Anh

Chương 44 : Cô gái trên bờ biển

Biển Bình An hiện ra một màu xanh thẫm. Bãi cát vàng đang lặng im nằm dài dưới ánh nắng. Xa xa thấp thoáng những cánh buồm, điểm tô cho dáng núi mờ mờ to lớn. Ngoài khơi, một hòn đảo dần lộ diện trước sự tò mò và ngỡ ngàng của nó. Chị Thu Hương đang đứng đợi cả hai tại bến tàu. - Hai đứa đạp xe cũng nhanh ghê! - Tại cô ấy nhẹ nên em chở khoẻ - Anh cười. - Anh chị cũng mới tới chưa lâu. Gia Đức bảo đi tìm cái gì đó để ăn. Chắc sắp quay lại rồi. - Chúng ta còn phải đi nữa sao? - Đúng vậy - Chị Thu Hương nhìn nó - Khi nãy là băng rừng, còn bây giờ thì vượt biển. - Ý chị ấy là chúng ta còn phải đi thuyền ra ngoài kia. Nhà của anh Gia Đức ở trên hòn đảo ấy. Nó nhìn theo hướng tay anh chỉ và thấy trên đảo có một ngôi nhà gỗ cao lắm. Nhưng hình như xung quanh chẳng còn ai khác sinh sống. - Anh chị ở đó một mình ư? - Ừ, vì chị thích sự yên tĩnh...Trên đảo có nhiều nơi phong cảnh đẹp lắm. Hai đứa tha hồ mà đi dạo. - Vậy còn xe của anh thì sao? - Nó hỏi. - Cho nó đi thuyền với mình luôn chứ sao.- Anh nháy mắt. - Gia Tuấn lúc nào chẳng thế. Cậu ta đến nhà chị mà không lần nào quên mang theo chiếc xe. Hình như em thích dạo chơi bằng xe đạp lắm hả? - Nó vừa gọn vừa nhẹ. Chạy không nhanh lại còn giúp mình luyện tập sức khoẻ. - Anh cười. - Ê, mấy người kia! Có tính lên thuyền không thì bảo? - Gia Đức từ xa hét lên. - Tới ngay đây - Anh trả lời. - Trông mặt chị xanh quá. Chị có thấy đau chỗ nào không? - Nó đưa tay đỡ Thu Hương, lo lắng hỏi. Chị lấy tay xoa bụng, lắc đầu nói: - Không sao, chắc tại vừa nãy ngồi trên xe lâu quá! Nghỉ ngơi một chút là khoẻ ngay ấy mà. Anh đang dắt xe bỗng dừng lại, đưa tay ra nói: - Em đưa giỏ cho anh và dìu chị ấy đi! Nó gật đầu rồi làm theo. Người ta vẫn thường nói việc được làm mẹ là một hạnh phúc lớn. Mà sao nó thấy khổ cực quá. Có lẽ chị Thu Hương sẽ hạnh phúc hơn nếu chồng chị là một người có lương tâm.... Đang nghĩ ngợi, nó bỗng thấy bóng dáng một người con gái ở xa. Mái tóc cô ấy dài, đen nhánh. Tà áo trắng bay ngược về sau một cách lạ lùng ( vì lúc ấy nó thấy rõ ràng là gió đang thổi theo chiều ngược lại). Cô gái bước chậm chạp trên bãi cát mềm và nhẹ nhàng đưa tay lùa vào mái tóc mình. Rồi, cô ta bỗng đứng lại, hơi quay người về phía nó và mỉm cười một cách bí ẩn. Nó giật mình nhìn Tuấn thì thấy anh vẫn đang cắm cúi bước đi, hình như chẳng để ý gì đến sự hiện diện của cô gái kia. Lần thứ hai nhìn lại, nó thấy cô ta đã biến mất...