Anh quản gia già của tôi
Chương 24 : Lost first kiss
Trong khi nó đang phát điên lên với đống lộn xộn tại phòng của mấy anh kia thì trong phòng Khang, Bội San cũng ức chế không kém!
Nhìn quanh phòng Khang, nhỏ không thể kiềm chế được mà phải tự hỏi mình rằng:
“Đây là phòng của hotboy hay là chuồng heo?”
Xong, nhỏ phải nai lưng ra bắt đầu dọn dẹp.
Nào quần áo, nào sách vở,… tất cả những gì có trong phòng đều bị Khang bừa ra hết.
Nhưng đừng nghĩ một đứa tiểu thư như San lại bỏ cuộc trước đống “chiến trường” này nhé!
Tuy là cháu ngoại của Bộ Trưởng Bộ ngoại giao, con gái cưng của Tập đoàn Thời trang Vampire nhưng trong khoản dọn dẹp, nấu nướng thì nhỏ được huấn luyện rất khắt khe.
Thế là sau một thời gian ngắn, San cũng làm xong.
“Cạch…”
“Aaaaaa…!!!”
Khi nhỏ vừa chạm tay vào cửa thì cùng lúc có một lực kéo khác đã tác động lên nó trước khiến nhỏ và người bên ngoài cùng mất đà, ngã ngửa về đằng sau.
Nhưng cái xui xẻo hơn là…
Môi nhỏ
Môi người đó
Đã chạm vào nhau
San cố mở to đôi mắt ra nhìn người con trai to cao đang “hôn” mình.
Đó là Khang.
Đẩy anh ra, San lắp bắp:
“Anh.. anh.. làm gì… ở đây?”
“Phòng tôi thì sao tôi không được vào! Câu hỏi vừa rồi tôi hỏi cô mới đúng!”
Khang quay mặt đi chỗ khác nói để nhỏ không thấy được sự ngượng ngùng đang nghị trị trên khuôn mặt mình.
“Vậy tôi… tôi ra ngoài đây! Tôi dọn phòng xong rồi!”
Cố kìm lại sự sợ hãi trong lòng, nhỏ cúi đầu rồi chạy ra ngoài, bỏ lại một mình Khang vẫn còn ngẩn ngơ.
Thoáng qua, Khang thấy hụt hẫng quá!
Cảm giác chạm vào môi nhỏ sao anh không thể quên?
Đây không phải lần đầu anh hôn con gái mà!
Còn phía nhỏ cũng xảy ra tình trạng tương tự.
Trượt lưng theo bờ tường lạnh, nhỏ đưa tay lên môi mình:
“Oh my first kiss! Nụ hôn đầu của tôi lại bị cướp đi dễ vậy sao?”
Thế là San cứ như người mất hồn, thơ thẩn ngồi ở đó.
Thế nên khi nó bước ra rồi, nhỏ vẫn không phản ứng gì làm Ân tò mò chạy lại hù nhỏ:
“Ê, mày bị sao thế?”
“Tao chết chưa? À…. Tao… tao.. không sao! Có chuyện gì đâu!”
Như sực tỉnh, nhỏ luống cuống trả lời.
Xong, San bước xuống nhà mà không quên nói với nó:
“Tao giúp mày nấu cơm nha!”
Cuối cùng Ân cũng không hiểu gì nên nó rất cáu!
Nó đã cố làm thật nhanh để nhờ San lau cậu thang với mình vậy mà khi vữa bước ra, San đã chạy mất làm giờ nó phải tự thân vẫn động.
Trong khi đó ở bếp, San làm bếp mà cũng không suôn sẻ như bình thường.
Chốc chốc, nhỏ lại nghĩ về sự việc vừa rồi.
Đầu óc không lúc nào trống rỗn cả.
Thật may là việc nhận làm, San vẫn làm khá tốt.
Sau một tiếng hì hục thì nhỏ cũng đã nấu xong bữa tối.
“San, sao mày ác thế?”
Cùng lúc nó cũng lau xong cầu thang nên vừa ngồi xuống ghế, Ân đã trách móc nhỏ khiến San chỉ biết cưới xoà, hai tay cầm cốc nước đưa cho nó nịnh bợ:
“Ân tỷ tỷ đừng trách muội muội kẻo mà ảnh hưởng đến sắc đẹp! Uống ngụm nước hạ hoả đi!”
Lấy cốc nước nhưng Ân vẫn không quên lườm nó một cái rồi quát:
“Tao già kệ tao! Ảnh hưởng đến tiền ăn sáng của mày sao? Không hiểu sao tao lại có bé bạn tốt như mày vậy trời? Kiểu gì đâu để tao một mình lau cái cầu thàng bự tổ chảng thế kia?”
“Thôi, đã nói xin lỗi rồi mà! Đây, đền mày!”
Sau một tràng của nó, San chỉ cười thật tươi rồi lon ton vaaof tủ lạnh lấy cho nó cốc sinh tố hoa quả mát lạnh.
“Đó, thế còn nghe được!”
Lần này, nó cũng vui vẻ đáp lại San.
Công nhận Ân đúng là con người đơn giản, không giận được lâu.
Chắc cũng vì thế mà San thấy càng quý nó hơn!
Ân cũng vậy!
Nhìn nhỏ, Ân lại nhớ đến cô bạn thân của mình tên là Dora.
Dora rất xinh lại ngoan hiền và nhí nhảnh như San vậy!
Nhưng khi đã đi cùng nó trong hàng ngũ của Evil, Dora lại được coi là một tay sát thủ với cây kiếm Nhật trong tay.
Mới xa chưa bao lâu mà nó đã thấy nhớ cô rồi!
Lại còn cả Ken- thằng bạn vào sinh ra tử với bao lần nữa!
Cả hai người đều như anh em ruột thịt của nó vậy!
Nếu không có họ, cuộc sống khi nó bên Mĩ sẽ chỉ có một màu đen trầm lặng, u ám chứ không thể đủ sắc màu được đâu.
“Nè, sao ngẩn tò te ra thế mày?”
Thấy nó cứ mân mê ly nước mà không chịu uống, San nhéo nhẹ má Ân làm nó giật mình:
“Có gì đâu! Chỉ là đang nhớ hai người thôi. À, tối nay ở đây ăn cơm luôn đi!”
“ĐƯợc hả? Tao đợi câu này của mày từ nãy đến giờ đó!”
Nghe được câu này xong, San cười như một đứa trẻ vừa nhặt được tiền vậy!
Thế là tối nay, San sẽ được ăn cơm nhà nó.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
55 chương
148 chương
39 chương
30 chương