Anh là thiên thần hay ác quỷ
Chương 17 : giấc mơ quái đản
Trong phòng chỉ còn mình Minh.
Cậu ôm ngực, mồ hôi vã ra đầm đìa, bàn tay co quắp lại. Lòng ngực đau buốt như xé thịt. Hơi thở mỗi lúc lại nặng nề hơn. Cậu tựa lưng vào cửa thở dốc, một tay bấu chặt vào lồng ngực. Đôi mắt chuyển sang màu đỏ tươi đầy chết chóc. Môi bật máu vì cố cắn răng cam chịu. Cả cơ thể không thể chịu nổi cơn đau quằn quại mà ngồi phịch xuống sàn.
Chật vật chạy đến góc xếp vali, như phát điên, cậu lục tung đồ đạc ra như tìm kiếm thứ gì, bàn tay run rẩy, hoảng loạn đầy gân guốc trông vô cùng đáng sợ.
Cậu quỳ xuống nền gạch, lôi hết đồ trong các ngăn, tìm kiếm trong điên loạn. Mừng rỡ chụp lấy lọ thuốc màu trắng không nhãn, cậu vốc một nắm thuốc trong lọ vào miệng không chần chừ.
Những viên thuốc rơi vã.i trên nền gạch, Minh bất lực ngã dài xuống đất, hơi thở vẫn hối thúc, mồ hôi ướt đẫm áo, khoé miệng tanh nồng mùi máu.
Cơ thể dịu lại, đầu óc bớt choáng váng, đôi mắt Minh nhắm nghiền lại mệt mỏi. Bàn tay duỗi thẳng ra, gân chìm xuống tĩnh lặng. Da thịt cậu dần hồng hào trở lại. Khuôn ngực phập phồng nhẹ nhõm hơn. Cơ thể không còn nóng phừng mà trở nên lạnh ngắt như xác chết.
Mở nhẹ mắt ra, miệng phụ hô hấp cho mũi, màu đỏ trong mắt tắt lịm, ánh nâu bừng sáng kì lạ. Minh cố gắng trườn dậy, nhặt những viên thuốc vương vã.i dưới nền gạch. Gương mặt Minh bớt vẻ trắng bệch, duy chỉ có lồng vẫn không thôi đau nhức. Những cơn đau mỗi lúc ập đến nhanh hơn, gần hơn và tàn bạo hơn. Cậu còn bao nhiêu sức lực để chống chọi với căn bệnh quái ác này?
Theo thói quen, bàn tay cậu lại đưa lên cổ. Sợi dây chuyền thập tự đã biến mất khỏi cổ từ lâu. Cau mày, nhím xù cắn chặt môi.
[Lão Quang Huy đáng ghét, nếu không tại ông lấy đi sợi dây chuyền đó thì tôi không cần khốn khổ vậy. Bây giờ nó đã rời vào tay Tiểu Bạch. Thực sự rắc rối rồi đây!]
Cố sức thu dọn đồ đạc đã hất tung ban nãy, Minh vừa tập trung suy tính điều gì đó. Làm sao để lấy lại sợi dây chuyền đây? Bí mật của nó không bị ai phát hiện chứ? Hi vọng là cô gái rắc rối kia còn giữ nó.
“Ting... ting... ting...”
_ Alo, chào Thẩm phán.
[Sao thế? Giọng nói cậu không được ổn cho lắm, đêm hôm qua tốn nhiều sức lực lắm sao mà nghe mệt mỏi thế?]
_ Nhảm, đừng nghĩ bậy.
[Chứ cậu đã xử lí con bé ấy thế nào?]
_ Ba viên thuốc an thần loại nặng vào ly rượu của ả. Thoát thân.
[Thông minh nhỉ? Cứ tưởng Demon sẽ “thất thân” chứ? Không ngờ... Ha ha!]
_ Này, có gì thì nói nhanh đi. Tôi không được khoẻ cho lắm!
[Vẫn còn đủ thuốc chứ?]
_ Ừ, còn. Có gì thì nhanh đi!
[Ok, vào đề chính. Cô ấy về rồi...]
_ Sao?
[Bình tĩnh. Báo cho cậu chuẩn bị tinh thần thôi.]
_ Không phải chứ? Tại sao không sớm, không muộn mà về ngay lúc này? Theo cậu thì tính sao?
[Kế hoạch của chúng ta phải nhanh hơn một bước. Cô ta sẽ làm xáo trộn tất cả.]
_ Hừ, không đến nỗi đó chứ.
[Cô ấy sẽ kéo tôi biến mất khỏi đây.]
_ Cậu tính lui về hậu trường à?
[Phải, sắp đến lúc tôi phải chuẩn bị cho trò chơi tiếp theo. Biến mất chỉ là một phần trong kế hoạch.]
_ Tôi muốn Angel.
[Nhiệm vụ của tôi là thu dọn tàn cuộc chứ không phải giao ra Angel.
_ ….
[Chúng ta có một nhiệm vụ khác nhau. Đừng trách tôi!]
_ ….
[Này, sao tim lặng thế?]
_ Ưm… Ya… Đau!
[Hừ, tôi đã bảo cậu phải yêu quý bản thân mình mà! Giờ thì tôi bỏ mặc!]
_ Thân mình còn lo không xong mà đòi khuyên nhủ người khác.
[Dư hơi cãi thật nhỉ? Nhanh chóng thu xếp để lo cho sức khỏe trước đi!]
_ Ừ.
[Thôi bye, lo phục vụ quý cô khó chiều ấy đi. Ngày mới thành công.]
_ Chào cậu, chúc thuận lợi.
Minh cầm điện thoại trên tay, đưa bàn tay còn lạy xoa xoa lồng ngực. Một cơn đau lại len lén đến, nhói đau vô cùng.
_ Về rồi sao? – Chợt cười tinh quái, cậu đang chờ cú điện thoại tiếp theo.
“Ting.. ting … ting”
Tiếng chuông lại đổ dồn. Nụ cười trên môi Hiểu Minh càng trở nên đắc ý.
_ Ai thế nhỉ?
[Black!!! Anh tám với ai mà em gọi cả chục cuộc không được thế?]
Minh cười lớn, chống hông.
_ Ồ, thì ra là cô gái nào đó đang gọi nhầm số.
[Anh giỡn dai quá. Có vẻ như anh biết tin rồi. Này, ra sân bay đón em ngay, cấm đùa nữa!]
_ Ok, đùa tí thôi. Đợi anh một chút.
[Nhanh đấy! Nóng quá rồi!]
“Tút tút tút”
Xoay nhẹ khớp cổ, chỉnh chu lại quần áo, cậu cong nhẹ môi, kéo vali rời khỏi căn phòng của khách sạn.
Nhiệm vụ: Khai quật quá khứ
+ Bước 1: Kí ức: Be going
+ Bước 2: Kích động: Save
Một dấu stick đỏ vào cuốn sổ nhỏ, Hiểu Minh bí ẩn cho nó vào túi. Bắt đầu cuộc hành trình của mình, nhiệm vụ mới phải hoàn thành: Đưa thiên thần trở về quá khứ.
Sân bay Tân Sơn Nhất.
10.00 AM
Những hành khách đổ từ một làn ra vào đi ngang qua mặt cô gái trẻ. Đống vali dựng sát góc cạnh cô có vẻ như còn cao hơn chiều cao 1m70 của cô. Chiếc Jacket đinh tán màu trắng hầm hố kiểu tomboy, cô gái thắt rết phần mái của mình trông thật xinh xắn, đôi giày cao gót đen hơn 7 cm càng tôn thêm vóc dáng cao ráo. Gương mặt kiều diễm lai Tây với màu tóc nâu vàng dễ làm người ta ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên. Chốc chốc, cô lại đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi làu bàu vài câu tiếng Anh trong miệng như đang bực tức ai.
Chiếc Bugatti đen sang trọng vừa được tu sửa đã ngốn kha khá tiền của chầm chậm dừng trước cửa sân bay, thiếu niên tóc nâu với áo sơ mi đen thanh nhã bước ra, dáo đôi mắt kiếm tìm.
- Hey, I’m here! - Cô gái khoác Jacket trắng mừng rỡ vẫy tay.
Hiểu Minh thở dài nheo mắt nhìn, sau đó cũng đi về hướng cô gái. Mái tóc nâu vàng ngúng nguẩy rồi dang tay mình ra ôm lấy Minh, vui vẻ mà cũng như đang trêu đùa:
_ Hello, honey, I miss you.
_ Mới không gặp gần một tháng thôi mà! - Minh phì cười, đưa tay ôm lấy cô gái, tay còn lại vuốt vuốt mái tóc nâu mềm mượt của cô.
Cô nháy mắt lém lỉnh:
_ Lần ấy là em trốn qua đó nên không tính. Hôm nay là đường đường chính chính gặp anh trai nên phải khác chứ!
_ Anh vinh hạnh quá! - Minh nhíu mày tựa như đùa cợt. Chợt, ánh mắt nâu đỏ di về phía sau cô, rồi dần lắp bắp nói:
_ Em... đến Việt Nam... công tác?
_ Vâng.
_ Anh nghĩ rằng em có ý định sống ở đây luôn thì phải?
Cô cau mày, đưa khuỷu tay húc vào vai Minh, ngượng ngùng:
_ Kệ người ta!
Minh nhăn nhó ôm chặt vai, cú húc của cô gái đã va trúng cái vai trái khốn khổ của mình, cậu rên rĩ. Cô vội hốt hoảng hỏi:
_ Vai anh bị gì thế?
Minh phẩy tay, cố cười:
_ Chả sao cả! Nào mình về thôi!
_ Anh nói không sao tức là vô cùng nghiêm trọng. - Cô lẩm bẩm. - Để vệ sĩ lái, tay anh bị thương rồi!
Minh nhún vai, day trán:
_ Chả có gì qua được mắt em.
_ Tất nhiên, em là dân học y và cũng quá rõ tính cách anh mà. Đi thôi!
Minh hỏi:
_ Còn đống của nợ này? - Chỉ chồng hành lí của cô, phiền muộn.
Cô gái xinh đẹp tinh quái cười, húng hắng rồi cất to giọng:
_ Alex đáng yêu ơi, anh có thương thiếu gia của anh không?
Chỉ nghe phía sau vách cột gần chỗ hai người đứng vang lên tiếng tru rú than oán:
_ Haizz... Biết ngay là đến phiên mình mà! Lady first!
Cùng vào sau xe ngồi, họ vui vẻ cười nói với nhau vui cùng thân thiết. Thoạt nhìn, cứ ngỡ họ là một cặp tình nhân. Tuy nhiên, cô gái lai xinh đẹp đó lại có đôi mắt hổ phách giống hệt Hoàng Hiểu Minh, có thể gián tiếp thông báo họ có quan hệ huyết thống.
Cảnh vật chạy lùi phía sau, mọi thứ nhanh vùn vụt. Trên xe, Minh trầm mặc nhìn cô, rồi bắt đầu nghiêm túc trở lại.
_ Em về vì Kế hoạch Asean. – Cô mở lời.
_ Là cái cớ? - Mắt xếch lên, Minh nói.
_ Phải. Em muốn hỗ trợ các anh. - Cô trả lời.
Cánh môi anh đào ngập ngừng rồi mở lời sau ít phút im lặng:
_ Red công khai chống đối việc làm của chúng ta.
Cô gái vân vê cúc áo, vu vơ cười:
_ Anh ấy yêu rồi! - Ngẩng mặt lên nhìn Minh. - Không ai hiểu rõ anh ấy bằng em đâu!
_ Hình như em nắm rất rõ tình hình ở đây.
Làn môi hồng mọng nước cong lên nhàn nhạt, rồi thư thả:
_ Để em thử tóm tắt xem đúng không nhỉ? Okay! Bắt đầu: Khi anh và Red đến Việt Nam, mục tiêu đầu tiên là tìm ra Jonny, buộc cậu giao ra Angel. Từ Jonny, cả hai lần mò ra tung tích của cô gái họ Bạch. Bạch Hàn Băng sau nhiều năm thất lạc được biết là đã thay tên đổi họ, sống một cuộc đời mới. Vì muốn lấy lại Angel quan trọng nhất từ tay cô ấy và lôi kéo con người ấy trở về với trò chơi mà hai anh đã phải tìm mọi cách để tiếp cận cô ấy. Jonny dường như đã bị phía MR.M mua chuộc, vì mối quan hệ thân tình với Băng Nhi và quyết tâm bảo vệ cô. Cô gái ngây thơ rơi vào những nguy hiểm vô hình từ bàn tay dã tâm của BJ và hai anh đã phải thầm lặng bảo vệ cô ấy. Thành công hơn anh, anh Red đã có được thiện cảm của cô ta, nhưng dần mất đi mục tiêu ban đầu vì bị sự trong sáng của cô ta mê hoặc. Anh tỉnh táo nhận ra điều đó nên cấp bách muốn đem kí ức đau thương của cô ta lật lại. Nhưng mà, anh Red nhất quyết ngăn cản vì đã lỡ "fall in love". Vậy nên mâu thuẫn giữa các anh đã bắt đầu. Đồng thời, khôn khéo đưa cô “Công chúa quốc dân” quy hoạch vào trò chơi này thực sự rất tỉ mỉ. Đáng tiếc là cô gái đó quá thông minh, chưa bao lâu đã phát hiện ra những bất ổn xung quanh mình. Nói chung, các anh đang bị một đống rắc rối bủa vây.
Hoàng Hiểu Minh mở tròn mắt xem cô gái có đôi mắt giống mình đang kể một hơi, rất cụ thể làm cậu khá bất ngờ.
_ Em gắn camera trên người anh?
Cô ấy bụm miệng, tinh ranh:
_ Hẳn rồi! – Rồi cô búng tay, nháy mắt tự tin. – Nhiệm vụ của em là tháo gỡ mớ bòng bong này.
Nhà của Chí Linh.
Hành lí của nhím xù đã được chuyển đến từ trước. Ngôi nhà hôm nay khá tẻ nhạt khi thiếu đi anh chàng chủ nhà Chí Linh. Chỉ có Hoàng Thi và Kì Thư đang ở nhà. Chiếc xe màu đen bò chậm vào bên trong căn nhà rồi dừng hẳn. Từ trong xe, cặp nam thanh nữ tú bước, mang theo vẻ tò mò vô cùng cho Phạm Kì Thư.
Hoàng Thi ngồi trên sô pha, thấy hai người vừa mới đến, cậu vui vẻ khoanh tay trước ngực, chào:
_ Long time no see, sister!
Cô gái tóc nâu mừng rỡ ôm choàng lấy cổ cậu em, nói cười:
_ Ưm, Deuce lớn quá! Xém chút chị không nhận ra rồi!
Minh thả người xuống sô pha nghỉ ngơi, đôi mắt khẽ đánh về hướng Kì Thư cùng ánh nhìn phức tạp. Cô gái nhỏ bị ánh mắt ai đó như xuyên thấu mình mà khẽ rụt người, vẫn cố lạnh lùng mở to mắt đáp trả. Cô cố cười thật hòa nhã, nói với Hoàng Hiểu Minh đang ngồi đối diện:
_ Cô ấy là…
Nghe có người nhắc tới mình, chiếc Jacket trắng quay đầu nhìn, gương mặt xinh đẹp cong môi mỉm cười, giới thiệu.
_ Hi, tôi là Ella. Tôi là… bạn gái của Black. – Đánh mắt sang Minh.
Minh cười ôn nhu, xoa xoa đầu cô gái tinh ranh, ngọt giọng:
_ Phải rồi! Thưa cô, cô chính là người tình kiếp trước của tôi. Đến giờ vẫn lẽo đẽo theo đòi nợ.
Ella cười sảng khoái, đưa tay tới trước mặt Thư.
_ Cô là Lee Sang Mi, hôn thê của anh Red?
Thư bất ngờ, nhướng mắt:
_ Cô biết tôi?
_ Phải, tất cả những gì về anh Red tôi đều biết… vì tôi là… người tình mười kiếp của anh ấy! Ha ha!
Cả Thi và Minh đều bụm miệng cười. Tính Ella vẫn thích đùa cợt như vậy. Nhiều khi bị tính khí quái đản này trêu đùa mà cả bọn phải dở khóc dở cười.
Thi bông đùa:
_ Vậy em là người tình kiếp thứ mấy của chị thế?
_ Kiếp sau em à, kiếp này sẽ loạn luân mất! Ha ha! – Ella vuốt vuốt mái tóc của Thi, trỏ vào mũi của cậu.
Phạm Kì Thư tỏ vẻ không vui trước người lạ mới đến nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn phải ngồi tiếp cô gái ấy. Cô không hiểu nổi rốt cuộc cô gái này có mối quan hệ gì với ba người họ nữa. Có vẻ họ là họ hàng của nhau, cô gái có gương mặt lai rất giống Chí Linh, đôi mắt hổ phách xinh đẹp như Hiểu Minh, lại vừa bảo yêu Thi sẽ loạn luân. Rốt cục là thế nào?
Mãi đăm chiêu suy nghĩ, Thư giật mình khi bị tiếng vỗ tay của cô gái thức tỉnh, chú tâm lắng nghe.
_ Hi cô gái xinh đẹp, chúng ta làm chị em tốt nhé, gọi tôi là Ella.
Trong cơn mơ mụ mị.
Tôi đang ở đâu đây? Tại sao mọi thứ lại trắng xoá như vậy? Cứ như tôi đang rơi vào một khoảng không vô tận, không hề có lối thoát. Mọi thứ đều trắng toát. Không gian mênh mông vô cùng.
Tôi lang thang trong khung cảnh rộng lớn vô tận này. Không cảm nhận được gì cả. Ánh sáng trắng cứ bao bọc xung quanh. Tôi không tìm ra được cánh cửa nào để thoát thân cả. Cảm giác thật hoang mang. Đáng sợ quá!
Đột nhiên, thứ ánh sáng chói loà tự nhiên rọi đến tôi. Tôi đưa tay cản bớt những phân tử ánh sáng đang chực ào vào võng mạc của mình. Ánh sáng kết tụ thành một khung hình chữ nhật đứng, là một cánh cửa lớn. Mừng quá! Tìm ra lối thoát rồi!
Tôi cố sức chạy đến cánh cửa đang mở ra. Cảm thấy chạy mà nhẹ tênh, chẳng có chút mệt mỏi nào. Tôi gắng hết sức vượt qua cánh cửa đó. Ánh sáng trắng lùi lại sau phía sau, tôi đã đến một nơi xa lạ khác.
Tiếng rạt rào, rạt rào và bàn chân nhồn nhột. Trước mắt tôi, biển xanh trong vắt lấp lánh như thuỷ tinh. Ánh sáng cam dịu của mặt trời chảy dài trên bờ cát. Mây lang thang trôi dạt khắp nơi. Những rặng dừa và phi lao rung lao xao trong gió. Tiếng hải âu chao trên đỉnh đầu, kêu ồn ả. Sao tôi lại đứng trước biển cơ chứ?
Phía sau lưng, đột nhiên vang lên tiếng cười nói vui vẻ, lanh lảnh của những đứa trẻ. Tôi quay đầu nhìn, có hai đứa bé chạy ngang qua tôi. Đứa bé trai có tóc nâu nâu, cơ thể bé phúng phính đáng yêu. Đứa bé đó có đôi mắt thật đặc biệt, nó như làm từ đá hổ phách, trong veo và lanh lợi vô cùng. Đứa bé trai đẹp quá! Đẹp chẳng thua kém Thiên Thần!
Phía sau, đứa bé gái mái tóc ngắn, để mái bằng, gương mặt xinh xắn như búp bê đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc phía trước. Cô bé quen quá! Hình như... Không! Chính xác là em bé trong tấm hình tôi đã lấy trong phòng của ba - cô bé có đôi mắt màu xám tro kì lạ, giống như tôi.
Hình như cả hai đứa bé không nhìn thấy tôi, chúng líu ríu chạy ào ra bờ biển, trên tay cầm hai cái làn nhỏ. Tôi tò mò đuổi theo chúng, hai đứa bé vừa cười vừa nói, giọng nói ngọng nghịu của trẻ con thật đáng yêu.
Thì ra hai nhóc con đó bắt sao biển. Những chú sao biển trôi dạt trên bờ biển vắng, màu sắc xinh đẹp. Tôi khựng chân, đứng phía xa, có một điều ít ai biết: tôi sợ nước. Mỗi lần ra biển chơi, tôi chỉ dám ngồi trên bờ đắp lâu đài cát, chưa bao giờ tôi dám đi bơi. Mỗi lần đặt chân đến nơi nhiều nước, tôi lại cảm giác rất sợ hãi. Cảm giác cứ như mình đang chết đuối. Thấy nước là run cấy, chẳng còn tinh thần gì cả. Bởi vậy, tôi không biết bơi. Nhìn hai đứa bé chừng ba, bốn tuổi đùa nghịch ở bãi biển vắng, lòng tôi chợt dâng lên nỗi bất an vô cùng.
Hai em bé thi nhau đi theo bờ cát bắt sao biển. Bé trai xoắn cao quần, da thịt trắng trẻo, trông thật yêu quá. Đứa bé gái mặc váy trắng in hoa đỏ hăng hái nhặt những chú sao bỏ vào chiếc làn trên tay.
_ Tiểu Bạch! Ở đây có nhiều sao biển lắm này! - Bé trai cất to giọng réo gọi, tay vẫy vẫy em bé gái chạy theo.
Tôi lẩm bẩm: "Tiểu Bạch?". Đây không phải cái tên mà tiếng nói bí ẩn hay gọi trong tiềm thức tôi sao? Vậy... Em bé mắt xám tro là Tiểu Bạch? Tại sao tôi lại nghe những tiếng gọi kì lạ vang lên tên gọi này?
Bé gái đuổi theo, vui vẻ:
_ Nhím ơi, xem chú sao biển này có to hay không?
_ To á? - Đôi mắt hổ phách đắc ý, bé trai giơ con sao biển trong cái làn của mình lên. - Làm sao to bằng con của nhím chứ!
_ Chúng ta cá xem ai bắt nhiều sao biển hơn nhé! - Bé gái lém lỉnh nháy mắt.
Thế rồi hai dáng vóc nhỏ bé kia nhanh nhẹn tách xa nhau, mỗi đứa một góc riêng, hăm hở đi nhặt sao biển.
Tôi đứng nhìn chúng, như là mình chỉ là người vô hình. Ánh nắng hắt vào hai thân ảnh kia, trở thành những vệt bóng lùn tịt, vô cùng đáng yêu. Tôi ngỡ ngàng tìm kiếm, tại sao không có cái bóng của tôi?
_ Tiểu Bạch! Xem nhiều sao biển chưa này! - Bé nhím vui vẻ ngoắc ngoắc cô bé đến bên mình. Cậu bé đi dần ra biển, đến khi nước biển dâng hơn đầu gối của cậu.
Tiểu Bạch xách cái làn của mình tới, có vẻ như cô bé không nhặt được nhiều sao biển như nhím. Cô bé phụng phịu:
_ Ưm, sao nhím có nhiều sao biển hơn Băng Nhi chứ? Không chịu đâu! Cho Băng Nhi bớt đi!
Cậu nhóc tíu tít cười, cánh môi hồng nhạt dẩu dẩu:
_ Không cho! Không cho! Đây là sao biển của nhím!
Bé gái ngang bướng đuổi theo nhóc con, đưa tay cướp sao biển từ làn của bé trai. Hai đứa bé chạy ra biển xa hơn. Thật ra, với vóc dáng nhỏ thó đó thì mực nước có sâu, còn cỡ chiều cao của tôi thì chắc chưa tới đầu gối. Tôi lo lắng nhìn hai đứa trẻ đang lộn xộn ngoài xa. Hai bé hoàn toàn không thấy tôi.
Bé trai bắt đầu nổi cáu khi cô bé phá bỉnh cậu, số sao mà cậu nhặt được bị cô lần lượt bắt thả về biển.
_ Tiểu Bạch chơi xấu quá! Bỏ ra! Không được lấy sao của nhím nữa! - Bé quay vòng vòng né tránh, cặp mày cau lại, hai tay cố đẩy cô bé ra xa mình.
Tiểu Bạch cứ lấn lới, đầy vui thích, mặc kệ phản ứng giẫy nảy của bé nhím.
_ Cho Băng Nhi đi mà! Hi ha! Sao biển chạy hết rồi! Nhím mất sao biển rồi!
_ Buông ra! Không được phá nữa!
_ Sao biển chạy nữa nè! Sao biển bơi mất rồi! Lêu lêu!
_ Băng Nhi! - Nhím hét lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì giận dỗi. Cậu bé đẩy ngã cô bé té nhào xuống nước và nhặt sao biển của mình.
Thình lình, con sóng mạnh ập tới khiến Tiểu Bạch không đứng dậy kịp mà bị cuốn đi, có tiếng hét thất thanh của Tiểu Bạch và gương mặt hốt hoảng của bé nhím tràn tới.
_ Cứu, cứu! A! Cứu! - Tiểu Bạch ú ớ bị chìm dần trong làn nước. Nhím nhỏ vứt cái làn sang một bên, vội vàng đuổi theo. Nhưng em ấy cũng chỉ là một em bé, làm sao có thể vật lộn cùng con sóng hung hãn kia nổi.
Tôi bất ngờ, bỏ mặc nỗi kinh hãi với nước, vội vàng chạy ra đến biển. Nhưng...
Tại sao tôi chạm thấy nước mà không ướt? Sao tôi không chạm tay đến hai đứa bé kia được? Chẳng lẽ tôi thực sự đã vô hình, không thể chạm vào mọi thứ? Tôi bị sao thế này?
Bất lực nhìn Tiểu Bạch chìm dần trong dòng nước, lòng tôi như lửa đốt. Làm sao cứu em ấy đây?
Sốt ruột quá! Nhím nhỏ bỏ mặc em bé gái chơi vơi bị nước cuốn đi, chạy thoăn thoắt lên bờ, la hét lên:
_ Cứu với! Cứu với! Tiểu Bạch bị chết đuối! Chú Phong ơi chú Phong! Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Cứu! Cứu!
Bấy giờ tôi mới phát hiện, không xa bờ biển, lấp ló một toà biệt thự trắng lộng lẫy. Nghe tiếng hét thất thanh, từ bên trong biệt thự, ba bốn con người vội vã chạy ra ngoài. Chạy đầu là một người đàn ông anh tuấn đeo kính không gọng. A! Đó... đó là cái chú chụp hình với ba cơ mà! Cái chú đó! Đúng chú đó là cha của em bé gái. Ông ấy vội vàng lao xuống biển, bắt lấy cánh tay bé nhỏ ráng đưa lên cầu cứu của Tiểu Bạch. Rất nhanh, ông bế được cô bé lên, xốc nước.
Nhím nhỏ chạy lại bám lấy chân một phụ nữ xinh đẹp, mếu máo khóc oà lên.
Tôi thấy người phụ nữ còn, đích thị chính là người mẹ bé gái lo lắng tột độ, vội vàng đến xem tình trạng đứa bé bị chết đuối.
Tiểu Bạch được hô hấp nhân tạo và ép tim nên dần tỉnh lại. Cô bé ho sặc sụa, khóc ngất.
Cô xinh đẹp bế bé nhím lên, hỏi han nguyên nhân mọi chuyện. Nhím lắc đầu, khóc rưng rứt. Tiểu Bạch dần tỉnh táo, chỉ vào nhím nhỏ, la hét, khóc lóc:
_ Cha ơi! Nhím ăn hiếp con! Nhím đẩy con ngã xuống nước! Nhím xấu lắm! Con không muốn chơi với nhím nữa đâu! Hu oa!
Những người lớn liên tục dỗ dành. Bé nhím đưa đôi mắt vô tội nhìn xung quanh rồi cũng hét lên, vùng vẫy:
_ Mẹ ơi, nhím không thích Tiểu Bạch đâu! Con muốn về nhà! Con không chơi với Băng Nhi nữa! Con ghét Băng Nhi!
Tôi đứng nhìn họ, những con người mang khí chất ưu tú vô cùng. Hai đứa bé đáng yêu đang giận dỗi. Họ phải cố dỗ dành hai nhóc nhỏ nhín khóc. Tiếng khóc còn to hơn tiếng biển xô vào bờ. Cảnh tượng inh ỏi, buồn cười của trẻ con làm người lớn phải dở khóc, dở cười.
Ánh hoàng hôn cam đỏ rọi trên biển huy hoàng, những cái bóng đen dần, hút tôi vào trong bóng tối đó. Đen kịch!
Tôi lại đang ở đâu đây? Một màu đen tối bao trùm tịch mịch. Cảm giác vô cùng ngột ngạt. Rồi, tôi cảm giác rất nóng bức. Nơi đâu mà nóng thế này? Cảm giác như da tôi muốn bỏng. Nóng quá!
Ánh sáng dần mạnh mẽ ập vào mắt. Màu cam đỏ của lửa bao bọc quanh tôi. Tiếng lửa cháy lách cách thiêu đốt mọi thứ. Tôi nghe tiếng cột xà gãy rầm rầm. Tiếng hét cuồng loạn đầy bi thảm.
Cháy! Là một đám cháy kinh hoàng! Mọi thứ bị nhấn chìm trong biển lửa hung hãn. Cảnh tượng chết chóc đập vào vào mắt tôi, rất sinh động. Tôi đang trực tiếp có mặt tại đây, và tôi đang đứng xem thần chết mang dần những con người xấu số đi.
Tựa như trong vỏ não có luồn điện xẹt qua, những hình ảnh đó khắc sâu trong tâm trí tôi, vô cùng đáng sợ.
_ Hu hu, cha mẹ ơi! Cha mẹ ơi! Cha mẹ đâu rồi? Nóng quá! Tiểu Bạch nóng quá!
Em bé đang ở trong biển lửa đó, em ngã dài trong khoảng không gian toàn lửa đỏ. Tiểu Bạch khóc nức nở. Một mảng tường đổ sập xuống. Người phụ nữ hét lên, gọi to:
_ Tiểu Bạch, chạy đi con! Chạy đi! Mau lên!
Cả hai mẹ con đều kẹt trong đám chạy. Tôi đứng nhìn họ. Bản thân mình như một linh hồn chỉ biết vô lực nhìn họ dần chìm trong lửa đỏ.
Sợ quá! Chưa bao giờ thấy sợ như thế này! Tôi muốn khóc lên! Cảm giác giữa sinh và tử sao mà mong manh quá! Làm sao cứu họ được đây? Tôi cảm giác như trong tim đang bị vỡ vụn ra. Một cảm giác đau đớn không thể nói thành lời. Đau quá!
_ Tiểu Bạch! Dạ Tuyết! Hai người có nghe không?
Trong lửa đỏ cao ngất, bóng dáng người đàn ông xông vào bên trong, những vách tường càng đổ xuống dữ dội. Tôi quay lại nhìn, em bé bị đèn chùm rơi xuống đầu. Âm thanh rầm rầm như muốn tàn sát hết mọi tiếng kêu cứu.
_ Băng Nhi!
_ Tiểu Bạch!
_ Con ơi!!!
Bất chấp ngọn lửa hung tàn, người đàn ông xông vào trong. Vợ và con ông bị kẹt trong đám cháy đó. Đứa bé bị kẹt giữa sảnh và đèn chùm trên trần đã rớt xuống, va vào đầu nó. Người mẹ kẹt ở cầu thang, trước mặt bà bị chắn bởi hai cột trụ lửa cháy kinh hoàng. Sức nóng mãnh liệt thiêu rụi mọi thứ mà nó lướt qua.
Người mẹ nức nở gào thét lên:
_ Cứu Băng Nhi! Hàn Phong, xin anh cứu con của chúng ta! Cứu nó ra trước đi! Băng Nhi! Băng Nhi!
_ Anh sẽ quay lại!
Người đàn ông nhìn bà bằng con mắt cương quyết rồi bế thốc đứa bé đã bất tỉnh vượt qua đám lửa lớn.
Ám ảnh như vậy. Khắc sâu như vậy. Tôi che lấy miệng nhìn gia đình đó chết trong ngọn lửa dữ. Đau đớn và bất lực cùng cực! Nước mắt đang tuôn phải không?
Rồi sau đó trần nhà run rẩy rớt từng thanh cột xuống, lửa chảy đỏ mọi nơi. Tôi thấy một mái kèo đang đập vào đầu mình. Lửa sáng thiêu đốt!
ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!
_ ÁÁÁÁÁ! Cha mẹ cứu con!
Tôi bàng hoàng ngồi bật dậy, mồ hôi vã ra như tắm. Quả tim trong lòng ngực của tôi đập như điên loạn. Hình như có cả nước mắt mằn mặn xuống môi.
Chúa ơi! Tôi chưa bao giờ mơ thấy cơn ác mộng nào kinh khủng như thế này. Tất cả cứ như là thật ấy.
Tôi xem đồng hồ trên tủ đầu giường: 9 giờ sáng.
Đêm qua đến gần sáng tôi mới hoàn thành cảnh film, mệt mỏi bò về nhà ngủ, ấy thế mà trong giấc ngủ lại chắc yên ổn. Vội vàng cắp lấy quyển sách kẹp hai tấm hình tôi đã giấu, tôi moi hình ra, ngắm nhìn. Đúng là họ! Gia đình ba người: Hàn Phong, Dạ Tuyết và Tiểu Bạch. Là họ! Tôi đã mơ thấy họ! Sống động y như thật! Là họ! Không sai được!
Những giấc mơ quái đản làm tôi rùng mình sợ hãi. Trông thấy ba người đang mỉm cười hạnh phúc này, chợt như tôi thấy nụ cười đó trở nên méo mó, đầy ma mị. Hoảng hồn, tôi gập nhanh quyển sách lại, nhanh chóng đi rửa mặt.
Có lẽ hai hôm nay tôi đã suy nghĩ quá nhiều về họ mà đã mơ thấy những điều bậy bạ, khủng khiếp như vậy. Tạt nước vào mặt cho thật tỉnh táo, tôi còn nghe lòng ngực mình đau thắt vì sợ hãi.
Mặt trời đã lên cao, nắng tạt vào phòng rạng rỡ. Tôi thay đồ, chải lại tóc. Dư âm của giấc mơ kì lạ vẫn làm tôi hãi hùng.
Tôi quyết định ra phố đi dạo một lát cho bình tâm lại. Giờ này chắc ba ra phòng khám rồi. Tôi không thấy Cherry. À, quên mất nó bảo hôm nay đi dã ngoại với mấy đứa bạn.
Cột tóc cao lên. Tôi thấy mặt tôi tái xanh. Hít căng lồng ngực. Đừng sợ! Apple, đó chỉ là ác mộng mà!
Tình cờ, tôi kéo hộc tủ bàn trang điểm, trong cái hộp trang sức có cất một sợi dây chuyền thập tự màu đen. Là quà của Thư tặng tôi, phát hiện là tôi chưa đeo thử nó lần nào. Vì thế tôi đem nó ra, tần ngần.
Ánh sáng đen lấp lánh ma quái từ những viên kim cương đen thật thu hút. Sợi dây chuyền chiễm chệ trên cổ tôi.
Ủa? Hình như trên nhà kho áp mái có tiếng lục đục thì phải. Gì thế nhỉ?
Tôi tung cửa phòng, mò lên gác xếp. Chưa gì đã thấy con cún Hạnh Phúc yêu quý của mình nhảy tưng tưng trước của nhà kho. Chắc chắn trong nhà kho là người quen nên nó mới mừng rỡ như vậy. Chắc là mẹ.
Cánh cửa bị đẩy ra, tôi nhòm mắt vào trong. Dáng áo phông trắng quen thuộc. Kẻ đó đang lục lọi gì đó trong nhà kho của tôi.
_ Ê, kiếm gì đó? – Tôi đưa tay khều khều kẻ đang lúi húi kiếm tìm.
_ Á! Giật cả mình – Dương Vĩ An bất ngờ quay đầu lại, mặt tái xanh nhìn tôi.
Tôi dụi mắt, nói:
_ Có phải ăn trộm đâu mà thập thò vậy?
An phủi tay, đứng dậy nhìn tôi, rồi đi ra ngoài:
_ Tính tìm cái xẻng trồng lại mấy luống hoa, mưa úng hết rồi.
Tôi nhíu mày, khó hiểu:
_ Lần trước ông cằn nhằn tui những thứ nào thường dùng thì để dưới nhà đặng khi cần lấy cho tiện mà, sao giờ còn mò lên đây?
An gãi đầu, nhìn tôi, ấp úng:
_ Ờ… thì… quên! – Rồi đánh trống lảng sang chuyện khác. – Sao dậy sớm vậy? Nghe nói bà về trễ lắm mà?
Tôi đưa ánh mắt xét nét cậu, đa nghi:
_ Thì kệ tui! Mà… ông làm gì mà bí ẩn vậy? Có chuyện gì giống tui phải không?
An lắc đầu nguầy nguậy, tỉnh bơ:
_ Đâu có, có giấu diếm gì đâu! Cơ mà bà ổn chưa? Tính ghé thăm bà mà bà ngủ chưa dậy, ráng ở nhà giữ nhà cho bác gái đi chợ. Tự kỉ quá đi trồng hoa thôi!
Tôi cười, cùng cậu đi ra khỏi phòng. Để ý nha, ánh mắt của Dương Vĩ An hôm nay rất kì lạ.
_ Ổn rồi! Cảm ơn ông.
Tên con trai kì lạ này cười ôn nhu, nhưng vẫn có chút gượng gạo, cậu vuốt tóc tôi, vội vàng:
_ Thôi bà dậy rồi thì tốt, tâm lí cũng khá rồi nên tui khỏi lo. Tui về trước nha, còn chở mẹ thăm bệnh.
Nói rồi cậu chưa kịp đợi tôi trả lời, đi thẳng xuống nhà, như là chạy trốn vậy.
_ Nè, An, cái nón!
Rồi xong, đi mất tiêu rồi! Tôi nhìn theo cái dáng cao gầy đó phóng lên xe đạp rời khỏi nhà tôi thật nhanh mà phát sinh âu lo trong lòng. Hình như Dương Vĩ An hôm nay có gì đó là lạ thì phải!
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
47 chương
54 chương
18 chương
6 chương