Anh Là Đồ Khốn Nhưng, Em Yêu Anh
Chương 35
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, phá tan đi sự yên tĩnh của màn đêm.
- Alo, May sao rồi? – Eric lo lắng hỏi
- Cô ấy ổn rồi – Gia Long mệt mỏi nói – Nhưng cô ấy đã bị sảy thai.
- Cái gì? – Eric ngạc nhiên đến cực độ – May có thai sao?
- Phải, gần một tháng rồi, nhưng do bị chấn động mạnh nên không thể giữlại được – Gia Long nói, giọng vương chút buồn bã, dù gì anh cũng rấtmến nó nên khi nghe chuyện này anh cũng cảm thấy bị sốc.
- Vậy sao? May thế nào rồi? – Eric lo lắng hỏi, anh sợ nó vì chuyện này mà càng trở nên suy sụp hơn.
- Cô ấy vẫn chưa tỉnh, vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhưnganh yên tâm, bác sĩ nói cô ấy không sao đâu, nghỉ ngơi tịnh dưỡng vàingày sẽ ổn thôi.
- Ừ, vậy thì tốt rồi, thôi, anh nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì thì báo cho tôi biết nhé – Eric mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
- Tôi biết rồi – Gia Long đáp rồi tắt máy.
Dẹp điện thoại vào túi, anh khẽ thở dài, liệu chuyện này sẽ ra sao đây? Mất đi đứa con chắc chắn nó sẽ rất sốc, lại còn chuyện hiểu lầm với hắnnữa. Nghĩ tới đây, anh bất giác lại thở dài, có lẽ nên phó mặc cho sốtrời, nếu hắn và nó có duyên vợ chồng thì chắc chắn sẽ chẳng ai ngăn cản được, hơn nữa anh tin hắn sẽ đối xử với nó rất tốt, dù gì hắn cũng đãbiết rõ về những hiểu lầm trước đây rồi, hắn thế nào cũng sẽ cố gắng bùđắp cho nó, nhưng điều quan trọng ở đây là nó, liệu nó có tha thứ chohắn hay không? Có tha thứ hay không khi mà những tổn thương do hắn gâyra quá lớn?
Đột nhiên nhỏ lên tiếng, thu hút sự chú ý của anh:
- Anh uống đi – Nhỏ mỉm cười, chìa ly cà phê ra cho anh
- Cám ơn em, sao không ở trong với Nguyệt đi? Ra đây làm gì? – Anh mỉm cười dịu dàng, nhận lấy ly cà phê.
- Em muốn ra ngoài cho tỉnh táo, hơn nữa em nghĩ Chấn Phong muốn được một mình với nó – Nhỏ mỉm cười, ngồi xuống cạnh anh – Ngày hôm nay xảy raquá nhiều biến cố anh nhỉ?
- Ừ, em còn giận Chấn Phong không? – Gia Long nắm lấy tay nhỏ – Em ổn chứ? Có cần anh đưa em về nhà nghỉ ngơi không?
- Em ổn, anh đừng lo – Nhỏ mỉm cười, khẽ siết lấy tay anh – Thật ra emkhông hề giận Chấn Phong, em hiểu những gì Chấn Phong cảm nhận, em chỉtrách anh ta sao lại để sự ghen tuông điều khiển bản thân và làm nó bịtổn thương, tuy hắn cũng có lỗi nhưng người có lỗi thật sự chính là con ả Tuyết Lan đó – Nhỏ nghiến răng, ánh mắt vô cùng tức giận – Nhất định em không tha cho cô ta đâu.
- Anh không nghĩ em sẽ xử lý cô ta gọn hơnChấn Phong, em quên hắn là ai sao? Hắn là Lục Chấn Phong, giám đốc củacông ty Wing, nổi tiếng lạnh lùng và tàn nhẫn đấy – Gia Long mỉm cười –Chưa kể đến bác Minh và dì Huỳnh.
- Anh nhắc em mới nhớ – Nhỏ giật thót – Chúng ta phải báo chuyện này cho ba mẹ của nó.
- Để mai đi em à, bây giờ đã khuya lắm rồi – Gia Long mỉm cười
- Vậy cũng được – Nhỏ khẽ gật đầu, bất giác hướng mắt nhìn lên trời – Hôm nay trời không có sao nhỉ?
- Em thích ngắm sao à? – Gia Long khoác một tay lên vai nhỏ, kéo nhỏ lại gần mình
- Vâng – Nhỏ tựa đầu vào vai anh, cảm nhận sự ấm áp của anh.
Rồi hai mí mắt nhỏ dần dần sụp xuống và nhỏ ngủ thiếp đi. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng bế nhỏ lên rồi đưa nhỏ về nhà sau khi đã báo một tiếng với hắn.
*******
Hắn ngồi nhìn nó, nhìn gương mặt tái nhợt không chút sức sống rồi lại nhìnxuống cái bụng phẳng lì của nó. Hắn bất giác đưa tay lên sờ vào đó, mớingày hôm qua thôi, con của hắn vẫn còn sống, vẫn còn nằm đó phát triểntừng ngày, từng ngày một. Vậy mà giờ đây, hắn đã vĩnh viễn mất đi đứabé, đứa con bé bỏng vẫn chưa thành hình của hắn, là kết tinh tình yêucủa nó và hắn. Rồi hắn đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt nó, những giọtnước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má của hắn, hắn thật sự hối hận lắm,hắn tự hứa với lòng sẽ không bao giờ nghi ngờ nó sẽ, sẽ tin nó vô điềukiện, chỉ cần nó tha thứ cho hắn, chỉ cần như vậy thôi. Hắn nắm lấy bàntay lạnh ngắt của nó áp lên mặt mình, môi khẽ mấp máy:
- Nguyệt, thalỗi cho anh, anh đã làm em buồn, làm cho em khổ, làm mất đi đứa con củachúng ta, tất cả là lỗi của anh, em muốn mắng anh, muốn đánh anh, muốnlàm gì cũng được, nhưng anh xin em đừng rời xa anh, anh xin em – Hắnnghẹn ngào nói, nước mắt tiếp tục chảy dài.
Hắn ngồi cạnh nó, thỉnhthoảng lại khóc, lại tiếp tục xin nó tha lỗi, cuối cùng, hắn gục xuốngngủ thiếp đi nhưng vẫn nắm chặt lấy tay nó. Lúc này, nó từ từ mở mắt ra, một dòng nước mắt chảy dài trên má nó, một vài giọt rơi xuống cái gốinó đang nằm. Nó từ từ ngồi dậy, cơ thể vẫn còn hơi đau nhức. Nó nhẹnhàng đặt một tay lên khuôn mặt đầy mệt mỏi và buồn bã của hắn, nước mắt lại tiếp tục rơi, nó khe khẽ nói với hắn:
- Em xin lỗi – Nó đau đớn nói.
Nó nhẹ nhàng rút tay ra khỏi hắn rồi lấy một tấm chăn đắp cho hắn, nhìnquanh phòng, nó phát hiện thấy túi xách của mình đang nằm trên bàn, nóvội mở ra xem, vẫn còn tiền, cả điện thoại, một vài thứ khác và cả chiếc lọ thuỷ tinh chứa những mảnh pha lê vỡ. Nó khẽ thở dài, quay lại nhìnhắn lần cuối cùng, nó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và lén lút đi khỏibệnh viện. Sau khi ra tới đường lớn, nó bắt taxi về nhà. Sau một tràngchuông như đấm vào tai người khác, vị quản gia vội chạy ra mở cửa cho nó. Ông ấy vừa mở cửa, vừa ngạc nhiên hỏi nó:
- Tiểu thư, sao cô lại về vào giờ này vậy?
- Ba mẹ cháu có ở nhà không? – Nó không trả lời mà hỏi ngược lại người quản gia.
- Thưa tiểu thư, ông chủ vẫn còn thức còn bà chủ thì đã ngủ rồi ạ – Vị quản gia cung kính nói.
- Cháu biết rồi, vậy phiền bác đóng cửa giúp cháu nhé, cháu vào gặp ba một lát – Nó mỉm cười nhìn ông rồi đi vào nhà.
Tới trước cửa phòng cửa ba nó, nó khẽ gõ cửa.
- Vào đi – Giọng ông Minh vang lên.
Nó hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.
- Chào ba con mới về – Nó khẽ mỉm cười.
- Sao con lại về nhà giờ này? Có chuyện gì sao? – Ông Minh ngạc nhiên nhìn nó
- Dạ, có chút chuyện, ba giúp con được không ạ? – Nụ cười trên môi nó vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cương quyết nhưngthoáng bi thương.
- Được rồi, con ngồi xuống đi, có chuyện gì cứ nói – Ông Minh đứng dậy và đi đến chỗ bộ sofa.
Nó ngồi xuống ghế, rót một tách trà cho ông Minh rồi nhẹ nhàng nói:
- Con muốn sang Mỹ và huỷ hôn ước với Chấn Phong.
- Tại sao? – Đôi mắt ông thoáng chút ngạc nhiên rồi lại trở về với vẻ bình tĩnh.
- Con sẽ giải thích sau, xin ba cho con đi – Nó cương quyết nói, đôi mắt đầy vẻ bi thương.
- Được rồi, con muốn chừng nào đi – Ông Minh bình tĩnh nói, ông biết rõtính tình của nó hơn ai hết, nó giống hệt ông, một khi muốn làm chuyệngì thì trời cản cũng không được.
- Ngay bây giờ – Nó nói, đôi mắt ánh rõ sự đau khổ dù nó cố kềm nén.
- Được rồi – Ông Minh gật đầu rồi lấy điện thoại ra đặt vé máy bay, xongrồi quay qua nó – Ba năm, đó là khoảng thời gian ba cho con, sau ba năm, con phải về Việt Nam, được chứ?
- Vâng, con biết – Nó gật đầu – Bao giờ máy bay cất cánh ạ?
- Một tiếng nữa, con chuẩn bị đồ đi, khi ra sân bay, họ sẽ đưa vé cho con – Ông mỉm cười, giọng nói có chút buồn – Con nhớ giữ lời hứa của mìnhvà một điều nữa, hãy mạnh mẽ lên con gái của ba.
- Ba, con biết, conxin lỗi, nhất định con sẽ trở về – Nó bật khóc và ôm chầm lấy ba nó –Sau khi con đi, ba hãy nói với mẹ, con sợ mình sẽ không đi được khi gặpmẹ vào lúc này.
- Được, ba sẽ giúp con, con ngoan, đừng khóc, mau điđi, kẻo trễ máy bay – Ông nhẹ nhàng vuốt tóc nó – Lời hứa ba năm, conkhông được phép quên.
Ông lau nước mắt cho nó rồi đưa cho nó một tấm sec
- Đem theo cái này đi, lúc cần thì sử dụng – Ông mỉm cười – Đi đi, ba năm sau, ba muốn thấy một Lâm Bạch Nguyệt thật sự.
- Vâng, thưa ba con đi, hãy nói với mẹ rằng con yêu mẹ rất nhiều và con xin lỗi – Nó quay đi, nước mắtbất giác lại tuôn rơi, nó sẽ đi, sẽ đi khỏi nơi này, nó không thể tiếptục đối mặt với hắn, nó phải đi, đi thật xa khỏi nơi có hắn.
Nó chạynhanh ra cổng, nơi có chiếc xe đang chờ đợi sẵn. Trên đường ra sân bay,chiếc xe chạy ngang bệnh viện mà lúc nãy nó điều trị, nước mắt nó lạituôn trào, nó mấp máy môi:
- Tạm biệt……
Lau đi những giọt nước mắt, nó lấy điện thoại nhắn tin cho nhỏ và Eric, hai tin nhắn nhưng cùng một nội dung:
- Tạm biệt, hẹn gặp lại.
Rồi nó bấm nút gửi và tắt máy. Tạm biệt tất cả, hẹn ba năm sau chúng ta sẽgặp lại nhau, hy vọng tới lúc đó, nó đã có đủ can đảm để đối mặt vớihắn, hy vọng ba năm đủ để vết thương của nó khép miệng và hy vọng tớilúc đó, nó có thể biết được chính xác bản thân nó muốn điều gì. Thật sựnó không hận hắn, không hận hắn một chút nào cả, nhưng vết thương của nó đã quá lớn, nó không thể đối mặt với hắn, nó cũng không chắc rằng liệuhắn có thật sự là nửa kia của nó hay không hay tất cả chỉ là do nó ảotưởng…….
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
9 chương
10 chương
422 chương
21 chương
31 chương