Anh

Chương 46 : Chuyện năm mươi năm trước

Cuối cùng nó và anh cũng tìm ra nơi ở của người phụ nữ ấy. Bà ta sống một mình trong ngôi nhà tấp nập gia nhân. Nơi ấy bốc ra một cái mùi lạ làm mũi nó sụt sịt mãi. Bà lão mời nó và anh dùng nước và tiếp chuyện. Không cần dài dòng, anh vào vấn đề ngay khiến bà ta thoáng ngỡ ngàng. - ...Ta chỉ nhớ năm ấy, bầy cá heo bỗng xuất hiện ở gần bờ hơn mọi khi. Sáng hôm sau, người ta thấy có một cô gái nằm bất động trên bờ biển. Cô ấy được con trai của một đại gia mang về chữa trị....Chuyện diễn biến thế nào ta không rõ. Chỉ biết không lâu sau đó cả hai đều mất mạng... - Tại sao họ lại chết? - Nó hỏi gấp. - Mọi người nói đó là kết quả của một lời nguyền có từ nhiều năm về trước. Sau khi cô gái mất, chàng thanh niên đau buồn sinh bệnh rồi cũng ra đi... - Bà có biết lời nguyền đó nói gì không? - Anh chồm người về trước một cách vô thức. - Chẳng ai biết chính xác lời nguyền nói gì - Bà lão lắc đầu - ...Nhưng câu chuyện về đôi nam nữ đó là có thật. Cha cậu thanh niên ấy mất con trai thì đau xót cực độ và qua đời sau đó mấy tháng. Ngôi nhà trở thành vô chủ. Bao nhiêu năm qua mà vẫn không ai dám vào đó ở. - Chỉ trong một thời gian ngắn mà nhiều người chết vậy sao? - Hàng lông mày của nó nhíu lại. - Thật ra còn một người nữa. Cô ấy vốn là người xinh đẹp nhất ở đây, tính cho tới khi cô gái lạ mặt xuất hiện. Mọi người ví họ là hai con rồng của biển Bình An này. - Cô gái đó chết vì lẽ gì bà có biết không? - Bàn tay nó nắm chặt lại. - Rất tiếc cô gái trẻ ạ, ta không thể cho cháu câu trả lời.- Bà lão cười - Nhưng tại sao hai cháu lại quan tâm đến vấn đề này thế? - Dạ, chúng cháu tình cờ đến đây chơi. Nghe người ta nói nên tò mò muốn biết. - Anh trả lời - Câu chuyện mãi mãi là một dấu hỏi lớn. Bao nhiêu người cũng từng tò mò muốn tìm ra câu trả lời nhưng vô ích. Nếu các cháu không sợ nhận thất vọng thì ta có thể chỉ cho vài nơi khác để tìm hiểu... - Được như thế thì hay quá. Bà mau nói đi! - Ngôi nhà chàng trai đó nằm ở số 45 đường Cánh Hạc. Vùng đó ít ai lui tới nên cây cối phát triển rất rậm rạp. Chịu khó hỏi một chút chắc cũng tìm ra. Nếu không thấy gì hay ho ở đó thì hai cháu có thể đến thăm gia đình cô gái nọ. Tên của cô ấy là Bạch Cúc. Nhưng... họ có chịu tiếp hay không thì ta chẳng nói trước được đâu nhé. - Nhà của cô ta ở đâu thế ạ? - Anh vừa nói vừa rút cây viết trong túi ra ghi - Số 203, phố Bạch Vân. Cứ thấy nhà nào có trồng thật nhiều hoa là nó. - Cảm ơn vì đã giúp đỡ. - Anh cho lại cây viết vào túi và đứng dậy. - Không có gì. Mà này, không biết vì sao ta trông mặt hai cháu thấy quen lắm đấy. Anh và nó lập tức nhìn nhau, bối rối..... Anh dắt xe ra khỏi cổng rồi nhìn nó hỏi: - Mình có đi tiếp không? - Đi chứ - Nó trả lời cương quyết.- Anh nói đúng, chúng ta chẳng làm gì được nếu không biết đối thủ của mình là ai. - Lên xe đi! Anh sẽ đưa em đến nhà cô gái đó. Nó ngồi lặng im, suy nghĩ miên man về những điều vừa nghe thấy. Anh cũng lặng thinh không nói. Chợt, nó nhớ ra một chuyện bèn hỏi: - Anh có biết người nào họ Pha không? - Có. Em hỏi làm gì? - Người đó là ai vậy? Em đã bao giờ gặp chưa? - Rồi, với lại hiện giờ người ấy còn đang ngồi trước mặt em nữa kìa. - Anh họ Pha ư? - Nó thốt lên - Vô lí quá, em nhớ anh họ Hoàng mà. - Vậy là em chưa biết rồi. Thế giới của anh quanh đi quẩn lại chỉ có bảy dòng họ là các nốt trong thanh nhạc. Mỗi dòng họ có thể chia thành nhiều bộ phận nhưng tất cả đều có chung huyết thống. Và dòng máu đang chảy trong người anh là của nhà họ Pha. Bởi vậy, nếu để ý em sẽ thấy anh luôn đứng ở vị trí thứ tư trong ban nhạc. Nó thấy như sét đánh ngang tai. Vậy là đúng rồi! Người phụ nữ trong giấc mơ đầu tiên của nó chính là mẹ anh. Bà bảo nó tránh xa người nhà họ Pha mục đích là để cả hai đừng quen biết. Bà năm lần bảy lượt kêu nó rời khỏi nhà anh là muốn ngăn chặn việc nó và anh trở nên thân thiết. Bởi vì bà ấy đã biết trước lời nguyền. Thế nhưng vì lẽ gì mẹ anh lại mang nó tới khu rừng đó. Hay bà chỉ muốn mượn tay nó để cứu anh? Đối với nó thì cái chết là một cách giải thoát. Nó tin rằng sau đó mình sẽ lại quay về nhà và tiếp tục những tháng ngày bình lặng. Nhưng còn anh thì sao? Nó sợ anh cũng giống như người thanh niên kia, vì quá đau buồn mà sinh bệnh. Nó nào biết sau khi nghe xong câu chuyện, anh lại lo lắng theo một chiều hướng hoàn toàn khác... - Sao em im lặng thế? - Anh hỏi giọng trầm trầm. - Hình như mình gặp nhau là một sai lầm lớn, phải không anh? - Em đang nói gì thế? - Anh đột ngột dừng xe lại. - Mẹ anh đã từng đến tìm em và bảo em phải tránh xa anh ra. Lúc đó, em hoàn toàn không hiểu vì sao và đã không chịu nghe theo. Bây giờ,... - Bây giờ em thấy hối hận phải không? - Anh quay lại nhìn nó. -... Anh buông tay khỏi chiếc xe và đứng quay lưng đi. Nó thấy anh chống tay lên hông, ngửa mặt lên trời và thở ra thật mạnh. Hình như những lời của nó vừa rồi khiến anh buồn nhiều lắm. Nó thấy ăn năn và định tiến lại xin lỗi thì... - Em biết không.... - Anh đột ngột quay lại, mắt long lanh - Anh đã từng nghĩ cả cuộc đời còn lại mình sẽ không thể thích bất kì ai khác... - Anh... - Giọng nó run run - Mọi người nói anh là một kẻ xui xẻo. Bởi tất cả những người anh yêu quý đều lần lượt ra đi. Giang Châu vì anh mà nhảy xuống sông tự vẫn. Mẹ và em gái anh bị người ta *** hại mà mãi cho đến giờ này anh vẫn không hiểu tại sao...Lúc đầu, anh vẫn chưa tin. Nhưng một ngày kia, tai nạn xảy đến. Bạn gái anh bỏ mạng trong khi anh vẫn sống trơ ra đó. Em có biết lúc ấy anh cảm thấy thế nào không? - Gia Tuấn, em hiểu rồi... - Nó bật khóc - Anh đang sợ em cũng sẽ có kết cục như họ... - Em sẽ sống và trở về nhà bình an vô sự - Tuấn bất ngờ ôm lấy vai Nhi, giọng run run vì xúc động. - Và nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với em thì cũng là do ý trời chứ hoàn toàn không liên quan gì đến anh cả... - Nó lấy tay che miệng, nước mắt chảy ròng ròng trên má - Em lại cứ sợ sau khi mình đi rồi, anh sẽ... Anh khẽ lắc đầu rồi dịu dàng lấy tay lau nước mắt cho nó: - Đừng khóc mà! Rồi chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Hơn nữa đây chỉ mới là lời của một bà lão. Chưa chi mình đã hoảng loạn như thế thì còn làm gì được nữa? Rồi anh bắt đầu ho, một cơn ho dài khó chịu. Nó lập tức nín ngay, vừa vỗ nhẹ lên lưng anh vừa hỏi: - Anh không khoẻ sao? Anh bị thế này bao lâu rồi hả? - Trước lễ mừng thọ...ông vài ngày. - Anh đã đi khám bác sĩ chưa? - Rồi, họ nói là khô...ông sao. Tại em không biết chứ...trước giờ anh khoẻ lắm. Khô...ông biết bệnh tật là gì... - Thôi, anh đừng nói nữa. Ho hen thế mà còn. Mình ngồi nghỉ một lát đi. Trời còn sớm mà! - Nó đỡ anh ngồi xuống bên vệ đường. Cơn ho giảm dần nhưng mặt anh thì vẫn cứ đỏ gay. Nó biết cảm giác mắc ho liên tục là như thế nào. Lúc đó, tim và phổi như muốn nhảy xổ ra khỏi vị trí và ta hoàn toàn không có cách nào để tự ngăn mình đừng ho nữa. Nó nhìn anh bằng ánh mắt đầy lo lắng: - Hay lát nữa để em đạp xe cho. - Sao chứ? - Anh hỏi lại - Làm sao em chở anh nổi? Với lại con trai mà để cho con gái chở thì kì lắm em à. - Vì anh đang bệnh mà. Em không muốn lúc về anh chỉ còn là cái xác chết. - Ha ha ha - Anh cười phá lên - Thôi, em cứ ngồi sau cho anh chở. Nếu không, anh sợ về đến nhà người chết là em chứ không phải anh đâu. - Xem thường phụ nữ vừa phải thôi. Anh cùng lắm thì nặng hơn em gái em vài kí chứ gì. Nói cho mà biết, em chở nó chạy lên dốc Ngô Quyền mà chẳng thấy mệt chút nào cả. - Anh không biết cái dốc Ngô Quyền em nói dài và cao cỡ nào. Nhưng bảo đảm là chưa bằng một phần mười ở đây đâu. Khi nãy đi đường chắc em cũng thấy. Nó mím môi vì điều anh nói là sự thật. Những đoạn đường anh và nó đi qua đúng là hết lên lại xuống, gập ghềnh khúc khuỷu. Chắc nó phải suy nghĩ lại đề nghị của mình quá: - Vậy để em chở anh một đoạn ngắn thôi cũng được. Khi nào anh khoẻ lại em sẽ trả vị trí đó cho. - Không cần đâu - Anh đứng dậy, mỉm cười hóm hỉnh - Bây giờ anh khoẻ rồi đây. Em chỉ cần ngồi yên, đừng xịt lên xịt xuống là đã tốt với anh lắm rồi. Nó phụ anh dựng chiếc xe dậy rồi cả hai lại tiếp tục lên đường. Những khúc mắc trong lòng nó bấy lâu đã phần nào được giải toả. Và giờ đây, nó đã sẵn sàng để đương đầu với mọi thử thách.