Anh
Chương 45 : Đàn cá heo
Con tàu lướt sóng chạy băng băng. Nó leo lên đứng ở mũi tàu để hứng lấy những làn gió trong lành và ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Từ dưới nước, một con cá heo nhảy vọt lên rồi rơi xuống làm nước bắn toé lên không. Nó lật đật chạy đến bên mạn thuyền để nhìn kỹ hơn. Con cá heo vẫn ở đó, tiếp tục bơi theo chiếc thuyền. Đằng sau nó vẫn còn vài con nữa làm nó thích lắm. Chúng là những con vật hiền lành và rất thông minh. Trước đây, nó từng xem nhiều bộ phim về cá heo, nhưng phải đến hôm nay mới được nhìn thấy tận mắt.
Những con phía sau bơi nhanh về phía nó. Chúng bất ngờ kêu loạn lên rồi liên tục ngóc đầu lên khỏi mặt nước, trông đầy vẻ mừng rỡ. Nó chống tay, cúi xuống nhìn lũ cá heo rồi mỉm cười nói:
- Xin chào!
Vài con ngay lập tức phóng lên khỏi mặt nước, cao đến nỗi chỉ một tí nữa thôi là có thể chạm tới được. Tiếng kêu của chúng làm trái tim nó xốn xang lạ thường. Nó thấy trong mình bỗng xuất hiện cái khao khát mãnh liệt được lao ngay xuống biển. "Mình bị làm sao thế này?" Nhi lấy tay xoa đầu rồi chạy thẳng vào trong....
- Em đã làm gì với lũ cá heo đó?- Gia Đức đột ngột xuất hiện làm nó giật cả mình.
- Tôi không làm gì hết - Nó trả lời.
- Từ trước đến nay chúng chưa bao giờ hành xử lạ lùng như thế. Em đã từng ở đây, đúng không?
- Làm ơn đừng theo dõi tôi nữa. Hãy để tôi yên.
- Tại sao?... Vì em có quá nhiều bí mật. Hay em sợ tôi sẽ nói với Gia Tuấn rằng em là một kẻ nói dối?
- Tôi không nói dối ai cả - Nó quay phắt lại.
- Có chứ, em bảo mình chưa từng đến đây. Thế nhưng lũ cá heo lại chứng minh điều ngược lại. Thử giải thích xem tại sao chúng phải chào đón một người lạ?... Mau nói thật đi, em từ đâu đến, tại sao lại tìm cách tiếp cận Gia Tuấn?
- Đó không phải là chuyện của ông! - Nó hét lên và đùng đùng bỏ đi.
- Rồi sẽ có ngày tôi tìm ra bí mật của em. Cứ chờ đó mà xem!---o--0--o---
Nhà của chị Thu Hương rộng hơn nó tưởng rất nhiều. Đồ đạc trong nhà thứ gì cũng sạch sẽ và đầy vẻ sang trọng. Chị sắp xếp cho nó và anh ở hai phòng sát liền nhau. Nhưng Gia Đức biết vậy lại tỏ ra không vừa ý.
- Nam nữ cần chi ở gần nhau thế? Cứ theo lệ cũ nhà ta. Khách nam lầu ba, khách nữ lầu bốn có phải hơn không?
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng anh liền nói:
- Nếu vậy để em xuống phòng dưới cũng được.
Dứt lời thì vác giỏ đi ngay. Nếu là nó chắc nó cũng làm vậy thôi mặc dù trong bụng có hơi bực mình chút ít. Căn phòng được thiết kế trông đơn giản và thoáng đãng lắm. Có đầy đủ ti vi, ghế đệm, nhà vệ sinh...Nói tóm lại là không thua gì căn phòng của nó ở nhà anh.
Sau khi cho đồ vào tủ gọn gàng, nó chạy ra ban công, khoan khoái nhìn ra xung quanh.
Nhà xây ở trên cao nên thấy được hết hòn đảo, xa hơn nữa có thể trông ra đất liền. Cả một thảm thực vật xanh tốt bao phủ vùng đất này. Nó thích nhất là hình ảnh những hàng dừa cao thật cao, lao xao đón gió.
- Em đang làm gì trên đó thế?
Nhi giật mình khi nhận ra đó là giọng của anh. Nhìn quanh quất một hồi mới phát hiện ra là Tuấn đang đứng ngay dười chân mình, ngổng cổ nhìn lên. Nó bật cười cúi xuống hỏi:
- Phòng của anh ở dưới đó à?
- Ừ, có gì thì em cứ gọi anh nhé. Cửa sổ phòng anh luôn rộng mở đấy!
- Thôi - Nó cười khúc khích - Sao anh lại bảo em trèo cửa sổ? Như vậy nguy hiểm lắm!
- Vậy bây giờ anh chạy lên phòng em nhé!
- Để làm gì??
- Em không quên mục đích chúng ta đến đây chứ?
- Đi ngay bây giờ????...Bộ anh không biết mệt hả?
- Mệt chứ, nhưng việc gì làm được thì nên làm ngay. Anh chịu không nổi khi nghĩ đến việc bản thân mình cũng không biết đang đối mặt với cái gì.
- Được rồi, anh chờ em ở dưới nhà nhé!
- Đồng ý - Anh gật đầu.
Nó quay vào trong, thay một cái áo thun rồi đóng cửa lại. Anh chở nó đi trên con đường vắng vẻ, hai bên đường nhà cửa rất thưa thớt. Nó đoán những người sống ở đây hẳn là đều thuộc vào hàng đại gia, nhà ai cũng có sân rộng, cửa lớn. Từ ngoài nhìn vào thấy như một pháo đài kiên cố, bất khả xâm phạm.
- Chúng ta đi đâu đây?
- Sáng nay, ông đưa anh địa chỉ của một người phụ nữ. Bà ấy là người lớn tuổi nhất ở đây. Hình như còn quen biết gì đó với một người bạn của ông.
- Mình may mắn thiệt đó.
- Chưa đâu, bà ấy mà bảo không nhớ gì thì hết may mắn!
Và lần thứ hai trong ngày, nó lại nhìn thấy cô gái trên bờ biển. Vẫn mái tóc dài và tà áo bay ngược chiều gió. Cô ta đang bước đi trên đường phố, nhìn nó và lại mỉm cười. Nó lật đật gọi anh:
- Cô gái kia có phải đang cười với anh không?
- Cô gái nào? - Anh đưa mắt nhìn quanh.
- Thì cái cô mặc áo màu trắng ấy - Nó vừa quay lại thì thấy cô ta lại biến mất một lần nữa.
- Anh có thấy cô nào đâu. Chắc em nhìn nhầm đó thôi. Ở đây mình là người lạ. Làm gì có ai quen biết mà cười chứ.
Làm sao mà cô ta biến mất nhanh thế được. Nó chỉ vừa rời mắt một cái thì cô ấy trốn biệt ngay. Lần sau, nếu còn gặp lại, nhất định nó sẽ không để cô ta vượt khỏi tầm ngắm của mình dù chỉ một giây.
"Nơi này đúng là bí ẩn quá!" - Nó chắc lưỡi.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
127 chương
32 chương
610 chương
202 chương
67 chương