Ánh sáng thành phố
Chương 43 : - Phần 01
Chương 19 - Nhà cũ (1)
Mặc dù đã giải thích với nữ phục vụ, sở dĩ có cảnh sát huy động nhân lực tìm tới cửa, là vì bé trai béo kia là thân thích của cảnh sát, mà nữ phục vụ cũng cực kỳ tỏ vẻ hiểu rõ, cũng theo hắn mắng cảnh sát lạm dụng chức quyền. Song, khi cô thỉnh cầu tan ca sớm về nhà, hắn vẫn thấy trên mặt cô một tia hoài nghi và sợ hãi.
Đi đi, đi đi. Thần sắc hắn lạnh nhạt tỏ vẻ đồng ý.
Mặc dù đó là một cô gái không tồi, song, con người và con người gặp gỡ nhau có thể duy trì được bao lâu chứ?
Tựa như nữ nhân vẫn nằm trong bệnh viện kia, tựa như bé trai chỉ có hai ngón tay kia.
Có lẽ, tất cả gặp nhau, cũng chỉ là vì một ngày biệt ly nào đó. Có người nói, vì không để ình quá mức thống khổ, tốt nhất khi gặp nhau đừng đưa vào đó quá nhiều cảm tình. Song, mấy ai có thể chân chính làm được đây? Lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau, vui cười hết cỡ, bạn nguyện ý tưởng tượng đối phương hình dáng tiều tụy hoặc trở mặt thành thù sao?
Hôm nay, hắn không muốn, cũng không có lòng dạ nào kinh doanh quán cafe nữa. Nữ phục vụ đi rồi, hắn liền đóng cửa tiệm, treo bảng hiệu đã hết giờ kinh doanh ngoài cửa. Sau khi kéo xuống cánh cửa cuốn, trong quán cafe hoàn toàn tối tăm. Hắn đứng giữa sảnh quán hoàn toàn yên tĩnh, trong lúc nhất thời có chút không biết làm thế nào. Sau vài bước đi qua lại thong thả, hai tay hắn cắm vào túi, chậm rãi đi lên cầu thang. Song, chỉ vừa bước vài bước, hắn đột nhiên ý thức được trên lầu cũng không có một bóng người, bé trai béo chỉ biết y y nha nha kia sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Cảm giác cô độc cực độ thình lình kéo tới, gác xép đen nhánh vậy mà khiến cho hắn có chút chùn bước. Hắn vịn lan can, kinh ngạc nhìn nơi hoàn toàn yên tĩnh đó, cuối cùng, chậm rãi xoay người, ngồi trên cầu thang.
Hơi ẩm trong quán như trước còn chưa tản đi, trong xoang mũi là mùi vị tươi mát lại có chút chiều hướng lành lạnh. Ngửi vào, lại không làm cho người ta cảm thấy tâm tình vui sướng. Nơi này sạch sẽ, nhưng không hề có sức sống. Nơi này an toàn, nhưng làm hắn càng thêm bất an.
Cuối cùng, bản thân vẫn chỉ còn một mình.
Nên oán trách ai đây? Giờ phút này, hắn không muốn hồi tưởng lại bé trai béo kia, nhất là khi hắn nắm tay bé hướng vào nồi nước sôi, ánh mắt bé trai nọ không hề đề phòng.
Hắn từng nghĩ tới việc khiến cho bé trai béo "mất tích", đối với một trẻ em chậm phát triển từng bị lạc đường, lại lạc đường lần nữa cũng không phải việc gì lạ. Song, hắn bỏ qua ý nghĩ này, dù sao, bé trai không uy hiếp được hắn, cũng không thể thương tổn hắn.
Mà cái tên thương tổn mình, không thể không để cho gã từ trong cái ao dưới tầng hầm lại thấy ánh mặt trời. Mặc dù cảnh sát còn chưa phát hiện mật thất kia, song, hắn không thể lấy chính mình ra mạo hiểm nữa.
Tiếc nuối chính là, hắn không còn đồ chơi để phát tiết lửa giận nữa, chỉ có điều, hắn không muốn tiện nghi cho cái tên kia như vậy.
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên nảy ra hứng thú, đứng dậy xuống lầu, sau khi cầm lấy áo khoác, lại ở dưới quầy bar lục ra một cái xẻng sắt nho nhỏ, ra khỏi quán cafe.
Nửa giờ sau, hắn mang theo một túi nhựa màu đen được gói kỹ, chen chúc qua đám người và nhóm bán hàng rong đông như nước trước cửa, quay trở về quán cafe. Đóng cửa, tiếng ồn ào hỗn độn cùng mùi khói thuốc đã bị chắn phía sau. Đồng thời, một cỗ mùi bùn đất tươi mới hòa lẫn mùi lá mục lan tỏa khắp sảnh quán.
Hắn mang theo túi nhựa đi thẳng lên lầu, ném vào bồn rửa thức ăn, mở vòi nước rửa sạch. Rất nhanh, mặt ngoài túi nhựa liền đen bóng như mới. Hắn cầm lấy một cây kéo, một bên kiên nhẫn cắt mở túi nhựa, một bên ngâm nga một khúc nhạc nào đó, dần dần, thứ trong túi nhựa lộ ra toàn bộ. Hắn hài lòng ngắm nghía, bởi vì duy trì liên tục ở nhiệt độ thấp, thứ kia cũng chưa có phát sinh biến đổi quá lớn.
Hắn xách nó từ trong ao ra, đặt trên bàn ăn, lại rót ình nửa ly Whiskey, kéo qua một cái ghế, lẳng lặng ngồi đối diện nó. Sau khi hớp một ngụm rượu nhỏ, hắn đột nhiên cười cười, nâng chén hướng nó chào.
"Này, ta cũng có chút nhớ ngươi rồi đó."
Nó không mảy may phản ứng, chỉ đoan đoan chính chính nằm trên bàn ăn, dùng một đôi mắt nửa mở, trống rỗng mà mê mang nhìn lại hắn.
***
Hai giờ sau, Phương Mộc cùng Mễ Nam đã đến bến xe đường dài của thành phố Y. Giống như đại đa số những thành thị nhỏ, bến xe đường dài của thành phố Y ồn ào không chịu nổi, thanh âm chào bán thức ăn, đồ uống và thẻ nạp tiền điện thoại di động liên tục không ngừng. Sườn đông bến xe đậu một hàng xe buýt, nhân viên bán vé vắt nửa ngoài xe, nắm một xấp vé, lớn tiếng thét gào.
Trong tiếng gào thét của nhóm tài xế, Phương Mộc rất nhanh liền nghe rõ được chút tình huống thời gian khởi hành và các trạm dừng ven đường. Xe buýt đi đến thôn La Dương rất nhiều, trễ nhất là tuyến xe trở về lúc 7h, khoảng 8h thì đến bến xe đường dài thành phố Y, mà tuyến xe cuối đến thành phố C của bến xe đường dài thành phố Y là vào 9h tối. Nói cách khác, nếu Giang Á sáng sớm đã xuất phát, trong vòng một ngày cả đi lẫn về là có khả năng.
Mễ Nam đối với suy đoán của Phương Mộc vẫn giữ thái độ hoài nghi, một thành phố, bốn huyện thành, bên dưới có mười mấy thôn xóm, Giang Á có khả năng ở bất cứ chỗ nào trong đó, mua thuốc nổ và ngòi nổ chậm, chưa chắc sẽ lựa chọn thôn La Dương.
Cách nghĩ của Phương Mộc là, vô luận ở nơi nào, chất nổ và thiết bị gây nổ đều là vật phẩm quản chế. Huyện thành hơi lớn chút, đích xác có thể lén mua được mấy thứ kể trên, nhưng làm vậy cũng quá mạo hiểu. Hơn nữa, mua bán chất nổ phi pháp là tội hình sự, nếu không phải người quen, nhóm người bán sẽ không dễ dàng tung hàng. Ánh Sáng Thành Phố luôn gây án một mình, khả năng thông qua người trung gian mua chất nổ rất nhỏ.
Thôn La Dương cách quặng than đá Đại Giác gần nhất, nơi đó trời cao hoàng đế xa, số chất nổ tản mát trong tay thôn dân cũng không ít. Ở đó lấy chất nổ tương đối an toàn.
Mễ Nam suy nghĩ một chút, đồng ý. Dưới tình hình lực độ điều tra có hạn, thời gian điều tra cũng khẩn trương, từ địa điểm có khả năng nhất bắt đầu điều tra, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Khi xe jeep lái vào thôn La Dương, đã là hơn 2h chiều, Phương Mộc lái xe lướt qua thôn một vòng, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Nơi này tuy nói là thôn xóm, nhưng từ quy mô và mức độ phồn hoa đến xem, không thua gì một trấn nhỏ. Nhất là đường sá trải nhựa bốn làn xe chạy qua lại kia, hai bên cửa hàng mọc lên san sát, từ siêu thị đến khách sạn, từ tiệm mát-xa đến tiệm gội đầu, cái gì cần có đều có cả.
Quặng than đá, tựa như hoàng kim chôn sâu dưới lòng đất, mang đến cho thôn nhỏ này sinh cơ và tài phú phồn thịnh.
Chạy cả ngày đường, bụng Phương Mộc và Mễ Nam sớm đã đói đến kêu vang, hai người thương lượng một chút, quyết định tìm một chỗ ngồi xuống trước, lấp đầy bụng rồi hẵng nói. Không ngờ liên tiếp mấy khách sạn, cái nào cũng đều đông nghẹt. Chắc là do lúc này vừa vặn gặp mùa mua bán than đá thịnh vượng, các khách sạn nhỏ đều bị đám nhân viên vật tư đến từ các nơi chiếm cứ hết. Phương Mộc và Mễ Nam cơ hồ tìm khắp cả thôn, cuối cùng mới tìm được nơi dừng chân trong một khách sạn nhỏ vừa nát vừa cũ.
Nói là khách sạn nhỏ, kỳ thật không chút tiện nghi nào, một gian phòng hai người tiêu chuẩn mà đòi đến 360 tệ, càng đau đầu chính là, chỉ còn một phòng này. Phương Mộc đang do dự, Mễ Nam liền vỗ biển.
"Cứ ở đây đi."
Trong phòng cùng bề ngoài của khách sạn nhỏ cũ nát giống nhau, nơi nơi lộ ra một cỗ mùi mốc. Có lẽ do ở gần khu mỏ, từ khăn trải giường đến mặt đất, đều phủ một tầng tro đen mỏng. Hai người nhìn nhau cười khổ một tiếng, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.
Ngồi lái xe quá lâu, Phương Mộc liền gục đầu trên giường thả lỏng gân cốt, nệm lò xo dưới thân lập tức phát ra tiếng rên rỉ chịu không nổi sức nặng. Mễ Nam thì đứng bên cửa sổ, vừa định mở cửa hít thở không khí, liền nhìn thấy trên bệ cửa tích một tầng bụi than thật dày, do dự một chút, vẫn là bỏ qua.
Hai người nghỉ ngơi vài phút rồi xuống lầu ăn cơm.
Trong khách sạn nhỏ không có nhà ăn, đi ăn cơm chỉ có thể ra bên ngoài. Cũng may tiệm cơm trên con đường này không ít, phóng tầm mắt nhìn lại, nơi nơi đều là mặt tiền cửa hiệu quán rượu lớn chỗ nào cũng có. Phương Mộc cùng Mễ Nam chọn một quán thoạt nhìn mặt tiền tương đối sạch sẽ, gọi vài món rau xào, vừa ăn vừa nghiên cứu hành động bước tiếp theo.
Trên đường này có không ít quán nhỏ kinh doanh thiết bị phá nổ, tin tưởng có một phần kha khá trong đó chẳng hề có đủ tư chất kinh doanh, trong loại quán nhỏ này, không cần trình giấy tờ thủ tục vẫn có thể mua được chất nổ. Nhưng bắt đầu điều tra sẽ vô cùng cực khổ, cho dù Giang Á thật sự mua thuốc nổ và ngòi điện nổ chậm ở đây, người bán cũng sẽ không thừa nhận. Mọi người đều là kinh doanh phi pháp, ai cũng không muốn rước họa vào thân.
Đang nói chuyện, một bé trai cỡ 8 tuổi chạy vào quán cơm nhỏ, sau khi cùng bà chủ sau quầy tính tiền chào hỏi, liền vứt cặp sách, chui vào phòng bếp phía sau, bé trai bưng một một khay mì xào to, hấp ta hấp tấp đưa đến bàn Phương Mộc.
Không biết bởi vì phỏng tay hay đĩa quá nặng, mì xào khi thả trên bàn, hơn nữa khay mì đều bị vẩy ra. Bà chủ thấy thế, lập tức đi tới mắng: "Thằng ranh này, không thể cẩn thận chút sao?"
"Không sao không sao." Mễ Nam vội vàng hòa giải, "Con có bị bỏng không?"
Bé trai dụi dụi ngón tay, đỏ mặt lắc đầu.
"Xin lỗi đi chứ." Khách hàng không nổi giận, bà chủ ngược lại có chút ngượng, "Còn không mổi đổi khay khác cho người ta."
"Không cần." Mễ Nam vén mì về trong đĩa, "Đây là con trai chị?"
"Đúng vậy." Bà chủ mặt mày tươi cười kiêu ngạo, "Tiểu học năm hai, lớp trưởng."
"Thật là một đứa bé ngoan." Mễ Nam cười tủm tỉm vuốt đầu bé trai, "Nhỏ như vậy đã biết giúp gia đình làm việc."
"Ôi chao, không còn cách nào." Sắc mặt bà chủ ảm đạm xuống, "Ba nó năm ngoái gặp tai nạn ở quặng mỏ, đã chết. Hai mẹ con chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau."
Mễ Nam liên tục cảm thán không dễ dàng, bà chủ thấy Mễ Nam ăn nói hòa nhã, lại không truy cứu lỗi lầm của bé trai, trong lòng sinh ra nhiều hảo cảm, dứt khoát kéo ghế ngồi xuống tán gẫu.
Nói chuyện phiếm cả nửa ngày, bà chủ hiếu kỳ đánh giá Phương Mộc và Mễ Nam, hỏi: "Hai người đến đây làm gì?"
Phương Mộc nhìn Mễ Nam, mơ mơ hồ hồ hỏi ngược lại: "Chị thấy thế nào?"
"Hai người không giống đến đây mua than." Bà chủ có chút khẳng định nói, "Đám nhân viên nghiệp vụ nọ tôi đã thấy nhiều, hai người không giống."
Phương Mộc suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Chị, chúng tôi tới tìm người."
"Tìm ai?" Bà chủ càng kinh ngạc, "Làm ở quặng mỏ?"
"Không phải." Phương Mộc kề sát vào chị ta, "Chị có biết nơi nào ở đây bán thuốc nổ không?"
"Biết chứ." Bà chủ đứng thẳng dậy, chỉ tay hướng ngoài cửa sổ, "Bên kia không phải có mấy nhà sao?"
"Tôi muốn nói chính là. . . . . . Loại không cần thủ tục cơ."
"Cái đó tôi không biết đâu." Bà chủ nhất thời cảnh giác, lập tức đứng dậy khỏi ghế, nói câu từ từ ăn rồi trở về sau quầy.
Phương Mộc có chút nhụt chí, sau khi vội vã ăn xong liền tính tiền rời đi. Đi dạo trên đường, anh nhìn những cửa hàng kinh doanh chất nổ này, chân mày cau lại.
Mễ Nam nhìn ra tâm tình của anh, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Anh quá trực tiếp, người ta khẳng định cho rằng chúng ta là phóng viên điều tra ngầm."
Không còn cách nào, chỉ có thể hỏi từng tiệm. Suy nghĩ của Phương Mộc là, thử trước xem có thể mua được thuốc nổ không cần thủ tục không, nếu có thể, lấy ảnh Giang Á ra hỏi đối phương, có từng gặp người này không. Nếu như có thể lấy được nhân chứng Giang Á từng mua chất nổ ở đây đương nhiên là tốt nhất, nếu không thể, điều tra rõ thân phận của hắn cũng coi như là một thu hoạch lớn.
Song, sự tình không thuận lợi như Phương Mộc tưởng tượng. Thừa dịp sắc trời chưa tối hẳn, Phương Mộc và Mễ Nam đi trước đến mấy cửa hàng phụ cận nghe ngóng. Những tiệm bán trái lại rất nhiệt tình, đợi sau khi Phương Mộc nói rõ mục đích đến, đưa tay muốn giấy phê chuẩn của cơ quan cảnh sát. Vừa nghe nói không có, đầu lập tức lắc như trống bỏi. Phương Mộc chưa từ bỏ ý định, quanh co lòng vòng đề xuất sẵn sàng ra giá cao, đám bán hàng vẫn không chút chùn bước. Phương Mộc cuối cùng lấy ra ảnh của Giang Á, đối phương ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, vừa nói chưa thấy qua, vừa phất tay đuổi bọn họ đi.
Liên tục vấp phải vài cây đinh, mặt trời xa xa cũng đã giấu sau rặng núi Đại Giác. Mắt thấy cảnh chiều hôm càng thêm thâm trầm, các quán thiết bị phá nổ ven phố đều đóng cửa hết giờ kinh doanh. Tiệm cơm, tiệm mát-xa, tiệm gội đầu cùng KTV lại náo nhiệt hẳn lên, trên mặt đường thoáng cái xuất hiện thêm rất nhiều người, từ quần áo trang phục nhìn xem, vừa có nhân viên nghiệp vụ mua bán than đá, cũng có đốc công từ quặng mỏ lên giải trí, còn có một vài công nhân mỏ trẻ tuổi. Bọn họ vừa rửa tay rửa mặt xong, trong tóc còn mang theo vụn than, liền đến thôn tiêu xài những đồng tiền mồ hôi nước mắt vừa nhận được. Có lẽ đối với bọn họ mà nói, vừa rồi mạng còn đang treo lơ lửng trong giếng mỏ thật sâu, đương nhiên giờ đây rất có lý do để hưởng thụ xa hoa trụy lạc trên mặt đất.
Đàn ông trên mặt đường chiếm đa số, trong các cửa hàng ven phố lại do những người phụ nữ làm chủ. Hương son phấn gay mũi thoáng cái thay thế mùi bụi than, lan tỏa khắp trên con đường này. Trong đám người tràn ngập dục vọng nguyên thủy, Phương Mộc và Mễ Nam có vẻ hoàn toàn xa lạ. Đặc biệt rất nhiều gã đàn ông không kiêng kỵ nhìn Mễ Nam từ trên xuống dưới, trong sắc mặt hiện rõ vẻ tham lam. Khi Phương Mộc sắp không nhịn được nữa, Mễ Nam kéo anh, bình tĩnh nói: "Hôm nay đi tới đây thôi, về khách sạn trước."
Đường trở về cũng không dài, nhưng bởi vì đám người rộn ràng nhốn nháo mà chậm trễ thời gian rất dài. Lúc đi ngang quan tiệm cơm nọ, Phương Mộc nhìn thấy bà chủ một bên đầy mặt tươi cười chào hỏi khách khứa, một bên lớn tiếng quát mắng đứa con trai đang la cà ở cửa. Bé trai đang dựa bên cạnh cửa nhìn mấy đứa trẻ khác chơi máy bay điều khiển từ xa, nghe tiếng mẹ gọi, vội cuống quít chạy vào trong quán, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn chiếc trực thăng nhỏ đang lơ lửng giữa không trung.
Thời gian huyên náo này khiến Phương Mộc buồn vô cớ, đồng thời lại có một chút quen thuộc và vui sướng nho nhỏ. Không sai, đây là chính là cuộc sống.
Tràn ngập dục vọng, vô tri, bừng bừng sức sống.
Đẩy ra cánh cửa của gian phòng gọi là tiêu chuẩn nọ, đầu tiên nhìn thấy chính là một tờ giấy sặc sỡ, phỏng chừng là nhét vào qua khe cửa. Quảng cáo của công ty than đá bản địa, còn có danh thiếp cung cấp tận nhà "Phục vụ đặc biệt". Phương Mộc thẫn thờ nhìn nhưng Mễ Nam lại không hề nhàn rỗi, trước dùng ấm nước điện đun một ấm nước sôi, sau khi ngâm hai tách trà, liền cầm túi rửa mặt vào phòng vệ sinh. Tiếng nước ào ào khiến cho Phương Mộc phục hồi lại tinh thần, chợt ý thứ được, đêm nay, cùng sống chung một phòng với Mễ Nam.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
72 chương
22 chương
66 chương
43 chương