Anh so độ đáng yêu với em
Chương 21
Mặc dù Lâm Tử Hi hô tên cô, nhưng bước chân lại lề mề, mấy cô gái nắm tay nhau chậm ra di chuyển đến chỗ cô.
Giọng cô ấy giống như đánh đòn phủ đầu, làm Mạnh Hân đang chìm trong ký ức nhanh chóng tỉnh dậy. Cô nhất thời nhớ lại chuyện cần hỏi, có chút chần chờ mới mở miệng: “Đến lượt tớ hỏi cậu?”
“Cái gì?”
Mạnh Hân rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Cậu thấy Tiểu Hi thế nào?”
“Hả?” Anh sửng sốt, “Lâm Tử Hi đối xử rất tốt với cậu, sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
“Không… Chỉ thuận miệng hỏi thôi”.
Nữ sinh ban A đều có tính bát quái, hơn nữa còn là loại không e dè, Mạnh Hân và Lâm Tử Hi đã từng bị hỏi qua “Thấy Từ Sóc Hào và Trịnh Nhân thế nào, có phải hình tượng lý tưởng của cậu không?”
Cũng không sao, chỉ như vậy thôi.
Dù sao, loại mẫu người lý tưởng này, lúc gặp phải đối tượng yêu thích, chắc chắn sẽ giả vờ phủ định.
Thật ra Mạnh Hân không cảm thấy câu hỏi này có ý nghĩa gì. Mãi đến có một lần nữ sinh trong lớp hỏi Mộ Cận, bạn cùng phòng này trả lời với vẻ mặt thẹn thùng là Từ Sóc Hào rất tốt, Mạnh Hân đã học được ý nghĩa của loại chuyện này.
… Thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn nhau.
Giang Hoa nghe xong lời này liền rơi vào trầm tư, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt ngượng nghịu.
Tuy rằng cô chỉ là thuận miệng nhắc tới, nhưng cũng có chút hồi hộp.
Giang Hoa suy nghĩ một lát, gãi đầu, lấy hết dũng khí mà nói ra từng chữ: “Cô ấy đơn giản là người bị bệnh thần kinh thôi”.
Giọng điệu chân thật, không hề lộ ra chút oán khí nào.
“…”
“Đúng vậy, chúng ta đúng là có cùng suy nghĩ mà”.
Thế nào là không khác với những gì cô nghĩ?
Mạnh Hân cười gượng hai tiếng.
Mấy người bạn đi dạo đêm rốt cục đã trở về, bọn họ bắt đèn pin điện thoại ra chiếu sáng, mỗi người xách một lon đồ uống, vừa nói vừa cười, bầu không khí rất dễ chịu.
Lâm Tử Hi đi đằng trước, dẫn đầu đoàn người đi đến, tay cầm lon coca đưa cô, nói: “Hai cậu đang thần thần bí bí, rốt cục đang nói gì thế?”
Mạnh Hân nếm coca: “Không có gì”.
“Không nói với cậu”.
Cô nhíu mày: “Không lẽ các cậu nói xấu tớ ư?”
… Đoán chính xác như vậy sao?
Mạnh Hân có chút chột dạ, nhưng Giang Hoa miễn cưỡng trả lời: “Đúng rồi, đúng rồi, tớ có chút mệt mỏi, về trước đây, hẹn gặp lại”.
Lâm Tử Hi trợn tròn mắt, hỏi một cách khó hiểu: “Buổi tối vừa mới bắt đầu mà?”
Anh ấy che miệng lại, ngáp một cách tao nhã, vẻ mặt mệt mỏi: “Cũng không phải ai cũng giống cậu”.
“Quên đi, Hoa Hoa, ngủ ngon”. Cô dứt khoát từ bỏ thuyết phục cậu ta, quay đầu, ném cho Mạnh Hân một ánh mắt quyến rũ, “Tiểu Mạnh, cậu đừng đi nha, cùng HAPPY với chúng tớ nào”.
Giang Hoa chậm rãi đi mấy bước, nghe được lời đối thoại của họ, bước chân hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
“…À, được”.
Giang Hoa thì thầm, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng rời khỏi.
Mạnh Hân đưa mắt nhìn cậu ra đi xa, xoay người lại cùng bọn người Lâm Tử Hi vui chơi giải trí, trò chuyện bái quái.
Lần này ăn uống đến hơn nửa đêm, tuy rằng vẫn chưa quá trễ so với tiêu chuẩn của Lâm Tử Hi, nhưng có mấy người chơi cả ngày nên đã mệt, liền nói chúc ngủ ngon rồi lăn ra ngủ.
Đợi khi Mạnh Hân lặng lẽ chui về túi ngủ, nhắm mắt lại, ý thức từ từ mơ hồ, cô mới chậm chạp nhớ đến chuyện đã bị lãng quên.
… Giang Hoa nói với mẹ cậu ấy, cô gái cậu ấy thích rốt cục là ai?
…
Hoạt động ngày hôm sau không chênh lệch bao nhiêu so với ngày đầu tiên, với hình phạt như chạy mấy vòng quanh sân, nếu tiết mục buổi tối từ kể chuyện kinh dị chuyển thành tiệc lửa trại thì Mạnh Hân còn tưởng cô đang quay về chương trình ngày hôm qua.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày thứ ba, sau khi ăn sáng xong, sau khi tắm rửa xong phải rời đi.
Mạnh Hân gọi mọi người đến khu đất trống để tập hợp, giống như lúc khai mạc hai ngày trước, anh ta đứng diễn thuyết trên khán đài, màn hình bên cạnh phát một đoạn phim.
Mạnh Hân đang dùng khăn mặt lau mấy giọt nước mưa trên tóc, nói chuyện phiếm với Thư Ninh.
Dư quang khóe mắt Thư Ninh thoáng thấy “Gió xoáy tím” cầm đầu mấy người, đang chia một xấp giấy, không khỏi nghi ngờ, hỏi: “Bọn họ muốn làm gì thế?”
“Chắc chút nữa sẽ dùng”. Mạnh Hân giải thích, “Hình như mỗi người đều sẽ dán một tờ giấy sau lưng, nếu như tờ giấy có người viết, cậu phải tìm người viết, bởi vì cậu không thể nhìn thấy ai đang viết sau lưng mình”.
Một loại tin nhắn giấu tên.
Về phần tại sao không thiết kế thành giấy sticker, đương nhiên bởi vì sợ phiền phức, lại rất đắt.
Có thể như thế, như vậy rất hợp với phong cách của bọn họ.
“Sao cậu biết rõ thế, lão Từ nói cho cậu à?”
Mạnh Hân gật đầu. Từ Sóc Hào khá thân thiết với học tỷ Tả, nên biết tình hình rất cụ thể các hoạt động hôm nay.
Thư Ninh nâng mí mắt, nhẹ nhàng ồ một tiếng, nhìn không ra tâm tư của cô như thế nào.
Một lát sau, cô mới mở miệng nói: “Nếu như nhân duyên không tốt, không ai muốn để lại lời nhắn, chẳng phải rất xấu hổ sao? Đột nhiên tớ có chút lo lắng”.
Mạnh Hân: “… Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi”.
Sự thật là Thư Ninh đã suy nghĩ nhiều.
So với nữ sinh khác trong đội, Mạnh Hân và Thư Ninh đều thuộc dạng hướng ngoại, tự nhiên sẽ không có việc không được hoan nghênh.
Sau đó phải kể đến học tỷ Tả ngoại hình đặc biệt xinh xắn, phía sau lưng cô ấy có thể nói là một hàng dài.
Mạnh Hân thấy xa xa Nhan Linh An trực tiếp ấn tờ giấy lên bàn, nhìn mười mấy nam sinh T Đại, phóng khoáng để lại một câu “Các cậu viết lên đây, lát nữa tớ quay về lấy lại”, nói xong lại đi tìm người.
Cô luôn cảm thấy, sau khi trở về hội trường, học tỷ sẽ không thèm nhìn mà ném tờ giấy vào thùng rác hoặc vào chỗ sâu bám bụi trong hộc bàn nào đó.
… Đau lòng cho… những nam sinh này một giây.
Qua khoảng 6, 7 phút, Lâm Tử Hi lôi kéo Giang Hoa chạy đến. Cô ấy lễ phép chào hỏi với Thư Ninh rồi quay đầu nói: “Hoa Hoa có lời muốn nói với cậu”.
Mạnh Hân sửng sốt, chợt nhớ đến lần trò chuyện hai ngày trước, không khỏi có chút xấu hổ.
Sau đó cô nhìn thấy Giang Hoa cầm bút màu xanh da trời, chắc muốn dùng để viết lên tờ giấy kia, rất nhiều nữ sinh đều muốn viết lời nhắn cho cô và Thư Ninh, trong đó phần lớn là hâm mộ tư thế oai hùng của hai cô trên sân bóng chuyền.
Trong lòng Mạnh Hân thầm cười nhạo một giây, xoay người: “A, viết nha!”
Giang Hoa hơi cúi đầu, rất nghiêm túc viết gì đó lên lưng cô, lực đạo khi viết đặc biệt nhẹ, làm cho cô có hơi nhột.
“Ôi chao, học tỷ rất xuất sắc nha, lúc xem tỷ trên sân bóng, em thấy còn xuất sắc hơn cả “Chú báo hồng”!”
“Ha ha ha ha, em phóng đại rồi!”
Lâm Tử Hi am hiểu nhất là việc xua đuổi thời gian ngượng ngùng, Thư Ninh cũng là người rất hay nói, nên rất nhanh liền nói chuyện quên thời gian.
Mạnh Hân cũng tham gia vào câu chuyện của các cô, trò chuyện qua lại. Nhưng đồng thời cô cũng nhận ra, không giống với đa số mọi người đều sẽ nghĩ gì viết đó, Giang Hoa viết rất lâu, thỉnh thoảng dừng lại suy nghĩ gì đó.
Ngay cả Lâm Tử Hi cũng phát hiện, không chút lưu tình mà nói: “Cậu đang thi Đại học môn Ngữ Văn à, cả thế giới chỉ chờ mỗi cậu”.
“…”
Giang Hoa sửng sốt, sau đó hơi gấp gáp, vài nét cuối cùng lực viết nặng hơn: “Được rồi, Trịnh Nhân tới tìm tớ, tớ đi theo họ đây”.
Ba người đồng loạt vẫy vẫy tay với anh: “Hẹn gặp lại”.
Đưa mắt nhìn hai người họ hướng đến WC, Lâm Tử Hi liền bát quái: “Tiểu Mạnh, nhìn xem Hoa Hoa viết gì thế”.
“Đều là viết ẩn danh, không phải là gửi Wechat, hơn nữa tớ cũng không biết đoạn nào là cậu ấy viết”.
Mạnh Hân nhíu mày: “Có thể đều giống như những người khác? Tham gia hoạt động rất vui vẻ, hy vọng sau này tiếp tục liên lạc”.
… Tuy rằng lời nói như vậy, cô cũng quay lại nhìn xem Giang Hoa viết gì.
Về phần có thể nhận ra bút tích của cậu ấy hay không lại là một chuyện khác.
“Làm sao có thể?” Lâm Tử Hi thò đầu ra, “Nhìn đi, tớ liếc mắt liền nhận ra chữ của cậu ta”.
“Được rồi”. Mạnh Hân lấy mảnh giấy đó ra, đưa cho cô ấy.
Lâm Tử Hi cẩn thận nhìn.
“Này?”
Cô lộ ra biểu tình thất vọng: “Đang trêu tớ sao?”
Mạnh Hân cũng tiến tới xem. Nét chữ Giang Hoa rất nhẹ nhàng và thanh lịch, ở giữa những nét chữ hơi cẩu thả quả thực như hạc giữa bầy gà, liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Nhưng anh lại viết một hàng chữ rất nhỏ, lại còn vẽ thêm hoa.
Mấy chữ màu xanh nho nhỏ san sát, tạo thành khó khăn to lớn cho người đọc.
“…”
Mạnh Hân quay đầu nhìn xem tình hình, nói: “Hình như gần tập hợp lên xe rồi, quên nó đi”.
“Ừ, không đi còn có thể làm gì”.
Nửa giờ sau, một nhóm người tập hợp đầy đủ trên xe buýt, từ biệt Đông Sơn, cũng kết thúc lần dã ngoại này.
Trên xe buýt, học tỷ khóc bù lu bù loa, “Gió xoáy tím” không hề dao động, yên lặng rút một tờ khăn giấy tới.
Mạnh Hân nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhàm chán nghĩ: Giang Hoa rõ ràng là một người rất đơn giản, tại sao lại đem mình thành thần bí như thế?
Thật tò mò nha!
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
24 chương
18 chương
71 chương
70 chương