trước. Nếu tính từ đó đến nay, liệu người đàn ông ấy có thể trẻ tuổi thế này không? Những người có gương mặt giống nhau trên đời này không phải hiếm đâu. Kết quả thật bất ngờ khi cô gái nghe theo những lời biện minh của nó và đứng lại. Nó thấy cô ta quay về phía mình và từ tốn đi lại gần, trong lòng có chút lo sợ. Cô ấy tuy không rượt đuổi anh nữa nhưng con dao thì vẫn nằm gọn trong tay và không gì có thể hứa hẹn rằng cô ta sẽ không dùng con dao đó để đâm nó. Nó chớp mắt, cô gắng đứng thật vững để không sợ quá mà bỏ chạy. - Vậy hai người đến đây để làm gì? - Cô gái hỏi. Lúc bấy giờ, nó với anh mới nhìn nhau, mỉm cười nhẹ nhỏm.... Bạch Phụng, tên người thiếu nữ, rót trà mời anh và nó rồi ngồi xuống tiếp chuyện. Hỏi ra mới biết từ nhỏ cô ấy đã được mẹ nhắc đi nhắc lại cái nhiệm vụ "không bao giờ được quên" ấy. Mẹ Bạch Phụng nói rằng chính người đàn ông kia là kẻ đã hại chết bà cố của cổ. Vừa rồi, thấy anh quá giống người đàn ông trên tảng đá, Bạch Phụng xúc động đến không kịp suy nghĩ: - Tôi thành thật xin lỗi, mong hai người đừng giận. - Không sao đâu. - Anh lắc đầu - Tính tôi mau quên lắm. Nhưng khi nãy cô nói người đàn ông đó hại chết bà cố của mình. Tôi cứ thắc mắc sao ông ta phải làm thế? - Mẹ nói ông ta là một tên phụ bạc, thấy người gặp nạn mà bỏ mặt không chịu cứu. - Cô không biết quan hệ giữa bà cố cô và người đàn ông đó là gì sao? - Họ là kẻ thù, mẹ tôi nói như thế. - Khoan đã, nói vậy là Bạch Cúc đã lập gia đình sao? - Nó hỏi. - Không, bà ngoại tôi chỉ là con nuôi của bà cố thôi. Nghe nói lúc bà cố còn sống, ngoại tôi chỉ mới lên mười. Nhưng ngoại vẫn nhớ như in cố đã chết như thế nào. Bức tranh hai người thấy ngoài vườn cũng là một tay bà cố tôi vẽ đấy. - Thật kì lạ! Nếu bà cố cô với người đàn ông kia đã là kẻ thù, thì sao bà ấy còn vẽ hình ông ta? - Việc đó...tôi cũng không biết - Bạch Phụng nhún vai, lắc đầu nói Sau đó, anh lấy lí do trời tối và xin phép ra về. Cô gái cũng không níu giữ lại thêm mà lẳng lặng tiễn cả hai ra cửa. Trên đường về, anh đột ngột hỏi nó: - Em thấy thế nào? - Hình như quan hệ giữa hai người đó không đơn giản như vậy đâu. - Anh cũng thấy thế. Em nghĩ...trước khi trở thành kẻ thù, họ là gì của nhau? - Việc đó làm sao em biết - Nó cười - Có khi họ yêu nhau chưa biết chừng. - Em suy nghĩ giống anh lắm. Không biết vì lẽ gì mà ông ta lại hại người yêu của mình nhỉ? - Thôi, đừng đoán mò nữa. Cứ đợi ngày mai đến nhà chàng thanh niên kia xem có biết thêm gì không. Cuối cùng vẫn chưa kết luận được cái chết của Bạch Phụng có liên quan gì đến vụ này làm em bực mình quá. - Quên nó đi, bây giờ việc quan trọng nhất là về nhà ăn cho no cái bụng đã. - Ừm..ừm - Nó gật lia lịa và thấy cơn đói đang cồn cào.