Anh so độ đáng yêu với em
Chương 20
Một giờ sau.
“Tí tách”.
Mưa bên ngoài đang dần dần ngừng lại, Mạnh Hân buồn bực nằm trong túi ngủ, lăn lộn khó ngủ.
Mới vừa rồi, Mạnh Hân vô tình phát hiện cái lều bị rách một lỗ, cô không sợ chết mà nằm ở ngoài cùng, nước mưa cứ trượt xuống vành tai như vậy, nhỏ từng giọt lên mặt cô.
Vô cùng lạnh lẽo.
Cô mò điện thoại di động dưới gối ra, mở ánh sáng màn hình ở mức thấp nhất, đắp chăn che kín đầu rồi lướt Wechat.
Trong vòng bạn bè chỉ đơn giản là những hình ảnh du lịch hay những món ăn ngon, những bạn bè mới thêm hôm nay thì đăng bài viết về cuộc cắm trại dã ngoại này.
Mạnh Hân làm mới Wechat, lập tức hiện ra trạng thái mới nhất, là Lâm Tử Hi đang cùng vài người bạn ngồi trên bạt nhựa, cùng nói chuyện phiếm và ăn gì đó.
Bối cảnh là ven hồ Đông Sơn, vầng trăng lặng lẽ nấp sau tầng mây, ánh trăng chiếu lên mặt nước một màu trắng bạc.
…
Cô gõ chữ: “Đây không phải là lúc nên ngủ sao?”
Lâm Tử Hi trả lời rất nhanh: “Mới 12h đã ngủ à?”
Mạnh Hân: “…”
Lâm Tử Hi: “Chúng tớ ngủ không được, thành viên của lều Happy đều tới, cậu muốn tới không?”
Mạnh Hân: “Tổ các cậu cũng tới?”
Lâm Tử Hi: “Đúng vậy”.
Lâm Tử Hi: “Dù sao đội trưởng cũng không muốn quản họ, uống hay không là tùy họ thôi”.
Đúng là không sai.
Mọi người đều là sinh viên, nếu tiếp tục can thiệp chuyên riêng tư này thì thật là không hợp tình hợp lý, học tỷ Tả cũng chỉ làm ra dáng đi kiểm tra phòng này nọ, nói theo lời của Minh Uyên là, chỉ cần không chơi đến chết người, muốn làm gì là tùy bọn họ.
Mạnh Hân chớp chớp mắt mấy cái, suy nghĩ thật nhanh trong chốc lát, rón rén bò ra khỏi túi ngủ, chui ra khỏi lều.
Nơi đóng quân của Hồ Đông Sơn rất gần, chỉ đi khoảng năm phút là tới. Phong cảnh ven hồ nơi này cực kỳ nổi tiếng, bình thường vì nghe danh tiếng lừng lẫy mà rất nhiều du khách đến thăm, Mạnh Hân cũng đã tới vài lần.
Cô dựa vào trí nhớ đi tới địa điểm dã ngoại của Lâm Tử Hi, lại thấy vải bạt và đồ ăn vặt ở đó, nhưng người thì đã đi đâu mất, chỉ còn vài người đứng hút thuốc ngắm cảnh ven hồ.
Mạnh Hân đang muốn nhắn tin hỏi thử, vừa mở khóa màn hình, liền thấy tin nhắn của người chị em thân thiết.
“Xin lỗi nha chị em tốt”.
“Bọn tớ đã bắt đầu đi dạo một vòng quanh hồ Đông Sơn, hẹn gặp lại, yêu cậu”.
Mạnh Hân: “…”
Hồ Đông Sơn rất lớn, muốn đi dạo một vòng cần ít nhất nửa giờ đồng hồ, cô cũng không tính chờ Lâm Tử Hi về.
Dù là lều bị dột nước, cũng thực sự nên quay về ngủ thôi.
Ngay lúc Mạnh Hân định xoay người rời đi, dư quang nơi khóe mắt cô hiện lên bóng lưng cao to của Giang Hoa.
Anh đứng khoanh tay đối mặt với bờ hồ, đang nghe điện thoại, thỉnh thoảng cũng trả lời. Giọng điệu vừa chậm vừa nhẹ, nếu không lắng nghe kỹ sẽ thấy giọng nói ấy như hòa vào màn đêm.
Mặc dù Mạnh Hân cảm thấy hơi kinh ngạc vì Giang Hoa sao lại không đi ngủ, nhưng cô vẫn một lòng muốn nhanh chóng trở về lều.
Mãi đến khi cô nghe giọng anh hơi to lên, hình như có chút tức giận.
Thật ra dù thời gian quen biết không lâu, nhưng cô cũng hiểu được tính tình Giang Hoa rất tốt, các nữ sinh trong lớp thường đùa vô thưởng vô phạt với anh, cũng chưa từng thấy anh nổi giận bao giờ.
Mạnh Hân không nhịn được mà dừng bước.
…. Đây là tính cách thứ hai của cậu ta sao?
Một người dịu dàng lễ phép như vậy… tại sao lại cãi nhau như thế?
Mạnh Hân ngạc nhiên, bắt đầu suy đoán lung tung, nhưng cũng không đoán ra kết quả gì, anh nói vào micro của điện thoại, là một tin tức chấn động với cô.
“Con chính là thích cô ấy, như vậy mẹ đã hài lòng chưa?”
?????
… Là ai? Là Tử Hi sao?
… Tiến đến chào hỏi với cậu ấy, hay là nhanh chóng bỏ đi?
Còn suy nghĩ gì nữa, đương nhiên là nên đi nhanh một chút.
Não bộ Mạnh Hân di chuyển rất nhanh, nhưng mà động tác của Giang Hoa còn nhanh hơn cô một bước.
Anh biết mẹ Giang chắc chắn sẽ nổi giận, trước khi mẹ kịp phản ứng và hét lên thì anh đã cúp điện thoại, tâm tình phức tạp mà xoay người.
“!”
“Sao cậu lại ở đây?”
Cô lúng túng mỉm cười: “Bị Tiểu Hi cho leo cây”.
Mạnh Hân nói xong rồi tự nhiên ngồi bên cạnh anh, lại hỏi: “Tất cả thành viên đội cậu đã đi dạo đêm rồi, sao cậu không đi theo họ?”
Giang Hoa sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: “Vốn là tớ bị kéo tới, cũng không muốn đi, đúng lúc mẹ tớ gọi điện tới…”
Nói được một nửa, bỗng nhiên anh gục đầu xuống, mím môi, có chút bất an.
“Cậu cãi nhau với mẹ cậu à?”
Thật ra lời này hỏi cũng bằng không.
Giang Hoa gật đầu, không nói chuyện, Mạnh Hân quan sát vẻ mặt của anh, chắc là không muốn nói gì thêm, cũng không tiếp tục hỏi nguyên nhân họ cãi nhau.
Hai người trầm mặc một hồi, trong không khí tràn đầy mùi vị tươi mát sau cơn mưa.
Phía bên kia hàng rào, ở sau họ là một hồ nước tối, ánh trăng phản chiếu xuống tạo ra những gợn sóng sáng chói.
Xa xa có đôi tình nhân dựa vào nhau, anh anh em em xem như chốn không người, rất thân mật.
“Chuyện kinh dị cậu vừa kể…”
“Cậu nói, cậu thích…”
… Lại không hẹn mà nói ra cùng lúc.
Mạnh Hân bĩu môi: “Cậu nói trước đi”.
“Bạn trai cũ của cậu…” Giang Hoa đứng dậy, nói một câu, lại mất tự nhiên mà quay đầu chỗ khác, nói tiếp, “Tớ chỉ muốn hỏi một chút, cậu không muốn trả lời thì đừng nói”.
“Mọi chuyện là thật, ngoại trừ đoạn tai nạn xe mất mạng”.
Mạnh Hân cười cười, ngoắc ngón tay hướng về phía anh: “Tớ có thể nói cho cậu biết là người nào, có thể cậu biết người đó”.
Giang Hoa trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi: “Ngày đó cậu không vui, là bởi vì nam sinh kia nói chia tay với cậu sao?”
“… Sao cậu biết được?”
“Ngày đó trước khi gặp cậu, tớ có gặp một nam sinh hỏi đường, anh ta nói anh ta phải đi chia tay với bạn gái, không rảnh”.
“Sau đó tớ đi tới gần thì thấy cậu”.
“Tớ nhớ rõ hình dáng của anh ta, lần này anh ta cũng nằm trong tổ nhân viên phụ trách. Tớ đoán, cậu kể chuyện đó cũng là nói cho anh ấy nghe”.
Giang Hoa rất nghiêm túc phân tích, giống như đang giải một đề bài nào đó, khúc cuối còn bổ sung thêm một câu: “Tớ chỉ tùy tiện suy đoán, cậu cũng tùy tiện nghe một chút là tốt rồi”.
“Tùy tiện đoán lại hoàn toàn đúng?” Cô duỗi người ra, “Thật lợi hại!”
“…”
“Lúc đó anh ta nói với tớ, tớ quá độc lập, căn bản không cần anh ta”.
Giang Hoa nhíu mày: “Tớ nghĩ chẳng qua chỉ là đang tìm lý do thôi”.
“Đúng vậy”.
“Nhưng nghĩ lại, tớ thấy khá buồn cười, anh ta căn bản không biết tớ nghĩ gì, muốn gì, thích gì”.
Vẻ mặt Mạnh Hân bình tĩnh, nói nhẹ nhàng như không phải đang nói chuyện của bản thân.
Cô đã không có cảm giác gì nữa, thời gian tới Trần Dụ Sâm cũng sẽ không dây dưa trong cuộc sống của cô nữa.
Chỉ là sau khi chuyện đã bị chôn vùi bám bụi, bỗng nhiên cô muốn nói ra hết một lần.
//
Giang Hoa hơi rũ mắt, đôi mắt chứa đầy tâm sự không biết tên.
Anh kỳ thực đã lược bỏ một số suy đoán trong đó.
Lúc Giang Hoa gặp Trần Dụ Sâm, anh ta ngồi xe máy, chở một người đàn ông ở phía sau, hình như muốn đi hộp đêm.
Giang Hoa không có tiến lên hỏi đường, chỉ nghe anh ta nói với người phía sau một câu “Mới vừa chia tay cô ấy rồi” mang theo vẻ khinh bỉ, thậm chí là hào hứng.
Thành phố H không quá lớn, Giang Hoa đi năm phút đã thấy Mạnh Hân, cô ngồi bên bờ sông, đôi mắt đỏ lên vì khóc.
Chắc là cô ấy, không thể sai, là cô gái vừa bị nói chia tay.
Lúc đó đáy lòng anh nảy sinh một cảm giác rất kỳ quái.
Mãi về sau, Giang Hoa và Mạnh Hân lại không hiểu vì sao làm bạn học cùng lớp, về sau có thể nói là sớm chiều chung đụng, dần quen thuộc, cảm giác kia càng ngày mãnh liệt.
Giang Hoa nghĩ bạn học của anh đều tốt, nhưng Mạnh Hân lại đặc biệt tốt.
Cô xinh đẹp, thông minh, độc lập, có chủ kiến, có nhiều phẩm chất anh thầm ghen tị mà không có được.
Nhưng hình như cô ấy không quá may mắn.
Có lẽ lúc đó Trần Dụ Sâm giống như bị quỷ che mắt, muốn nhanh chóng chia tay cô như muốn gỡ bỏ kẹo dính trên tóc.
Anh cảm thấy không đáng cho cô, lại âm thầm may mắn là Mạnh Hân không có nhớ mãi không quên đối với Trần Dụ Sâm.
Giang Hoa vẫn cảm thấy mình là một người chậm chạp trong suy nghĩ, sự thực đúng là như vậy, Nhan Linh An từng nói với anh, ở trường trung học K từng có mấy nữ sinh thầm mến anh, rất rõ ràng.
… Anh lại hồn nhiên không nhận ra.
Cũng bởi vậy, cho tới bây giờ Giang Hoa mới phát hiện, tâm tình anh đối với Mạnh Hân, có thể gọi là đau lòng thay cô ấy.
Mà giờ phút này, cô đang ngồi trên tảng đá lớn bên hồ, lắc lắc đôi chân trắng nõn, hơi ngửa đầu nhìn anh.
Vẻ mặt Mạnh Hân thản nhiên, tóc đuôi ngựa được cột lõng lẻo sau ót, một đôi mắt màu hạt dẻ rực rỡ như ánh sao.
Làm tim anh đập loạn xạ.
“Tớ…”
“Sao?”
Quỷ thần xui khiến Giang Hoa muốn nói gì đó, bỗng từ phương xa truyền đến âm thanh vang dội của Lâm Tử Hi: “Tiểu Mạnh, cậu nhớ tớ nha!!!”
“…”
Đột nhiên anh bị kích thích trợn trắng hai mắt, lời muốn nói đang treo trên khóe miệng đều bị anh nuốt vào trong.
Mạnh Hân từ tảng đá trượt xuống, hỏi anh lại: “Sao vậy?”
Lần này Giang Hoa vội vàng lắc đầu: “Không có gì”.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
7 chương
83 chương
88 chương
49 chương
10 chương
22 chương