Anh là thiên thần hay ác quỷ

Chương 10 : Bây giờ cậu là hoàng tử của tớ, mai sau tớ sẽ là cô dâu của cậu!

Minh bước đến bên cạnh Thư, nãy giờ Thư vẫn đứng trước cổng một mình, cậu cất giọng nhẹ nhàng: _ Khuya rồi, lúc nãy cô đến đây một mình sao? Không cho vệ sĩ theo cùng à? Nguy hiểm lắm! _ Có họ tôi rất mất tự do! Tôi đuổi họ đi hết rồi. Bây giờ tự đón taxi về thôi! - Thư nhìn ra đường, không thèm nhìn Minh lấy một cái, cô còn giận chuyện Minh không chịu giúp ban nãy. _ Giận sao? Lúc nãy tôi cố tình không ra giúp để Dragon buộc mình phải giúp. Không thèm cảm ơn mà còn giận, chẳng lẽ cô không vui khi Dragon giúp đỡ, quan tâm cô à? - Minh mỉm cười nhẹ nhàng, gương mặt kề sát vào Thư, giọng thỏ thẻ đến đáng yêu giống như hoàng tử của 10 năm trước. Cô gái xinh đẹp ngờ ngợ như cố gắng lục tung bộ não để tìm một hình ảnh thân quen, theo cô nghĩ. Có hay không? Sao cảm giác cứ lạ lùng thế này? _ Cậu… Có thật là chúng ta mới gặp lần đầu không? Sao nụ cười của cậu rất quen và tôi còn cảm giác được một cái gì đó rất thân thuộc nữa! Đôi mắt nâu đỏ nhìn cô gái, đôi mắt mang khổ tâm không thể nói ra. Trái tim cậu sao chịu nổi nỗi đớn đau này? Nếu cậu trả lời là "Có!" thì liệu cô sẽ chấp nhận được không? Cái chuyện điên rồ này đang xâu xé tâm can Minh, rất nhiều. _ Thật ra là…À không, là lần đầu chúng ta gặp nhau. - Cậu dối. Cậu không thể nói ra được, ánh mắt đau đáu nhìn Thư. Hình như có tiếng tim ai đó đang vỡ vụn. Thư cố gắng nhìn kĩ gương mặt Minh, tuy bị che khuất một bên nhưng vẫn không giấu được những đường nét hoàn mĩ ấy. Đôi mắt nâu đỏ mím nhẹ môi, Thư nói nhỏ: _ Tôi có thể nhìn rõ gương mặt cậu được không? Minh lại cười, lắc lắc đầu thú vị rồi xé miếng decal trên mặt đi. Gương mặt tuấn tú hiện ra trước mặt Thư. Mái tóc nâu bay bay bồng bềnh, đôi mắt chớp chớp trong ánh đêm thật đẹp. Thư choáng ngợp, tim không nghe lời lỗi đi một nhịp. Quả thật, cô đã được chiêm ngưỡng vẻ đẹp như tượng khắc tinh xảo của hai anh em nhà Linh nhiều rồi nhưng cũng phải ngợp thở trước một gương mặt thánh thiện, thiên sứ đến kì lạ. Đúng! Nhím mang một vẻ đẹp tựa thiên sứ. Nhưng vì những đau khổ của quá khứ đã lấy mất đi những nụ cười tươi như hoa, ấm áp như ánh dương. Chỉ để lại một chút gì đó u buồn, uất hận cứ vương lại cậu, che mất nụ cười thuần khiết đó. Vậy mà hôm nay, nét trong sáng ấy lại trở về, mang theo một nỗi đau day dứt, cứ dày vò, cấu xé tâm can cậu. Rạch đau. Buốt nhói. Đau đến tê dại. Gạt qua mọi đau đớn trong tâm hồn, cậu nhoẻn môi, nụ cười toát lên nhẹ nhàng ngọt ngào như cây kẹo bông gòn của Hoàng tử mà ai đó luôn tìm kiếm. Người đã chìm trong quên lãng. Cô tịch. Tận trong tâm khảm mờ mịt, đen hun hút như đêm sâu. Ai đó đang ngỡ ngàng, mang câu hỏi lạ: [Có thật là không quen không?] _ Thiên sứ! - Thư bất giác chạm nhẹ vào má cậu, nói khẽ. _ Thiên sứ hả? Ha ha ha ha! - Chàng trai cười thích thú. - Tôi là quỷ thì có! _ Ừ ha! Cậu là Demon mà. Mà cậu có tên Việt Nam không? Tên của mình là Phạm Kì Thư! - Thư cười sượng, tìm một câu vớ vẩn để che đi nỗi xấu hổ. Minh trả lời: _ Có chứ! Tên của mình là Hoàng Hiểu Minh. _ Cậu thân với Kang lắm hả? _ Từ nhỏ xíu tôi đã biết nó. Thằng đó đôi khi cũng không được bình thường cho lắm! Thư trêu: _ A! Minh nói xấu bạn bè nha! Minh hất mặt: _ Thì sao? Minh dám nói công khai luôn đấy! _ Hi hi! Vậy chắc cậu biết nhiều về cậu ấy lắm? _ Ừ. Không ít! Thôi khuya rồi! Để Minh đưa Kì Thư về sẽ an toàn hơn. - Minh choàng áo khoác của mình qua vai Thư, thân thiện nói. _ Ừ. Cảm ơn cậu! Cả hai đợi xe của Minh tới. Cậu mở của mời Thư vào xe rồi cậu cũng vào trong. Minh chạy xe khá chậm, cậu cũng đóng mui xe lại vì sợ Thư lạnh. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh bỏ lại phía sau một nỗi buồn. Gần khuya, các cửa hàng cũng đã đóng cửa gần hết, xe trên đường cũng ít đi. Ánh đèn cao thế hắt vào cửa kính vàng vọt, rọi rõ vào hai gương mặt tuyệt mĩ trên xe. Thỉnh thoảng, Minh lại liếc mắt nhìn Thư, Thư cũng vậy, lâu lâu cô lại lén lút ngó sang Minh, tất nhiên hai ánh mắt chưa hề chạm thẳng vào nhau. Như một ánh sáng rất khẽ, đôi mắt tìm thấy nhau, nhưng ngập ngừng, chờn vờn, muốn tiến tới, lại dây dưa. E dè. Lặng lẽ gặm nhấm. Lặng lẽ đắn đo. Rồi hoang mang. Nhưng đột nhiên, đôi mắt hổ phách chạm đến cô gái khá lâu, chần chừ, cô hỏi: _ Cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi à? _ Ừmm… Tại sao cô lại thích Kang đến vậy? - Minh chần chừ, nhưng cậu muốn biết được điều đó. Phạm Kì Thư mỉm cười bẽn lẽn. Trên cánh tay trắng hồng, chiếc lắc bằng kim loại quý có một chiếc giày thủy tinh bé xíu treo rung rinh, sáng lấp lánh. _ Cậu có biết câu chuyện cổ tích Lọ lem và chàng Hoàng tử không? Phạm Kì Thư mỉm cười bẽn lẽn. Trên cánh tay trắng hồng, chiếc lắc bằng kim loại quý có một chiếc giày thủy tinh bé xíu treo rung rinh, sáng lấp lánh. _ Cậu có biết câu chuyện cổ tích Lọ lem và chàng Hoàng tử không? Cậu nói, trong ánh mắt xót xa với bao kỉ niệm tuôn trào. _ Biết, và cũng từng ước mơ mình cũng là một Hoàng tử hay đơn giản là một nhân vật trong câu chuyện cổ tích đó. Cô gái cười. _ Hoàng tử sao? Cậu cũng mơ mộng thật nha! Nhưng theo tôi nghĩ thì cậu lúc nào cũng là một Hoàng tử trong lòng mọi người, đặt biệt là nữ giới! Minh im lặng, cười nhạt nhoà. [Được không? Khi Hoàng tử có đôi tay vấy bẩn vì máu?] Đôi mắt ai khắc khoải, mong đợi. Lọ lem và hoàng tử đã chìm trong dĩ vãng. Nỗi đau tái tê này ai xoa dịu được? Đôi mắt này sao ngưng nhìn cô nổi? Ai đang điên dại? Ai đang nén lòng? Tâm can ai đang xâu xé cùng lí trí? Vì cô ấy tinh sạch. Vì cậu vấy bẩn. Cô là ánh sáng. Cậu là bóng đêm. Và cậu đến, chỉ là màu đen tối tăm. Cậu làm cô bẩn đi. Bàn tay trong sạch đó sẽ tanh tưởi. Vì định mệnh vốn để cô và cậu chia cắt. Thà để tim đau. Xin em đừng đau. Anh muốn em cười! _ Hi hi! Nhưng đó là ước mơ trẻ thơ thôi! Chứ tôi mà là Hoàng tử nỗi gì? Vai phản diện thì có thể. Vai gì giờ nhỉ? Là phù thủy thì có cơ may đấy! Hay là mụ dì ghẻ? _ Dì ghẻ? Hahaha! Nhưng cậu là nam mà. Để xem cậu có thể làm gì nào? Quân cận thần? Đức vua? Hay phu xe? Hay… là một vị Hoàng tử trong đêm dạ hội lung linh? - Thư cười tít mắt, hớn hở phân vai. Em cười. Anh xé nát tim mình để em cười vui. Tiếng đêm đang thở. Vọng trong nó có tiếng máu trong tim rỉ giọt. Mặc kệ. Vì em phải là người hạnh phúc nhất, để anh không hối hận vì đã xa rời em. _ Còn cô… chắc sẽ là nàng Lọ lem… Đôi mắt Thư mơ màng nhớ lại những ngày hạnh phúc đó. _ Đúng rồi! Từ nhỏ tôi đã ước mình là nàng Lọ lem trong câu chuyện thần tiên ấy. Tôi ước sẽ có một ngày Hoàng tử cưỡi một con ngựa trắng, tay cầm chiếc giày thủy tinh đến bên tôi, rồi thì cậu ấy sẽ đưa tôi về lâu đài hạnh phúc của chúng tôi, cậu ấy sẽ yêu thương, chăm sóc tôi. Và đã có một ngày tôi đã gặp được hoàng tử của lòng tôi! _ Là Kang sao? - Dù đã biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi. Trái tim cậu chợt chua xót lạ lùng. Ánh mắt cô gái rưng rưng, cô đã chờ hoàng tử mười năm, mong đợi từng ngày. Vậy mà giờ đây anh xa lạ, lạnh lùng, né tránh cô. Anh đã quên. Hay anh cố tình quên? _ Anh ấy có nụ cười rất đẹp. Anh ấy đẹp như một thiên thần… Học viện IQ… quả bóng lăn… bờ hồ có những rặng liễu… Và anh ấy đến cùng những câu chuyện thần tiên. Anh ấy là thiên sứ… Là cây kẹo bông ngọt ngào… Là chiếc giày thủy tinh kỉ niệm… Là cái ngoéo tay ngây ngốc… Là nụ hôn trẻ con vụng về… Và cũng là một lời hứa… [Hoàng tử của lòng em, giờ này anh đang ở đâu?] Hoàng Hiểu Minh hít một hơi thật sâu để dồn cái hơi cay xè đang xộc dần vào mũi, xông thẳng lên đôi mắt. Sao lồng ngực nhói đau như thế? Có dao đang rạch vào nó sao? Hay em đang xát muối vào tim anh? Rát buốt. Anh đã khóc. Khóc trong tim. Nước mắt anh đắng nghẹn. Thấm vào tim. Bỏng rát. Hơn cả thứ cồn nồng độ cao. Anh không mình đang đau, hay đau đến mức chẳng còn nhận ra. _ Lãng mạn thật đó! Nhưng lỡ Hoàng tử giờ đã quên mất Lọ lem thì sao? Giọng Thư cao hơn, ánh mắt tràn ngập hi vọng và cô nói như một đứa trẻ. Đứa trẻ mong một cây kẹo. Nếu nó ngoan, nó sẽ có kẹo. Cô gái mong gặp Prince, sao Prince lại trốn tránh cô? _ Không đâu! Bell sẽ chờ mãi. Chờ cho đến khi nào Hoàng tử nhận ra Bell. Vì Hoàng tử và Bell có một lời hứa! Trái tim Minh quặn đau, cơn đau quằn quại khiến đôi mắt cậu mờ đi. Nếu giờ này cậu nói ra thì có lẽ cậu sẽ kéo Thư trở về bên cậu như cái ngày của mười năm trước. Nhưng cậu không thể! _ Đúng rồi! Hoàng tử sẽ nhớ ra Bell. Hoàng tử sẽ không quên Bell đâu! Rồi sẽ có một ngày Hoàng tử sẽ đến bên Bell cùng chiếc giày thủy tinh. Hai người sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi… Chỉ có thiên thần mới có quyền ở bên em, anh là quỷ và cần máu người để tồn tại, anh không thể để đôi cánh trắng của em bị dấy bẩn được! Anh xin lỗi! Thư xoa hai bàn tay vào nhau, nhìn cậu, nhắc tới Linh là điều khiến cô vui nhất, cứ tíu tít suốt: _ Nhưng có điều mái tóc cậu ấy giờ đã khác. Lúc trước tóc cậu ấy màu nâu, bồng bềnh rất đẹp! Giống tóc cậu vậy. Nhưng giờ nó đã được thay bằng một màu bạch kim. Mà cũng chẳng sao, nhìn cậu ấy cá tính ghê á! Minh cười mỉm nhưng ẩn chứa trong đôi mắt ấy là một sự chua xót, thê lương. Chí Linh đã thay cậu đảm nhận vai diễn của Prince - hoàng tử thiên thần của cô gái nhỏ. Có lẽ, Linh biết điều đó, và tình yêu là mù quáng. Cậu ấy xem Thư là Jenny, còn Thư đã nhầm lần cậu ấy là Prince. Một câu chuyện tình oái oăm và nực cười nhất mà cậu đã từng nghe. Nhưng thà cứ thế đi, để cậu thấy lòng mình nhẹ hơn. Cậu không vứt bỏ cô, mà cậu đã trả cô về nơi cô đáng phải ở: thiên đàng, vì cô là thiên thần. [Đúng! Em nói không sai! Hoàng tử của mười năm trước là anh. Câu chuyện thần tiên của mười năm trước cũng là anh! Cây kẹo bông của mười năm trước cũng là anh! Và chiếc giày thủy tinh của mười năm trước cũng là anh! Nhưng mười năm sau, Hoàng tử có thể trao cho em hạnh phúc không phải là anh mà là một thiên thần có đôi cánh trắng không tì vết, không tanh tưởi, dơ bẩn vì máu, như anh. Anh sẽ chôn vùi tất cả để em được hạnh phúc và viết tiếp câu chuyện thần tiên của mình, Lọ lem của anh ạ!] Một sự tò mò thái quá, cô gái nhỏ vô tình chạm vào nỗi đau vô hình của chàng trai. Trong một tình huống cứ ngỡ bình thường, nhưng sự lúng túng khiến những câu nói trở nên vô duyên mất kiểm soát. Cả hai không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, cứ bối rối, ngại ngùng, rồi che đậy. Thư hỏi: _ Nói chuyện với cậu, hình như tôi thấy cậu đồng cảm với tôi thì phải? Cậu… nhớ… Jenny? _ Ơ… tôi… [Thực ra là mình nhớ ai? Jenny hay là Bell đây?] Minh nhíu mày đăm chiêu, cậu nín lặng vì khó xử. Cậu không hiểu nổi bản thân của mình đang suy nghĩ gì nữa. Cậu đang xem cô gái trước mặt là Bell hay Jenny đây? Trước kia, cậu đã có một lời hứa cùng Bell, lời hứa mãi mãi bên nhau, dù có trẻ con nhưng cậu đã khắc cốt ghi tâm thật lòng. Vì một lí do mà đã khiến cậu mãi mãi xa rời cô bé lọ lem của mình. Ba năm sau, một cô bé có gương mặt hệt như lọ lem kia, đến bên cậu, làm bạn với cậu. Cậu cứ ngỡ cô bé ấy chính là Bell, nhưng không phải. Cậu đã cố trấn tĩnh bản thân cô ấy chỉ là bạn, là em gái, là đồng đội tốt của mình nhưng cậu vẫn không thể chiến thắng trái tim mình. Cậu lặng lẽ yêu cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, như một người anh trai, có lẽ trên mức như thế nhưng cậu vẫn im lặng, gặm nhấm đau đớn một mình. Giờ đây, lọ lem đã ở trước mặt cậu nhưng sao cậu lại nhớ tới một hình bóng khác? Bell trong sáng, tinh nghịch; Jenny thuần khiết, dịu dàng; cậu yêu cả hai, bối rối như mớ tơ vò. _ Demon! Cậu không sao chứ? Mình xin lỗi. Mình không cố ý làm cậu buồn. Nhưng khi nghe nói có một người cực kì giống mình làm mình cảm thấy rất hứng thú. Mình không cố ý nhắc tới Jenny đâu! - Thư cúi đầu hối lỗi khi thấy Minh im lặng không trả lời. _ Ừ, không có gì đâu! Thực ra mình không tin là có người giống người với nhau đâu! Nhưng gặp cậu và Jenny thì mình tin rồi! - Minh cong nhẹ môi trấn an Thư, bất giác cậu cũng trăn trở vì sự việc kì lạ này. Quả thực Bell và Jenny rất giống nhau! _ Không hiểu sao mình lại tin vào một giả thuyết là: sẽ có những người có gương mặt giống nhau dù họ không cùng một dòng máu, không hề quen biết và thân thuộc với nhau. Thật kì diệu! - Thư chớp mắt, suy nghĩ đăm chiêu. Minh xoay qua Thư, hỏi: _ Vậy cậu có cảm giác như có một hình bóng vô hình luôn ở bên cậu ngay từ thuở ấu thơ, cùng cậu trò chuyện, vui đùa, chia sẻ với cậu như là một người bạn bí mật, có cùng một suy nghĩ, một cảm xúc không? _ Ừm, có! Sao cậu biết vậy? Minh tiếp tục nói. _ Suy nghĩ đó thường hay xảy ra ở những đứa trẻ đồng sinh. Thư bất ngờ, thích thú nhìn Hiểu Minh. _ Vậy sao? Nhưng mình không có chị em sinh đôi. Mình là con một. Sao cậu biết được điều đó? _ Vì mình là một đứa trẻ đồng sinh. - Minh vô thức nói tiếp, như lỡ lời cậu im bặt. _ Sao? Tức là còn có một người giống hệt cậu? Thật thú vị! Vậy cậu là anh hay là em? - Thư tít mắt cười tò mò. _ Ờ là em… à không, là anh!!! - Minh gãi đầu rối loạn. Thư hỏi: _ Cuối cùng là anh hay là em? _ Là anh! - Minh trả lời, giọng hơi nghèn nghẹn như đang kiềm chế. [Cuối cùng mình là Edward hay Kevin? Mình sắp không phân biệt nổi nữa rồi! Mình là ai?] Đau khổ thật! Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Cậu - Edward Justin Stewart giờ lại mang tên anh trai mình - Kevin Justin Stewart. Cậu - Prince, người bạn tri kỉ cùng với cô gái cạnh bên, giờ đây gặp nhau như người xa lạ. Cô - Bell ngày nào giờ là hôn thê của cậu bạn thân nhất. Linh - người yêu say đắm Jen đang phát rồ vì cô gái có dung nhan của người yêu cũ. Trong mối quan hệ rắc rối này đang bị ai đó điều khiển, giựt dây. Và cậu, Linh, Thư chỉ là một con rối đã phân sẵn một tuýp vai. Cả ba người phải yên phận diễn nốt trò lố này. _ Hay thật! Ước chi mình như cậu! - Cô gái nói. Đứa con duy nhất trong gia đình làm cô gái thèm muốn có thêm anh, chị em để bản thân bớt đơn lẻ. _ Nhưng giờ tôi chỉ có một mình. Người còn lại đã... - Minh chợt khựng lại, không nói nữa. _ Đã thế nào? _ Mình… mình không nói nữa có được không? - Minh nghẹn lời, cậu chẳng thể nào mở lời nói tiếp được. Cô tiểu thư ỉu xìu, ánh mắt e dè thái độ của người cạnh mình. Dường như Minh là một mặt hồ rất xanh, trong vắt nhưng cô không tài nào nhìn thấy đáy được. Cô thấy sợ ánh mắt của cậu. Ánh mắt luôn nhìn cô với những cái nhìn kì quặc. Minh lảng đi, xua cái không gian bối rối giữa hai người. _ Đến đường phía trước rẽ trái hay chạy thẳng? Thư cũng lúng túng theo, cảm giác của cô như đang có một luồn lửa đốt cháy mình. Ánh mắt nâu đỏ của Hiểu Minh như phát lửa, thiêu đốt cả không gian. [Tại sao tôi vẫn cảm giác cậu nhìn tôi rất lạ! Nói chúng ta chưa từng quen, thế mà tôi vẫn thấy như ta rất thân thuộc. Nụ cười của cậu sao mà ấm áp đến thế? Và đôi mắt ấy sao cứ nhìn tôi, ngập tràn nước. Tôi sợ cái nhìn cháy bỏng của cậu. Nó không giống với cái nhìn bình thường của một người bạn. Xin đừng nhìn tôi nữa mà!] Lảng đi, cô gái nhỏ ngậm tăm khẽ nhìn con người đang lái xe. Dưới ánh đèn đường vàng, kéo những vệt bóng đen chạy sọc trên gương mặt tinh xảo của chàng trai trẻ. Thư mím môi, không thể phủ nhận Minh rất tuấn tú. Gương mặt nhìn ngang với những đường nét sắc sảo như được một nghệ nhân tượng sáp gọt dũa trau chuốt. Đôi mắt cô gái hạ dần xuống cổ chàng trai, nơi có vết xăm hình thánh giá đen bí ẩn. - Vết xăm này...sao mà quen quen! - Cô thốt lên. Hiểu Minh nhíu mày, hỏi: - Cậu từng thấy nó à? - Ừa, hình như là vậy, hình như là trên một món trang sức... - Sợi dây chuyền? - Mắt cậu sáng lên, hỏi dồn. - Cậu đã thấy nó ở đâu? Thư gãi đầu, lúng túng: - Ơ...bất chợt quá...làm Thư quên mất rồi! Nhím ỉu xìu, nói: - Đó là dấu hiệu riêng của gia tộc Stewart chúng tôi. Nếu Thư nhớ ra đã thấy nó ở đâu thì nói với tôi nha! _ Có chuyện gì sao? Vậy thôi… Ý, mà cậu thuộc họ Stewart hả? Tên đầy đủ là gì? Đối với cô, Minh thật thú vị, cậu ấy như có rất nhiều bí mật, lúc nào cũng lấp lửng, cô không hiểu tại sao bản thân lại quan tâm nhiều về Hiểu Minh như vậy, cảm giác rất thân thuộc như đã quen từ rất lâu rồi. _ Kevin Justin Stewart! - Minh nheo mắt cất lên tên của mình, ánh mắt rát bỏng như nuốt chửng cả Thư, cậu rất muốn hét lên rằng: [Tớ là Prince! Prince của Bell đây! Bell đừng vô tư như thế nữa! Bell làm Prince đau lắm Bell có biết không?] _ Thật sao? Tức là cậu chính là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Star World sao? Gia tộc Stewart là một gia tộc rất giàu có và nổi tiếng trên thế giới, cậu là người kế vị vị trí trưởng tộc trong tương lai thật sao? - Cô nói vanh vách. - Cậu chính là thiên tài, 16 tuổi đã có bằng cử nhân của ba trường đại học danh giá trên thế giới. Không tin nha! Cậu là thần tượng của mình đó! - Thư huyên thuyên một hơi, cô bất ngờ thực sự vì thân phận của Minh. Cũng đúng thôi, dù gì Linh cũng là Thái tử của Vương triều Thái, bạn bè của cậu cũng không thể bình thường được. Không ngờ cậu ấy lại chơi thân với quý tử của tập đoàn Star World. Đó là tập đoàn giàu có nhất thế giới hiện nay mà. _ Vị hôn phu của Thư cũng là thiên tài sao không đi mà ngưỡng mộ? Cậu ấy cũng đâu có thua kém tôi. - Minh xoay sang trêu đùa, dù rất khó chịu trong lòng. Cậu không muốn mọi người biết về cậu trong lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài như vậy. Phía sau nó có chắc sẽ tốt đẹp như vậy không? Cô tiểu thư lắc đầu cười: - Tôi chỉ nghe cậu ta là phá gia chi tử thôi! Minh cười. Bạn của cậu, cậu không rành thì ai rành. Câu hỏi mang sự hoang mang thật sự, câu hỏi đau lòng nhất mà cậu phải nói, một cách thật tự nhiên, thật bình thản: _ Chừng nào thì hai người kết hôn? Nụ cười thẹn thùng, Thư đỏ mặt, ngón tay xoa vào nhau, nhìn cậu trong niềm vui hân hoan: _ Hai năm nữa thôi! Lúc đó mời cậu đến chung vui nhé! Cười chua chát, những ngón tay bấu chặt vào volang để ngăn cơn lạnh lẽo đang phủ ngập châu thân. Anh cứ giả vờ. Giả vờ bình thản. Giả vờ xa lạ. Giả vờ như chúng ta chưa từng quen biết nhau. Giả vờ là hai người dưng chạm mặt nhau trên con phố đông người. Giả vờ là những kẻ đã không còn quá khứ. _ Tất...nhiên...là...sẽ đến mà! Rồi tất cả lại bị cái sự im bặt lặng lẽo bao lấy. Kì Thư chẳng biết nói gì thêm. Sự gượng gạo vẫn cứ nhấn chìm cả hai con người. Hiểu Minh né tránh cô, tuy nhiên, ánh mắt ấy cứ luôn nhìn xoáy vào cô. Không suồng sã mà thầm lặng. Vậy mà thiêu đốt, nóng bừng. Nhìn. Rất sâu đậm. Đến nỗi cô gái phải ngại ngùng quay mặt qua cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh đang lùi lại phía sau để tránh đi đôi mắt như ngọn lửa bùng cháy kia. Không gian tĩnh mịch nuốt chửng mọi thứ. Hai tâm hồn, hai trái tim đang mãi đuổi theo những suy nghĩ riêng của mình. Im lặng. Chắc có lẽ là liệu pháp tốt nhất để trốn tránh? Trốn tránh điều gì? Cô tiểu thư lâu lắm sau mới dám cất tiếng: _ Ơ... Minh ơi, dừng lại, tới nơi rồi! _ Hả? Ờ...xin lỗi! Ở đây sao? - Minh ngượng chịu, phanh xe, gãi đầu. Cô gái nhanh chóng bước ra khỏi xe, chẳng cần sự trợ giúp của chàng trai bên cạnh. Có phần sợ. Có phần ngại. Và thấy chút gì kì quặc đến nỗi bản thân không hiểu nổi. Chiếc lắc giày thuỷ tinh lấy lánh trên cổ tay thon gầy. _ Rồi, cảm ơn cậu. Thư tự vào nhà được! Khuya rồi, lái xe cận thận đấy! _ À... Thư! Cái áo... - Cậu gọi. Đâu phải vì chiếc áo khoác, chỉ là muốn nhìn gương mặt đó thêm chút nữa. Dù một tích tắc ngắn ngủi nữa thôi. Phạm Kì Thư thấy ngượng, cởi chiếc áo khoác đen trên vai mình xuống, trả lại cho cậu, đêm tối đã che đi hai bầu má đã ửng đỏ. _ Xin lỗi! Mình quên mất! Cảm ơn cậu nhiều lắm! Good night! Nhận lại áo, tiếc nuối. Mùi hương dịu dàng của phái nữ vẫn còn phản phất trên chiếc áo. Luyến tiếc vô cùng. _ Ừ, bye Thư nha! Chúc ngủ ngon! Cô gái giơ tay chào rồi bước đi về hướng ngôi biệt thự mới xây mang tên chủ nhân là Chí Linh. Ánh mắt cậu không rời một cử động nhỏ của vóc dáng yếu đuối kia. Cứ nhìn mãi đến khi cô mất hút sau cánh cổng to lớn. Đêm lạnh. Xuyên thấm trong ánh đen đặc quánh là màu máu của tim đang pha lẫn. Trái tim lụi tàn. Mệt nhoài. Hình bóng ai đã tan biến. Vĩnh viễn tìm nhau trong chiêm bao. Đôi mắt lặng yên, tràn trề hoài niệm. Hoàng Hiểu Minh tựa hẳn người vào ghế, mệt nhoài. Vết thương trong tim xót tấy, âm ỉ. Yêu là đau thế này? Vì quá yêu nên mới đau? Sao vậy? Tim chỉ là hàng vạn, hàng tỉ tế bào hợp lại, kết thành mô, thành cơ, chỉ để bơm máu lưu thông toàn cơ thể. Nó không phải mắt, sao cứ luôn hướng về hình dáng ấy? Nó nào phải tai sao mà muốn nghe lắm giọng nói của em? Nó không phải da, sao mà biết đau, đau đến bi luỵ thế này? Em là gì mà khiến tim anh đau? Trong tâm khảm, chợt ùa về những kí ức xa xăm nhất. Những kí ức chưa bao giờ cậu rũ bỏ được. Bên bờ hồ có hàng liễu rũ, hai đứa bé, một nam, một nữ đã cùng nhau ngoéo tay, cùng hứa một điều... Lời hứa mãi mãi không thành hiện thực... *** Học viện IQ - Anh Quốc. 10 năm trước. Trong quang cảnh một buổi sáng trong lành, tại sân trường vào giờ ra chơi. Ánh nắng vàng mật ngọt ngào phủ lên những thảm cỏ được cắt tỉa công phu, ngôi trường quý tộc nuôi dạy những trẻ em đặc biệt - những thiên tài tương lai của thế giới. Nghịch ngợm, thông minh, đáng yêu… Chính là những đứa bé ở đây. Trong một góc sân, có một nhóm học sinh nhỏ tuổi cùng nhau chơi đùa cùng một quả bóng. Bất chợt, vô tình trong một cú ném, quả bóng lăn đi xa tít về phía bờ hồ im ắng. _ Chết! Quả bóng lăn đi mất tiêu rồi! - Một cậu bé trong nhóm hốt hoảng kêu lên. _ A! Để Bell đi nhặt bóng về cho! - Một cô bé có mái tóc đen mun, gương mặt đậm nét Á Đông thuần khiết, nét mặt xinh xắn, đáng yêu như một thiên thần, giọng nói trong veo như phong linh trước gió. Cô bé vừa nói, vừa chạy theo quả bóng vừa lăn long lóc về phía bờ hồ. Cô bé chạy vụt theo, mỗi lúc một xa sân trường hơn. Bờ hồ vắng lặng không một bóng người, những hàng liễu cao tuổi thong dong thả người xuống mặt hồ. Mặt nước trong vắt thấy rõ những viên đá cuội tận đáy, mặt nước yên như một tấm gương khổng lồ chiếu rọi tất cả cảnh quan bên trên in ngược xuống mặt hồ. Vài cơn gió rít lên lao xao, lũ chim nhỏ trên cành khẽ hót líu lo. Cả một không gian tinh khiết như một bức tranh phong cảnh hoàn mỹ. Cô bé chạy đến gần bờ hồ, đôi mắt căng ra tìm dáng hình của quả bóng. Cô bé tên Bell nhoẻn môi cười khi trông thấy quả bóng tròn đang nép mình cạnh một cây liễu khá to. Cô bé định chạy đến nhặt lấy nó. Bất chợt, như ma xui quỷ khiến, quả bóng tự dưng lăn vụt đi, lọt tỏm xuống nước. _ Ôi không! Làm sao bây giờ? - Bell thốt lên, đôi mắt dán chặt lên hình ảnh quả bóng nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Hình dáng nhỏ bé của cô loay hoay ở mép hồ. Đầu óc nghĩ ngợi tìm cách vớt quả bóng lên. Một ý nghĩ vô tình vụt qua, Bell khẽ đưa đôi mắt tinh anh của mình lia xét khắp nơi. Một nhành cây khô nằm vô động gần đó, Bell nhón chân bước tới nhặt cành khô đó lên. Cô bé trở lại mép hồ với cành cây khô trên tay, quả bóng dưới nước không yên vị mà lăn đi mỗi lúc xa hơn. Bell cúi người ngồi xổm xuống đất, bàn tay nhỏ bé vịn chặt một cây liễu non gần đó, bàn tay kia cầm nhành cây nghiêng hơn nửa người ra khỏi hồ khều quả bóng vào trong. Bất ngờ, bên trong hàng liễu run lên như có người. Một-bàn-tay-ai-đó ập tới, xô rất mạnh vào lưng cô bé. Bell chúi người ngã nhào xuống nước, thân thể bé nhỏ vẫy vùng loạn xạ, bàn tay huơ huơ lên cao chới với. _ Cứu! Cứu tôi với! - Bell giãy giụa kịch liệt, đầu óc hoảng loạn rỗng tuếch. Tiếng kêu khản đục khẩn thiết cầu mong có một ai đó tình cờ phát hiện được cô đang rơi xuống nước. Nhưng giờ ra chơi đã kết thúc, cả sân trường vắng teo không một bóng người, tất cả đều quên mất sự mất tích của Bell. Cô bé ngoi ngóp tuyệt vọng, dưỡng khí trong buồng phổi ngày càng bị rút cạn. Cả con người lạnh cóng yếu ớt dần… _ Cứu tôi! Cứu! Có ai không… ? - Vẫn tiếng kêu khản đục và mất dần sức sống, thanh âm vô lực như buông xuôi, bàn tay cô vẫn cố nhướn lên níu kéo nguồn sống cuối cùng, cả cơ thể nặng nhọc chìm dần xuống nước, tâm trí cô trống rỗng, tất cả chỉ là một bức màn trắng toát trùm kín trí óc cô. Đôi mắt Bell mờ mịt dần, tai mụ mị ù lên. _ Nè! Cầm chắc lấy cành cây và đưa tay cho tôi! - Một thanh âm trong trẻo vang lên, một cậu bé mặc đồng phục của học viện nhặt lấy cành cây kéo cô bé lên. Mặt nước hồ chấn động loang thành vệt lớn, không còn hiền hoà như tấm gương khổng lồ trước đó. Như bắt được phao cứu sinh, Bell đón lấy nhành cây và nắm chặt tay cậu bé. Vật vã tranh đấu từng chút một, may thay, cô bé đã được cứu lên bờ. Cậu bé mệt mỏi nằm dài trên thảm cỏ ven hồ, nhướng mắt nhìn cô bé đang ngồi phịch trên bãi cỏ bên cạnh. _ Hộc, hộc… Có sao không? Gương mặt của cô tái xanh, cả người ướt sũng nước. Bell ho sặc sụa, tay vắt lấy chiếc váy sũng nước. Hơi thở dồn dập không thể che được vẻ hoảng sợ. _ Ặc! Ặc! Tớ không sao! Cảm ơn cậu đã cứu tớ nha! _ Bộ muốn chết hay sao mà ra sát hồ chơi vậy? Có biết là nguy hiểm lắm không? - Cậu bé choàng người ngồi dậy, dẩu môi ra mắng, gương mặt phúng phính hồng hào vô cùng đáng yêu. _ Tại... tại... - Bell ngước mặt lên nhìn người đã cứu mình. Đôi mắt cô bé mở to như hoá tượng. Câu nói định thoát ra trở nên đứt quãng, lộn xộn. Cô sững người nhìn cậu bé trước mặt. Thiên thần sao? Đây là thiên đàng à? Chúa cho thiên thần đến đưa cô đi rồi sao? Cậu bé trước mặt cô có nét đẹp tinh khiết như những tia nắng ban mai trên bầu trời. Nét mặt trong sáng, ngây thơ vô đối. Mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh. Đôi mắt to màu nâu phát lên những tia đỏ kì lạ. Cái mũi cao thẳng tắp. Sắc môi màu hoa đào. Giọng nói ngọt ngào trong veo. Làn da trắng ngần mịn màng. Nhìn cũng có thể đoán được, tương lai cậu chắc chắn là một mĩ nam. _ Tại? Tại cái gì? Nè, sao vậy? - Cậu bé huơ tay trước mắt Bell hỏi tiếp. _ Tại... tớ muốn lấy quả bóng! - Bell ngập ngừng trả lời, tâm trí bị gương mặt của cậu bé lôi cuốn. Cậu quá mức rạng ngời, lấp lánh như những tia nắng ấm áp. _ Có một quả bóng thôi mà! Rơi xuống hồ thì bỏ đi, cần chi mà phải làm vậy? Mà cái hồ này cũng đâu có sâu lắm đâu? - Cậu bé tóc nâu cởi áo khoác của mình ra choàng qua vai Bell, đôi mắt to mở ra nhìn chằm chằm vào cô bé. Bell nghiêng đầu hỏi, gương mặt hồng hào hơn. Cả gương mặt thanh tú giãn ra vài phần dễ chịu. _ Cảm ơn cậu! Ủa mà sao giờ này cậu còn ở đây? Bảng tên của cậu đâu rồi? _ Người ta cúp học mà kêu mang bảng tên vào, bộ muốn bị giám thị tóm đầu vào sao? Mà cậu tên Bell hả? - Cậu bé trước mặt nhướng đôi mắt lém lỉnh lia qua Bell, ánh nhìn tinh ranh biết chắc cậu không phải là một học sinh ngoan ngoãn. Bell gật đầu xác nhận, hàng mi rậm cong khẽ chớp chớp: _ Ừ đúng rồi! Còn cậu tên gì? Cậu bé tóc nâu hếch mũi tự tin, đôi mắt nheo nheo lại trêu chọc. _ Không thích nói đó! _ Ừm, không nói thì thôi, vậy thì Bell sẽ đặt biệt danh cho cậu! - Bell cười bí hiểm nhìn cậu. _ Biệt danh gì nghe dễ thương một chút đó nha! _ Được rồi! - Bell chun mũi cười tươi. - Vậy Bell sẽ gọi cậu là Angel Prince! _ Được rồi! - Bell chun mũi cười tươi. - Vậy Bell sẽ gọi cậu là Angel Prince! _ Hả? Hoàng tử thiên thần? Là sao? - Cậu bé tròn xoe mắt hỏi. Bell huyên thuyên giảng giải: _ Tức là cậu vừa giống như một hoàng tử trong truyện cổ tích, vừa giống như một thiên thần ở thiên đàng vậy. Thiên thần, cậu biết thiên thần không? _ Ừm, biết chứ. Thiên thần có cánh trắng, biết bay, sống ở bên Chúa. Thiên thần là người được Chúa phái xuống thế gian để làm cho con người hạnh phúc. Nhưng tớ không có cánh trắng, cũng không biết bay. Tớ không phải là thiên thần. - Cậu bé ngồi xếp bằng trên thảm cỏ say sưa kể. _ Ừ, vậy Bell chỉ gọi cậu là Prince - Hoàng tử trong truyện cổ tích. - Bell nheo mắt cười, hàng mi rậm cong cong như một cô búp bê xinh xắn. _ Hoàng tử là ai? Còn... truyện cổ tích là gì? - Cậu bé gãi đầu ngây thơ hỏi. _ Trời? Ngay cả truyện cổ tích mà cậu cũng không biết sao? - Bell trợn mắt trước sự ngây thơ quá đỗi của người bạn mới quen. Cậu bé cười ngượng. Trong đôi mắt nâu đỏ bạt ngạt một bầu trời trong veo, thanh thoát như mây trời. _ Bell bảo tớ kể ra tiểu sử của Mozard, Bethoven, hay danh hoạ Leonardo da Vinci có lẽ sẽ dễ hơn đó. _ Vậy cậu cũng không biết cổ tích của cô bé Lọ lem và Hoàng tử luôn sao? _ Ừ, cũng không biết luôn! _ Được rồi, vậy Bell sẽ kể cho Prince nghe câu chuyện của Cinderella - cổ tích Lọ lem và Hoàng tử. _ Ừm, kể đi! - Cậu bé tên Prince hào hứng chống cằm nghe. Nắng sóng sánh rót chảy trên mặt hồ tĩnh lặng. Qua những tán lá, nắng kéo thành sợi mượt mà như mái tóc của tạo hoá xinh đẹp. Gió thanh, ngan ngát hương liễu, mùi ngai ngái, tản vào không gian rộng thênh. Vài chiếc lá khô đáp xuống mặt hồ đang dần đã lấy lại yên tĩnh, làm nó lại loang ra. Như là quên dùng hồ đặc kết dính những phân tử nước lại, chúng cứ xáo động, luân chuyển. Mặt hồ trong vắt, in hằn những bóng cây, và...có một vệt đen đang rất khẽ, quan sát, như loài kên kên săn mồi. Nó quác mắt vào hai đứa trẻ bằng ánh nhìn tức tối, pha lẫn rẻ khinh. Cô bé xinh xắn mang màu mắt lục trầm như màu lá liễu, sâu đẹp. Dáng vóc nhỏ bé ngồi bệt trên cỏ non mềm, mịn như thảm. Cả hai đứa bé hong mình dưới nắng. Mái tóc đen nhánh của Bell đang khô dần, phồng xốp lên, bắt nắng thành những ánh quang lấp lánh. Cô bé hắng giọng: _ Ừm, vậy Bell kể nha! “Ngày xửa ngày xưa... Có một cô gái xinh đẹp tên là Cinderella, cô là con gái của một vị công tước. Không may, mẹ của cô gái qua đời sớm, thế là vị công tước cưới thêm một người vợ mới, bà ấy có hai người con gái riêng... Không lâu sau, vị công tước cũng qua đời. Thế là cô gái không còn được yêu thương như trước nữa. Suốt ngày cô bị bà mẹ kế và hai cô con gái riêng của bà ta ức hiếp. Hằng ngày cô chỉ biết làm việc và làm việc thôi. Cô làm việc nhiều đến nỗi mặt mày lấm lem bùn đất khiến mọi người không còn nhìn ra cô gái đẹp như thế nào. Cho nên mọi người gọi cô là Cô bé Lọ lem.....” Bell ngồi trên bãi cỏ say sưa kể. Bên cạnh cô, Prince chăm chú lắng nghe. Nắng phủ dịu dàng lên người hai đứa trẻ. Cậu bé mơ màng theo câu chuyện cổ tích thần tiên của Bell. Là quả bí ngô kì diệu, là cô tiên diệu hiền, là đêm dạ hội lung linh, là chiếc giày thuỷ tinh định mệnh. Tất cả là cổ tích. Thế giới không có thật đầy sắc hồng ước mơ. Bell đã đưa cậu bé vào giấc mơ thần tiên cùng cô. Thật kì diệu! _ Cuối cùng, Lọ lem và Hoàng tử đã sống bên nhau hạnh phúc trọn đời. - Cô bé mỉm cười kết thúc lại câu chuyện. Prince ngồi bên vẫn chìm đắm trong câu chuyện ngọt ngào. Tâm hồn non nớt được thế giới cổ tích dụ hoặc. Phút chốc, cậu muốn được ở mãi trong câu chuyện đó. Nơi có Lọ lem và Hoàng tử sống bên nhau mãi mãi. Nơi chỉ toàn một màu hồng hạnh phúc. _ Hay quá! Đó là chuyện cổ tích sao? Thật nhiệm màu! - Prince vỗ tay, đôi mắt thán phục nhìn Bell, bầu má trắng sữa mang theo mùi hương ngan ngát của thứ hoa hồng bạch thuần khiết - mùi hương luôn hiện hữu trên cơ thể bé nhỏ của cậu. Bell cười híp mắt, ngắm cậu bé trước mặt. Bầu trời xanh cao vời vợi, lũ sẻ nhỏ vẫn lít rít trên cành. Bờ hồ im lặng in lại bóng hình của cả hai. _ Ừm, cậu cũng giống như hoàng tử trong câu chuyện vậy! _ Nhưng tớ không có chiếc giày thuỷ tinh, cũng không có Lọ lem của mình, làm sao trở thành Hoàng tử được? - Prince chớp chớp mắt hỏi Bell, chiếc mũi nhỏ khịt khịt đáng yêu như một bé tuần lộc vài tuần tuổi. Bell đăm chiêu nghĩ ngợi rồi luồn tay vào cổ áo. _ Ưmm... Vì ban nãy Prince đã cứu Bell nên bây giờ tớ sẽ tặng cho cậu một món quà. _ Quà? Quà gì? _ Đây, đây là giày của cô bé Lọ lem! - Bell tháo sợi dây chuyền trước cổ mình xuống giơ trước mặt cậu bé. Sợi dây chuyền làm bằng kim loại quý, đặc biệt hơn, mặt dây chuyền là một chiếc giày thuỷ tinh nhỏ xíu, trong suốt vô cùng tinh xảo. Dưới nắng sáng toả, chiếc giày thuỷ tinh bung ra thứ hào quang nhã nhặn như trăng rằm. Chi tiết đơn giản của món trang sức lại mang một vẻ thu hút lạ lùng. Có chăng, chính là loài cát trắng tinh khiết nhất đã thổi nên chiếc giày, làm cả màu sắc trong như hư ảo, vậy mà lại phát sáng vô cùng đẹp mắt, vô cùng tinh tế. _ Wow! Đẹp quá! Ở đâu cậu có nó vậy? - Prince đón sợi dây chuyền từ tay Bell thích thú ngắm nhìn. _ Quà sinh nhật của ông tớ tặng đó, nó là một bộ với chiếc vòng tay này, trên thế giới không có bộ thứ hai đâu! - Bell giơ vòng tay đeo một chiếc vòng cùng kiểu cũng có mắc một chiếc giày thuỷ tinh trên đó. _ Cậu cho tớ thật hả? - Prince nâng niu sợi dây chuyền trên tay, nhãn quang nâu đỏ sáng tinh anh. _ Ừ, tặng Prince đó, cậu phải giữ kĩ nó nha! - Bell gật gật đầu đồng ý, ánh mắt nghiêm túc nhìn Prince. Prince cười tít mắt trả lời: _ Hi hi, cám ơn cậu, tớ hứa sẽ giữ kĩ mà! _ Cậu mà làm mất nó thì tớ sẽ giận cậu luôn đó! _ Biết rồi mà! Lọ lem kĩ tính quá đó! _ Cậu vừa gọi tớ là gì? - Bell mở đôi mắt tròn xoe. _ Lọ lem. - Prince vừa cười lúng liếng, vừa vô tư đáp trả. _ Tại sao? Cậu bé ngây ngô giải đáp, giọng nói líu ríu, như sẻ con tập hót: _ Vì Lọ lem trong truyện giữ một chiếc giày, Hoàng tử cũng giữ một chiếc. Tớ được gọi là Prince và cũng giữ một chiếc giày, cậu có chiếc còn lại không phải cậu là Lọ lem còn gì? Cô bé đỏ mặt cúi đầu ngại ngùng. Cánh môi mang sắc sen hồng chúm chím: _ Hi hi, Prince đừng trêu Bell mà! Prince ngoan cố phùng má tiếp tục trêu: _ Tớ thích gọi vậy đó, Lọ lem! _ Đồ đáng ghét! Bell đưa tay ngắt mũi Prince rồi đứng dậy bỏ chạy. Prince xoa cái mũi nhỏ vừa bị ngắt rồi phủi tay đứng dậy đuổi theo cô bé Bell: _ A! Cậu dám ngắt mũi tớ hả? Đứng lại! Bell chán sống rồi hả? Đứng lại! _ Hi hi, còn lâu mới bắt được tớ. Prince chạy chậm như con rùa! - Cô bé vừa chạy vừa quay lại thè lưỡi trêu. _ Nè, nói ai con rùa đó hả? Đứng lại! Tớ sẽ bắt được cậu cho mà xem! _ Lêu lêu con rùa. Con rùa chạy chậm! _ Đợi đó, tớ sẽ bắt được cậu, hi hi! Hai nhân ảnh bé nhỏ vụt chạy theo nhau. Ánh nắng mát dịu phủ lên trên những đôi vai bé nhỏ. Mặt nước trong xanh soi rọi hình ảnh đáng yêu của những đứa bé. Tiếng cười giòn tan trong trẻo vang lên. Một thế giới cổ tích thần tiên bên bờ hồ. Những đứa trẻ vô tư, không muộn phiền. Những nụ cười ngờ nghệch không chút mưu toan. Tất cả đều rất đẹp... nhưng... không giữ được lâu... *** Phía sau bờ hồ, rặng liễu chợt rung lên. Vệt bóng đen trườn ra, lấm lét như rắn độc. Một cậu mặc đồng phục của học viện, mái tóc đen mun, đôi mắt to tròn xanh lục như màu của rừng đêm - đôi mắt quen thuộc như-ai-đó. Hàng mi rậm cong như cánh quạt, cái mũi nhỏ cao, làn môi sắc cam mọng nước. Cái má phúng phính hồng hào trông vô cùng dễ thương. Cả khuôn mặt toát lên vẻ châu Á điển hình. _ Edward! Tại sao cậu lại phá chuyện của tôi chứ? Là do cậu ép tôi. Đôi mắt cậu đăm đăm nhìn hai đứa trẻ đang vui đùa bên bờ hồ. Ánh mắt dấy lên sự phẫn nộ. Bất chợt, một bàn tay nào đó siết chặt lấy cậu, bàn tay còn lại bịt chặt miệng cậu lại: _ Ưm.. Ưm… Bỏ ra! Ưm... _ Suỵt! Nhỏ nào Black Jack! Ba đây mà! - Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen che khuất mặt, chiếc áo Jacket đen như không muốn ai thấy rõ. Ông bế lấy cậu bé một cách trìu mến, âu yếm hôn. _Ba! - Cậu bé dang vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông lạ. - Con nhớ ba lắm! Người đàn ông vuốt tóc cậu bé con tên Black Jack liếc nhìn cô bé đang vui đùa phía xa. _ Black Jack ngoan, sao con không đẩy con bé ấy xuống hồ ? _ Con có đẩy ấy chứ! Nhưng thằng bé đó đã cứu nó lên! - Black Jack dẫu cái miệng nhỏ ra nói, mắt liếc nhìn hai đứa trẻ phía bờ hồ bực tức. _ Vậy thằng bé ấy là Edward hay Kevin? Cậu bé phụng phịu trả lời: _ Là Edward, Kevin đang học trong lớp. Con lấy cớ tìm Edward để ra ngoài! _ Được rồi. Đừng buồn con trai! Trò chơi còn dài mà. Thời gian qua vất vả cho con rồi! - Người đàn ông khoác Jacket đen điềm nhiên trả lời, bàn tay vuốt ve cái má bầu bĩnh của cậu bé. Black Jack ngây ngô giương đôi mắt lục to sáng tinh anh lên nhìn bóng áo đen kia: _ Không có vất vả đâu! Vì con là con của ba mà! _ Con yêu của ba, tạm thời ba sẽ xa con một thời gian. Con cứ im lặng quan sát bọn chúng. Ba sẽ tặng cho chúng nó một món quà! - Người đàn ông thả Black Jack xuống, hai bàn tay ấn chặt vào vai cậu bé dặn dò. _ Quà gì vậy ba? _ Ừm, con không cần biết đâu. Cứ để lũ thiên thần đó vui vẻ thêm một thời gian nữa đi. Sẽ không còn được lâu đâu! Thôi ba phải đi đây! - Ông ấy khẽ hôn vào cái má mát lạnh của Black Jack. Nói rồi ông đứng thẳng người, kéo cái mũ khuất mặt rồi nhanh nhẹn vụt đi. Mất hút sau những lớp liễu dày. Black Jack lặng nhìn cái bóng đen khuất dạng, đôi mắt lại chao về hai nhân ảnh bé con đang nô đùa cùng nhau. Chân mày thanh nhã chợt cau lại, cậu đứng tựa người vào thân cây, miệng nhếch lên nụ cười xảo hoạt vượt xa số tuổi: _ Tụi bây cứ việc hạnh phúc tiếp đi, sẽ không còn lâu đâu lũ thiên thần ngốc nghếch à! Thứ tao không có được thì tụi bây cũng không được quyền có. Ngày tháng sau này của các ngươi chỉ còn là ác mộng. Cứ chờ xem! Những cơn gió xôn xao khẽ lùa qua những tán lá, bầu không khí trong vắt xoa dịu dàng vào xúc giác con người. Cậu bé Black Jack phút chốc biến mất như những hạt bụi nhỏ li ti, lấp lánh. Tiếng cười man rợ từ địa ngục văng vẳng đâu đó như mở màn của một ván cờ - ván cờ máu sinh tử. Cuộc đấu giữa thiên thần và ác quỷ chỉ mới bắt đầu. Ai sẽ thắng trong trò chơi này? Bên bờ hồ, Prince cười tít mắt, vẫy tay chào cô bé tên Bell đã vội vàng chạy vụt về lớp sau thời gian vui chơi cùng Prince: _ Bye Bell nha! Hẹn mai gặp lại! Phía sau, có bàn tay ai đó đập vào lưng cậu, rồi cất giọng lanh lảnh: _ Bắt quả tang có kẻ cúp học trốn ra ngoài chơi nha! Một bé con có nét lai Âu - Á rất đẹp, mắt sâu, to tròn và đen láy như hai hòn than nhỏ, tóc đen mun, xoăn xoăn. Gương mặt trẻ con múp míp với bầu má lộ lên hai cái đồng tiền sâu hoắm, làn môi đỏ hồng như một trái dâu mơn mởn trên cây. Prince ôm ngực, thở hắt: _ Lạy Chúa! Kang Suridathik, cậu làm tớ đau tim đấy! Tưởng đâu là thầy Rob chứ! Sao biết tớ ở đâu vậy? Kang chun mũi cười lém lỉnh, vỗ ngực: _ Do mùi của cậu lảng vảng ở đây! _ Hả? "Mùi"? Ui cha, cậu định bắt chước cún Happy của cô Shayla ư? _ Hì hì, trong phạm vi 10 m tớ có thể nhận ra cậu đang ở gần vì mùi hương hồng bạch trên áo cậu đấy! Thơm nứt mũi luôn! Prince gãi tóc, cười: _ Ừ, ai trong nhà Stewart cũng thơm vậy mà! Tớ đến từ Dinh thự Hoa hồng cơ mà! Cậu bé Kang có đôi mắt sáng lanh lợi cười tinh ranh, kè cổ Prince mà trêu: _ Ha ha! Tớ thấy hết rồi nha! Cậu trốn ra đây chơi với con gái, cô bé xinh ơi là xinh luôn! Tớ méc cô vì cậu trốn học để đi chơi với cô bạn ấy cho xem! Cậu bé có đôi mắt nâu đỏ phụng phịu, cãi lại: _ Có người cũng bắt chước tớ trốn ra ngoài chơi đó thôi! _ Hì hì, tớ tìm cậu mà Edward, tớ hổng có trốn học à nha! _ Xạo! _ Thiệt mà! _ Xạo! _ Thiệt!... Có chiếc bóng đen lườm lườm nhìn hai đứa bé, hừ lạnh. Trong lớp liễu dày, cái dáng bé xíu của Black Jack bị những tán lá xanh um, rũ dài ôm gọn. Đứa trẻ mang màu mắt xanh trầm tư lự day môi, rồi tự tay tháo bảng tên trên ngực áo của mình ra: "Song Hyung Sun" - tên của cậu. Thay vào đó là một bảng tên tựa vậy: "Song Hyung Min" - học sinh cấp Royal của Học viện, cùng lớp với Kang và Edward - cậu bé với biệt danh Prince. Hít một hơi sâu, cậu bé len lẻn bước ra khỏi khóm cây dày, giương màu mắt của rừng đêm hoà nhập với cảnh quang chung có hai nhóc con kia. Nắng nhấp nhô trên bờ vai nhỏ, chúng e dè chảy tới khuôn mặt thanh tân, trắng hồng kia. Nét mặt BJ toát lên nét ngây thơ, trong sáng làm ai đó vô tình bắt gặp cũng muốn hôn lên bầu má kháu khỉnh đó, nựng nịu cho thoả thích. Ánh nắng tà tà đáp trên những ngọt cây, rớt xuống mặt đất thành sắc vàng tươi. Chói mắt. Nắng rót khẽ. Êm ru. Nắng hoà cùng mây xanh. Âm thanh huyên náo của lũ bồ câu lạch phạch tung cánh và tiếng cười nói của mấy bé con đánh động không gian yên ắng này thành một nét kì lạ mà ai cũng phải chú ý. Đứa trẻ đi dọc theo con đường lót gạch con sâu, vờ như đang tìm kiếm, BJ cất giọng từ xa, lanh lẹ: _ Nè, Edward, Kang, hai người đi đâu nãy giờ vậy? Tớ đi lòng vòng kiếm nãy giờ. Cô Emily hùng hổ nói là sẽ kỉ luật nếu hai cậu không chịu vào lớp ý. Eo ơi, mặt cô rùng rợn như là Quỷ Satant vậy! Đáng sợ lắm! Prince trông thấy bé con, bạn thân của mình, Hyung Min thì cười lanh lảnh, nheo mắt: _ Bà cô phốt phát đó sẽ làm gì nổi nếu tớ không chịu vào? "Hyung Min" rít một hơi qua kẽ răng, mặt co rúm hù doạ: _ Cô sẽ...sẽ...mách lại với phụ huynh đó! Kang chớp mắt: _ Rồi sao nữa? _ Thì tụi mình ăn roi chớ sao! - "Min" nuốt khan. _ Ui, đừng lo. - Prince phẩy tay. - Họ sẽ không dám động vào tớ đâu! Tớ là ai kia chứ! Ha ha, mami sẽ không đánh mình. Và cô giáo sẽ biến mất nếu như dám chạm vào một sợi tóc của tớ! Bé con tên Kang méo mặt, nhìn BJ: _ Min à, nhưng tớ sẽ bị quản gia cho ăn đòn nếu bị nhà trường bán vốn. "Min" gật đầu: _ Điều tồi tệ nhất là sẽ bị đuổi khỏi học viện. Chúng ta không có quyền lực như mấy đứa trẻ mang họ Stewart kia đâu! _ Này Min, cậu đang ám chỉ tớ đó à? - Prince nói. _ Vâng, tớ nói thẳng là cậu - đứa bé ngỗ nghịch và phá phách đáng sợ nhất trong lớp. Kang cười: _ Trái ngược hoàn toàn với Kevin á ha! Cậu ấy vừa chăm, vừa ngoan! Tại sao Ed không có xíu gì đức tính của anh cậu nhỉ? _ Ơ, Kev là Kev, tớ là tớ. Dù hai tớ giống nhau thì sao chứ! - Nhóc Edward phản bác, mặt méo mó giận dỗi. Kang khoanh tay như một ông cụ non, cười mím chi bí hiểm làm hai cái lúm đồng tiền thêm sâu hơn: _ Thôi nào Min, tụi mình vào lớp thôi. Tớ sợ quản gia lắm! Chắc Ed không muốn vào đâu nhỉ? "Min" bé nhỏ gật gù, làm bộ mặt tinh quái, đôi mắt màu rừng đêm đẹp đẽ tối lại thành mảng u ám, hù doạ: _ Hờ hờ, tớ cũng vào luôn. Cho Edward ở đây một mình đi, lát rồi sẽ bị "ông kẹ" bắt ăn thịt luôn! _ Eo khiếp! - Kang rùng mình, kéo tay "Hyung Min", co giò chạy. - Tớ sợ quá! Vào nhanh thôi Min! _ Ờ! Mình vào thôi! Ở đây chơi vui nghen Ed! Rồi hai đứa trẻ bỏ chạy biến, rất nhanh. Tiếng mấy bước chân nhỏ đập xuống nền đất kêu thùm thụp. Thoáng chốc, hai bé vụt nhanh như đã tan vào không khí ngan ngát hương hồng bạch, của Ed. Nhóc Ed ngơ ngác đứng nhìn, thộn mặt: _ Ơ, sao chạy nhanh thế? Bờ hồ vắng tanh, không một bóng người, trừ cậu. Xa xa, gần giữa hồ, quả bóng của Bell lềnh bềnh trôi. Gió nhẹ thổi làm đợt lá héo úa trên những tán cây rơi rụng xuống, những chiếc lá liễu dài, khô cứng, nét sắc lẹm như lưỡi dao chao đảo trên đỉnh đầu, mùi nồng nồng, hơi giống hương tràm vùng nhiệt đới. Mặt trời đứng yên, lửng lơ trên đỉnh đầu. Mây bị xé vụn thành những đám nhỏ, bay lang thang khắp nơi. Cả không gian giãn ra lặng như tờ, heo hút. Gió heo heo luồn qua gáy của Prince, kêu vi vu. Đứa bé nhỏ xíu giữa một bức tranh thanh tĩnh của tạo hoá, khiến nó rúm ró, hoang mang: _ Ê, Kang, Min, hai cậu bỏ tớ thiệt hả? - Nhìn dáo dác xung quanh. - Ơ, đợi tớ với mà! Ở đây có "ông kẹ" thiệt hả? Ya! Ed sợ! Đừng bỏ Ed mà mấy bồ ơi! Sợ quá! Prince nuốt nước bọt, miệng cứ oang oang lên, hét lên khiếp đảm rồi ba chân bốn cẳng co giò chạy thục mạng theo hai đứa bạn quỷ quái. Trong bàn tay bé nhỏ nắm chặt sợi dây chuyền có chiếc giày thuỷ tinh đeo trên cổ của Bell tặng, không dám buông, như sợ rơi mất, vì cậu đã hứa với Lọ Lem sẽ giữ cẩn thận sợi dây chuyền. _ Aaaaaaaaaaaa....thấy ghê quá à! Mami ơi! Edward sợ quá! Ááááááááááa!!! *** Suốt một thời gian sau đó, ngày nào cũng có hai đứa trẻ hẹn nhau ở bờ hồ, niềm vui tuổi thơ trong sáng, hồn nhiên như ánh mai rạng rỡ, ngập tràn tiếng cười hạnh phúc. Cứ thế, chìm đắm say sưa, lan toả nhẹ nhàng, dịu êm. Là những thiên thần không hề có buồn đau, cùng sống trong một giấc mơ cổ tích hồn nhiên. Bell đã đưa Prince đến với thế giới cổ tích thần kì, đầy những phép tiên nhiệm màu. Những câu chuyện cứ nối dài ra, vang vang đều bên bờ hồ trong xanh. Có khi là nàng Bạch Tuyết xinh đẹp ăn nhầm quả táo độc của mụ phù thuỷ; là nàng tiên cá sẵn sàng đánh đổi giọng nói để có được tình yêu; có khi lại là nàng công chúa được đánh thức bởi nụ hôn của chàng hoàng tử nơi rừng sâu; khi là chuyện tình của người đẹp và quái vật.;... Prince mê say cùng giấc mộng cổ tích đó, cùng Bell. Ngày ngày vẫn có hai đứa bé rượt bắt nhau bên bờ hồ thơ mộng, trao cho nhau những cây kẹo bông ngọt lịm, những que kem mát lạnh hay vẫn cùng nhau cất lên những bài hát trẻ con. Họ cứ ngỡ sẽ mãi mãi cùng nhau trải qua tuổi thơ êm đềm như vậy, ngập tiếng cười, ngập niềm vui. Bên bờ hồ trong vắt, hàng liễu rũ dài như mái tóc của mây, nắng mật lướt qua hai đứa bé, chúng đã ngoéo tay nhau hứa một điều: "Bây giờ cậu là hoàng tử của tớ, mai sau tớ sẽ là cô dâu của cậu!" Lời hứa trẻ con ấy đã lắng đọng rất sâu trong tâm khảm của những đứa trẻ. Trong một chiều tà, bờ môi hồng hào của Prince nhẹ nhàng chạm vào má Bell, rất nhẹ, rồi vụt chạy như một cơn gió tinh nghịch đã lướt nhanh qua má của đứa bé gái. Nụ hôn ngốc xít, vụn dại của con nít chứa đựng sự ngây thơ, ngờ nghệch, không hề mưu tính. Thật đáng yêu! Nhưng...vẻ đáng yêu đó không còn kéo dài được lâu. Rồi có một ngày... _ Prince à, gia đình mình sắp hết hạn làm việc tại Anh, cha tớ sẽ đưa cả nhà về Hàn Quốc. Chiều mai Prince có thể đến bờ hồ để tạm biệt Bell không? _ Tất nhiên rồi! Prince sẽ tới chứ! Mà bao giờ Bell trở lại Anh? Thôi nào, ngoan, đừng có khóc! _ Hức hức, không biết mai mốt tụi mình có gặp lại nhau được không nữa! Hứa là mai sẽ đến thật đó! _ Hứa mà bé ngốc! Bell không tìm Prince thì Prince sẽ đi tìm Bell! _ Hứa là không được quên Bell đó! _ Prince nhớ mà! Tớ sẽ mãi mãi không bao giờ quên cậu! _ Thật chứ? _ Thật! Tớ hứa với Bell! Cô bé mang gương mặt đượm buồn, tia mắt ngập tràn ánh buồn đau nhưng vẫn cố cười. Rất buồn. Cô tin ngày mai Prince sẽ tới! *** Ngày hôm sau. Prince không hề tới. Bell đợi. Xa xăm trong những rặng mây chợt u ám, xám đục. Sắp mưa. Bell nhủ thầm: _ Nhất định cậu ấy sẽ đến mà! Cô bé vẫn đợi. Chiều. Cơn mưa phùn rải rắc trên nền cỏ xanh, len lõi chảy dài trên những kẻ lá. Lạnh. Mây xám đen. Prince vẫn không đến. Bell đinh ninh: _ Không phải là Prince quên đâu! Prince hứa sẽ đến mà! Cô bé núp dưới tán cây, hứng những đợt mưa phùn se se. Chờ đợi. Chập choạng tối. Mưa đặc quánh thành một bức màn trắng toát. Lạnh cóng. Cô bé đã ướt sũng dưới cơn mưa. Vẫn kiên trì: _ Prince à, cậu ở đâu? Mau đến đây đi! Tớ lạnh quá à! Tối. Đen như than, bầu trời nén chặt ánh dương từ hồi chạng vạng dưới màn mưa rả rít, giờ thấy lạnh tái tê. Người quản gia tìm ra cô bé trong cơn mưa tầm tả. Cô bé lạnh đến mức mê sảng, run cầm cập, vẫn chờ cậu bằng hi vọng nhỏ nhoi. _ Tiểu thư! Cô sốt cao lắm! Mọi người tìm cô khắp nơi! May quá, tìm ra cô rồi! Mau về thôi nào, cô nhiễm phong hàn rồi! - Dưới tán ô, người quản gia ôm lấy thân thể bé nhỏ, sốt ruột. Bell bướng bỉnh, đôi môi tím tái run bần bật, nức nở vùng ra khỏi người quản gia: _ Không! Nhất định phải chờ Prince! Prince sẽ tới mà! Hức hức! _ Về thôi, đừng chờ nữa. Trời mưa lớn lắm, Prince sẽ không đến đâu! _ Prince! Hức hức! Muốn Prince cơ! Phải đợi Prince cơ! Mặc kệ đứa trẻ vùng vẫy, người quản gia ôm lấy đứa bé ướt sũng, ghì chặt vào người, quấn lên người cô chiếc áo măng tô dày của mình. Cái bóng người di chuyển đến chiếc Lexus vẫn mở đèn sáng, cần gạt nước hoạt động liên hồi, cả màu sơn nâu đất cũng đen thui vì bầu trời tối kịt, lạnh lẽo kia. Bell đuối sức, không vẫy nữa, đưa đôi mắt đăm đăm nhìn về bờ hồ bị màn mưa như trút nước, nhạt nhoà. Ánh mắt khắc khoải nhìn qua bóng đêm, cùng kiệt. [Nhất định Prince sẽ tới mà! Bell sẽ đợi Prince! Prince không có thất hứa đâu mà! Bell sẽ đợi! Prince ơi!] Có biết đâu trước cái ngày mưa nặng hạt ấy đã mang theo Prince rời xa mãi mãi. PRINCE ĐÃ CHẾT. Thân xác ấy vẫn vẹn nguyên mà linh hồn đã rời đi. Prince chỉ còn là quá khứ. Đã mãi mãi tan biến... Như chưa bao giờ tồn tại... *** Một tuần sau đó. Không khí học viện ão não lạ lùng, bên bờ hồ, cậu bé có mái tóc xoăn, nụ cười lún đồng tiền giờ đây ngồi thẫn thờ tựa người lên thân cây liễu. Đôi mắt u buồn trĩu nặng: _ Edward, tớ nhớ cậu quá! Hức! Hức! Một giọng nói trẻ con nhẹ nhàng, trong trẻo như âm thanh của pha lê vang lên. Là Prince... nhưng... không phải... _ Kang, cậu ở đây à? _ Kev... in... Kevin? Hu hu, cậu đi học rồi sao? - Kang ngước mặt lên nhìn chủ nhân của giọng nói vừa gọi mình. Ánh mi buồn thăm thẳm, đôi mắt đỏ húp vì khóc. Cậu bé tên Kevin cất tiếng trả lời bằng chất giọng đượm buồn. Ánh mắt miên man đầy đau khổ không giống như một đứa trẻ vô tư bình thường. _ Không. Tớ đến để xin nghỉ học. Sau đám tang của Edward, vì muốn bảo vệ an toàn cho tớ nên tớ sẽ ở nhà học với gia sư. _ Hư... hư... Tớ nhớ Edward quá! Nhìn cậu tớ càng nhớ cậu ấy gấp bội! Hu hu! Cậu ấy chết thật rồi sao? - Kang giương đôi mắt đẫm lệ khẽ khàng hỏi. Cậu không muốn tin vào sự thật này. Kevin cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đau thương, lặp bặp nói, ánh mắt u uẩn, đau đáu. _ Không... Edward còn... à không, Edward chết thật rồi! Tớ là... Kevin... anh trai của Edward, hức hức... _ Hu hu... Kevin… Kevin lấy trong túi một sợi dây chuyền có mặt là một chiếc giày thuỷ tinh bé nhỏ. Có điều, chiếc giày trở nên u uất, không còn lấp lánh, tinh khôi như trước nữa. Nắng rũ dài trên vai hai đứa trẻ, tràn lên khuôn mặt trẻ thơ với bao điều đã làm thay đổi số phận của chúng. Mây lững lờ. Kev nói: _ Trước khi Edward mất, nó đã nhờ tớ gửi lại sợi dây chuyền này cho một cô bé tên Bell, cậu biết cô bé ấy chứ? Đây là di nguyện cuối cùng của nó. Tớ không gặp được cô bé ấy. Nếu cậu gặp được, hãy đưa nó cho Bell và xin lỗi cô ấy giúp... Edward. Cảm ơn cậu! _ Hic... Ừm, mình hứa khi gặp lại cô ấy mình sẽ đưa nó. Hức! Đó là di nguyện của Edward mà! Mình nhất định sẽ giữ kĩ! Hu hu… - Kang đưa tay đón lấy kỉ vật, tiếng thút thít nho nhỏ khẽ kêu, đôi mắt sưng mọng, cái mũi nhỏ đỏ ửng cả lên. _ Được rồi! Hức... Hyung Min đâu rồi? Tớ muốn gặp nó! Tớ sắp phải đi rồi! Nếu có rảnh nhớ đến thăm tớ nha! - Cậu bé tên Kevin gạt đi những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống má, cố gượng cười tiếp tục nói. Kang quệt nước mắt, vỗ vai Kevin, cố gắng cười. _ Ừ, nhất định tớ sẽ thường đến thăm cậu! Hyung Min bị sốc trước tin của Edward nên sốt cao, đang nghỉ ở phòng y tế, cậu tới thăm nó đi! _ Ừm... Tớ đi nha! Tạm biệt cậu! - Kevin cười yếu ớt rồi ôm chầm lấy Kang một cách ray rứt, đầy sự tiếc nuối. Kang siết chặt vai Kevin thì thầm... _ Giữ gìn sức khoẻ nha Kevin! Tớ sẽ nhớ cậu lắm! Rảnh rỗi tớ sẽ đến thăm cậu. Kev quay bước rời đi, đôi mắt nặng trĩu u sầu. Đứa bé hít hơi sâu, mắt ướt, bàn tay nắm chặt sợi dây chuyền thập tự kì lạ giấu trong cổ áo. Nó mím môi, bên tai văng vẳng lời căn dặn của vị quản gia, lời dặn dò khiến đứa bé mãi mãi sống trong một cuộc đời khác, không phải của nó... [Thiếu gia, hãy nhớ cho kĩ: Kể từ bây giờ cậu là Kevin. Hãy xem như là gia đình Stewart chúng ta không hề có đứa trẻ nào tên là Edward. Cậu là Kevin Justin Stewart - người thừa kế duy nhất của dòng tộc Stewart huyền thoại, đứa trẻ mang quyền lực tối cao và giữ trọng trách bảo vệ bí mật về Angel. Tuyệt đối không được đánh mất sợi dây chuyền trên cổ cậu. Hãy nghĩ đến điều gì đó kinh khủng hơn cả cái chết. Kevin ạ, đến năm 17 tuổi, khi cậu đủ chín chắn để nhìn nhận sự việc, thì chủ tịch sẽ giao quyền sở hữu công thức Angel. Hãy hạn chế qua lại với Kang và Min, biểu hiện của bọn chúng có vấn đề. Là Kevin! Kevin Justin Stewart. Thưa ngài trưởng tộc tương lai!] Tiếng bước chân rảo chậm, nặng trịch. Kev đưa đôi mắt ngẩng nhìn bầu trời trên đỉnh đầu. Hình như...cuộc sống hồn nhiên của đứa bé 5 tuổi đã khép lại từ đây. Định mệnh đã giết chết Edward trong nó mất rồi! Một sinh linh nhỏ bé đã tạ thế. Nước mắt hoá đen. Tương lai xám đục. Cuộc sống là thù hận, Những ước mơ nhỏ nhoi chìm trong hư vô. Máu ướt đôi bàn tay nhỏ. Đôi mắt ngùn ngùn căm hờn. Trách nhiệm nặng trên lưng. Đứa bé vùng dậy, gạt nước mắt, nuốt đau thương. Nó sống! Để thù! Để trả! Máu đền máu! Ân tình đền ân tình! Chấm dứt tất cả những tháng ngày vô tư. Đôi cánh của những thiên thần bắt đầu nhuốm đen... Sự căm hận bắt đầu từ đây… *** Việt Nam. Hiện tại. Hiểu Minh nhắm nghiền mắt lại, lắng nghe con tim mình tràn ngập những kí ức xa xôi. Đứa bé ngày nào nay đã lớn. Nó sống đúng với cả vỏ mà người ta đã xây dựng cho nó. Rồi giờ, nó thấy hối hận. Hối hận thật sự. Giá như ngày hôm đó không ngập máu. Giá như ngày hôm đó nó không xúi anh trai cùng ra ngoài. Giá như nó là người chết thì giờ sẽ yên bình biết bao! Đau. Rạn nứt. Mệt nhoài. Có ai biết cậu muốn gào thét lên để muốn nói rằng cậu là Edward? Sao thế này? Mọi chuyện rối loạn đến mức cậu muốn điên loạn. Muốn nổ tung! Muốn chết! Đã là quỷ thì không chết được! Ừ, không còn đường quay lại thật rồi! Đã đến những bước cuối cùng rồi! Không được buông xuôi! [Nếu như xem như chưa từng quen, em hãy cười lên, hãy hạnh phúc để tôi không thấy hối hận vì đã từ bỏ em! Em là thiên thần. Tôi chỉ là gã quỷ dữ đến từ địa ngục không có trái tim. Quên tôi đi! Em hãy quên Prince. Quên hết đi! Như tôi! Tôi quên mình là ai. Tôi quên tôi còn là con người với linh hồn của quỷ. Tôi quên em. Quên cả bản thân. Vì tôi là Kev, là người đòi nợ máu! Sẽ vô nghĩa nếu anh nói: Tôi yêu em! Xin lỗi! Lọ em ạ!] Những kí ức héo úa đó chỉ tiếp tục hành hạ tâm hồn cậu thêm xót xa, ray rứt. Bóng hình ai đã chìm sâu trong màn đêm mờ mịt, người con gái cậu yêu vô cùng, người khiến tim cậu đau tê tái - mối tình đầu của cậu. Thế giới cổ tích đã tan biến theo Prince, rời xa thế giới này, là những hạt bụi li ti, lánh lánh tan vào không gian... Lụi tàn... Chợt, một cơn đau choáng váng bất ngờ từ lồng ngực xâm nhập thẳng vào từng tế bào cảm giác của cậu. Nhịp tim dồn dập, căng tức như bị mũi khoan đục đẽo mà đau vật vã. Đôi mắt nâu đỏ sáng quắc trong bóng tối. Minh cảm nhận cơn đau thắt từ ngực trái liên tục trào lên. Bàn tay chàng trai trẻ bóp chặt lấy ngực. Minh cắn chặt môi. Thân nhiệt nóng bừng. Những giọt mồ hôi túa ra khắp mặt, mạch máu chạy trong cơ thể như phát lửa, hung hăng tấn công đến trung ương thần kinh. Huyệt thái dương lên xuống phập phồng hằn rõ gân xanh. Những mạch máu ở khoang ngực như đang co rút lại đói khát, tím xanh cả người. Tay chân cậu thiếu niên dần co quắp, gân tay rút lại làm bàn tay trở nên khô xác. Rất đau. Đau dồn dập. Hoàng Hiểu Minh nghiến răng, gặm chặt lấy cơn đau, từ cuống họng khẽ rên ư ử. Mặt biến sắc, ấn đường nhíu chặt. Những ngón tay run rẫy, hoảng sợ lần tìm thứ gì đó ở trong xe, cậu lục soát tất cả ngăn tủ. Tìm được thứ cần tìm - một lọ thuốc không nhãn. Vội vàng mở nắp, những viên thuốc con nhộng hiện diện trong tay Minh. Rất nhanh, Minh nuốt vội số thuốc ấy vào miệng, cố gắng duy trì hô hấp thật bình ổn. Lát sau, cơ thể dần xìu xuống, đôi mắt mệt mỏi khép hờ, tiếng thở nhẹ nhõm hơn. Nhịp tim lấy lại bình ổn, riêng ngực vẫn ê ẩm. Làn da tái xanh chuyển sang trắng nhợt. Minh đưa tay xoa ngực, mắt đen sầm, như lo âu, rất lo. Đưa tay ngắm nhìn lọ thuốc không nhãn, cậu cười chua chát: _ Nếu mày chết lúc này thì mọi việc mày làm sẽ đổ sông, đổ biển. Mày không được quỵ ngã, Ed à! Mày phải cố đến cùng! Vô thức, bàn tay theo thói quen sẽ nắm lấy sợi dây chuyền thập tự trên cổ. Nhưng...cổ trống không. Minh bấu tay vào volang, gằn, rít răng: _ Lão Huy khốn kiếp, sợi dây chuyền của mình... Mặt trăng dần no tròn trên bầu trời u tối. Thời gian rã rời trôi. Mệt nhoài, Minh ngủ thiếp đi. Một giấc ngủ hiếm gặp. Có lẽ, quá nhiều biến cố trong một ngày khiến cậu đã mệt lả. Như một chiếc máy cần nạp đủ năng lượng, Minh nhắm nghiền mi mắt, lưng tựa vào ghế, thim thiếp. Trong bóng tối, một gương mặt thuần khiết đã say ngủ, giấc ngủ thật nhẹ nhàng. Ngắn ngủi thế ấy những sẽ giúp cậu tỉnh táo hơn. Sau đó là những kế hoạch đang chồng chất dở dang. Cậu phải cố, dù biết sức khoẻ mình đang bị tàn phá nghiêm trọng. Vì trong đôi mắt ấy giờ đây chỉ có thù hận, là những toan tính lạnh lùng. Đến 0 giờ đêm nay sẽ có một cuộc hẹn, khi hồi chuông thứ nhất vang lên...