Nghe theo lời nhỏ, Gia Long chạy đi tìm những con đường ở gần đây vàđiều kì diệu đã xảy ra, anh đã nhìn thấy nó. Nhìn bóng dáng cô đơn củanó khiến lòng anh dâng lên một cảm giác xót xa. Chợt nhận ra nó đang đivề phía con đường, phía xa lại còn có một chiếc xe đang chạy đến. - Không lẽ cô ấy muốn tự sát? Không chần chừ thêm, anh liền chạy nhanh về phía nó, miệng hét lên: - KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!! Nghe tiếng hét của anh, nó chợt quay đầu lại, môi mỉm cười hạnh phúc, có vẻnhư nó đang nói gì đó nhưng anh không tài nào nghe được, cứ nghĩ nó sẽđứng yên ở đó, nào ngờ nó lại quay đi và lao về phía chiếc xe đang phóng tới. Dừng hết sức bình sinh, anh cố chạy thật nhanh đến và ôm lấy nó đẩy ra ngoài. Chiếc xe chạy vụt qua hai người, để lại trong anh một nỗi sợ hãi. - Em có sao không Nguyệt? – Gia Long hỏi nó, giọng nói vẫn có chút sợ hãi - ………….. Không nghe thấy nó trả lời, anh nhìn xuống thì phát hiện nó đã ngất đi. Bế nó trên tay, anh nhận thấy dưới chân mình có những giọt màu đỏ, càng lúccàng nhiều và nơi phát sinh ra chúng chính là nó. Nhìn váy của nó thấmđẫm một màu máu, anh vội bế nó chạy đi tìm nhỏ. Đúng lúc đó, cả nhỏ vàEric đều nhìn thấy anh, nhìn thấy nó đang bất tỉnh, máu lại chảy khôngngừng, nhỏ run run ngã bịch xuống đất, miệng thều thào: - Chuyện gì đã xảy ra vậy anh? Tại sao nó lại trở nên như vậy? – Nhỏ nói không nên lời, mặt đầm đìa nước mắt. - Anh sẽ nói sau, bây giờ chúng ta phải đưa Nguyệt vào bệnh viện, nhanhlên kẻo không kịp – Nói rồi anh giao nó cho Eric, nhanh chóng đỡ nó dậy – Mạnh mẽ lên, đi, chúng ta phải đưa cô ấy về nhà Chấn Phong, nhanh lên. - Không, em không muốn, em không muốn, hắn đã làm khổ nó rất nhiều, em không muốn – Nhỏ gào lên, tâm trạng vô cùng rối loạn. “CHÁT”, Gia Long tát vào mặt nhỏ, nhỏ sững sờ lấy tay chạm vào má mình, miệng lẩm bẩm: - Anh đánh em? Gia Long không đáp, anh nói với Eric đem nó về nhà hắn trước rồi nắm lấy vai nhỏ, khẽ siết lại - Em tỉnh chưa? Bây giờ quan trọng là mạng sống của Bạch Nguyệt, em hậnChấn Phong nhưng vào giờ phút này, chúng ta cần được giúp đỡ, em hiểuchưa? - Vâng – Nhỏ gật nhẹ đầu – Em xin lỗi, đi thôi. Nói rồi, hai người nhanh chóng đuổi theo Eric. *********** Thời gian: Lúc Gia Long và Eric rời khỏi nhà hắn………………. - Anh Phong, thật ra em có chuyện này muốn nói với anh – Tuyết Lan nũng nịu – Em….. - Thôi, anh mệt lắm, em về đi, chuyện hôm nay anh sẽ chịu trách nhiệm với em – Hắn cắt lời cô ta. Nói rồi, hắn nhặt quần áo lên đưa cho Tuyết Lan. Cô ta không nhận lấy mà ôm chầm lấy hắn, nũng nịu: - Anh Phong, thật ra em rất yêu anh, em có gì không bằng chị Nguyệt chứ? - Em về đi, anh mệt – Hắn khẽ cau mày, dùng tay đẩy Tuyết Lan ra. - Tại sao chứ? Em có gì không bằng Lâm Bạch Nguyệt chứ? – Tuyết Lan hét toáng lên. - Im đi – Hắn trừng mắt nhìn cô ta rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh – Anh xin lỗi, em mau về đi. - Lục Chấn Phong, anh quá đáng lắm, dù anh đồng ý hay không, anh vẫn phải cưới em, phải chịu trách nhiệm với em – Tuyết Lan hét lên rồi chạy rakhỏi phòng. Xuống tới phòng khách, cô ta mặc quần áo vào rồi ra về,trong lòng rất tức tối. Còn lại hắn ở trong phòng, hắn mệt mỏi mặc quầnáo vào rồi nằm xuống giường. Ánh mắt của nó vẫn ám ảnh đầu óc hắn, khiến hắn cảm thấy day dứt, lẽ nào hắn đã sai rồi, tại sao lúc đó hắn lại nói những lời lẽ đó với nó chứ? - Không được, mình phải đi tìm cô ấy, phải giải thích với cô ấy rằng sự việc không phải như cô ấy nghĩ. Nghĩ sao làm vậy, hắn bật khỏi giường, khi hắn vừa định bước đi, có một thứ trên giường khiến hắn chú ý. - Lạ thật – Hắn lầm bầm – Sao lại không có? Nhìn tấm trải giường hoàn toàn trắng tinh, không có vết bẩn nào khiến hắncảm thấy khó hiểu, hắn nhớ lần đầu tiên cùng nó “vượt rào”, rõ ràng trên giường trên giường có một “vệt đỏ”, điều đó chứng minh nó vẫn còn làngười con gái trinh trắng. Còn Tuyết Lan, nếu thật sự hắn đã cùng cô ta“mây mưa” thì nhất định trên giường sẽ có “vệt đỏ” đó, trừ khi Tuyết Lan đã không còn trinh trắng, nếu không thì giữa hắn và cô ta chẳng xảy rachuyện gì hết. Nhưng nếu thật sự giữa hai người không có gì thì tại saoTuyết Lan lại làm như vậy? Mục đích của cô ta là gì?…………….. Đang chìm trong muôn vàn câu hỏi, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng của Eric: - Chấn Phong, mau ra đây, May có chuyện rồi – Anh hét lên. - Nguyệt? Có chuyện? – Hắn lẩm bẩm. - Mau ra đây, cô ấy nguy lắm rồi – Eric lại hét lên. Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, hắn lập tức lao ra ngoài, một cảnhtượng khủng khiếp hiện ra trước mắt hắn: nó đang nằm trên tay Eric, bộđầm trắng đã bị máu nhuộm đỏ, khuôn mặt nó trắng bệch, không chút sứcsống. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn như chết sững, miệng lắp bắp: - Chuyện gì đã xảy ra? Sao cô ấy lại thành như thế này? - Tôi không biết, nhưng chúng ta phải đưa May đến bệnh viện, nhanh lên trước khi quá muộn Nghe anh nói xong, hắn thôi không hỏi nữa và chạy đi lấy xe. Nhẹ nhàng bế nó vào xe, Eric luôn tự nhủ thầm với chính mình như để trấn an bản thân: - May sẽ ổn, cô ấy sẽ không sao, đúng vậy, sẽ không sao hết. Hai chiếc xe phóng vút đi trong mưa, bên ngoài gió vẫn không ngừng gàothét, những giọt mưa vẫn cứ rơi như đang khóc than ột mối tình đẹp. ****** - Người nhà xin hãy ở ngoài – Cô y tá vừa nói vừa đẩy hắn ra – Chúng tôi sẽ làm hết sức. - Làm ơn hãy cứu nó, xin hãy cứu nó – Nhỏ hét lên, gương mặt đẫm nước mắt - Đó là bổn phận của chúng tôi – Cô y tá mỉm cười – Xin mọi người hãy giữ bình tĩnh. Nói rồi, cô y tá gỡ bàn tay hắn ra khỏi tay nó và đóng cửa lại. ********** Khi cánh cửa vừa khép lại, bầu không khí trở nên trầm mặc, cả bốn người đều im lặng, không ai nói với nhau câu gì. Nhỏ vẫn khóc, từng giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài trên gương mặt buồn bã của nhỏ. Gia Long lặng lẽ ômlấy nhỏ, anh biết nhỏ cảm thấy như thế nào, thật tâm anh cũng chỉ mongcho nó được bình an. Hắn đứng tựa lưng vào bức tường, gương mặt đầyđau khổ, hắn đang sợ, một nỗi sợ rất lớn, hắn sợ sẽ mất nó, hắn tráchbản thân quá ngu ngốc khi nói ra những lời đó, sự ghen tuông đã khiếnhắn mất đi lí trí. Hắn biết hắn đã sai nhưng liệu có quá muộn để nhận ra điều đó hay không? Nó vẫn đang nằm trong đó, vẫn chưa có chút động tĩnh nào, liệu hắn có còn cơ hội để nói với nó lời xin lỗi hay đã quá muộn?Nghĩ tới việc mất đi nó, tim hắn quặn đau, nếu nó không còn trên cõi đời này nữa, hắn sẽ theo nó, dù cho nó có hận hắn như thế nào, hắn vẫn sẽyêu nó, sẽ yêu nó tới khi nào nó tha thứ cho hắn…………. ******** Một giờ đồng hồ trôi qua, vẫn chưa có động tĩnh gì, không khí bên ngoàicàng lúc càng tĩnh lặng, ngay cả tiếng thở nhẹ cũng có thể nghe được.Đột nhiên nhỏ lên tiếng, phá đi bầu không khí nặng nề đó - Anh Long, cho em biết lúc đó xảy ra chuyện gì? – Nhỏ nói, giọng run run. Gia Long khẽ thở dài rồi lên tiếng: - Lúc anh tìm thấy cô ấy, Nguyệt đang đứng gần con đường, có vẻ như cô ấy muốn tự sát, anh đã gọi cô ấy, lúc đó, Nguyệt đã nghe thấy nhưng điềuanh không ngờ là cô ấy lại lao thẳng ra đường sau tiếng gọi của anh –Gia Long lắc đầu, gương mặt đầy sự lo lắng. - Vậy là em đã đoán đúng, nó đã muốn tự sát – Nhỏ thều thào nói, giọng nói vô cùng sợ hãi. Gia Long nắm lấy tay nhỏ, khẽ siết lại. Nhỏ im lặng một lát rồi nói tiếp: - Anh biết không? Ba năm trước, nó đã từng như vậy, đã từng muốn huỷ hoại bản thân, lúc đó nếu em không phát hiện thì có lẽ bây giờ nó đã……….. –Giọng nhỏ run run. Ngừng một chút, nhỏ lại tiếp: - Nguyệt từ nhỏđã vô cùng cô đơn, điều đó tạo ra trong lòng nó một góc tối rất lớn. Lúc đó ba mẹ nó đều đi làm, khi buồn nó hay đến nhà em chơi, dần dần, nó ởhẳn với em. Dù em cố chia sẻ nhưng mất mát trong lòng nó quá lớn, ba mẹnó tuy yêu thương nó nhưng do công việc nên cũng chẳng có nhiều thờigian ở bên nó. Rồi một ngày………… – Nói đến đây, mặt nhỏ trắng bệch, giọng nói run rẩy, tay chân trở nên lạnh ngắt. - Đừng nói nữa, em không cần phải nói đâu – Anh nắm lấy tay nó, giọng đầy lo lắng. Nhỏ không hề nghe thấy, dường như nhỏ đang chìm trong thế giới của riêngmình. Ngừng thêm một lát để lấy bình tĩnh, nhỏ vẫn tiếp tục nói: -Rồi một ngày, vào sinh nhật nó, ngày 18/6, do bận công việc nên ba mẹ nó không về, lúc đó, nó cùng em ngồi bên một bàn đầy thức ăn cùng cái bánh sinh nhật tuyệt đẹp thì nhận được điện thoại. Em cứ tưởng nó sẽ khóc,sẽ buồn bã nhưng không, nó không biểu lộ chút cảm xúc nào cả, gương mặtnó lạnh băng. Sau đó, nó lật đổ cả bàn thức ăn, đập nát cái bánh kem rồi chạy ra ngoài. Trời lúc đó tối lắm, không trăng cũng không sao, trênđường chỉ còn hai đứa em. Đi một hồi lâu, tụi em đụng phải một đám ducôn, chúng mở miệng trêu ghẹo bọn em, sau đó còn rút cả dao ra đe doạhai đứa em nữa – Nhỏ cười cay đắng – Anh có biết chuyện sau đó như thếnào không? Anh chưa kịp trả lời, nhỏ đã nói tiếp, miệng vẫn duy trì nụ cười đau đớn: - Sau đó, nó bất ngờ giật lấy con dao đó và chỉ một nhát thôi, nó cứathẳng vào cổ một tên trong số chúng, vết cứa rất sâu, bọn còn lại thìchạy hết, tưởng chừng như nếu em không cản, nó sẽ giết chết hắn. Sự việc còn chưa kết thúc, lúc em kéo nó ra, nó giống hệt như bị mộng du, gương mặt nó, ánh mắt nó chẳng có lấy một tia cảm xúc. Rồi nó cười, cười điên dại và dùng dao cắt một nhát vào cổ tay mình, sự việc xảy ra rất nhanh, khi em bình tĩnh lại, nó đã ngất đi trong đống máu. Nếu lúc đó mọingười không kịp phát hiện thì cả nó và tên kia đều chết hết rồi. Sauchuyện đó, ba mẹ nó đã tỉnh ra, họ đã dàng thời gian cho nó nhiều hơn và anh thấy đấy, nó rất hạnh phúc. Nói tới đây, nhỏ dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn, giọng nói đầy giận dữ: - Em cứ tưởng nó sẽ chẳng bao giờ bị như vậy nữa, nhưng chính tại hắn,chính hắn đã khiến nó trở nên như thế này, chính hắn đã hại nó – Nhỏ gào lên – Chính là hắn, hắn không xứng đáng với tình yêu của nó……………… Nói chưa dứt lời, nhỏ ngất xỉu, một dòng nước mắt chảy dài trên mặt nhỏ.