Sau khi giao nhỏ cho bác sĩ, Gia Long trở lại ngồi cạnh hắn, anh hỏi: - Phong, tôi muốn nói chuyện với ông, nói chuyện nghiêm túc được không? - Được – Hắn đáp gọn, gương mặt vô cùng đau đớn. - Ông……..có yêu Bạch Nguyệt không? – Gia Long hơi ngập ngừng - Theo ông thì sao? – Hắn cười chua chát - Đừng hỏi ngược lại tôi, hãy trả lời đi – Gia Long nghiêm giọng – Ông có yêu cô ấy không? - Tôi yêu cô ấy, yêu cô ấy hơn cả mạng sống của chính mình – Hắn nói đềuđều – Chắc ông nghĩ tôi là một thằng khốn phải không? Như lời của GiaoChâu nói? - Phải, ông là một tên khốn – Gia Long thẳng thừng nói – Cô ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ vì ông, thay vì thấu hiểu, thông cảm, ông lại vì một hiểu lầm mà tiếp tục làm tổn thương cô ấy, đẩy cô ấyxuống đáy vực tuyệt vọng nhưng tôi không hoàn toàn trách ông, ông khôngphải là người gây ra tất cả những lỗi lầm này, ông và Bạch Nguyệt đều là người bị hại. - Ông nói vậy là sao? – Hắn ngạc nhiên – Tại sao lại là người bị hại? Gia Long thở dài rồi kể cho hắn nghe tất cả mọi chuyện, từ chuyện tai nạncủa nó, lí do nó tát Tuyết Lan và cả bữa tiệc sinh nhật bất ngờ dành cho hắn. Nghe anh nói xong, bàn tay hắn siết lại thành nắm, gương mặt corúm lại vì đau đớn và tức giận. Những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống,hắn khóc, khóc vì hối hận, những giọt nước mắt mặn chát cứ rơi mãi, rơimãi. Nhìn hắn đang đau đớn tột cùng, Gia Long khẽ thở dài, hắn khócchứng tỏ tình cảm hắn dành cho nó là vô cùng lớn, làm bạn thân bao nămrồi anh chưa từng thấy hắn khóc, thậm chí là đau khổ, hắn luôn là mộtcon người quyết đoán và lạnh lùng. Vậy mà giờ đây hắn đang khóc, khócnhư một đứa trẻ vừa đánh mất thứ quan trọng nhất. Đặt một tay lên vaihắn, anh nói: - Tôi tin Nguyệt sẽ không sao đâu, ông hãy tiếp tục hyvọng, tôi cũng hy vọng, Giao Châu và cả Eric nữa, ai cũng hy vọng cô ấybình yên. Nếu lần này cô ấy không sao, ông phải bù đắp cho cô ấy, đượckhông? – Anh mỉm cười. Hắn không đáp, khẽ gật đầu, dù anh không nóihắn cũng biết, hắn đã gây ra quá nhiều đau khổ cho nó, nếu lần này nókhông sao, hắn nhất định sẽ bù đắp cho nó, sẽ tin tưởng nó, sẽ không làm nó bị tổn thương nữa và sẽ dùng cả mạng sống để mà yêu nó. Hơn nữa,chắc chắn hắn sẽ trả thù, hắn sẽ khiến cho cô ta phải chịu nỗi đau đớngấp trăm ngàn lần. ******************** Lại thêm một giờ nữa trôiqua, vẫn chưa có bất kì thông tin nào cả, điều đó khiến hắn lo lắng đếnphát điên. Hắn cúi gằm đầu xuống đất, miệng không ngừng lẩm bẩm: - Đừng bỏ anh, anh van xin em, đừng bỏ anh - Ông bình tĩnh đi, Nguyệt sẽ ổn mà – Gia Long an ủi hắn. Nhìn hắn như thế này, anh không dám tưởng tượng đến cảnh hắn mất đi nó. Vớitính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ nổi điên lên và có thể sẽ đi theonó. Một lúc lâu sau, cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm. Bầu không khí vôcùng tĩnh lặng, đột nhiên nhỏ từ đâu chạy đến, phá đi bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya - Nguyệt sao rồi? Nó đã tỉnh chưa? – Rồi nhỏ cụpmắt xuống, giọng nói đầy thất vọng khi nhìn thấy đèn vẫn còn sáng – Vậylà vẫn chưa biết gì sao? - Sao em lại ra đây? Em đã thấy khoẻ hơn chưa? – Gia Long lo lắng hỏi và đỡ nhỏ ngồi xuống - Em không sao – Nhỏ cười gượng. - Ừ, mệt thì phải nói đó – Anh véo vào má nhỏ – Thôi, ngồi đây đi, anh đi mua cà phê. Nói rồi, anh quay đi, để lại nhỏ và hắn ngồi cạnh nhau. Lẽ ra nhỏ định quay sang cho hắn một trận nhưng nhìn bộ dạng đau khổ của hắn, nhỏ không nỡ, nhỏ biết hắn yêu nó nhiều lắm, nhỏ thật sự không ghét hắn nhưng nhỏ rất giận hắn, giận hắn một thì căm hận Tuyết Lan đến mười. Chính vì cô tamà bây giờ nó và hắn mới ra thế này, nói chính xác hơn, chính cô ta làngười trực tiếp gây ra chuyện đau lòng ngày hôn nay (dĩ nhiên một phầnlà do hắn nhưng lỗi của cô ta nhiều hơn). Một lát sau, Gia Long trở lại với ba ly cà phê nóng. Anh đưa cho nhỏ và hắn rồi nhẹ nhàng nói: - Uống đi cho tỉnh táo. Hắn gật đầu cảm ơn rồi đưa lên miệng uống. Cà phê nóng khiến cho cả nhỏ vàhắn đều bình tĩnh hơn. Rồi giờ phút đó cũng đến, cánh cửa phòng cấp cứumở ra và nó được các cô ý tá đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt. Cả bangười chạy lại bên cạnh bác sĩ, hắn lo lắng hỏi: - Cô ấy sao rồi? Hãy nói với tôi là cô ấy không sao đi – Hắn gần như hét lên. - Cậu bình tĩnh đi, đúng là cô ấy không sao, nhưng mà…….. – Vị bác sĩ già khẽ thở dài – Nhưng mà cô ấy đã bị sảy thai. - Sảy thai? – Hắn trợn tròn hai mắt lên nhìn bác sĩ – Cô ấy có thai sao? - Phải, cô ấy có thai được gần một tháng rồi, do cô ấy bị chấn động nênkhông giữ lại được đứa bé, tôi rất tiếc, nhưng điều đáng mừng là cô ấyvẫn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng là sẽ chóng khoẻ thôi. Nghe ông nói xong, hắn loạng choạng rồi ngồi phịch xuống đất, đôi mắt dại hẳn đi, hắn khẽ lầm bầm: - Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ? Còn nhỏ sau khi nghe xong thì bật khóc nức nở, anh dịu dàng ôm lấy nhỏ vàdỗ dành. Vị bác sĩ khẽ thở dài, ông căn dặn Gia Long một vài điều rồinhanh chóng đi khỏi Thời gian: trước lúc nhỏ hỏi Gia Long về chuyện đã xảy ra………. Đang ngồi chờ đợi kết quả, bỗng nhiên Eric nhận được cuộc gọi từ Trang Linh - Alo, em gọi anh có chuyện gì không? - Xin hỏi anh có phải là bạn của cô gái tên Trang Linh không? – Một cô gái nào đó lên tiếng - Phải, tôi là bạn của cô ấy, cô là ai? – Eric ngạc nhiên nói - Tôi là Linda, Trang Linh bạn anh đã nhập viện rồi, trước khi ngất đi, cô ấy nhờ tôi gọi cho anh – Cô gái tiếp tục nói. - Cái gì? Tại sao? Cô ấy đang ở đâu? – Eric hốt hoảng hỏi - Bệnh viện thành phố, đang trong phòng cấp cứu – Cô gái đáp - Đợi tôi một lát, tôi sẽ tới ngay – Eric nói nhanh rồi cúp máy. Eric nắm lấy vai của Gia Long, giọng vô cùng khẩn trương: - Bây giờ tôi phải đi, có tin gì thì anh hãy gọi cho tôi nhé, đây là sốđiện thoại của tôi – Eric vừa nói vừa đưa cho Gia Long tấm bưu thiếpxong rồi chạy vụt đi. - Có chuyện gì vậy anh? – Nhỏ hỏi - Anh không biết, Eric nói có việc – Gia Long đáp – Anh ấy nói khi nào có tin gì thì gọi cho anh ấy. - Vậy à? – Nhỏ đưa tay nhận lấy tấm bưu thiếp rồi ngồi xuống chờ đợi kết quả. ******** Một lúc sau, Gia Long có mặt tại bệnh viện thành phố, trước cửa phòng cấp cứu, anh nhìn thấy một cô gái, anh vội hỏi: - Cô là Linda? - Phải, tôi là Linda, còn anh là? – Cô gái mỉm cười thân thiện - Tôi là Eric, cô mau nói cho tôi biết, tại sao Trang Linh lại nhập viện? – Anh lo lắng hỏi - Cô ấy bị chém, một nhát chém sau lưng – Linda đáp – Tôi thấy cô ấy nằmtrên đường trên một vũng máu nên gọi xe cấp cứu, trước khi ngất cô ấybảo tôi gọi cho anh. - Bị chém sao? – Eric ngạc nhiên Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Eric vội chạy đến bên vị bác sĩ, lo lắng hỏi: - Cô ấy sao rồi? - Anh nói gì tôi không hiểu – Vị bác sĩ thật thà trả lời - Để tôi – Linda kéo Eric ra rồi nói với vị bác sĩ – Cô gái lúc nãy ra sao rồi? - Cô ấy ổn rồi, tuy vết thương hơi sâu nhưng không ảnh hưởng tới tínhmạng, chỉ có điều cô ấy mất máu hơi nhiều nên cần phải ở bệnh viện vàingày để tiện theo dõi – Vị bác sĩ ôn tồn đáp – Xin mời một trong haingười theo tôi để làm thủ tục nhập viện. - Được rồi, tôi đi – Lindamỉm cười rồi quay sang Eric – Anh ở với cô ấy nhé, tôi đi làm thủ tụcnhập viện, đừng quá lo lắng, cô ấy không sao đâu. Eric gật đầu rồi đi vào phòng ngồi. Nhìn gương mặt xanh xao của cô, Eric thấy xót xa vôcùng. Bỗng nhiên anh thấy Trang Linh khẽ cau mày rồi cô từ từ mở mắt ra, Eric vui mừng nói: - Em tỉnh rồi sao? Thật là tốt quá - Ưhm, em đang ở đâu vậy? Sao anh lại ở đây? – Trang Linh hơi nhăn mặt lại vì vết thương bị động. - Em đang ở trong bệnh viện, có một cô gái gọi cho anh báo rằng em bịthương, mau nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra? – Eric nắm lấy tay cô. - Lúc chiều Tuyết Lan gọi cho em, cô ấy nói muốn đi dạo nên em đi với côấy, lúc chúng em về thì đã muộn lắm rồi, bỗng nhiên có một đám ngườichặn đường bọn em, chúng còn mang theo dao nữa, bọn họ nói rằng muốn bắt Tuyết Lan và bảo em đi đi. Sau đó bọn chúng nhào vào Tuyết Lan và chẳng để ý gì tới em, Tuyết Lan đã chống trả, một tên bị Tuyết Lan tát vàomặt thì giơ dao lên định chém sau lưng cô ấy. Lúc đó em liều mạng xôngra đỡ một dao, sau đó vì mất máu nên em gục xuống, còn Tuyết Lan thì bịbắt đi sau khi đã ngất xỉu, chuyện sau đó thì em không nhớ – Trang Linhthành thật kể, lấy tay xoa xoa đầu. - Ừ, thôi em nghỉ cho khoẻ đi, em mệt lắm rồi – Eric mỉm cười dịu dàng. - Ừm – Trang Linh khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì mệt. Một lúc sau, Linda vào phòng, vừa nhìn thấy cô, Eric mỉm cười: - Cảm ơn cô đã giúp cô ấy, tôi không biết phải trả ơn cho cô như thế nào nữa - Không sao đâu, tình cờ thôi, tôi không cần anh báo đáp đâu – Linda mỉmcười tinh nghịch – Thôi tôi đi đây, anh ở đây với cô ấy nhé. - Dù sao cũng cám ơn cô, hy vọng chúng ta sẽ gặp lại – Eric mỉm cười - Hy vọng vậy – Linda mỉm cười rồi rời đi. Eric mỉm cười, thầm cám ơn cô gái lạ mặt đã giúp đỡ cho Trang Linh, nếu không có cô ấy thì chắc cô sẽ gặp nguy hiểm rồi. Ngồi với Trang Linh một lát, Eric ra ngoài mua cà phê để uống, bỗng nhiênanh nghĩ ra một chuyện, nếu như Trang Linh đỡ cho Tuyết Lan một dao, tức là đã cứu mạng cô ta, xem như đã trả hết nợ cho Tuyết Lan, vậy nghĩa là Trang linh đã có thể ra đi và tố cáo Tuyết Lan. - Vậy thì tốt quá rồi – Eric vui mừng nói – Điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra Tuyết Lan. Uống hết ly cà phê, Eric trở vào phòng ngồi cạnh giường của Trang Linh, chờ đợi tin tức của nó.